Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 288
Lục Khải Minh nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, coi chừng nó cắn đó.”
“Em biết rồi, không sao đâu.” Giang Diệu Diệu duy trì cái tư thế kia, chó đen cân nhắc hồi lâu, đi tới, đầu cọ cọ lòng bàn tay cô.
Ngày hôm sau, bọn họ lại mang đến chút thịt cá.
Ngày thứ ba là cơm chiên trứng.
Ngày thứ tư là mì sợi.
Ngày thứ năm, Nhục Nhục thành công bế cô bạn gái mới về nhà, đem vào ổ chó của mình.
Nông trại lại có thêm một thành viên nữa, Giang Diệu Diệu dù đau nhưng cũng rất vui sướng.
Đau là bởi vì phải làm việc quá nhiều, vui sướng là nếu có thể không làm việc mà nói thì loại sinh hoạt này thật sự là ngày tháng thần tiên trong mộng tưởng của cô.
Lục Khải Minh tắm rửa xong, ăn mặc quần áo người già tiến vào, thấy cô đang ngồi trên giường phát ngốc. Anh như một mãnh hổ xuống núi nhào qua đó, hôn một cái ở trên mặt cô.
“Nghĩ cái gì vậy?”
Giang Diệu Diệu nói: “Chúng ta về sau thật sự cả đời đều như vậy sao?”
“Em chán rồi à? Chán thì mai chúng mình dọn đi, đem nông trại bán đi lấy tiền, em muốn sống như nào thì anh sống với em.”
Lục Khải Minh gần như không hề do dự nói.
Cô lắc đầu đáp: “Thật ra cũng không chán lắm, chắc là do bận quá. Đã lâu lắm rồi em không được nghỉ ngơi.”
Anh nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Thế này nhé, chờ bán hết dương mai, mình có tiền rồi sẽ mướn mấy người công nhân, để cho bọn họ hỗ trợ làm việc, thế nào?”
“Có thể mướn được hả?”
“Hiện tại rất nhiều người tìm kiếm việc làm, ấy vậy mà em lại lo cái này. Chờ đi, tháng sau anh sẽ đem người đến.”
Giang Diệu Diệu tưởng tượng những ngày về sau, trong lòng chờ mong lại thở dài.
“Nói như vậy, chúng mình về sau không cầm làm gì sao?”
Mỗi ngày câu câu cá, ghẹo chó, cho gà ăn.
Đến khi Internet cùng điện lực khôi phục lại thì có thể xem TV, chơi trò chơi. Thật sự nhàm chán, còn có thể lái xe đi trong thành mua đồ vật, ăn một bữa sịnh soạn.
Sinh hoạt tốt đẹp vô cùng.
Lục Khải Minh nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu.
“Cũng xêm xêm, trừ phi chúng mình kinh doanh nông trại quá kém, không trả được tiền lương, đến lúc đó chắc người ta chạy hết.”
Giang Diệu Diệu cười hì hì liếc về phía anh. “Anh sẽ không để bọn mình bị lỗ đâu đúng không?”
Lục Khải Minh làm bộ không nghe thấy, gãi tóc ngáp.
“Buồn ngủ quá, quái lạ, tại sao hôm nay lại thế này nhỉ, thôi ngủ đi……”
Giang Diệu Diệu bĩu môi, nhìn ngoài cửa sổ nghĩ đến một chuyện.
“Hai ngày nữa em lại tới chu kỳ rồi.”
Lục Khải Minh tinh thần tỉnh táo: “Thật à?”
“Ừm, chắc vẫn còn băng vệ sinh, nhưng mà hy vọng đừng gặp phải ở lúc thu dương mai, lúc đó em chẳng làm được gì hết.”
Anh đẩy tóc cô ra ôm lấy eo cô.
“Không sao, anh lo được.”
“Anh lo ư? Cả trăm cây lận đấy, không sợ mệt c.h.ế.t à?”
“Có nhiêu đây đã mệt chết? Em khinh thường người ta quá.”
Lục Khải Minh vòng ra trước mặt cô hôn hôn mấy cái, giống như một chú chó muốn được vuốt v e.
“Anh muốn.”
“……Mới nãy ai nói mệt hả?”
“Cũng có mệt, nhưng mà chuyện này thì anh không mệt.”
Lục Khải Minh cọ tới cọ lui trên cổ Giang Diệu Diệu, tóc và mồ hôi làm cô ngứa muốn chết.
Giang Diệu Diệu mệt thật sự, tính toán từ chối.
Chỉ là không cẩn thận, ngón tay xẹt qua cơ bụng anh, mấy ngày nay cơ bắp càng trở nên rõ ràng, không nhịn được, cô lại vòng qua ôm anh.
Sáng hôm sau, Lục Khải Minh nằm ở trên giường bi phẫn lên án.
“Chúng mình phân giường đi thôi!”
Ban ngày mệt, buổi tối càng mệt, rõ ràng là muốn đem anh ép khô rồi.
Giang Diệu Diệu đánh răng xong, trở về đạp lên m.ô.n.g anh một đạp.
“Làm cơm sáng đi.” Lục Khải Minh tròng quần xà lỏn lên, ủ rũ cụp đuôi mà đi nấu cơm.
Dương mai đã sắp chín rộ, hai người đều rất cẩn thận, mỗi ngày rời giường chuyện thứ nhất phải làm chính là quan sát thời tiết, sợ một trận mưa đem dương mai quét đi hết.
Dưới tình huống như thế, Giang Diệu Diệu đột nhiên sốt nhẹ, choáng váng đầu mệt mỏi, cả cơm cũng không muốn ăn.
Đã đến ngày của chu kỳ nhưng chu kỳ không xuất hiện.
“Em biết rồi, không sao đâu.” Giang Diệu Diệu duy trì cái tư thế kia, chó đen cân nhắc hồi lâu, đi tới, đầu cọ cọ lòng bàn tay cô.
Ngày hôm sau, bọn họ lại mang đến chút thịt cá.
Ngày thứ ba là cơm chiên trứng.
Ngày thứ tư là mì sợi.
Ngày thứ năm, Nhục Nhục thành công bế cô bạn gái mới về nhà, đem vào ổ chó của mình.
Nông trại lại có thêm một thành viên nữa, Giang Diệu Diệu dù đau nhưng cũng rất vui sướng.
Đau là bởi vì phải làm việc quá nhiều, vui sướng là nếu có thể không làm việc mà nói thì loại sinh hoạt này thật sự là ngày tháng thần tiên trong mộng tưởng của cô.
Lục Khải Minh tắm rửa xong, ăn mặc quần áo người già tiến vào, thấy cô đang ngồi trên giường phát ngốc. Anh như một mãnh hổ xuống núi nhào qua đó, hôn một cái ở trên mặt cô.
“Nghĩ cái gì vậy?”
Giang Diệu Diệu nói: “Chúng ta về sau thật sự cả đời đều như vậy sao?”
“Em chán rồi à? Chán thì mai chúng mình dọn đi, đem nông trại bán đi lấy tiền, em muốn sống như nào thì anh sống với em.”
Lục Khải Minh gần như không hề do dự nói.
Cô lắc đầu đáp: “Thật ra cũng không chán lắm, chắc là do bận quá. Đã lâu lắm rồi em không được nghỉ ngơi.”
Anh nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Thế này nhé, chờ bán hết dương mai, mình có tiền rồi sẽ mướn mấy người công nhân, để cho bọn họ hỗ trợ làm việc, thế nào?”
“Có thể mướn được hả?”
“Hiện tại rất nhiều người tìm kiếm việc làm, ấy vậy mà em lại lo cái này. Chờ đi, tháng sau anh sẽ đem người đến.”
Giang Diệu Diệu tưởng tượng những ngày về sau, trong lòng chờ mong lại thở dài.
“Nói như vậy, chúng mình về sau không cầm làm gì sao?”
Mỗi ngày câu câu cá, ghẹo chó, cho gà ăn.
Đến khi Internet cùng điện lực khôi phục lại thì có thể xem TV, chơi trò chơi. Thật sự nhàm chán, còn có thể lái xe đi trong thành mua đồ vật, ăn một bữa sịnh soạn.
Sinh hoạt tốt đẹp vô cùng.
Lục Khải Minh nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống đầu.
“Cũng xêm xêm, trừ phi chúng mình kinh doanh nông trại quá kém, không trả được tiền lương, đến lúc đó chắc người ta chạy hết.”
Giang Diệu Diệu cười hì hì liếc về phía anh. “Anh sẽ không để bọn mình bị lỗ đâu đúng không?”
Lục Khải Minh làm bộ không nghe thấy, gãi tóc ngáp.
“Buồn ngủ quá, quái lạ, tại sao hôm nay lại thế này nhỉ, thôi ngủ đi……”
Giang Diệu Diệu bĩu môi, nhìn ngoài cửa sổ nghĩ đến một chuyện.
“Hai ngày nữa em lại tới chu kỳ rồi.”
Lục Khải Minh tinh thần tỉnh táo: “Thật à?”
“Ừm, chắc vẫn còn băng vệ sinh, nhưng mà hy vọng đừng gặp phải ở lúc thu dương mai, lúc đó em chẳng làm được gì hết.”
Anh đẩy tóc cô ra ôm lấy eo cô.
“Không sao, anh lo được.”
“Anh lo ư? Cả trăm cây lận đấy, không sợ mệt c.h.ế.t à?”
“Có nhiêu đây đã mệt chết? Em khinh thường người ta quá.”
Lục Khải Minh vòng ra trước mặt cô hôn hôn mấy cái, giống như một chú chó muốn được vuốt v e.
“Anh muốn.”
“……Mới nãy ai nói mệt hả?”
“Cũng có mệt, nhưng mà chuyện này thì anh không mệt.”
Lục Khải Minh cọ tới cọ lui trên cổ Giang Diệu Diệu, tóc và mồ hôi làm cô ngứa muốn chết.
Giang Diệu Diệu mệt thật sự, tính toán từ chối.
Chỉ là không cẩn thận, ngón tay xẹt qua cơ bụng anh, mấy ngày nay cơ bắp càng trở nên rõ ràng, không nhịn được, cô lại vòng qua ôm anh.
Sáng hôm sau, Lục Khải Minh nằm ở trên giường bi phẫn lên án.
“Chúng mình phân giường đi thôi!”
Ban ngày mệt, buổi tối càng mệt, rõ ràng là muốn đem anh ép khô rồi.
Giang Diệu Diệu đánh răng xong, trở về đạp lên m.ô.n.g anh một đạp.
“Làm cơm sáng đi.” Lục Khải Minh tròng quần xà lỏn lên, ủ rũ cụp đuôi mà đi nấu cơm.
Dương mai đã sắp chín rộ, hai người đều rất cẩn thận, mỗi ngày rời giường chuyện thứ nhất phải làm chính là quan sát thời tiết, sợ một trận mưa đem dương mai quét đi hết.
Dưới tình huống như thế, Giang Diệu Diệu đột nhiên sốt nhẹ, choáng váng đầu mệt mỏi, cả cơm cũng không muốn ăn.
Đã đến ngày của chu kỳ nhưng chu kỳ không xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương