Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 33
Giang Diệu Diệu tìm ra bí quyết, càng làm càng hăng hái, chỉ trong nháy mắt đã dùng hết vỏ bánh để làm thành mười lăm chiếc sủi cảo hoàn chỉnh.
Sau đó cô đun sôi nước, thả sủi cảo vào nồi.
Cô mệt đến mức ngồi xổm bên cạnh một lúc, không ngờ rằng lại trực tiếp ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, ai đó đã nắm lấy vai cô và đánh thức cô dậy.
Đôi mắt còn ngái ngủ khẽ mở ra, Giang Diệu Diệu nhìn thấy khuôn mặt của Lục Khải Minh.
"Cô đang làm gì trong phòng khách thế? Nước miếng chảy rớt đầy bàn rồi."
Vậy sao? Giang Diệu Diệu nhanh chóng lau miệng, phát hiện không có việc gì, liền trừng mắt nhìn anh.
Lục Khải Minh thấp giọng cười, rút hai chiếc khăn giấy lau vết m.á.u zombie trên mặt, khịt mũi, liếc nhìn nồi trên bếp.
"Cô nấu gì thế? Thơm vậy."
Cô chợt nhớ đến thành tích của mình, chạy nhanh tới, mở nắp ra xem, trong lòng nhanh chóng rơi vào tuyệt vọng.
Lục Khải Minh đi tới, nhìn một lúc lâu: "Đây là... canh mì à?"
Sủi cảo đang nằm trong nước sôi, nhưng vỏ đi đằng vỏ, nhân đi đằng nhân, tất cả đều bị nấu chín nhừ, giống như một vũ điệu của quỷ.
Giang Diệu Diệu tức giận nói: "Nếu không biết thì đừng nói nhảm."
Lục Khải Minh càng khó hiểu: "Rốt cuộc đây là cái thứ gì?"
Anh thoáng nhìn thấy bán thành phẩm trong thùng rác và cười ngây ngô.
"Lẽ nào là sủi cảo? Ha ha ha."
Giang Diệu Diệu bị anh cười chế giễu, liền trở nên tức giận, đóng chặt nắp và tắt lửa.
"Quan tâm nó làm gì? Dù sao cũng không có phần của anh."
“Thật sao?” Lục Khải Minh rũ xuống đôi mắt to, đáng thương nói: “Nhưng buổi trưa tôi chạy ra ngoài, đói quá nên suýt c.h.ế.t đói rồi đấy.”
"Nói với tôi làm cái gì, tránh ra."
Lục Khải Minh chuẩn bị rời đi, không biết anh lấy ra thứ gì trong đó cầm trước mặt cô lắc lắc.
Sau khi cô nhìn rõ, mắt cô nhìn thẳng.
Một chiếc vòng cổ kim cương chói lọi.
Lục Khải Minh nói: "Khi tôi quay về, tôi đi ngang qua một cửa hàng trang sức và nhìn thấy nó. Nó đẹp như vậy, nhưng thật đáng tiếc nếu chỉ có thể nằm trong bụi trên quầy. Cô có thích nó không?"
Đương nhiên là Giang Diệu Diệu thích rồi, còn thích c.h.ế.t đi được ấy chứ.
Một người bạn trước đây đã nói rằng cô là tuổi rồng, trong khi đi mua sắm nếu nhìn thấy những thứ gì lấp lánh xinh đẹp thì sẽ không bước tiếp nổi nữa.
Nhưng bây giờ là ngày tận thế, được ăn uống no đủ là may rồi, những sở thích nho nhỏ này cô đã quên từ lâu, cũng không hề nghĩ tới.
Ai biết rằng Lục Khải Minh sẽ quay lại với một chiếc dây chuyền kim cương chứ.
Giang Diệu Diệu cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, không nhìn vào sợi dây chuyền. "Không thích."
"Thế à? Tôi cũng không dùng đến, vậy thì vứt đi."
Lục Khải Minh đi đến bên cửa sổ, mở kính định ném đi.
Cô lao đến giật lấy, tức tối nói: "Ăn đi ăn đi, no c.h.ế.t anh đi."
Lục Khải Minh được như ý nguyện và mỉm cười hạnh phúc.
"Tôi đeo cho cô nhé?"
Giang Diệu Diệu lắc đầu, cầm sợi dây chuyền mặt đầy tán thưởng.
Lục Khải Minh múc cho mình một tô "mì" rồi ngồi vào bàn ăn.
"Nhìn hơi ghê, nhưng ăn khá ngon, cô không muốn ăn sao?"
Cô nhìn chiếc vòng cổ dưới ánh mặt trời, phương pháp cắt độc đáo của viên kim cương chia ánh sáng thành vô số mảnh, tinh xảo lại trong suốt, cực kỳ chói mắt, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô, khiến cô không có thời gian chú ý đến Lục Khải Minh.
Lục Khải Minh ăn một bát nhưng chưa no, nên ăn thêm bát nữa.
"Nếu cô thực sự thích nó, cô cũng có thể đến cửa hàng trang sức với tôi vào ngày mai và lấy bất cứ thứ gì cô thích."
Giang Diệu Diệu cuối cùng cũng nhìn đủ rồi, cất kỹ vào túi rồi lắc đầu.
"Những lúc như này, đeo lên cũng không ai ngắm, mang hết về cũng tốn diện tích."
"Ai nói? Tôi có thể ngắm mà."
Cô sững người một lúc, nhanh chóng chế nhạo.
"Anh muốn ngắm nhưng tôi không cho nhé. Đi ra ngoài lâu như vậy, mang về được những gì?"
Anh gầm gừ: "Kia kìa, cô tự xem đi."
Sau cửa có hai chiếc xe đẩy mới, Giang Diệu Diệu đi tới kiểm tra, tưởng rằng sẽ có rất nhiều đồ ăn mới, nhưng đều là những thứ không thể giải thích được.
Búa, đinh, gỗ và tấm thép, thậm chí có cả một cái cưa lớn.
Cô quay lại nhìn Lục Khải Minh: "Anh đang định làm gì vậy?"
"Làn sóng zombie sắp đến rồi, loại nhà riêng này không đủ mạnh nên cần được gia cố."
"Có sao?"
Giang Diệu Diệu nhìn quanh, cảm thấy biệt thự khá vững chãi, nếu không đám tiểu minh tinh ngày nào cũng lượn lờ bên ngoài, sớm đã tấn công vào rồi.
Nhưng nếu anh đã quá chắc chắn, thì cứ để anh đi, vì dù sao cô cũng quá lười để làm điều đó.
Giang Diệu Diệu lấy ra sợi dây chuyền, nhìn nó một lần nữa và quay trở lại phòng.
Tối hôm đó, Lục Khải Minh bắt đầu công việc, tiếng búa đinh và cưa máy leng keng liên tục được phát ra.
Lúc đầu Giang Diệu Diệu còn lo lắng rằng anh sẽ kéo lũ zombie tới, nhưng sau khi quan sát một lúc, phát hiện đám zombie không phản ứng nhiều với âm thanh này, vì vậy cô không để ý nữa mà bận việc riêng.
Cô sạc pin cho chiếc kindle bằng pin dự phòng năng lượng mặt trời, trước đây khi tải sách điện tử, vì thời gian eo hẹp nên cô đã không lựa chọn kỹ càng, về cơ bản thì đã tải xuống tất cả các sách. Nếu cô nhớ không lầm, hình như còn có công thức nấu ăn và sách hướng dẫn trồng rau nữa.
Sau đó cô đun sôi nước, thả sủi cảo vào nồi.
Cô mệt đến mức ngồi xổm bên cạnh một lúc, không ngờ rằng lại trực tiếp ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, ai đó đã nắm lấy vai cô và đánh thức cô dậy.
Đôi mắt còn ngái ngủ khẽ mở ra, Giang Diệu Diệu nhìn thấy khuôn mặt của Lục Khải Minh.
"Cô đang làm gì trong phòng khách thế? Nước miếng chảy rớt đầy bàn rồi."
Vậy sao? Giang Diệu Diệu nhanh chóng lau miệng, phát hiện không có việc gì, liền trừng mắt nhìn anh.
Lục Khải Minh thấp giọng cười, rút hai chiếc khăn giấy lau vết m.á.u zombie trên mặt, khịt mũi, liếc nhìn nồi trên bếp.
"Cô nấu gì thế? Thơm vậy."
Cô chợt nhớ đến thành tích của mình, chạy nhanh tới, mở nắp ra xem, trong lòng nhanh chóng rơi vào tuyệt vọng.
Lục Khải Minh đi tới, nhìn một lúc lâu: "Đây là... canh mì à?"
Sủi cảo đang nằm trong nước sôi, nhưng vỏ đi đằng vỏ, nhân đi đằng nhân, tất cả đều bị nấu chín nhừ, giống như một vũ điệu của quỷ.
Giang Diệu Diệu tức giận nói: "Nếu không biết thì đừng nói nhảm."
Lục Khải Minh càng khó hiểu: "Rốt cuộc đây là cái thứ gì?"
Anh thoáng nhìn thấy bán thành phẩm trong thùng rác và cười ngây ngô.
"Lẽ nào là sủi cảo? Ha ha ha."
Giang Diệu Diệu bị anh cười chế giễu, liền trở nên tức giận, đóng chặt nắp và tắt lửa.
"Quan tâm nó làm gì? Dù sao cũng không có phần của anh."
“Thật sao?” Lục Khải Minh rũ xuống đôi mắt to, đáng thương nói: “Nhưng buổi trưa tôi chạy ra ngoài, đói quá nên suýt c.h.ế.t đói rồi đấy.”
"Nói với tôi làm cái gì, tránh ra."
Lục Khải Minh chuẩn bị rời đi, không biết anh lấy ra thứ gì trong đó cầm trước mặt cô lắc lắc.
Sau khi cô nhìn rõ, mắt cô nhìn thẳng.
Một chiếc vòng cổ kim cương chói lọi.
Lục Khải Minh nói: "Khi tôi quay về, tôi đi ngang qua một cửa hàng trang sức và nhìn thấy nó. Nó đẹp như vậy, nhưng thật đáng tiếc nếu chỉ có thể nằm trong bụi trên quầy. Cô có thích nó không?"
Đương nhiên là Giang Diệu Diệu thích rồi, còn thích c.h.ế.t đi được ấy chứ.
Một người bạn trước đây đã nói rằng cô là tuổi rồng, trong khi đi mua sắm nếu nhìn thấy những thứ gì lấp lánh xinh đẹp thì sẽ không bước tiếp nổi nữa.
Nhưng bây giờ là ngày tận thế, được ăn uống no đủ là may rồi, những sở thích nho nhỏ này cô đã quên từ lâu, cũng không hề nghĩ tới.
Ai biết rằng Lục Khải Minh sẽ quay lại với một chiếc dây chuyền kim cương chứ.
Giang Diệu Diệu cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, không nhìn vào sợi dây chuyền. "Không thích."
"Thế à? Tôi cũng không dùng đến, vậy thì vứt đi."
Lục Khải Minh đi đến bên cửa sổ, mở kính định ném đi.
Cô lao đến giật lấy, tức tối nói: "Ăn đi ăn đi, no c.h.ế.t anh đi."
Lục Khải Minh được như ý nguyện và mỉm cười hạnh phúc.
"Tôi đeo cho cô nhé?"
Giang Diệu Diệu lắc đầu, cầm sợi dây chuyền mặt đầy tán thưởng.
Lục Khải Minh múc cho mình một tô "mì" rồi ngồi vào bàn ăn.
"Nhìn hơi ghê, nhưng ăn khá ngon, cô không muốn ăn sao?"
Cô nhìn chiếc vòng cổ dưới ánh mặt trời, phương pháp cắt độc đáo của viên kim cương chia ánh sáng thành vô số mảnh, tinh xảo lại trong suốt, cực kỳ chói mắt, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô, khiến cô không có thời gian chú ý đến Lục Khải Minh.
Lục Khải Minh ăn một bát nhưng chưa no, nên ăn thêm bát nữa.
"Nếu cô thực sự thích nó, cô cũng có thể đến cửa hàng trang sức với tôi vào ngày mai và lấy bất cứ thứ gì cô thích."
Giang Diệu Diệu cuối cùng cũng nhìn đủ rồi, cất kỹ vào túi rồi lắc đầu.
"Những lúc như này, đeo lên cũng không ai ngắm, mang hết về cũng tốn diện tích."
"Ai nói? Tôi có thể ngắm mà."
Cô sững người một lúc, nhanh chóng chế nhạo.
"Anh muốn ngắm nhưng tôi không cho nhé. Đi ra ngoài lâu như vậy, mang về được những gì?"
Anh gầm gừ: "Kia kìa, cô tự xem đi."
Sau cửa có hai chiếc xe đẩy mới, Giang Diệu Diệu đi tới kiểm tra, tưởng rằng sẽ có rất nhiều đồ ăn mới, nhưng đều là những thứ không thể giải thích được.
Búa, đinh, gỗ và tấm thép, thậm chí có cả một cái cưa lớn.
Cô quay lại nhìn Lục Khải Minh: "Anh đang định làm gì vậy?"
"Làn sóng zombie sắp đến rồi, loại nhà riêng này không đủ mạnh nên cần được gia cố."
"Có sao?"
Giang Diệu Diệu nhìn quanh, cảm thấy biệt thự khá vững chãi, nếu không đám tiểu minh tinh ngày nào cũng lượn lờ bên ngoài, sớm đã tấn công vào rồi.
Nhưng nếu anh đã quá chắc chắn, thì cứ để anh đi, vì dù sao cô cũng quá lười để làm điều đó.
Giang Diệu Diệu lấy ra sợi dây chuyền, nhìn nó một lần nữa và quay trở lại phòng.
Tối hôm đó, Lục Khải Minh bắt đầu công việc, tiếng búa đinh và cưa máy leng keng liên tục được phát ra.
Lúc đầu Giang Diệu Diệu còn lo lắng rằng anh sẽ kéo lũ zombie tới, nhưng sau khi quan sát một lúc, phát hiện đám zombie không phản ứng nhiều với âm thanh này, vì vậy cô không để ý nữa mà bận việc riêng.
Cô sạc pin cho chiếc kindle bằng pin dự phòng năng lượng mặt trời, trước đây khi tải sách điện tử, vì thời gian eo hẹp nên cô đã không lựa chọn kỹ càng, về cơ bản thì đã tải xuống tất cả các sách. Nếu cô nhớ không lầm, hình như còn có công thức nấu ăn và sách hướng dẫn trồng rau nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương