Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 4
Chính phủ phái quân đội ra áp chế, không ngờ cũng bị lây bệnh, chỉ có thể dùng số nhân lực ít ỏi còn sót lại để tổ chức cho người dân di tán, đi đến nơi an toàn trước.
Nhờ xe quân đội mở đường, từng nhóm người đi xe gia đình theo phía sau.
Khi đoàn xe đi ngang qua khu biệt thự, hàng xóm nhà bên cạnh còn tốt bụng qua gõ cửa hỏi cô có muốn đi xe cùng gia đình nhà họ hay không.
Dựa theo tiến độ của nguyên tác, chỉ tạm thời an toàn cho đến hơn một tháng sau. Đến khi đó các thành phố lớn trên thế giới đều bị thất thủ, những người sống sót chỉ có thể sống lưu lạc trong rừng rậm, sa mạc hay thậm chí là trên đại dương.
So sánh giữa việc ra ngoài bất ngờ gặp phải nguy hiểm trong quá trình đó, cô thà tình nguyện ở lại chỗ này có ăn có uống.
Giang Diệu Diệu đưa cho bọn họ chút đồ ăn cùng thuốc: “Cảm ơn, nhưng tôi sẽ không đi đâu, chúc mọi người thuận lợi.”
Đối phương ngạc nhiên đáp: “Cô chắc chắn rồi chứ?”
Giang Diệu Diệu gật đầu, nhìn người hàng xóm rời đi rồi đóng cửa lại rồi khóa trái, bê sô pha, bàn với những vật có thể di chuyển được chặn hết ở trước cửa.
Cuối cùng cô lên phòng ngủ trên lầu, khóa cửa lại rồi mở máy tính ra chơi game.
Bởi vì bên ngoài quá ồn ào, cô còn đeo tai nghe vì sợ ảnh hưởng đến việc chơi game.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ ba, dân cư trong thành phố đã di tán hơn một nửa, toàn bộ hệ thống công cộng bị tê liệt. Xe buýt, tàu điện ngầm, tàu cao tốc đều không thể hoạt động.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ mười, toàn bộ người sống đã rời khỏi thành phố, ngoài đường cũng chỉ thấy bóng zombie đi lang thang.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ hai mươi, hệ thống điện nước bị cắt, đồ ăn và t.h.i t.h.ể bắt đầu phân hủy, nhiệt độ tăng cao làm không khí trở nên hôi thối không ngửi nổi.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ ba mươi, nhà máy hóa chất ở vùng ngoại ô đã bị nổ tung do không có người bảo dưỡng. Việc đó dẫn đến hỏa hoạn lớn có xu hướng lan tràn đến trung tâm thành phố, thiêu trụi gần như một nửa số nhà trong thành phố, đến tận trận mưa to ngày hôm sau mới bị dập tắt.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ bốn mươi, zombie lang thang trong thành phố đổ nát này đã vượt ngưỡng hơn mười triệu con, một số đi tìm kiếm người sống, một số đã từng bước lan tràn ra bên ngoài thành phố. ===
10 giờ sáng, Giang Diệu Diệu từ trong mơ tỉnh lại.
Cô gỡ bịt mắt cùng nút bịt tai xuống, mở màn che để ánh mặt trời len lỏi vào phòng.
Phía dưới cửa sổ có ba con zombie loanh quanh gần đó, đã vài ngày rồi vẫn chưa rời đi. Không biết có phải do ngửi được mùi của cô từ lỗ thông gió nên đang nghĩ cách đi vào trong hay không.
Dù sao Giang Diệu Diệu cũng không quan tâm đ ến bọn nó, đi vào phòng vệ sinh, múc một cốc nước từ thùng nước sạch rồi bắt đầu đánh răng.
Mạt thế đã diễn ra hơn một tháng rưỡi, căn cứ theo tiến độ trong nguyên văn, vào lúc này những nơi ngoài thành phố cũng không khác ở đây cho lắm. Người sống sót đều đi cùng quân đội trốn đến nơi an toàn, những người còn khỏe mạnh trên toàn cầu khoảng chừng chỉ còn 600 nghìn người.
Vật tư tiêu hao chậm hơn cô tưởng tượng, cho tới hôm nay cô mới chỉ dùng 10 thùng nước tinh khiết, 80 thùng nước máy, 20 hộp mì gói, 10 hộp lẩu tự sôi, 10 túi bánh mì, 6 bình kẹo cao su, 8 hộp giấy ăn, nửa túi gạo, còn có rất nhiều đồ ăn vặt.
Tính thêm mấy thứ này mới chỉ chiếm một phần mười số đồ dự trữ của cô. Nhiên liệu là thứ duy nhất dùng tương đối nhanh, bởi vì ống dẫn khí tự nhiên dễ hỏng, có quá nhiều bình gas thì cô sợ sẽ phát nổ, cho nên cô chỉ mua ba bình gas. Ở trong nhà mỗi ngày đều phải nấu cơm, giờ đã dùng hết một bình rồi. Nếu hết thì chỉ có thể dùng cồn hoặc dầu diesel để thay thế.
Nhưng dù là vậy, tình hình vẫn tốt hơn dự tính của cô rất nhiều rồi.
Mấy ngày nay Giang Diệu Diệu không hề bạc đãi mình, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, vậy mà cũng chỉ hết từng đó vật tư. Có thể thấy được, một người muốn tồn tại trên thế giới này cũng không cần quá nhiều thứ cho lắm.
Cuộc sống không cần đi làm hay đi học đúng là rất thích, mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh dậy, cơm nước xong thì ngồi cạnh cửa sổ đọc sách, ngắm tang thi g.i.ế.c thời gian.
Cô cũng có sai lầm là việc bỏ ra 3000 đồng tiền mua máy phát điện.
Lúc đó cô chỉ nghĩ không có điện rất khó khăn, lại quên mất rằng máy phát điện khi hoạt động phát ra âm thanh rất lớn.
Trong thế giới này zombie được tăng cường thính giác và khứu giác, tốc độ với sức lực cũng rất lớn. Có thể nói ngoại trừ giá trị nhan sắc, những mặt khác đều vượt trội so với con người, rất khó đối phó.
Hơn nửa tháng trước, mạch điện bị hỏng, lần đầu cô khởi động máy phát điện, âm thanh ồn ào thu hút hơn cả trăm con zombie kéo tới. Chỉ sợ chưa tới ba tiếng, bức tường đơn bạc ở khu biệt thự sẽ không thể chịu nổi sức ép của đám zombie. Giang Diệu Diệu thấy vậy liền hốt hoảng chạy đi tắt cái máy phát điện, lại xách một thùng nước máy cùng 84 bình nước khử trùng, đem toàn bộ tạt qua cửa sổ, lại đợi một lúc lâu đám zombie mới dần dần tản ra.
Nhờ xe quân đội mở đường, từng nhóm người đi xe gia đình theo phía sau.
Khi đoàn xe đi ngang qua khu biệt thự, hàng xóm nhà bên cạnh còn tốt bụng qua gõ cửa hỏi cô có muốn đi xe cùng gia đình nhà họ hay không.
Dựa theo tiến độ của nguyên tác, chỉ tạm thời an toàn cho đến hơn một tháng sau. Đến khi đó các thành phố lớn trên thế giới đều bị thất thủ, những người sống sót chỉ có thể sống lưu lạc trong rừng rậm, sa mạc hay thậm chí là trên đại dương.
So sánh giữa việc ra ngoài bất ngờ gặp phải nguy hiểm trong quá trình đó, cô thà tình nguyện ở lại chỗ này có ăn có uống.
Giang Diệu Diệu đưa cho bọn họ chút đồ ăn cùng thuốc: “Cảm ơn, nhưng tôi sẽ không đi đâu, chúc mọi người thuận lợi.”
Đối phương ngạc nhiên đáp: “Cô chắc chắn rồi chứ?”
Giang Diệu Diệu gật đầu, nhìn người hàng xóm rời đi rồi đóng cửa lại rồi khóa trái, bê sô pha, bàn với những vật có thể di chuyển được chặn hết ở trước cửa.
Cuối cùng cô lên phòng ngủ trên lầu, khóa cửa lại rồi mở máy tính ra chơi game.
Bởi vì bên ngoài quá ồn ào, cô còn đeo tai nghe vì sợ ảnh hưởng đến việc chơi game.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ ba, dân cư trong thành phố đã di tán hơn một nửa, toàn bộ hệ thống công cộng bị tê liệt. Xe buýt, tàu điện ngầm, tàu cao tốc đều không thể hoạt động.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ mười, toàn bộ người sống đã rời khỏi thành phố, ngoài đường cũng chỉ thấy bóng zombie đi lang thang.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ hai mươi, hệ thống điện nước bị cắt, đồ ăn và t.h.i t.h.ể bắt đầu phân hủy, nhiệt độ tăng cao làm không khí trở nên hôi thối không ngửi nổi.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ ba mươi, nhà máy hóa chất ở vùng ngoại ô đã bị nổ tung do không có người bảo dưỡng. Việc đó dẫn đến hỏa hoạn lớn có xu hướng lan tràn đến trung tâm thành phố, thiêu trụi gần như một nửa số nhà trong thành phố, đến tận trận mưa to ngày hôm sau mới bị dập tắt.
Mạt thế bùng nổ ngày thứ bốn mươi, zombie lang thang trong thành phố đổ nát này đã vượt ngưỡng hơn mười triệu con, một số đi tìm kiếm người sống, một số đã từng bước lan tràn ra bên ngoài thành phố. ===
10 giờ sáng, Giang Diệu Diệu từ trong mơ tỉnh lại.
Cô gỡ bịt mắt cùng nút bịt tai xuống, mở màn che để ánh mặt trời len lỏi vào phòng.
Phía dưới cửa sổ có ba con zombie loanh quanh gần đó, đã vài ngày rồi vẫn chưa rời đi. Không biết có phải do ngửi được mùi của cô từ lỗ thông gió nên đang nghĩ cách đi vào trong hay không.
Dù sao Giang Diệu Diệu cũng không quan tâm đ ến bọn nó, đi vào phòng vệ sinh, múc một cốc nước từ thùng nước sạch rồi bắt đầu đánh răng.
Mạt thế đã diễn ra hơn một tháng rưỡi, căn cứ theo tiến độ trong nguyên văn, vào lúc này những nơi ngoài thành phố cũng không khác ở đây cho lắm. Người sống sót đều đi cùng quân đội trốn đến nơi an toàn, những người còn khỏe mạnh trên toàn cầu khoảng chừng chỉ còn 600 nghìn người.
Vật tư tiêu hao chậm hơn cô tưởng tượng, cho tới hôm nay cô mới chỉ dùng 10 thùng nước tinh khiết, 80 thùng nước máy, 20 hộp mì gói, 10 hộp lẩu tự sôi, 10 túi bánh mì, 6 bình kẹo cao su, 8 hộp giấy ăn, nửa túi gạo, còn có rất nhiều đồ ăn vặt.
Tính thêm mấy thứ này mới chỉ chiếm một phần mười số đồ dự trữ của cô. Nhiên liệu là thứ duy nhất dùng tương đối nhanh, bởi vì ống dẫn khí tự nhiên dễ hỏng, có quá nhiều bình gas thì cô sợ sẽ phát nổ, cho nên cô chỉ mua ba bình gas. Ở trong nhà mỗi ngày đều phải nấu cơm, giờ đã dùng hết một bình rồi. Nếu hết thì chỉ có thể dùng cồn hoặc dầu diesel để thay thế.
Nhưng dù là vậy, tình hình vẫn tốt hơn dự tính của cô rất nhiều rồi.
Mấy ngày nay Giang Diệu Diệu không hề bạc đãi mình, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì thì uống, vậy mà cũng chỉ hết từng đó vật tư. Có thể thấy được, một người muốn tồn tại trên thế giới này cũng không cần quá nhiều thứ cho lắm.
Cuộc sống không cần đi làm hay đi học đúng là rất thích, mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh dậy, cơm nước xong thì ngồi cạnh cửa sổ đọc sách, ngắm tang thi g.i.ế.c thời gian.
Cô cũng có sai lầm là việc bỏ ra 3000 đồng tiền mua máy phát điện.
Lúc đó cô chỉ nghĩ không có điện rất khó khăn, lại quên mất rằng máy phát điện khi hoạt động phát ra âm thanh rất lớn.
Trong thế giới này zombie được tăng cường thính giác và khứu giác, tốc độ với sức lực cũng rất lớn. Có thể nói ngoại trừ giá trị nhan sắc, những mặt khác đều vượt trội so với con người, rất khó đối phó.
Hơn nửa tháng trước, mạch điện bị hỏng, lần đầu cô khởi động máy phát điện, âm thanh ồn ào thu hút hơn cả trăm con zombie kéo tới. Chỉ sợ chưa tới ba tiếng, bức tường đơn bạc ở khu biệt thự sẽ không thể chịu nổi sức ép của đám zombie. Giang Diệu Diệu thấy vậy liền hốt hoảng chạy đi tắt cái máy phát điện, lại xách một thùng nước máy cùng 84 bình nước khử trùng, đem toàn bộ tạt qua cửa sổ, lại đợi một lúc lâu đám zombie mới dần dần tản ra.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương