Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 45
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Diệu Diệu không khỏi liếc nhìn rồi sửng sốt.
"Lục Khải Minh?!"
Lục Khải Minh nhướng mày: "Hóa ra không phải cố ý g.i.ế.c tôi."
Giang Diệu Diệu ngẩn ra: "Không phải anh rời đi từ sớm rồi à? Sao lại trở lại?"
"Tôi...." Anh vốn dĩ muốn bịa ra một cái cớ. Ví dụ, có quá nhiều zombie ở bên ngoài, chẳng hạn như bị ốm và cần phải nghỉ ngơi hai ngày trước khi rời đi, v.v.
Nhưng nhìn vào mắt cô, anh đột nhiên không muốn nói dối, cho nên quyết định nói ra sự thật, ngồi bệt xuống đất: “Tôi không đi đâu nữa."
"Tại sao?"
"Tôi sợ sẽ không có ai mở bình gas cho cô sau khi tôi đi."
Anh ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên, cười mà như không cười.
Bởi vì sống trong tầng hầm quá lâu, da dẻ càng trắng hơn trước, xem ra trông có vẻ mắt to mày rậm hơn nhiều.
Giang Diệu Diệu im lặng một lúc lâu, hỏi một cách không chắc chắn: “Anh thật sự không rời đi nữa?"
"Ừm."
"Bạn của anh thì sao?"
"Thành thật mà nói, tôi không xác định được họ đang ở đâu, cần phải tìm họ một cách cụ thể, có lẽ cơ hội sống sót sẽ tốt hơn."
Giang Diệu Diệu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh và liên tục xác nhận rằng anh không nói dối, tâm trạng đã rơi xuống đáy cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu, cảm giác thoải mái không hề chân thực chút nào.
Lục Khải Minh nhìn xung quanh: “Cô đã từng đi ra ngoài sau khi tôi rời đi chưa?"
Cô lắc đầu rồi quay trở lại nằm xuống chăn bông với vẻ bực bội.
"Ra ngoài làm gì? Tìm chỗ c.h.ế.t à?"
Lục Khải Minh xoa cằm, chỗ có một lớp râu màu xanh nhạt — anh luôn chỉ mang theo ba thứ bên mình, khói, bật lửa và d.a.o cạo râu.
"Khi tôi quay lại, tôi thấy một ngôi nhà có tấm pin năng lượng mặt trời trên mái nhà. Hình như nó được trang bị hệ thống điện năng lượng mặt trời."
Giang Diệu Diệu khịt mũi: "Vậy thì sao? Tôi vẫn còn một cục sạc pin năng lượng mặt trời trong tay, cũng chẳng có tác dụng gì."
"Cái này không cùng trình độ với cái cục pin năng lược mặt trời của cô. Nhìn vào diện tích của các tấm pin mặt trời của nó, việc sử dụng các thiết bị gia dụng trong toàn bộ ngôi nhà là không thành vấn đề.
Mắt cô sáng lên, cô ngồi dậy nhìn anh đầy mong đợi.
"Thật sao?"
Lục Khải Minh gật đầu, vẻ mặt không được thoải mái cho lắm.
"Nhưng ngôi nhà đó cách đây rất xa, tôi vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra bên trong. Nếu tốt hơn ở đây, chúng ta có thể dọn đến đó ở."
Giang Diệu Diệu đứng dậy vươn tay về phía anh: "Còn chờ cái gì? Đi thôi." Ở đó có điện!
Nếu ai đó hỏi cô nguyện vọng trước khi c.h.ế.t của cô là gì, cô chắc chắn sẽ trả lời là bật điều hòa, xem TV, chơi game, ăn kem trong tủ lạnh, nấu ăn bằng bếp từ, sử dụng máy sưởi trong nhà tắm và đèn trong phòng.
Được sống một cuộc sống thoải mái những ngày cuối cùng như thế này, cô có tổn thọ 10 năm cũng vui sướng!
Lục Khải Minh nhíu mày: “Cô cứ như vậy đi ra ngoài à?"
Giang Diệu Diệu khó hiểu: "Ừ, không phải anh nói bên ngoài có ít zombie hơn sao?"
Bởi vì cô thấy anh có thể ra vào khá thoải mái, liền đoán chắc không có vấn đề gì lớn cả.
Lục Khải Minh đưa một ngón tay lên xua xua.
"Đúng là ít hơn, nhưng vẫn còn đó. Tôi không bị chúng cắn vì tôi chạy nhanh. Những người có tốc độ như cô mà ra ngoài, thì chúng nó ngoạm một phát là xong."
"Tôi... Tôi chạy nước rút rất nhanh."
Cô phản bác lại một cách không thuyết phục, đối mặt với ánh mắt của đối phương, động lực của cô yếu dần.
"Làm sao giờ? Anh định ở đó một mình à? Tôi không muốn ở đây, hôi và ngột ngạt quá."
Trông Giang Diệu Diệu hật đáng thương, giống như một chú cún con sắp bị bỏ rơi.
Lục Khải Minh thở dài, đứng dậy nói: "Tôi đi ra ngoài xem Gold Half Butt còn đó không."
Giang Diệu Diệu hiểu ý của anh, là muốn cô bôi m.á.u của Gold Half Butt lên người.
Loại chuyện này thật sự rất kinh tởm, trải qua một lần cũng không muốn cảm giác lại.
Nhưng nếu thật sự có thể dọn đến nhà mới có điện, đừng nói là bôi, cho dù kêu cô uống hai ngụm m.á.u của nó cô cũng có thể đồng ý.
Lục Khải Minh đi ra ngoài, Giang Diệu Diệu lo lắng đứng ở cửa.
Không lâu sau khi quay lại, anh lắc đầu với cô.
"Không thấy nó nữa rồi."
Có lẽ nó đã rời đi cùng với làn sóng zombie.
Giang Diệu Diệu há một tiếng rồi trượt xuống tường, vô cùng chán nản.
Lục Khải Minh phớt lờ cô và quay người xuống tầng hầm tìm đồ.
Anh chắc chắn chuẩn bị đi rồi. Có một ngôi nhà tốt để ở, ai lại muốn trốn trong tầng hầm bẩn thỉu? Giang Diệu Diệu cảm thấy rất khó chịu, ôm gối nói nhỏ: “Anh có thể lấy thứ khác đi cũng được, nhưng để lại kẹo cao su cho tôi được không? Tôi muốn nếm vị cam trước khi chết."
Lục Khải Minh cong môi: "Nói linh tinh cái gì đấy? Nếu không có việc gì thì qua giúp đỡ tìm đồ đạc đi."
Cô khó hiểu: "Anh đang tìm gì vậy?"
“Túi ni lông, khăn trải giường đều được.”
Lục Khải Minh đã cầm sẵn dây thừng trong tay: “Vì không còn Gold Half Butt nữa, chúng ta hãy ra tay bắt Gold Half Butt khác đi."
"Lục Khải Minh?!"
Lục Khải Minh nhướng mày: "Hóa ra không phải cố ý g.i.ế.c tôi."
Giang Diệu Diệu ngẩn ra: "Không phải anh rời đi từ sớm rồi à? Sao lại trở lại?"
"Tôi...." Anh vốn dĩ muốn bịa ra một cái cớ. Ví dụ, có quá nhiều zombie ở bên ngoài, chẳng hạn như bị ốm và cần phải nghỉ ngơi hai ngày trước khi rời đi, v.v.
Nhưng nhìn vào mắt cô, anh đột nhiên không muốn nói dối, cho nên quyết định nói ra sự thật, ngồi bệt xuống đất: “Tôi không đi đâu nữa."
"Tại sao?"
"Tôi sợ sẽ không có ai mở bình gas cho cô sau khi tôi đi."
Anh ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên, cười mà như không cười.
Bởi vì sống trong tầng hầm quá lâu, da dẻ càng trắng hơn trước, xem ra trông có vẻ mắt to mày rậm hơn nhiều.
Giang Diệu Diệu im lặng một lúc lâu, hỏi một cách không chắc chắn: “Anh thật sự không rời đi nữa?"
"Ừm."
"Bạn của anh thì sao?"
"Thành thật mà nói, tôi không xác định được họ đang ở đâu, cần phải tìm họ một cách cụ thể, có lẽ cơ hội sống sót sẽ tốt hơn."
Giang Diệu Diệu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh và liên tục xác nhận rằng anh không nói dối, tâm trạng đã rơi xuống đáy cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu, cảm giác thoải mái không hề chân thực chút nào.
Lục Khải Minh nhìn xung quanh: “Cô đã từng đi ra ngoài sau khi tôi rời đi chưa?"
Cô lắc đầu rồi quay trở lại nằm xuống chăn bông với vẻ bực bội.
"Ra ngoài làm gì? Tìm chỗ c.h.ế.t à?"
Lục Khải Minh xoa cằm, chỗ có một lớp râu màu xanh nhạt — anh luôn chỉ mang theo ba thứ bên mình, khói, bật lửa và d.a.o cạo râu.
"Khi tôi quay lại, tôi thấy một ngôi nhà có tấm pin năng lượng mặt trời trên mái nhà. Hình như nó được trang bị hệ thống điện năng lượng mặt trời."
Giang Diệu Diệu khịt mũi: "Vậy thì sao? Tôi vẫn còn một cục sạc pin năng lượng mặt trời trong tay, cũng chẳng có tác dụng gì."
"Cái này không cùng trình độ với cái cục pin năng lược mặt trời của cô. Nhìn vào diện tích của các tấm pin mặt trời của nó, việc sử dụng các thiết bị gia dụng trong toàn bộ ngôi nhà là không thành vấn đề.
Mắt cô sáng lên, cô ngồi dậy nhìn anh đầy mong đợi.
"Thật sao?"
Lục Khải Minh gật đầu, vẻ mặt không được thoải mái cho lắm.
"Nhưng ngôi nhà đó cách đây rất xa, tôi vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra bên trong. Nếu tốt hơn ở đây, chúng ta có thể dọn đến đó ở."
Giang Diệu Diệu đứng dậy vươn tay về phía anh: "Còn chờ cái gì? Đi thôi." Ở đó có điện!
Nếu ai đó hỏi cô nguyện vọng trước khi c.h.ế.t của cô là gì, cô chắc chắn sẽ trả lời là bật điều hòa, xem TV, chơi game, ăn kem trong tủ lạnh, nấu ăn bằng bếp từ, sử dụng máy sưởi trong nhà tắm và đèn trong phòng.
Được sống một cuộc sống thoải mái những ngày cuối cùng như thế này, cô có tổn thọ 10 năm cũng vui sướng!
Lục Khải Minh nhíu mày: “Cô cứ như vậy đi ra ngoài à?"
Giang Diệu Diệu khó hiểu: "Ừ, không phải anh nói bên ngoài có ít zombie hơn sao?"
Bởi vì cô thấy anh có thể ra vào khá thoải mái, liền đoán chắc không có vấn đề gì lớn cả.
Lục Khải Minh đưa một ngón tay lên xua xua.
"Đúng là ít hơn, nhưng vẫn còn đó. Tôi không bị chúng cắn vì tôi chạy nhanh. Những người có tốc độ như cô mà ra ngoài, thì chúng nó ngoạm một phát là xong."
"Tôi... Tôi chạy nước rút rất nhanh."
Cô phản bác lại một cách không thuyết phục, đối mặt với ánh mắt của đối phương, động lực của cô yếu dần.
"Làm sao giờ? Anh định ở đó một mình à? Tôi không muốn ở đây, hôi và ngột ngạt quá."
Trông Giang Diệu Diệu hật đáng thương, giống như một chú cún con sắp bị bỏ rơi.
Lục Khải Minh thở dài, đứng dậy nói: "Tôi đi ra ngoài xem Gold Half Butt còn đó không."
Giang Diệu Diệu hiểu ý của anh, là muốn cô bôi m.á.u của Gold Half Butt lên người.
Loại chuyện này thật sự rất kinh tởm, trải qua một lần cũng không muốn cảm giác lại.
Nhưng nếu thật sự có thể dọn đến nhà mới có điện, đừng nói là bôi, cho dù kêu cô uống hai ngụm m.á.u của nó cô cũng có thể đồng ý.
Lục Khải Minh đi ra ngoài, Giang Diệu Diệu lo lắng đứng ở cửa.
Không lâu sau khi quay lại, anh lắc đầu với cô.
"Không thấy nó nữa rồi."
Có lẽ nó đã rời đi cùng với làn sóng zombie.
Giang Diệu Diệu há một tiếng rồi trượt xuống tường, vô cùng chán nản.
Lục Khải Minh phớt lờ cô và quay người xuống tầng hầm tìm đồ.
Anh chắc chắn chuẩn bị đi rồi. Có một ngôi nhà tốt để ở, ai lại muốn trốn trong tầng hầm bẩn thỉu? Giang Diệu Diệu cảm thấy rất khó chịu, ôm gối nói nhỏ: “Anh có thể lấy thứ khác đi cũng được, nhưng để lại kẹo cao su cho tôi được không? Tôi muốn nếm vị cam trước khi chết."
Lục Khải Minh cong môi: "Nói linh tinh cái gì đấy? Nếu không có việc gì thì qua giúp đỡ tìm đồ đạc đi."
Cô khó hiểu: "Anh đang tìm gì vậy?"
“Túi ni lông, khăn trải giường đều được.”
Lục Khải Minh đã cầm sẵn dây thừng trong tay: “Vì không còn Gold Half Butt nữa, chúng ta hãy ra tay bắt Gold Half Butt khác đi."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương