Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 49



Giang Diệu Diệu sợ đến mức lập tức tỉnh táo và cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì? Định giở trò lưu manh à?"

Câu trả lời cho cô là một loạt tiếng ngáy nhẹ.

Da thịt của Lục Khải Minh lạnh mát, như cà chua ngâm nước giếng mùa hè, tựa vào cô cùng thoải mái.

Bây giờ trên người của anh có mùi rất hôi vì đã bôi m.á.u zombie lên người mà không có điều kiện đi tắm. Mà Giang Diệu Diệu cũng hôi, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không thể coi thường ai.

Thật không thoải mái khi không có gối, cô chạm vào cánh tay anh thì thấy đó là vật thay thế rất tốt, cô rón ra rón rén đổi tư thế, ôm cánh tay anh ngủ rồi kéo cánh tay còn lại của anh đặt lên eo, che rốn, sau đó chìm vào giấc ngủ yên bình.

Sáng sớm hôm sau, Lục Khải Minh thức dậy.

Qua ánh đèn mờ ảo hắt vào từ khe cửa, anh nhìn thấy cô gái đang nằm trong vòng tay anh ngủ ngon lành, đôi môi ửng hồng khẽ hé mở theo nhịp thở của anh.

Anh nín thở, nhẹ nhàng ghé người dựa sát vào.

Giang Diệu Diệu đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, tựa hồ chỉ nhớ rõ mình đang ở nơi nào, sau đó lại duỗi eo như một con mèo con.

Lục Khải Minh vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ như vẫn đang ngủ.

Cô ngồi dậy vỗ vỗ mặt anh: "Dậy đi, dậy đi, anh là đồ con lợn à? Ngủ sớm còn dậy muộn."

Lúc này anh mới từ từ mở mắt, nhìn cô và nói:

"Có phải nửa đêm cô đã trộm đè lên cánh tay của tôi không?"

"Á?"

"Nếu không, tại sao tôi không cảm nhận được sự tồn tại của nó, lại còn tê đến mức này?"

Giang Diệu Diệu lập tức đỏ mặt và do dự nói: "Có thể là tư thế ngủ của anh không tốt, tôi vẫn luôn như vậy, tôi giúp anh mát-xa nhé."

Cô háo hức cúi người, ôm lấy cánh tay thon dài của anh mà xoa nắn.

Máu dần dần lưu thông, Lục Khải Minh nắm chặt tay, cơ bắp cứng cáp.

Hai người mở cửa bước ra ngoài, đặc biệt dừng lại ở góc tường để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

May mắn thay, các cửa sổ và cửa ra vào vẫn còn nguyên vẹn, đám zombie đã không vào lúc nửa đêm.

Lục Khải Minh đi kiểm tra tình hình của zombie nhỏ, Giang Diệu Diệu bò trên xe đẩy lục tìm thức ăn cho bữa sáng.

Món ngon đã ăn hết, chỉ còn lại là bánh quy hoặc mì gói.

Nói thật lòng, ăn vặt liên hoan lót dạ cũng được, nhưng ăn được mấy tháng thì giờ cô lại thấy muốn ói luôn rồi.

Cuối cùng Giang Diệu Diệu lục tìm được hai túi mì bò kho và hai túi bánh quy soda vị hành lá, xem đi xem lại thì cũng là có rau có thịt. Hai người ngồi xếp bàng trong phòng khách trống trải và ăn xong bữa sáng khô cứng.

Giang Diệu Diệu đau đớn ôm cổ mình, nói: "Cổ họng của tôi sắp bị cứa rách rồi...."

Đáng lẽ hôm qua tôi nên mang theo nửa thùng nước, thật là ngớ ngẩn.

Lục Khải Minh cũng rất cố gắng ăn nhưng không thể nuốt nổi nửa cái bánh quy còn lại, anh ném nó sang một bên rồi đứng dậy nói: "Đi thôi, làm việc nào."

"Đi đâu?"

Anh nhìn quanh, xác định một căn biệt thự cách đó không xa, hất cằm lên.

"Bắt đầu ở đó trước."

Giang Diệu Diệu lau miệng, trước tiên bôi thêm một ít m.á.u zombie lên người, sau đó đi theo anh đến nơi được định trước.

Không giống như nhà mới, căn nhà đã có người ở, khi đi cũng phải vội vã rời đi, cửa không khóa, mở toang, có một chiếc BMW X5 màu trắng đang đậu trong gara.

Lục Khải Minh đi xem xe trước, đi một vòng cũng không tìm được chìa khóa, đành ngậm ngùi thở dài.

Anh quay đầu lại thì thấy Giang Diệu Diệu đã vào nhà, anh đi theo thì thấy cô đang đứng chờ đợi trước tủ lạnh hai cánh, đôi mắt sáng như lấp đầy vì sao.

Một giây tiếp theo, cô mở tủ lạnh, sững sờ trong hai giây, cúi xuống và gầm gừ.

Tủ lạnh mất điện đã một hai tháng, trứng, bánh mì, thịt, cá, tôm, hoa quả,… được cất trong tủ lạnh cũng đã bắt đầu thối rữa từ lâu.

Mùi hôi chưa bị tiêu tan, mà bị giữ lại trong đó, càng bị giữ chặt thì càng bốc mùi, đương nhiên ngay khi mở ra, nó sẽ xộc ra rồi ùa vào mũi...

Cái mùi hương đó thật là khó tả!

Giang Diệu Diệu hối hận vì mình có cái mũi để ngửi.

Lục Khải Minh cách tủ lạnh bốn năm mét, nhưng mùi hôi thối khiến anh cũng bị ảnh hưởng, suýt nữa thì ngất xỉu.

Anh bịt mũi và miệng, lao tới, đạp vào cánh cửa tủ lạnh rồi kéo cô trở lại sân.

Cả hai hít thở không khí trong lành, đợi một lúc lâu, họ cảm thấy mùi khó chịu kia có lẽ đã biến mất rồi mới vào phòng.

Giang Diệu Diệu bị để lại di chứng, đứng cách rất xa tủ lạnh.

Lục Khải Minh từ trong ngăn kéo bàn cà phê rút ra một bao t.h.u.ố.c lá ngon, lấy một điếu ra, ngửi chóp mũi rồi thỏa mãn nhét vào túi.

Cô cong môi khi nhìn thấy nó: "Anh có chắc mình sẽ không bỏ t.h.u.ố.c lá không? Dạo này không có bác sĩ. Nếu bị ung thư phổi thì không ai cứu được anh đâu đấy."

Lục Khải Minh nhún nhún vai: "Không phải cô nói sao? Sớm muộn gì cũng chết. Thà c.h.ế.t trong vui vẻ còn hơn. Cô ăn đồ ăn vặt để hưởng thụ, nhưng tôi không được hút thuốc sao?"

"Dừng, làm như có người quan tâm anh lắm đấy."

Chương trước Chương tiếp