Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn

Chương 52



Giang Diệu Diệu liều mạng bấm vào màn hình, đôi mắt miễn cưỡng chớp chớp vài cái.

Lục Khải Minh hít sâu một hơi: "Chúng ta không có đủ nước, tốt nhất là đi đến chỗ hồ nước lấy một ít."

"Biết rồi, đi mau đi mau đi, đừng làm phiền tôi."

Cô cho rằng anh ồn ào, đẩy anh ra khỏi cửa, tiếp tục chơi game.

Lục Khải Minh chỉ đành tự mình làm.

Sau khi giam giữ trong tầng hầm lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể tiếp cận các sản phẩm điện tử, Giang Diệu Diệu không thể ngừng chơi.

Nghịch điện thoại di động mệt rồi, cô mở máy tính, bấm đúp vào viên kim cương nhỏ màu xanh lá cây, sau đó chơi game một cách chăm chú, bất giác lại ngồi liền mấy tiếng đồng hồ.

Thời gian trôi nhanh, cổ Giang Diệu Diệu đau đến không chịu nổi, vừa ngẩng đầu định cử động thì thấy trời tối dần, phòng khách lờ mờ, lâm vào một mảnh yên tĩnh.

"Lục Khải Minh?"

Cô la lên, không ai trả lời, tắt máy đi ra ngoài.

Xung quanh nhà có vài zombie, bởi vì vết m.á.u zombie trên người cô chưa rửa sạch, nên bọn nó cũng không để ý tới cô.

Trên con đường nhỏ đối diện, một hình chữ nhật lớn đang tiến đến gần.

Giang Diệu Diệu dụi dụi mắt, nghi ngờ chính mình gặp phải ảo giác.

Mẹ kiếp, cái đệm này thật hoàn hảo! Tại sao lại đi một mình trên đường chứ?

Tấm đệm càng ngày càng gần, Giang Diệu Diệu nhận ra đôi chân ở phía dưới, nên vội vàng chạy lại giúp đỡ.

Lục Khải Minh buộc lại tấm đệm bằng dải vải, hai tay cầm dải vải, rất mất sức mà liếc nhìn cô.

"Sao nỡ bỏ điện thoại xuống rồi thế?"

Cô tự biết xấu hổ, nên cũng không phản bác, cố gắng lắm mới bấu được mép nệm để giúp anh bớt phần nặng nề.

Tuy nhiên mấy chuyện thể lực như này đúng thật không phải sở trường của Giang Diệu Diệu, không chỉ không thành công mà còn làm cho tấm đệm nghiêng ngả loạng choạng suýt chút nữa thì ngã nhào.

Lục Khải Minh đưa tay giúp cô, vẻ mặt thật khủng khiếp.

"Cô sống lớn như vậy cũng không dễ dàng nhỉ?”

Cô không thích nghe điều này.

"Tôi đã sống rất tốt trước khi anh đến."

Đúng, sống thoải mái thì mới sống được chứ, không thoải mái thì nhanh chóng tìm cái chết, có thể không tốt sao?

Lục Khải Minh chống lại lời vu khống, nói: "Đừng chuyển cái này nữa, giúp tôi mở cửa đi."

Cô lon ton chạy tới trước mở cửa, anh vất vả khiêng tấm đệm đôi to tướng, dọn vào biệt thự, lên cầu thang, cuối cùng cất vào căn phòng nhỏ đêm qua bọn họ ngủ.

Căn phòng nhỏ không có cửa sổ. Ngay cả khi làn sóng zombie bùng phát vào một ngày nào đó, an toàn nhất là nên ẩn nấp bằng cách đóng cửa.

Chỉ là diện tích nhỏ hơn một chút, sau khi đặt tấm đệm xuống thì đã chiếm một nửa không gian.

Lục Khải Minh nằm trên đó, thở hồng hộc, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi. Giang Diệu Diệu cảm thấy anh rất mệt nên chủ động đi tới phòng khách, rót cho anh một ly nước.

"Anh nghỉ ngơi đi, tối nay muốn ăn gì?"

"Lẩu."

"...Sao anh không muốn ăn thịt rồng luôn đi?"

Lục Khải Minh ấm ức: "Vậy cô hỏi tôi làm gì? Có gì ăn nấy đi."

Giang Diệu Diệu xoay người rời đi, từ khóe mắt thoáng nhìn thấy bàn tay trái đang đặt ở trên nệm, bằng mắt thường có thể thấy nó đang run lên.

"Tay anh làm sao thế?"

Anh lập tức rụt tay lại: "Không có gì, đi nấu cơm đi."

"Tôi xem xem."

Cô không thể không bước đến gần anh, ngồi xuống nệm, ép buộc anh cho mình xem cánh tay.

Lục Khải Minh có thể mang một tấm nệm lớn từ một đến cả trăm cân, huống hồ là cánh tay gầy của cô, vì vậy anh kéo nó ra bằng một cái kéo nhẹ nhàng.

Có m.á.u zombie trên cánh tay của anh, bẩn đến mức không thể nhìn rõ.

Giang Diệu Diệu lau một hồi lâu, lộ ra nước da bên dưới, bật đèn lên nhìn kỹ, có thể thấy được cổ tay sưng lên rõ ràng, trên da còn có vết bầm.

Cô cau mày: "Anh bị thương rồi?"

Lục Khải Minh quay mặt đi và muốn rút tay về.

"Không có gì, bị thương chút xíu thôi."

Giang Diệu Diệu giữ chặt nó, không buông ra.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói sự thật: "Chiếc nệm quá lớn, khi nhấc lên không cẩn thận đã bị đập vào."

"Tại sao anh không gọi tôi tới giúp?"

Lục Khải Minh cứng họng: "Tôi đã gọi rồi, cô bảo tôi cút xa một chút, đừng làm phiền cô đang chơi game."

"Hứ....có sao?" Mặt mũi Giang Diệu Diệu đỏ bừng lên.

Dù anh không nói, nhưng vẻ mặt của anh rõ ràng là đang nói-đừng giả ngu.

"Được rồi, thật sự tôi quá ham chơi game, nhưng anh có thể chờ tôi chơi xong cùng nhau đi dọn mà, đằng nào cũng không vội dùng."

Cô táo tợn giải thích vài câu, chạy xuống lầu, mang theo một ít thuốc mỡ bôi cho anh.

Lục Khải Minh lắc đầu: "Trước tiên tắm rửa sạch sẽ, tắm xong rồi mới bôi thuốc được."

Giang Diệu Diệu ngẩn người nói: "Tắm? Chúng ta còn không có nước."

Anh ậm ừ hai lần, với một biểu cảm kinh khủng, nói "Nào khen tôi đi" trên khắp khuôn mặt.

"Dựa vào cô nhất định là không được, cả đời này cũng không trông cậy được, nhưng còn có tôi. Cô đến phòng tắm xem một chút đi."

Có nhiều hơn một phòng tắm trong biệt thự. Tuy nhiên, cũng giống như các phòng khác, không có trang trí, chỉ đặt ống nước và đường dây, trống rỗng, thậm chí không lắp cả vòi nước.

Chương trước Chương tiếp