Xuyên Thành Ba Ba Nam Xứng

Chương 10: Con riêng là nhi tử của đại ca(4)



i.

Người nghe được không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới là tình huống này a.

Nhưng cụ thể tình huống như thế nào, tất cả mọi người đều không biết. Rốt cuộc là Lý Ái Quốc cùng Lâm quả phụ có một chân, vẫn là giống như lời hắn nói, lời đồn liền sẽ không nghiêng về một bên.

Cố Hi dựa theo ký ức của Lý Ái Quốc đi về nhà, phát hiện cửa nhà đóng lại, gà ở ổ gáy.

Lý gia có ba phòng phôi đất, còn tính mới, là sau khi Lý Ái Trung tham gia quân ngũ kiến tạo lại. Một gian ban đầu của Lý Đại Ngưu và Trương Nhị Thúy, hợp với phòng bếp bên cạnh. Nói cách khác, phải vào phòng bếp mới có thể vào phòng của bọn họ. Sau đó, tạo một cửa sổ hướng sân bên ngoài.

Một gian là của Lý Ái Trung, một gian của nguyên chủ, Lý Hỉ Mai bị gả đi liền không có phòng. Nhưng ở niên đại này, có nữ nhi nhà ai hướng về nhà mẹ đẻ.

Trừ ba phòng phôi đất ở bên ngoài, còn có một phòng chứa củi, phòng chứa củi nuôi hai con heo, bên cạnh có một ổ gà nuôi sáu con gà.

Trương Nhị Thúy nếu không phải chết sớm, mệnh vẫn còn khá tốt. Sau khi gả cho Lý Đại Ngưu, việc nhà nông có cha con Lý Đại Ngưu làm, thủ công nghiệp có Lý Hỉ Mai làm.

Sau này, Lý Ái Trung tham gia quân ngũ, việc nhà nông vợ hắn làm, thủ công nghiệp cũng là vợ hắn làm. Trương Nhị Thúy lấy cớ chăm cháu, chỉ ở nhà nấu cơm.

Không nghĩ tới, chết sớm vậy.

Cố Hi vào trong viện: “Thành Đồ.” Hắn tới thế giới này, còn chưa gặp con riêng của hắn đâu, “Thành Đồ.”

“Ái Quốc à?” Vợ Lý Nhị Ngưu ở bên cạnh chạy tới, “Thành Đồ ở nhà ta ăn cơm. Ngươi xuất viện xử lý việc của Lâm quả phụ sao?”

Lý Nhị Ngưu là đệ để của Lý Đại Ngưu, cho nên Cố Hi gọi vợ Lý Nhị Ngưu là nhị thẩm. Thời điểm vợ Lý Nhị Ngưu nói chuyện, đôi mắt còn nhìn qua túi Cố Hi đang cầm trên tay, nhìn chằm chằm vài lần, cũng không biết là cái gì.

“Nhị thẩm, ta xuất viện, sự việc cũng xử lý xong rồi.” Cố Hi nói, “Chờ lát nữa ta qua đón Thành Đồ.” Nói, hắn đi vào phòng nguyên chủ, đem đồ vật cất xong. Sau đó lại lấy nửa bao kẹo sữa thỏ trắng, cùng hai cái bánh bao, đi nhà bên cạnh.

Nói thật, đối với Lý Thành Đồ hiện chỉ mới sáu tuổi, Cố Hi thật có vài phần tò mò.

Thời điểm Lý Thành Đồ ăn cơm ở nhà Lý Nhị Ngưu, liền nghe được tiếng của Cố Hi. Hắn cầm chén cháo khoai lang đỏ ăn sạch, sau đó nói với vợ Lý Nhị Ngưu: “Nhị nãi nãi, ta về nhà.”

Hắn đi đến trước cửa gỗ ngoài sân, liền đụng phải Cố Hi đang đi tới.

“Ba ba ba.” Hắn cẩn thận kêu một tiếng. Kỳ thật đối với Lý Thành Đồ, Lý Ái Quốc quen thuộc hơn Lý Ái Trung nhiều.

Sau khi hắn sinh ra, chỉ nhìn thấy Lý Ái Trung hai lần. Một lần là thời điểm mẹ hắn chết, một lần là gần đây, thời điểm vợ chồng Lý Đại Ngưu chết. Nhưng mà, trẻ con luôn có nhiều ngưỡng mộ và hi vọng đối với cha của mình. Không nghĩ tới, cha hắn đem hắn quá kế cho tiểu thúc.



Lý Thành Đồ đối với tiểu thúc không có suy nghĩ gì, hắn tuổi nhỏ, bởi vì mẹ đi làm việc nhà nông, việc trong nhà, cho nên hắn là do Trương Nhị Thúy nuôi lớn.

Sau khi mẹ hắn chết, hắn vẫn đi theo Trương Nhị Thúy, Trương Nhị Thúy lên núi hái rau, cắt cỏ heo, đều mang theo hắn. Nhưng hiện tại, Trương Nhị Thúy chết, thế giới của hắn cũng lạnh đi.

Đây là lần đầu tiên Cố Hi nhìn thấy vị nam xứng này, chưa lớn lên, một cái thân nhỏ, hơi gầy, mặc quần áo dơ, trên quần áo có chỗ may lại, cái mặt chỉ bằng bàn tay, đôi mắt đen nhánh đáng thương nhìn mình.

Ai có thể nghĩ đến, hắn sau này lớn lên, sẽ cùng muội muội của mình, đi trả thù người cha đã vứt bỏ mình - nam chủ Lý Ái Trung. Đương nhiên, bởi vì cha hắn là nam chủ, cho nên kết cục cuối cùng của hắn có thể hiểu.

Cố Hi vươn tay, sờ đầu Lý Thành Đồ: “Ba mua cho ngươi bánh bao thịt, chờ lát nữa về nhà ăn.”

“Ba ba.” Hai mắt đáng thương, lập tức sáng lên. Còn ửng hồng, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Cố Hi. Kỳ thật, từ ngày Lý Ái Trung nói với hắn, quá kế hắn cho Lý Ái Quốc nuôi, hắn vẫn luôn sợ hãi, vẫn luôn khẩn trương. Hắn lo lắng tiểu thúc coi hắn là trói buộc, sau đó từ bỏ.

Trên thực tế, sau khi Lý Ái Trung rời đi, nguyên chủ bỏ mặc Lý Thành Đồ. Nguyên chủ vốn chính là loại người ham ăn biếng làm, người không xấu lại không có tâm nhãn, từ nhỏ đến lớn Trương Nhị Thúy đều chiếu cố tốt hắn, hắn làm sơ biết chiếu cố người khác.

Sau khi Trương Nhị Thúy và Lý Đại Ngưu chết, luôn là Lý Hỉ Mai lại đây chiếu cố hắn, mỗi ngày nấu cơm cho hắn. Làm một lần hai bữa, sau đó chính hắn làm nóng lại ăn.

Nguyên chủ sẽ không làm, vẫn là nhóc con Lý Thành Đồ này làm nóng cho nguyên chủ ăn.

Mấy ngày nay, Lý Ái Quốc làm lơ Lý Thành Đồ, Lý Thành Đồ liền kinh hồn bạt vía mấy ngày. Không nghĩ tới hôm nay tiểu thúc ba ba sẽ sờ đầu hắn, còn nơi mua cho hắn bánh bao thịt.

Dù hắn là trẻ con, cũng biết bánh bao thịt rất quý.

Nhìn đứa nhỏ hai mắt đỏ nhìn chính mình, người biết cốt truyện như Cố Hi không tránh khỏi sinh ra tâm đồng tình. Toàn bộ cốt truyện, Lý Thành Đồ là người vô tội nhất. Tuổi còn nhỏ mẹ ruột đã chết, cha vì quan hệ với mẹ kế mà không cần hắn, tiểu thúc không ghét hắn nhưng vì tính tình nên cũng chẳng quan tâm hắn.

Sau này Lâm quả phụ vào cửa, Lý Thành Đồ liền thành ức lao động. Nguyên chủ có đôi khi muốn giúp hắn, nhưng lại bị Lâm quả phụ phát hiện. Thế cho nên Lý Thành Đồ hắc hóa, liền muốn trả thù Lý Ái Trung.

“Ừm, nhi tử.” Cố Hi đáp lời, “Ngươi ra bên ngoài chờ ba ba, lát nữa chúng ta cùng về. “Cố Hi, 28 tuổi, tốt nghiệp đị học đứng đầu thế giới, sinh ra trong gia đình hào môn, tâm cơ, thủ đoạn, quyết đoán, trí tuệ, một thứ đều không thiếu. Muốn nuôi dưỡng Lý Thành Đồ, ngăn cản hắn hắc hóa, đối với Cố Hi căn bản là đơn giản.

Nhưng nếu như Cố Hi đã đi vào thế giới này. Nói thật, sau khi tạo ra bao con nhộng tạo con dành cho nam giới thành công, hắn cũng không tìm thấy ý nghĩa của sinh mệnh nữa, lo lắng duy nhất là cha mẹ, sau khi biết có cơ hội gặp họ, hắn đối Minh giới tương đối tò mò, đối với nhiệm vụ như này, cũng cảm thấy thú vị.

Cho nên, nhiệm vụ của Xuyên Không Bộ đối với hắn mà nói, như là sau khi thành công tạo ra bao con nhộng tạo con dành cho nam giới tìm ra hứng thú khác.

“Vâng ạ.” Lý Thành Đồ gật đầu, ngoan ngoãn chờ ở cửa.

Người ở trong phòng bếp ăn cơm, nghe được cuộc đối thoại bên ngoài, không khỏi có chút ngoài ý.

Lâm nhị thẩm cảm thán: “Đại ca cùng chị dâu vừa qua đời, Ái Quốc còn chưa làm mai, bây giờ còn sảy ra sự việc của Lâm quả phụ, từ nay về sau phải làm sao?” Lý nhị thẩm cùng Trương Nhị Thúy tình cảm chị em dâu không tồi, chủ yếu Trương Nhị Thúy tương đối biết nhìn người. Một quả phụ như nàng gửi đến thôn Lý gia, lại là người ngoài thôn, nếu không khôn khéo, làm sao sống tốt được.



Cho nên, mấy năm nay Trương Nhị Thúy gả cho Lý Đại Ngưu, thanh danh ở thôn Lý gia đều rất tốt. Đối với con riêng của chồng tốt, ở chung với chị em dâu cũng tốt, đối với cha mẹ chồng cũng tốt.

Lý Nhị Ngưu nhíu mày: “Muốn hiểu biết một chút sự tình của Lâm quả phụ, nếu sự việc của Lâm quả phụ được giải quyết, ngươi xem có cô nương tốt hay không? Làm mai Ái Quốc.”

“Theo ta nói, Ái Trung ca thật không phải tốt.” Lý Ái Kiến nói.

“Ăn cơm của ngươi, không phân lớn nhỏ.” Lý Nhị Ngưu trừng mắt, liếc trưởng tử một cái.

“Nhị thúc, nhị thẩm.” Cố Hi đi vào trong bếp.

Lý Nhị Ngưu 45 tuổi, có ba nhi tử, Con cả Lý Ái Hoa năm nay 24 tuổi, con thứ hai Lý Ái Dân năm nay 22 tuổi, con thứ ba Lý Ái Hòa 20 tuổi, Lý Ái Hoa cùng Lý Ái Dân đều đã kết hôn, Lý Ái Hòa thì chưa.

Cho nên thời điểm Cố Hi đi vào, liền thấy ba nhà nhà Lý đều vây một chỗ ăn cơm, từ Lý Nhị Ngưu đến đứa con trai ba tuổi của Lý Ái Hoa, thành viên cũng không ít.

“A, Ái Quốc, mau vào, ngươi ăn cơm chưa? Để thím lấy cơm cho ngươi.” Lý Nhị thẩm đối với Lý Ái Quốc rất quan tâm. Thứ nhất, thời điểm Trương Nhị Thúy còn trên đời, tình cảm chị em dâu còn khá tốt. Thứ hai, Lý Ái Quốc có đại tỷ Lý Hỉ Mai gả trên huyện thành, dân quê đối với người gả vào trong thành luôn xem trọng một phần. Thứ ba, nhà Lý gia gia nãi nãi còn ở, nếu Lý Nhị thẩm không nhọc lòng, Lý nãi nãi cũng không yên lòng.

Lý Ái Quốc tiểu tử này, tùy ham ăn biếng làm, nhưng bề ngoài đẹp, người đẹp có người yêu thương.

“Không cần đâu nhị thẩm, thời điểm ta xuất viện liền cùng tỷ ăn cơm rồi.” Cố Hi nói, “Còn có, hai ngày nay nhị thẩm vất vả chiếu cố Thành Đồ, đây là lúc ta nằm viện một ít bạn đến thắm mua cho ăn, mang đến cấp tiểu cháu trai nếm thử.” Nói, đem đồ vật trong tay đưa cho Lý Nhị thẩm.

“Ai da, ta là nhị thẩm của ngươi, Thành Đồ là cháu trai của ta, ngươi còn nói chiếu cố cái gì.” Lý Nhị thẩm bề ngoài làm bộ sinh khí một chút, nhưng bên trong tương đối vừa lòng với cách làm của Cố Hi. Tuy là cháu trai ruột, nhưng đầu năm nay lương thực nhà ai đều không nhiều lắm, một đứa trẻ tuy không ăn hết nhiều, nhưng nói dễ nghe, người nghe liền thoải mái.

Lý Nhị thẩm đem đồ đẩy trở về: “Đồ vật đều đem về đi, đây đều là do bằng hữu của ngươi mua cho ngươi.” Tuy bọc giấy, không rõ bên trong là cái gì, nhưng bằng hữu người ta cố ý mua thăm người bệnh, Lý Nhị thẩm cũng ngại lấy.

Cố Hi cười mở giấy ra, lấy một cái bánh bao: “Chút phần thưởng, tiểu thúc cho ngươi ăn bánh bao, ngươi có thích hay không?”

“Thích, ta muốn ăn bánh bao, cảm ơn tiểu thúc.” Đầu năm nay, không có trẻ con nào không thích bánh bao, banh bao nhiều thịt, có nhà vài tháng đều không được ăn thịt.

“Chuyện này.....”

“Nhị thẩm, đây là ta cho chút phần thưởng, trẻ con cũng có quyền nhận, ngươi cũng không thể lấy đi quyền lợi của hắn.” Cố Hi cố ý nói.

“Ngươi đứa nhỏ này thật là....” Lý Nhị thẩm nhìn đại tôn tử từng miếng ăn, bánh bao đã không còn nóng, hắn còn ăn ngon, hai mắt đều đỏ ửng.

“Thẩm, trong này còn một cái, ngày mai thời điểm ăn sáng liền chưng lên ăn. Còn có kẹo sữa thỏ trắng, đường cùng sữa bò đều đủ dinh dưỡng.” Cố Hi đem đồ vật nhét vào tay nàng.

“Đồ vật quý như kẹo sữa thở trắng giữ lại cho Thành Đồ ăn đi.” Lý Nhị thẩm thử chút trọng lượng, túi này phải nửa cân, nhiều như vậy, thứ này có tiền còn không mua được đâu.
Chương trước Chương tiếp