Xuyên Thành Bạn Trai Công Cụ Của Phản Diện

Chương 13



“Con...” Đầu óc Nguyên Húc trống rỗng, lắp bắp hai giây, “Con quên chìa khoá.”

“Đứa nhỏ này, cứ để đồ lung tung.” Dường như mẹ Nguyên vẫn chưa nhận ra đây chỉ là cái cớ, bất đắc dĩ cười, “Lần sau nhớ kỹ.”

“Được ạ.” Nguyên Húc gật đầu.

Mẹ Nguyên lấy chìa khóa trong túi xách nhỏ ra, mở cửa nhà.

Nguyên Miện đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, nghe được tiếng chìa khoá bèn quay đầu lại nhìn, nhướng mày, “Sao hôm nay lại lấy chìa khóa mở cửa thế? Không phải em chê chìa khóa bất tiện à?”

“Khụ.” Mẹ Nguyên khụ một tiếng.

Lúc này Nguyên Húc mới nhận ra nhà bọn họ sài khoá vân tay, hơn nữa rõ ràng là gia đình không có tuyệt tình đến mức xoá vân tay của cậu.

Cậu liếm môi dưới, làm bộ dạng không biết, ngồi vào một bên Nguyên Miện, “Bố đâu ạ?”

“Còn ở công ty.” Nói đến đây, trong mắt Nguyên Miện hiện lên sự khó hiểu, “Đột nhiên có chuyện, cho nên tạm thời ở lại xử lý, nhưng trước cơm tối có thể cố gắng về.”

Nguyên Húc chỉ muốn dùng đề tài này để xoá bỏ không khí xấu hổ vừa rồi, nghe vậy lại sửng sốt.

Cậu nhớ trong nguyên tác từng nói, vì Lâu Khải muốn quặng nhà họ Nguyên để phân tích nguyên tố vi lượng trong đó, nhưng mỏ quặng lại là tài nguyên đặc thù cùng với sự không phối hợp của nhà họ Nguyên khiến sự tình giằng co tại đây, không ai lùi bước.

Tuy rằng tạm thời Lâu Khải vẫn chưa xuống tay với nhà họ Nguyên, nhưng luôn có không ít người muốn nịnh bợ hắn.

“Là chuyện mỏ quặng hả?” Nguyên Húc giả vờ lơ đãng đặt câu hỏi, “Chúng ta không thể hợp tác với Lâu Khải ư?”

“Sao em biết chuyện này?” Mày Nguyên Miện nhăn lại.

Y có một đôi mắt hoa đào hẹp dài, tròng mắt đen nhánh, khi không cười rất có phần khiếp người.

“Em nghe nói.” Nguyên Húc hàm hồ nói, “Cũng không quá hiểu rõ.”

Ánh mắt của Nguyên Miện đảo quanh người cậu hai vòng, suy đoán có thể lúc cậu muốn tranh gia sản cố ý tìm hiểu tình trạng trong nhà, nghe được đôi ba câu.

Có điều y không nói rõ, chỉ nói, “Mỏ quặng là nguồn gốc làm giàu của chúng ta, người ngoài không thể nhúng chàm, huống chi Lâu Khải cũng không tính hợp tác, hắn muốn toàn quyền khai thác mỏ quặng.”

“Vậy Lâu Khải cũng không thể từ bỏ dễ dàng như vậy, em nghe người ngoài nói anh ta làm việc không từ thủ đoạn, hơn nữa không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.” Nguyên Húc tiếp tục thử.

Nguyên Miện vươn tay xoa đầu cậu, “Những việc này không cần em nhọc lòng, dù sao nhà ta cũng sẽ không bạc đãi em.”

“... Không phải em đang muốn chia sẻ lo lắng với gia đình à.” Nguyên Húc nói thầm, “Em đã thành niên rồi, không phải cái gì cũng không hiểu, chỉ biết cười ngây ngô thôi.”

“Anh có lòng thật tốt.” Ở cửa vang lên một giọng nam, một người đàn ông trung niên đi vào.

Nguyên Miện có tới năm phần giống ông, nhưng trông trưởng thành hơn, khoé mắt đã có nếp nhăn.

“Bố, bố về rồi.” Nguyên Húc đứng lên, cười hì hì lại gần, “Làm việc cả ngày có mệt không bố, con bóp vai cho bố nha!”

“Đừng.” Trong mắt cha Nguyên mang vài phần ý cười, “Bố không dám làm phiền hoạ sĩ lớn giúp mình đấm vai đâu.”

Ông treo áo vest trên tay lên giá áo, mở miệng, “Chuyển ngành thuận lợi không? Nếu có khó khăn thì nói với gia đình.”



“Đại họa sĩ làm sao gặp khó khăn chứ.” Nguyên Húc chỉ vào bản thân, “Tranh vừa xong, các giáo viên cũng phải xin con đi.”

“Mặt trời nhỏ nhà chúng ta là ưu tú nhất rồi.” Cha Nguyên cười rộ lên, vươn tay vuốt tóc cậu, “Ở bên ngoài mấy ngày mà gầy đi rồi, về nhà nói dì Trương bồi bổ cho con.”

Không một ai nhắc đến chuyện Nguyên Húc đã làm.

Nguyên Húc dừng một chút, khụ một tiếng: “Vài ngày tới con không về nhà.”

Cậu vừa dứt lời, phòng khách lập tức im ắng.

Mẹ Nguyên mở miệng trước, “A Húc, có phải con còn giận chúng ta đóng băng thẻ của con không? Bố con làm vậy quả thật không đúng, nhưng trước đó con nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mới làm ông tức điên thế.”

Nguyên Húc vội vàng xua tay: “Không không không, con không có giận, chuyện kia là con không tốt, con không nên nói như vậy.”

“Thật ra... con đã hứa với bạn là sẽ ở với anh ta mấy ngày tới, đột nhiên thất hứa không tốt lắm.” Nguyên Húc miễn cưỡng bịa lý do.

Cậu có thể nghĩ ra vô số lý do để lừa người khác, nhưng chỉ có cha mẹ Nguyên, cái gì cũng không nói ra được, không muốn gạt bọn họ.

“Vậy lúc nào em về?” Nguyên Miện hỏi, nửa đùa nói, “Trong nhà không có mặt trời, ánh sáng đều tối sầm.”

“Qua mấy... cuối tháng sau đi ạ.” Nguyên Húc rốt cuộc cũng không nói qua mấy tháng.

Cậu bắt đầu suy nghĩ lúc về sẽ lừa Lâu Khải thế nào.

“Được.” Nguyên Miện lập tức nói: “Một lời đã định.”

Thái độ này của y không giống bình thường, cha Nguyên nhìn y một cái, nhận ra con trai lớn đoán chừng đã phát hiện được gì rồi.

Buổi tối, cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm chiều, sắc trời tối đen, được người trong nhà giữ lại, Nguyên Húc thuận nước đẩy thuyền ở lại, về phòng của mình.

Phòng hiển nhiên được quét dọn mỗi ngày, mặt đất và mặt bàn không có một hạt bụi nào.

Nơi này thoạt nhìn đúng là phong cách nguyên chủ thích, ga giường tối màu in hình đầu lâu, trên bàn là máy tính và thiết bị đồ chơi, trong tủ quần áo đều là những bộ đồ màu sắc sặc sỡ được thiết kế mới lạ.

Thật ra Nguyên Húc cũng đẹp, chỉ là không hợp với loại quần áo này, đồ này trong nước có vẻ nổi bật hấp dẫn người nhìn hơn, lại khiến người ta bỏ qua diện mạo của cậu.

Nguyên Húc không định động vào thứ này, đó là dấu vết nguyên chủ từng tồn tại, cậu không có tư cách tự ý phá hủy nó.

Có điều, khi Nguyên Húc đi lại bàn thì phát hiện có một quyển nhật ký.

Là quyển nhật ký dành cho người xuyên qua!

Không ngờ nguyên chủ vậy mà có thói quen cổ xưa như vậy, cậu mặc niệm một câu mạo phạm rồi mở nhật ký ra đọc nhanh như gió.

Quyển nhật ký này nguyên chủ bắt đầu viết sau khi ra nước ngoài, ban đầu nguyên chủ ở nước ngoài không tốt lắm, mới lên cao trung chưa phát dục hoàn toàn, dáng người thấp bé gầy yếu, còn là người da vàng, tiếng Anh thì cũng lắp bắp, do đó bị bắt nạt không ít, cũng vì thế mỗi ngày cậu ấy đều viết nhật ký để giải quyết buồn khổ.

Phía trước đều là nói bị bạn trong lớp bắt nạt, cậu ấy ảo tưởng viết cách trả thù trong nhật ký. Nguyên Húc đọc đến một phần ba, ánh mắt chợt ngừng lại —— Bạch Tân Nhạc thế mà xuất hiện trong nhật ký của cậu ấy!

Lúc này nguyên chủ mới 16 tuổi, bọn họ vậy mà gặp nhau sớm như vậy.



Cậu kiên nhẫn đọc thêm vài dòng nhật ký, tóm lại là sau khi cậu ấy bị người ta bắt nạt, trong lòng phiền muộn, một mình trốn học đi dạo, vừa đúng lúc gặp Bạch Tân Nhạc ra nước ngoài chơi.

Bọn họ gặp ở cửa hàng hamburger. Sau khi nhận ra Bạch Tân Nhạc là người Trung, nguyên chủ đã lâu chưa gặp đồng bào bèn nói hết oán giận mình đã trải qua.

Nếu sự tình kết thúc ở đây thì cũng chỉ có thể nói khi đó Bạch Tân Nhạc rất có kiên nhẫn, nghe người lạ oán giận xong còn đi an ủi. Nhưng sau đó, những nội dung ghi trong nhật ký khiến Nguyên Húc kinh ngạc.

Bạch Tân Nhạc bóp méo chuyện Nguyên Húc không thi đậu cao trung phải ra nước ngoài thành chuyện Nguyên Miện cho rằng Nguyên Húc uy hiếp địa vị của y, cho nên xúi giục cha mẹ cho cậu ấy đi xa, cộng thêm bây giờ trong nước nhắc đến nhà họ Nguyên đều nói con trai lớn nhà họ Nguyên ưu tú, còn đứa thứ hai thì không ra gì.

Cậu ta thậm chí còn gọi tên Nguyên Húc, cổ vũ cậu ấy tỉnh lại, nỗ lực đoạt lại những gì mình nên có từ tay Nguyên Miện, vả vào mặt những người khinh thường cậu ấy.

Nguyên chủ rất tin tưởng cậu ta, sau đó bắt đầu nỗ lực thay đổi chính mình, nhưng sợ bị Nguyên Miện phát hiện, nên làm bộ chơi bời ba năm, sau khi tốt nghiệp cao trung thì về nước, quyên tiền vào đại học hiện tại.

Cuối cùng tình cờ gặp được Bạch Tân Nhạc, từ đó bắt đầu điên cuồng theo đuổi, nhưng Bạch Tân Nhạc đã sớm quên chuyện này, hoặc nói dù cho có nhớ thì cậu ta cũng chướng mắt nguyên chủ bây giờ chẳng làm được trò trống gì.

Thật sự như một vở kịch, Nguyên Húc sờ cằm, nhanh chóng đọc hết phần còn lại của nhật ký, thấy không còn gì quan trọng thì để vào ngăn kéo khóa lại.

Cũng làm khó nguyên chủ, vẫn luôn cho rằng người trong nhà đang cố gắng hết sức nuôi phế mình, để Nguyên Miện thuận lợi kế thừa gia sản. Nhưng sự thật mọi người chỉ đang cưng chiều con trai út quá mức, không đặt yêu cầu quá cao cho cậu ấy.

Tin tưởng một người chỉ gặp mặt một lần mà không tin tình cảm gia đình nhiều năm như vậy... Chẳng trách lúc Lâu Khải bảo cậu ấy trộm cơ mật trong nhà, cậu ấy không nói hai lời đã đồng ý, hóa ra cậu ấy đã có thành kiến với gia đình từ sớm.

Chuyện này cũng không phải vui vẻ gì với Nguyên Húc, cậu ngẫm lại kết cục cuối cùng của nhà họ Nguyên và Nguyên Húc, trong lòng như bị đè nén, nhịn không được cầm điện thoại, nhắn vào khung chat của Lâu Khải: Em nói với gia đình, cuối tháng sau dọn về nhà ở.

Bên kia cũng không rep.

Cậu chậc một tiếng, ném điện thoại lên giường rồi nằm hình chữ Đại (大), dần dần đi vào mộng đẹp.

Trong một quán bar ở trung tâm thành phố, mấy thanh niên ngồi trên sô pha, trái ôm phải ấp mấy cô gái xinh đẹp, có người còn ôm thiếu niên thanh tú.

“Nghe nói mày đăng ký triển lãm thanh niên, còn đăng Weibo nói mình tiến bộ rất lớn?” Một thanh niên cắt tóc Mohicans* nói, “Hiếm khi nghe mày nói thế.”

(*Mohican là kiểu tóc có phần nghịch ngợm, nổi loạn, với mái tóc được cạo, cắt ngắn hai bên, chừa lại dọc tóc từ đỉnh trán kéo sau gáy, thường được tạo kiểu bằng cách vuốt dựng đứng hoặc để tự nhiên.)

“Lần này đột nhiên có linh cảm.” Lâu Phụng Khải ôm một tiểu minh tinh, móc điện thoại trong túi quần ra, “Nhìn đi.”

Mấy người xung quanh đều đến xem.

Phần lớn người ở đây đều nâng Lâu Phụng Khải lên, để gã cầm đầu, hơn nữa bức tranh này đúng là rất đẹp, cho nên một đám khen không dứt miệng, đánh rắm cầu vòng ngày càng khoa trương.

Lâu Phụng Khải nâng cằm lên, vẻ mặt đắc ý.

“Bức tranh này hơi quen mắt.” Một người trong đó lên tiếng, cậu ta cũng lấy điện thoại ra, “Hôm qua giáo viên hướng dẫn gửi cho tao một bức tranh, cũng đăng ký tham gia... Úi, cho tụi mày xem, tụi mày đừng nói ra ngoài.”

Bọn họ click mở một tấm hình, nhất thời không nói gì.

Thoạt nhìn qua thì không giống thật, một bức tranh vẽ đường mòn vườn hoa, còn một bức thì vẽ cả cánh đồng họa. Nhưng đa phần người ở đây đều ở Học viện Mỹ thuật, nên nhìn kỹ lại có thể nhìn ra bút pháp của hai người tương tự nhau.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, không khí cứng đờ, không ai dám mở miệng.

Lâu Phụng Khải cướp điện thoại của người nọ nhìn kỹ, sắc mặt trầm xuống. Quả nhiên gã lo lắng không sai, Nguyên Húc cũng tham gia triển lãm thanh niên lần này.

“Người này trộm tranh của tao.” Gã đen mặt nói, “Gửi hình này cho tao, tao nhất định phải khiến cậu ta trả một cái giá lớn!”
Chương trước Chương tiếp