Xuyên Thành Bạn Trai Công Cụ Của Phản Diện

Chương 24



Sáng hôm sau, Nguyên Húc cuối cùng cũng có lý do chính đáng xin nghỉ, cậu giơ cổ tay sắp lành của mình lên, vô cùng đáng thương tỏ vẻ hôm nay không nên ra cửa sợ trúng gió.

“Cậu đang ở cữ?” Lâu Khải liếc cậu một cái.

Cứ có cảm giác Lâu Khải ban đầu lười để ý đến cậu bây giờ mỗi một câu như đang dỗi, Nguyên Húc có chút không thích ứng kịp.

Nhưng cậu phản ứng rất nhanh, đưa tay thuận thế che bụng, “Cũng không phải không thể.”

Lâu Khải bị hành động của cậu làm cho chấn kinh chớp mắt.

Có điều hôm nay Nguyên Húc quả thực không thích hợp để đi học, chuyện của Lâu Phụng Khải còn chưa giải quyết xong, ngôn luận trên mạng càng thêm mãnh liệt, thả người này ra không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

“Có thể xin nghỉ, nhưng bắt buộc phải ngoan ngoãn ở nhà.” Lâu Khải dùng ngón tay đẩy Nguyên Húc ngã vào sô pha, hơi nheo mắt, từ trên cao nhìn xuống, “Cậu biết tôi phái người đi theo cậu từ bao giờ?”

“Không lâu lắm.” Nguyên Húc ngước đầu tươi cười nhìn hắn, “Lần em trốn học đi trung tâm thương mại bị anh bắt được, anh tới nhanh quá, cho nên mơ hồ đoán ra.”

Cậu nói xong, lập tức bổ sung, “Đương nhiên em biết anh muốn bảo vệ cho em, em hiểu hết.”

Trông rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến Lâu Khải không thể nói nên lời.

“Ở nhà cho tốt.” Hắn vươn tay xoa đầu Nguyên Húc.

Sợi tóc của chàng trai vô cùng mềm mại, giống như mèo con, vừa sờ vào đã chủ động cọ lên lòng bàn tay của người ta.

Nguyên Húc ngồi trên sô pha, ngoan ngoãn nhìn hắn ra ngoài, sau đó đứng lên, lon ton chạy đến phòng vẽ.

Người hầu thấy hết toàn bộ sắc mặt biến hoá của cậu, không tự chủ được nghĩ đến học sinh tiểu học nhân lúc người lớn rời đi chơi đùa điên cuồng, thần sắc phức tạp.

Nguyên Húc không chú ý tới người hầu bên cạnh, cậu nhanh như chớp chạy về phòng vẽ, nghĩ tới bộ dạng kìm nén hôm qua của Lâu Khải, linh cảm bùng lên, bôi bôi vẽ vẽ một bức tiểu hoàng đồ*, sau đó trùm vải trắng lên giấy giấu vào trong góc.

(*Tiểu hoàng đồ [小黄图] em tra trên baidu thì ra là hình ảnh hoặc video 18+ ý)

Cậu vốn không hay vẽ chân dung nhân vật, đó là một khuyết điểm của cậu. Cậu có thể vẽ ra một bầu trời đầy sao, ánh trăng dịu dàng bao phủ thảo nguyên, có thể vẽ sa mạc hoang vắng, tuyệt vọng và vùng vẫy, nhưng duy chỉ có tình yêu nồng cháy là cậu không thể vẽ ra.

Ánh mắt của người trong tranh không có tình yêu, loại cảm giác này rất huyền diệu, nhưng khi nhìn tranh, chỉ cảm thấy trên mặt thiếu thiếu cái gì đó.

Nguyên Húc rất rõ vấn đề của mình, cũng biết không có cách nào khắc phục, nên rất ít vẽ chân dung.

Nhưng Lâu Khải là ngoại lệ, một mình hắn đã giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mặc dù Nguyên Húc không yêu hắn, nhưng có thể dùng sự thưởng thức và vài phần tình cảm mãnh liệt vẽ hắn.

Bức tranh này cũng không phải bức tranh sơn dầu có độ hoàn thiện cao, cho nên cậu vẽ rất nhanh, một buổi sáng đã xong, đi đến nhà ăn ăn cơm.

Giữa trưa Lâu Khải không về nhà.

Nguyên Húc lên mạng kiểm tra, chuyện Lâu Phụng Khải bắt cóc cậu chưa bị đưa tin, thủy quân và hắc tử vẫn vất vả cần cù công tác trên hotsearch.

Bài post cậu đăng Weibo trước đó, đã tràn ngập từ ngữ ô uế.

Tay Lâu Phụng Khải đã gãy, chắc là gã biết bây giờ mắng cậu trên Weibo cũng không có tác dụng gì, hà tất phải tiếp tục mua thủy quân. Nguyên Húc chống cằm, nhận ra Lâu Khải nói rất đúng, người nhà họ Lâu rất có thể đang ở phía sau châm dầu vào lửa.

Xem ra dù cho Lâu Phụng Khải bị tàn phế, bọ họ cũng không từ bỏ.

Lâu Khải rõ ràng mang họ Lâu, mẹ hắn lại là gia chủ Lâu gia, nhưng quan hệ giữa bọn họ cứ như nước với lửa.

Nguyên Húc hồi tưởng trong đầu, nhưng trong sách không có đề cập đến gia đình Lâu Khải, hắn tựa như là một oss* để đánh bại, gia tăng khoái cảm và bức bách cho nhân vật chính.

(*OSS có nghĩa là “Hệ thống hỗ trợ hoạt động”, dịch sang tiếng Việt là “Hệ thống hỗ trợ vận hành”.)

Nghĩ như thế, cậu so với nguyên chủ quả thực chỉ là một công cụ hình người!

Nguyên Húc lập tức sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên với cậu ấy.

Ngôn luận trên mạng đọc đi đọc lại cũng chỉ như vậy, cậu dứt khoát tắt điện thoại, lên phòng gym trên lầu nhìn thử.

Đây là lần đầu tiên cậu đi vào phòng gym, bên trong còn lớn hơn tưởng tượng của cậu, có rất nhiều loại dụng cụ, bản thân Nguyên Húc chỉ nhận ra được một số thiết bị tập gym thông thường.

Cậu nhìn quanh, cuối cùng lựa chọn máy chạy bộ phổ biến nhất.

Sau khi cậu lên chạy nửa tiếng, thở hổn hển thì một người hầu cẩn thận cầm điện thoại cậu lại, “Nguyên tiên sinh, ngài có điện thoại.”

Nguyên Húc sờ túi, mới nhớ mình vứt điện thoại ở phòng khách, đi xuống máy chạy bộ, sau khi cảm ơn bèn nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi —— là Lâu Khải.

Hơn nữa còn có thông báo hai cuộc gọi nhỡ.

Nguyên Húc hơi có chút chột dạ, nhưng chỉ cần cậu không biểu hiện ra ngoài thì có thể làm bộ như không có gì.

Điện thoại vừa kết nối, Lâu Khải đã hỏi cậu, “Vì sao vừa rồi không nghe điện thoại?”

Giọng điệu rất hung ác.

Nguyên Húc thở hổn hển như thể đang làm gì đó trái với lương tâm.

“Cậu đang làm gì?” Lâu Khải hỏi, giọng điệu lạnh hơn vài phần, “Cậu ra ngoài?”

“Em ở phòng gym.” Nguyên Húc chặn lại nói, “Ban nãy chạy bộ, anh tìm em có chuyện gì?”

“Lâu Phụng Khải sẽ bị đưa ra nước ngoài.” Lâu Khải nhíu mày, mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn tạm thời kiềm chế, “Ngôn luận trên mạng tôi sẽ bảo Tần Hà áp xuống.”

“Đừng ——” Nguyên Húc vội nói.

Cậu nói xong, mới dừng lại bổ sung, “Buổi tối em sẽ Livestream làm rõ.”

Mặc dù cậu không nói rõ, nhưng Lâu Khải hơi động não đã biết cậu có mục đích khác, “Cậu muốn làm gì?”

“Chính là muốn cọ nhiệt.” Nguyên Húc dựa vào máy chạy bộ giải thích, “Sau này em tính bán tranh kiếm sống, không có danh tiếng sẽ không bán được giá tốt, vừa lúc Lâu Phụng Khải tiêu tiền mua thủy quân giúp em, em mượn thế lực của cậu ta tuyên truyền chút.”

“Bán tranh mà sống?” Thao tác rất đơn giản, Lâu Khải nghe hiểu, lực chú ý dời sang chỗ khác.

“Dù sao thì em muốn chuyển tới khoa mỹ thuật, còn chuẩn bị học tranh sơn dầu, sau này sẽ bán tranh kiếm tiền nuôi gia đình.” Nguyên Húc nói, lại nhận ra mình dùng từ không đúng lắm, bổ sung, “Suy cho cùng thì em thành niên rồi, không thể đòi tiền gia đình mãi.”

Lâu Khải không tỏ ý kiến.

“Không có gì nữa thì em cúp đây.” Nguyên Húc thấy hắn không nói lời nào, thử hỏi.

“Chuyện của Lâu Phụng Khải...” Lâu Khải chợt mở miệng, nhưng nói được một nửa, dừng lại, “Bỏ đi.”

Hắn dừng lại hai giây, nói tiếp, “Ở nhà đợi đàng hoàng, không được lén chạy ra ngoài.”

Hắn cúp điện thoại.

Nghe âm thanh tút tút ở đầu dây, Nguyên Húc cất điện thoại vào túi, cảm giác cả người đều là mồ hôi lập tức đến phòng tắm tắm rửa.

Lúc tắm, cậu chống tay lên tường suy tư cuộc gọi ban nãy.

Lâu Khải muốn nói lại thôi, độ chừng Lâu Phụng Khải chỉ bị đưa ra nước ngoài thôi, không phải trừng phạt chuyện bắt cóc, cho nên hắn đang thấy thẹn với mình. Nếu cậu thật sự một lòng buộc lên Lâu Khải, chỉ sợ lúc này đã ủy khuất không chừng, nhưng Nguyên Húc cảm thấy đây là dấu hiệu tốt.

Lâu Khải vậy mà muốn nói lại thôi!

Điều này chứng tỏ Lâu Khải ít nhất đã đặt cậu vào lòng, mặc kệ nằm ở ngoài biên trong lòng hắn thì cũng là một bước tiến bộ, tốt hơn chuyện hắn cứ luôn thờ ơ xem cậu là người công cụ.

À, xét về hai lần hôn môi trước đó, Nguyên Húc cảm thấy nếu có thời gian thì bọn họ có thể thăng cấp thành bạn tình. Mặc dù cậu vẫn chưa quyết định có nên ngủ với đối phương không, nhưng nếu đến ngày đó, cậu cảm thấy mình sẽ không từ chối.

Tuy rằng trên đời này có hàng nghìn hàng vạn người đẹp, nhưng diện mạo hợp với khẩu vị của cậu như Lâu Khải lại không nhiều lắm.

Nguyên Húc thừa nhận mình thèm khát cơ thể hắn.

Cậu nhanh chóng tắm rửa, mái tóc hất ra sau bồng bền, tóc mái vuốt lên để lộ vầng trán trơn bóng no đủ và hàng lông mày như được tô vẽ, cậu mặc một áo thun trắng và quần jeans, trông giống như một nam sinh thanh thuần.

Mặc dù cậu không định dựa vào mắt để debut, nhưng con người đều nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu cậu sạch sẽ ngoan ngoãn lại đẹp trai, thì trong tiềm thức của họ sẽ không nghĩ cậu đi làm những việc cẩu thả như trộm tranh.

Tất cả đều chuẩn bị xong, cách giờ phát sóng còn một tiếng nữa, Nguyên Húc gửi tin nhắn của Nguyên Miện và cha mẹ Nguyên trước, lần trước họ nói muốn phá hotsearch, nhưng bị Nguyên Húc ngăn lại, nói mình đã có tính toán nên mới không mua thủy quân đối đầu với Lâu Phụng Khải.

Thời gian gần kề, fans Weibo của cậu tăng nhanh chóng.

“Cố lên, mọi người đều tin tưởng em.” Nguyên Miện gửi lại một tin.

Nguyên Húc rep y bằng một biểu tượng con mèo vỗ ngực.

...

Tề Tư Huyên là sinh viên năm nhất Học viên mỹ thuật, hai thứ cô thích nhất trong đời là tranh đẹp và người đẹp, nhân vật giáo thảo phong vân trong trường các cô Lâu Phụng Khải, vừa vặn có đủ hai yếu tố.

Soái ca ở thế giới hiện thực qua ít, học viện Mỹ thuật cũng không phải Học viện Điện ảnh, mặc dù có rất nhiều người có hơi thở nghệ thuật và cá tính, nhưng đều là những cậu nhóc lớn lên thiếu sự đẹp trai. Hơn nữa tuy rằng tranh của Lâu Phụng Khải thiếu linh khí, nhưng lại có kỹ thuật hội hoạ, cho nên cô và đông đảo sinh viên năm nhất đều sùng bái đàn anh này.

“Sắp bắt đầu phát trực tiếp rồi!” Cô cố ý bảo những người trong ký túc xá tập trung trước máy tính, “Tôi trái lại muốn xem rốt cuộc là nhân tài nào mà không biết xấu hổ đi trộm tranh của đàn anh Lâu tham dự triển lãm thanh niên.”

Bạn cùng phòng của cô cũng nhất trí, căm giận mắng vài câu.

“Mấy ngày rồi đàn anh Lâu không đi học, nhất định là bị chuyện ghê tởm này ảnh hưởng đến tâm tình.” Một bạn cùng phòng trong đó nói, “Những người từng gặp ảnh đều nói trạng thái của ảnh không tốt lắm, rất tiều tụy.”

“Hy vọng đàn anh Lâu thư giãn đầu óc, kẻ trộm nhất định sẽ chịu sự trừng phạt.” Tề Tư Huyên cắn răng, “Soái ca ở học việc mỹ thuật đã không nhiều, nếu thiếu một người tôi sẽ ngạt chết mất.”

Đang lúc nói chuyện với bạn cùng phòng, phòng phát trực tiếp tối đen đột nhiên sáng lên, camera lia nhẹ từ trái sang phải, một gương mặt chàng trai lọt vào, “Hi, có nghe tôi nói không?”

Chàng trai có mái tóc đen nhánh, con ngươi màu hổ phách nhợt nhạt, đôi mắt cún rũ xuống, cánh môi đỏ mọng cong lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Cơn mưa đạn che trời lấp đất đột nhiên dừng lại chốc lát.

“Tôi cảm thấy... chuyện này có khả năng có hiểu lầm.” Tề Tư Huyên ngẩn ngơ.

“Tôi cũng thấy vậy.” Bạn cùng phòng biểu cảm y như cô.

“Nội dung của lần phát sóng này là vẽ một bức tranh tại chỗ.” Người ở đầu video nói, cậu quay người sang một bên, để lộ giá vẽ và thuốc màu, “Trước khi vẽ tôi muốn làm rõ, tôi không có trộm tranh của Lâu Phụng Khải, hoàn toàn ngược lại, là cậu ta trộm tranh của tôi còn lấy đi tham gia triển lãm thanh niên, bằng chứng cụ thể đã được đưa ra, tôi tin không bao lâu mọi người có thể thấy kết quả.”

Cậu đi lại giá vẽ cậu bút vẽ lên, quay đầu nhìn camera cười tươi, “Tôi bắt đầu đây.”

[Không phải chỉ có khuôn mặt đẹp chút thôi ư, trộm tranh của người khác còn có người thích, ghê tởm thật.]

[Một nhóm người chỉ biết xem mặt, mỹ nhân ngu ngốc trong giới giải trí rất nhiều, cũng không cần dấn thân vào con đường trộm cắp thế chứ.]

[Có dũng khí phát trực tiếp vẽ tranh làm sáng tỏ, hotsearch trước đó không nhất thiết là thật, cả đám mồm mép dơ bẩn thế kia, nếu phát hiện hiểu lầm các người có xin lỗi chủ kênh không?]



Mưa đạn bay qua, trên màn hình bình luận kéo dài không hết, rất náo nhiệt.

Nguyên Húc giống như không để ý, cậu mở video quay trước đó với tốc độ x2 mở một cửa sổ nhỏ dán bên trái góc phát sóng, sau đó chuyên tâm vẽ tranh.

Từ video ghi lại, có thể thấy bức tranh nhanh chóng hoàn thành dưới tay cậu, mặc dù khác với bức tranh đăng trên mạng, nhưng kỹ thuật và linh khí không sai biệt, hoàn toàn là bút tích của cùng một người.

Trong mưa đạn còn có người già mồm nói cậu đang bắt chước, kết quả bị người sau mắng không nói nữa, một đám im ắng, vờ như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.

Chờ sau khi Nguyên Húc hoàn thành bức tranh trên tay, bình luận đã rập rạp lời ca ngợi và liếm láp.

Việc phát sóng trực tiếp vẽ tranh không có gì thú vị, nhưng người bây giờ vẫn còn nhiều thế đều nhờ uy lực của hotsearch, hơn nữa khuôn mặt Nguyên Húc rất đẹp, mới giữ lại phần lớn người xem.

“Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi.” Nguyên Húc vươn người, lấy bức tranh xuống cho mọi người xem, “Tôi không có trộm tranh, là Lâu Phụng Khải trộm tranh của tôi.”

Lúc này làn đạn đột nhiên bay qua màn hình: [Vì sao Lâu Phụng Khải có liên quan với cậu, cho nên tin nóng cậu bò lên giường Lâu Khải là thật?]

Nguyên Húc làm bộ không thấy, trên mặt tươi cười như cũ, “Tôi tin Lâu Phụng Khải sẽ nhận được sự trừng phạt xứng đáng, tạm biệt mọi người.”

Sau đó cậu lạch cạch tắt camera, sắc mặt âm trầm.

Vấn đề vừa rồi tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, xem ra cho dù sau lưng Lâu Phụng Khải thiệt hại, cũng không có ý định bỏ qua, muốn phát huy chuyện này.

Mà tồi tệ chính là, Nguyên Húc không chịu được sự tra xét của họ, vì hiện tại quả thực cậu và Lâu Khải đang là quan hệ nam nam không chính đáng.

Nếu làm lớn chuyện, bị nhà họ Nguyên phát hiện thì không hay.

Nguyên Húc đặt tay lên môi.

Hơn phân nửa may mắn của cậu đều dùng hết để bảo vệ tính mạng cho cậu, đối với chút chuyện nhỏ nhặt này thì lại mất linh, cho nên phải chuẩn bị trước khi chuyện này bại lộ.

Nghĩ vậy, cậu thuận tay lướt hotsearch, muốn xem bây giờ có ai nhắc đến chuyện này hay không. Không ngờ vừa click mở hotsearch, đứng đầu vậy mà là cổ phiếu Lâu thị giảm mạnh.

Còn thấy, Lâu Phụng Khải bao nuôi tiểu minh tinh, bắt nạt bạn học, thậm chí còn cưỡng hiếp một nữ sinh bị moi ra, ngoài ra còn có các thông tin bẩn về thị trường Lâu thị, xí nghiệp nhà họ Lâu vướn phải trốn thuế, v.v, ùn ùn không dứt, khiến người xem không thể rời mắt.

Nguyên Húc nhìn thoáng qua, đã biết Lâu Khải ra tay.

Khá lắm, lần này đủ tàn nhẫn, Lâu thị thật sự như một miếng thịt lớn bị cắn, hoàn toàn không để ý gia chủ hiện tại của Lâu gia.

Cậu nhìn đồng hồ, gọi điện cho Lâu Khải.

“Em sắp về nhà ở.” Cậu đi thẳng vấn đề.

Giọng nói của Lâu Khải ở đầu dây không gợn sóng, “Vì sao?”

“Có người đứng sau.” Nguyên Húc nói, “Lâu Phụng Khải chỉ là mặt trước, không có quan hệ quá lớn với nhà họ Lâu, bọn họ nhiều lắm là xem náo nhiệt thôi.”

Cậu dừng một chút, tiếp tục nói, “Dường như người sau lưng Lâu Phụng Khải đang nhắm vào anh, hắn tính dùng chuyện anh bao nuôi em công kích anh, em cũng không phải mục tiêu chủ yếu, nhưng chuyện của chúng mình không thể để nhà em biết.”

Đầu dây điện thoại vang lên tiếng hít thở hỗn loạn.

“Tôi sẽ kêu người tiếp tục điều tra.” Giọng điệu Lâu Khải trầm thấp, ‘”Mấy ngày tới cậu về nhà đi, chú ý xung quanh, đừng để bị theo dõi.”

“Được.” Nguyên Húc nghĩ đến thời gian tạm xa Lâu Khải, không được nhìn người đẹp, thập phần đáng tiếc, đánh bạo nói một câu, “Mặc dù không thể gặp mặt, nhưng chúng ta vẫn có thể voice chat, ban đêm em có thể hát ru anh ngủ.”

Lời này đúng là nói bừa, bởi vì cậu không hề có tế nào âm nhạc, giọng hát có thể vang đến cả núi Himalaya.

Dù sao Lâu Khải cũng sẽ không đáp...

“Được.” Lâu Khải dứt khoát lưu loát đồng ý: “Buổi tối chờ điện thoại của tôi.”

Nguyên Húc mặt đầy mộng bức: “Không... chờ đã...”

Điện thoại bị cúp.

Oa —— người này không đi đúng kịch bản!

Nguyên Húc nhẹ hít một ngụm khí lạnh, không biết tối nay sau khi rót đầy tai Lâu Khải bằng âm thanh ma thì còn có thể ở chung không.

***

Trước khi về nhà cậu đã nói với gia đình, cho nên buổi tối đi về trên bàn đã bày toàn là đồ ăn cậu thích.

Mẹ Nguyên gấp cho cậu một miến thịt kho tàu, vẻ mặt từ ái, “Ăn nhiều chút, dạo này con gầy quá.”

Nguyên Húc hai má phình to, đôi mắt mở to tròn xoe, “Con béo á!”

Bụng của cậu mềm mụp cả rồi.

“Ăn thêm một chút.” Nguyên Miện cũng gắp cho cậu một đũa thịt, ‘Béo một chút cũng không sao, không tìm được vợ gia đình nuôi em.”

Lời này cứ như nếu cậu tìm được vợ thì phải để vợ nuôi í.

Nguyên Húc cầm chén cơm và sạch sẽ, căm giận phản bác, “Em có thể tự nuôi bản thân, mọi người xem Livestream đi, tranh của em có thể bán mấy chục thậm chí là mấy trăm vạn cũng không thành vấn đề!” . Truyện Trọng Sinh

Nguyên Miện gật đầu: “Quả thực, mọi người không biết em vẽ tốt thế.”

“...” Nguyên Húc chột dạ: “Không phải tại trước đó em đang trong kỳ phản nghịch ư, nào có tâm tư vẽ tranh.”

May mà Nguyên Miện cũng không hỏi tiếp, sau khi họ đưa Nguyên Húc sang Mỹ, quả thật không chú ý quá, rồi khi Nguyên Húc nháo với gia đình, tất cả mọi người mới nhận ra vấn đề. Trước khi đi Mỹ, mặc dù Nguyên Húc không thích học tập lại ham chơi, nhưng tình cảm với gia đình rất tốt, y thậm chí còn không biết nguyên nhân vì sao Nguyên Húc đột nhiên thay đổi lớn như thế.

“Sao em đột nhiên muốn về nhà ngủ.” Nguyên Húc đổi chủ đề, “Bạn của em bằng lòng thả em đi rồi?”

Y vừa hỏi vấn đề, Nguyên Húc đã biết y thấy được làn đạn kia.

Chỉ là làn đạn cũng không tính là gì, nhưng chuyện trước kia mình cứ luôn che che giấu giấu đã khiến người nhà sinh ra nghi ngờ.

“Thật ra em không cho mọi người gặp bạn của em là có nguyên nhân.” Nguyên Húc hơi rũ mắt, “Bạn của em sợ mọi người tức giận, muốn em và ảnh tuyệt giao, cho nên mới không dám nói.”

Cậu cẩn thận liếc biểu cảm của ba người, bổ sung, “Đương nhiên không phải thái quá như trên mạng nói, cũng không phải Lâu Khải.”

“Đừng sợ, chúng ta sẽ không trách con.” Mẹ Nguyên* giữ chặt tay cậu, “Con vĩnh viễn là bảo bối trong nhà, có chuyện gì có thể nói với bố mẹ còn có anh trai con.”

(*Bản raw để là mẹ Lâu, em nghĩ tác giả lộn nên sửa lại)

“Mọi người có biết Elton không?” Nguyên Húc cọ cọ mũi chân, nhỏ giọng hỏi.

“Hình như là bạn của Lâu Khải.” Nguyên Miện nói, “Nghe nói ở nước ngoài suốt, mới về nước dạo gần đây, không biết nhiều lắm.”

Y nói xong, nhíu mày, “Bạn em nói là cậu ta?”

“Người như Elton rất nguy hiểm.” Cha Nguyên nói, “Sao con quen cậu ta, còn sống với cậu ta.”

“Chuyện ở nước Mỹ.” Nguyên Húc nói chuyện bịa ra mình bị cướp bóc ở nước ngoài, Elton từ trên trời giáng xuống cứu cậu ra, rũ đầu, “Sau đó em mới biết anh ta là bạn của Lâu Khải, nhưng...”

“Không sao hết.” Cha Nguyên ôm cậu, xoa tóc cậu, “Ở bên ngoài bị bắt nạt như thế sao không nói với gia đình, bố đánh chết tên khốn kia giúp con!”

“Mất mặt lắm.” Nguyên Húc nhỏ giọng nói thầm.

Nguyên Miện cũng ôm lấy cậu, vuốt lại mái tóc bị cha Nguyên xoa loạn, “Cái này có gì mất mặt, người nên nói mất mặt chính là chúng ta, em ở bên ngoài bị bắt nạt mà cũng không biết.”

Mẹ Nguyên cũng lại ôm Nguyên Húc, cả nhà không tiếp tục đề tài này nè, ăn ý lật qua trang.

Có điều Nguyên Miện vẫn cau mày dặn dò cậu, “Người như Elton làm bạn thì được, nhưng không thể yêu.”

Nguyên Húc xua tay: “Em biết, gã không phải gu của em.”

“Loại như Bạch Tân Nhạc cũng không được nốt.” Nguyên Miện bổ sung.

Nguyên Húc thân mật ôm y, “Yên tâm, em đi đánh bóng mắt rồi ạ!”

Nguyên Miện không tỏ ý kiến lời cậu nói.

Đương nhiên, nếu y biết đánh bóng mắt chính là coi trọng Lâu Khải, chỉ sợ là lắc đầu Nguyên Húc muốn cậu tỉnh táo một chút.

Lâu Khải giờ này cũng ở nhà, hắn một mình ăn cơm chiều, cảm thấy không có mùi vị gì. Mặc dù đây luôn là trạng thái của hắn, nhưng đúng lúc này, hắn mới phát hiện ra khi có Nguyên Húc ở cạnh, ăn cơm sẽ cảm nhận được chút hương vị.

Ngược lại không phải Nguyên Húc quan trọng, chỉ là lúc đối phương ăn cơm thật sự rất ngon.

Buổi tối nằm trên giường, vẫn mất ngủ như cũ.

Hắn nằm ngay ngắn trên giường, mặt hướng lên, tay đặt ngang bụng, an tĩnh nhắm hai mắt lại, nhìn như ngủ rồi nhưng thật ra lại rất tỉnh táo. Đột nhiên, điện thoại bên gối reo lên.

Nhân viên không có gọi cho hắn lúc nửa đêm, Lâu Khải cầm điện thoại lên bèn thấy, là thông tin video call của Nguyên Húc.

Hắn hoảng hốt nhớ tới lời nói của mình chiều nay.

Vừa mới kết nối, âm thanh tràn ngập tinh thần phấn chấn của Nguyên Húc vang lên ở đầu dây, “Không phải nói gọi cho em ư, em cố ý về phòng sớm chờ điện thoại của anh, kết quả anh căn bản không gọi.”

Chàng trai trong video nằm trên chiếc giường lớn màu đen, dường như trong tư thế giơ cao điện thoại, từ góc độ của Lâu Khải có thể nhìn thấy cần cổ thon dài và xương quai xanh của cậu.

Làn da vốn trẵng nõn giờ nằm trên khăn trải giường đen càng thêm trắng như tuyết.

“Quên.” Lâu Khải nhàn nhạt nói.

Lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nói.

“Em nhớ anh bị mất ngủ, độ chừng anh cũng chưa ngủ.” Nguyên Húc thay đổi tư thế, để điện thoại lên giường rồi nằm bò. Góc chết từ dưới lên trên này không phá hủy mỹ mạo của cậu.

“Có việc?” Lâu Khải hỏi.

“Giúp anh tỉnh táo... à không phải, em tới hát ru cho anh.” Nguyên Húc thiếu chút nữa nói ra lời thật lòng.

Lâu Khải nhướng mày, nhận ra bên trong có vấn đề, híp mắt, “Cậu hát đi.”

Thuận tay chỉnh nhỏ volume.

Nguyên Húc ở bên kia hắng giọng.

Sau đó miễn cưỡng hát một bài hát ru với âm điệu nhu hoà bằng phẳng đến quẹo mười bảy mười tám cái ngoặt.

Lâu Khải không chút ngoài ý muốn, nhưng hắn không có lên tiếng cắt ngang, ngay tại tiếng cao mười bảy cua quẹo tám cái ngoặt, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.



Nguyên Húc trầm mê trong đó, sau khi hát xong một bài mới phát hiện Lâu Khải không nói gì, còn tưởng rằng đối phương đã bị tra tấn tắt điện thoại, kết quả khi cúi đầu, lại phát hiện video bên kia tối đen, nhưng vẫn chưa cúp.

Cẩn thận nghe còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.

“Lâu Khải?” Nguyên Húc nhỏ giọng gọi.

Không có người trả lời cậu.

Thật sự ngủ rồi? Cậu mới hát có năm phút thôi... chẳng lẽ cậu thật sự ca hay, không bị lạc nhịp? Nếu không thì bằng một ca khúc ru ngủ sao lại hiệu quả như vậy, trực tiếp dỗ ngủ Lâu Khải mất ngủ liên miên.

Mình, trâu bò!

Nguyên Húc yên lặng giơ ngón tay cái cho mình, tin tưởng tràn đầy, thoát khỏi sự tự ti hát lệch tông.

Mặc dù đêm qua dỗ Lâu Khải ngủ sớm, nhưng Nguyên Húc lại vì hưng phấn mà mất ngủ, hơn nửa đêm mới ngủ được, buổi sáng hiếm khi nằm trên giường, ôm chăn vùi đầu vào gối.

Nguyên Miện đi lên gọi cậu đi ăn sáng, gõ cửa vài cái phát hiện bên trong không có âm thanh nào bèn đẩy cửa đi vào.

Trên giường có một ngọn núi nhỏ, vì tất cả đồ dùng đều màu đen, nên vài sợi tóc lộ ra ngoài của Nguyên Húc gần như bị hòa vào đó.

Y cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, đi lại vỗ nhẹ chỗ nhô cao, “Mặt trời nhỏ, xuống giường ăn cơm thôi.”

Không bao lâu, một cái đầu lú ra, Nguyên Húc híp nửa mắt lẩm bẩm, “Ngủ thêm xíu đi.”

Nguyên Miện cong môi: “Anh nói dì Trương hâm cơm.”

Cũng không biết Nguyên Húc nghe thấy hay không, cái đầu kia lắc lắc hai cái rồi chui vào trong chăn.

Y đóng cửa lại, xuống lầu thấp giọng nói với cha Nguyên, “Còn ngủ ạ, để em ấy ngủ chốc lát, gần đây chuyện trên mạng nháo như thế, độ chừng em ấy ngủ không ngon.”

Cha Nguyên gật đầu, hơi hạ mắt, “Người phía sau muốn đối phó Lâu Khải, lại lôi kéo mặt trời nhỏ không bỏ, chính là khi dễ Nguyên gia chúng ta hiện tại là ốc còn không mang nổi mình ốc.”

“Lâu Khải quả thực là tai tinh của Nguyên gia chúng ta.” Ông nói tiếp, “Không thể để bọn họ tiếp tục đưa tin Lâu Khải và mặt trời nhỏ ở bên nhau, phải áp tin tức này xuống.”

“Con sẽ tiếp tục điều tra.” Nguyên Miện nói.

Thần sắc của bọn họ không được tốt lắm, suy cho cùng thì tình cảnh giờ phút này của nhà họ Nguyên có thể nói là không xong, dù Lâu Khải không trực tiếp xuống tay với họ, nhưng bức bách mấy ngày nay càng thêm nghiêm trọng, những hạng người đi theo nịnh nọ không ngừng bỏ đá xuống giếng. Bây giờ Nguyên Húc ở trên mạng bị cưỡng chế ở bên Lâu Khải. Chuyện này nghĩ thế nào cũng khiến người ta không cao hứng nổi.

Nguyên Húc đang ngủ không nghe thấy họ nói chuyện, chờ đến khi cậu ngủ no rồi xuống lầu ăn cơm, trong nhà chỉ có bảo mẫu, ngay cả mẹ Nguyên cũng không biết đi đâu.

Cậu vừa chậm rãi uống sữa đậu nành, vừa xem điện thoại.

Hotsearch trên mạng không còn nói về cậu, trên Weibo của cậu có không ít người đánh rắm cầu vòng, còn có người nhắn tin hỏi mua tranh của cậu.

Bây giờ bán tranh hiển nhiên không có lời, Nguyên Húc thống nhất từ chối.

Đột nhiên bị bỏ ở nhà, có chút nhàm chán, không biết làm gì. Nguyên Húc ăn cơm sáng xong về phòng nằm liệt như Cát Ưu, kết nối với TV xem mấy bộ phim được giới thiệu.

Dù sao chuyện triển lãm tranh đã giải quyết xong, náo loạn trên mạng một thời gian như vậy cũng cọ ra thanh danh, nhà trường chắc chắn sẽ không từ chối cậu chuyển ngành, không cần cực khổ đi tích có từng con điểm một.

Cậu nằm ở nhà xem không ít phim, nhưng người khác thì không được nhàn rỗi như vậy.

Lâu Khải vội vàng tiếp tục chèn ép Lâu gia, thuận tay tra xem ai đang quấy rối bám riết phía sau, hắn lại tra được trên người Bạch Tân Nhạc.

... Người này âm hồn không tan.

Hắn nhịn không được nghĩ đến.

Lần trước cũng tra được Bạch Tân Nhạc, sau này tra ra, quả nhiên có bút tích của Đoạn Quang Hách.

Xem ra Lâu Phụng Khải ngu xuẩn bị người ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bất tri bất giác trở thành quân cờ. Cũng không biết Bạch Tân Nhạc có mị lực gì, có thể khiến nhiều người mê muội như mất trí thế kia.

Ngay cả Nguyên Húc lúc trước cũng...

Lâu Khải mím chặt môi dưới, khó chịu trong lòng tăng lên.

Người kia đúng là kẻ lừa đảo, luôn miệng nói chướng mắt Bạch Tân Nhạc, nhưng trên thực tế tình cảm cậu dành cho hắn đều là tình cảm dành cho Bạch Tân Nhạc.

Lực độ cầm bút tăng lên, hắn nhìn vào tài liệu điều tra trước mặt, ánh mắt chợt tối xuống.

Đoạn Quang Hách ở phía sau cẩn trọng gây phiền toái cho hắn lâu như vậy, nếu không đánh trả thì rất có lỗi với nỗ lực của hắn ta. Còn Bạch Tân Nhạc, nếu không phải cậu ta cứ luôn ở bên châm ngòi xúi giục, thì sự tình cũng không phát triển đến bước này.

Lâu Khải viết vài câu thật mạnh vào sổ ghi thù trong lòng mình.

Đang nghĩ ngợi, di động chợt reo lên.

Vừa nhìn tên người gọi, con người màu lam đã kết hàn băng.

“Có việc gì?” Hắn ấn nghe trực tiếp nói.

“Lâu Phụng Khải đã ở chờ sân bay.” Đầu dây là giọng nữ, “Người tham dự đã bị xử phạt, con có thể thu tay.”

“Còn chưa đủ.” Lâu Khải lạnh nhạt nói: “Chỉ khi tôi muốn ngừng thì mới có thể ngừng.”

“Lâu thị về sau cũng là của con.” Giọng nữ khí trọng vài phần, “Mẹ biết con còn oán hận mẹ, nhưng không cần trút giận lên đồ của mình.”

Lâu Khải gõ tay lên mặt bàn, “Tôi không cần.”

“Lâu Khải.” Giọng nữ thở dài: “Con nhất định phải giận mẹ ư?”

Lâu Khải cười giễu một tiếng: “Ngài cảm thấy tôi đang trút giận ư?”

Hắn đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chỉ đến khi kết quả khiến tôi hài lòng, để những người đó biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, tôi mới dừng tay.”

Đầu dây dường như nói gì đó, hắn bèn cong môi, “Tính cách của tôi? Tình cách của tôi là do các người bồi dưỡng ra đó, chẳng lẽ tôi không phải tác phẩm các người hài lòng nhất ư? Không có năng lực không chế thì đừng đổ thừa tác phẩm phản kích.”

Hắn tút một cái cúp điện thoại.

Văn phòng ở tầng cao nhất, từ nơi này nhìn xuống, mọi thứ đều là một dấu chấm đen di chuyển thong thả. Lâu Khải chăm chú nhìn xuống phía dưới, sau đó mới quay lại ghế ngồi xuống lần nữa.

***

Lâu gia

Một người phụ nữ ngồi trên ghế, khuôn mặt nôn nóng, bên cạnh còn có một thanh niên ủ rũ cụp đuôi. Sau khi hai người đợi một lúc, người trong phòng mới đi ra.

Người phụ nữ lập tức đi lên trước, “Chị, thế nào rồi?”

“Không được.” Đó là người đàn bà có dáng người cao gầy, dù đã hơn năm mươi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, mái tóc quăn gợn sóng thật dài, ánh mắt sắt bén, mắt phượng tế mi, không dễ đối phó.

Nếu nhìn kỹ, Lâu Khải có ba bốn phần tương tự bà.

“Lâu Khải không hé miệng, ít nhất phải đưa Phụng Khải đi.” Lâu Huyền Diệp nói, bà nhìn Lâu Phụng Khải buông thõng cánh tay, không dám ngẩng đầu, “Ra nước ngoài ở mấy năm, tĩnh dưỡng cho tốt, chờ chuyện qua đi rồi trở về.”

Người phụ nữ kia nóng nảy, “Nhưng đó là một đất nước xa lạ, ngôn ngữ cũng không thành thạo, làm sao có thể sống tốt, chị, Phụng Khải từ nhỏ lớn lên bên cạnh chị, xem như là nửa con trai của chị, không thể để nó chịu khổ như vậy!”

“Tiếng Anh học nhiều năm như vậy, ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian sẽ quen thôi.” Lâu Huyền Diệp lạnh mặt, “Không muốn ra nước ngoài thì ở trong nước để người ta chỉ trỏ à. Nó chọc Lâu Khải, mang hoạ lớn như vậy, nếu không phải có chị ở phía sau thì hội đồng quản trị kia không chừng muốn làm gì nữa.”

“Con ra nước ngoài.” Lâu Phụng Khải nói, “Mẹ, đừng nói nữa, lần này còn sai, con ra ngoài ở mấy năm để anh họ bớt giận.”

Gã có vẻ đã nghĩ thông.

“Vé máy bay đặt lúc 2 giờ.” Lâu Huyền Diệp ừ một tiếng, “Thủ tục chuyển trường và người hầu đã an bài xong.”

Lâu Phụng Khải nói cảm ơn, quay đầu rời đi.

Người phụ nữ kia thấy chuyện không thể cứu vãn, khóc sướt mướt rời đi.

Lâu Huyền Diệp đứng ở phòng khách thở dài, đưa tay ấn huyệt Thái Dương đau nhức, trong lòng hơi hối hận. Lâu gia tưởng chừng như to lớn, nhưng cục diện bên trong đã mục nát bất kham, nếu không phải năm đó bà liên hôn với gia tộc Phật Jill, được trợ giúp thì chỉ sợ cao ốc sớm sụp đổ, thành năm bè bảy mảng.

Bà là người có dã tâm, sẽ không hy sinh bản thân cho gia đình, cho nên sau khi sinh Lâu Khải, một khắc cũng không nghỉ về Trung Quốc, trong suốt hai mươi năm mấy trưởng thành của Lâu Khải, số lần bọn họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà không gặp nhau nhiều, đứa trẻ kia cũng biến thành bộ dạng lãnh tâm lãnh tình, sau khi hắn quay về Trung Quốc, thủ đoạn trên thương trường khiến Lâu Huyền Diệp kinh ngạc.

Bà không rõ rốt cuộc gia tộc Phật Jill dạy hắn những gì, nhưng bà biết, muốn tiếp tục cứu vớt Lâu gia, chỉ có năng lực của Lâu Khải mới làm được.

Nếu năm đó bà để tâm đứa nhỏ này một chút, có lẽ hai người cũng không đến nông nỗi này.

Lâu Huyền Diệp nghĩ một chút, gọi điện thoại cho thư ký, “Đi điều tra Nguyên Húc, tra kỹ chút, Lâu Khải để tâm cậu ta như vậy, tuyệt đối không đơn giản chỉ vì mỏ quặng nhà họ Nguyên.”

***

Lâu Phụng Khải một mình đến sân bay, bây giờ là giữa trưa, tài xế lái đến cũng gần giờ cất cánh. Gã duy trì biểu cảm mỉm cười trên xe, nâng vách ngăn sau xe lên, mới đột nhiên trầm mặt lại.

Bản thân vậy mà lại rơi vào tình trạng này, bị một thứ đồ chơi trên giường bức ra nước ngoài, còn bị Lâu Khải đánh gãy tay. Bác sĩ nói nếu không tĩnh dưỡng đàng hoàng, đời này không có cách nào vẽ tranh nữa, chỉ sợ mỗi lần cầm bút đều run rẩy.

Theo huyết thống thì Lâu Khải là anh họ của gã, cho dù quan hệ của Lâu Khải và nhà họ Lâu không tốt, nhưng ngày thường đối phương tiếp cận gã chưa bao giờ lộ ra sự không kiên nhẫn hoặc chán ghét, gã không nghĩ Lâu Khải có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.

Quả nhiên như Lâu gia đánh giá, người này đúng là một con quái vật không có tình cảm.

Nguyên Húc ỷ vào việc có Lâu Khải chống lưng bèn kiêu ngạo như vậy, qua một thời gian, giá trị bị ép khô, cũng sẽ không có kết cục tốt. Nghĩ vậy, trong mắt Lâu Phụng Khải hiện khoái ý vặn vẹo.

Người ở sân bay không nhiều lắm, Lâu Phụng Khải vừa xuống xe đã thấy Bạch Tân Nhạc đứng cách đó không xa. Thanh niên thấy gã, chợt sáng mắt lên, chạy chậm lại, “Anh Phụng Khải, em nghe nói hôm nay anh bay, nên cố ý đến đây chờ anh.”

“Có việc ư?” Bởi vì tâm tình không tốt, đối với người từng mê luyến, Lâu Phụng Khải không có chút sắc mặt tốt.

“Em tới tiễn anh.” Bạch Tân Nhạc đáng thương mím môi, “Anh Phụng Khải, có phải anh giận em không... nếu không phải em nói cho anh chuyện Nguyên Húc, anh sẽ không bị đưa ra nước ngoài.”

“Chuyện này không có liên quan đến em.” Nhìn bộ dạng đáng thương nhu nhược khóc lóc của cậu ta, Lâu Phụng Khải chỉ có thể an ủi cậu ta, “Em cũng không biết sẽ xảy ra sự tình này.”

Trong mắt gã hiện lên sự tàn nhẫn, “Đều tại tên họ Nguyên kia làm trò quỷ, chờ cậu ta bị Lâu Khải chơi chán rồi, anh muốn cậu ta sống không bằng chết.”

“Lâu Khải nói thế nào cũng là anh họ của anh, lại có thể tàn nhẫn xuống tay với anh như vậy.” Bạch Tân Nhạc chợt nói, “Anh Phụng Khải nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, em còn muốn xem anh Phụng Khải vẽ tranh.”

“Không thành vấn đề.” Ánh mắt Lâu Phụng Khải lập lòe, “Chờ anh ra nước ngoài về, nhất định sẽ vẽ tranh cho em.”

Gã không nhắc chuyện Lâu Khải, chỉ nói, “Máy bay sắp cất cánh rồi.”

“Anh Phụng Khải tạm biệt.” Bạch Tân Nhạc vẫy tay với gã, xuyên qua cửa kính thấy máy bay cất cánh, mới lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại, “Lâu Phụng Khải không có ý đối kháng với Lâu Khải, dáng vẻ trông như không dám.”

Cậu ta hạ giọng, “Anh Đoạn, Lâu Phụng Khải hết giá trị lợi dụng, tiếp theo làm sao bây giờ?”

Bên kia vang lên một giọng nói, là giọng điệu trầm thấp của đàn ông, “Không cần quản cậu ta, em đi tìm Nguyên Húc đi, cậu ta trước đó si mê em như vậy, bỗng nhiên thay đổi thái độ, nhất định có vấn đề, dựa vào mị lực của em, khiến cậu ta mê mẩn lần nữa không thành vấn đề.”
Chương trước Chương tiếp