Xuyên Thành Bạn Trai Công Cụ Của Phản Diện
Chương 53
Mặc dù nói như vậy, nhưng trên thực tế, muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, không phải chỉ nói là được, trong nước cũng không hoàn toàn ủng hộ hành vi này.
Có điều chuyện này làm ầm lên quá lớn, cuối cùng Sầm Khê tìm một luật sư ký hiệp nghị với Sầm gia, ước định sau khi trả hết tất cả tiền tài, từ bỏ kế thừa Sầm gia, không gánh vác bất cứ nghĩa vụ gì.
Bởi vì chuyện này, Sầm gia chẳng những mất đi con trai mà còn không chiếm được chỗ tốt từ Đoạn gia, nguyên khí tổn hại nặng nề, cha Sầm mẹ Sầm sống ẩn dật hơn, hình như lâu lâu cũng không xuất hiện.
Nguyên Húc vốn dĩ lo lắng Đoạn gia sẽ ra tay với Sầm Khê, nhưng quan sát một lúc, bên kia cũng không có động tĩnh gì. Thậm chí Đoạn gia còn phạt Đoạn Minh Húc mới cứu vãn chút danh dự.
Đoạn gia.
Đoạn Minh Húc đứng ngoài thư phòng bồi hồi chốc lát, cuối cùng vẫn cắn răng gõ cửa.
Cha Đoạn là một người đàn ông trung niên thái dương đã hoa râm, ông ta không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi, “Làm sao vậy?”
“Bố, con còn phải ở nhà bao lâu?” Đoạn Minh Húc lo lắng hỏi.
“Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì.” Cha Đoạn giương mắt, nhíu mày, “Có thể học theo anh hai con không.”
Đoạn Minh Húc nhấp môi dưới, thấp giọng, “Con là Tổng giám đốc, không thể rời công ty quá lâu...”
“Công việc của con tạm thời gian cho Quang Hách.” Cha Đoạn nói.
“Bố, nhưng con...” Đoạn Minh Húc nóng nảy, nhưng còn chưa hết câu, cha Đoạn đã lạnh giọng cắt ngang.
“Con cái gì mà còn, con gây cho Đoạn gia chuyện lớn như vậy, nếu không phải ta đè nặng, con cho rằng con có thể ở nhà suy tư mấy ngày à.” Ông ta nhìn chằm chằm con thứ của mình, ánh mắt không giấu được thất vọng, “Một thằng nhóc nhà họ Sầm có thể bức con thành như vậy.”
“Lâu Khải cũng ở phía sau giở trò quỷ, là hắn bảo Elton giải trừ thôi miên, nếu hắn không nhúng tay, chuyện này sẽ thuận lợi tiến hành!” Đoạn Minh Húc không chịu được ánh mắt thất vọng của ông ta, từ nhỏ đến lớn gã đã chịu quá nhiều, cha Đoạn từ trước đến nay đều treo Đoạn Quang Hách trên miệng, bất kể gã cố gắng thế nào đều chỉ đổi lại câu ‘học theo anh con’ thôi.
“Đừng tìm cớ cho thất bại của mình.” Cha Đoạn lãnh đạm nói, “Đoạn gia không có dạy hành động vô năng này.”
Môi Đoạn Minh Húc run rẩy hai cái, cuối cùng cũng không nói gì, đè nén tức giận xoay người rời đi.
Cha Đoạn nhìn vào tài liệu lần nữa, không khỏi nhớ tới lời Đoạn Minh Húc nói ban nãy.
Ông ta không chú ý đến chuyện của tiểu bối, nhưng vậy mà Lâu Khải nhúng tay vào chuyện này, dựa vào tính cách không lợi thì không dậy sớm của Lâu Khải, hắn nhúng ta vào chuyện này nhất định có nguyên nhân, nhưng một kẻ hèn như Sầm Khê, cha Đoạn không thấy cậu ấy có giá trị gì.
Có lẽ Lâu Khải không phải vì Sầm Khê, mà đang cảnh cáo với Đoạn gia. Đứa trẻ Quang Hách quá chấp nhất với hư danh, gần đây hình như luôn phân cao thấp với Lâu Khải.
Cha Đoạn thở dài.
Hai đứa con trai ông ta sinh ra, vẫn luôn tỉ mỉ dạy dỗ, mặc dù đứa con lớn năng lực xuất chúng, nhưng lòng hư vinh quá nặng, lại quá mức kêu ngạo. Đứa con thứ hai ngược lại kém một chút, còn nóng nảy quá mức.
Người trẻ tuổi cần phải tôi luyện nhiều, nếu không phải mấy năm trước Lâu Khải ngang trời xuất thế, chỉ sợ bây giờ ông ta cũng không cảm thấy hai đứa con của mình quá non nớt, dù sao con người sợ nhất là bị so sánh.
Cũng không biết tính cách và thủ đoạn của Lâu Khải được dạy thế nào, ngay cả người ở trong thương trường lâu năm như bọn họ cũng không phải đối thủ của hắn.
Lâu Khải được cha Đoạn khen là thành thục trong lòng giờ này đang đối diện với điện thoại của mình, suy tư hôm nay nên gửi gì của Nguyên Húc.
Căn cứ theo sách công lược, nên chia sẻ hiểu biết linh tinh thú vị mỗi ngày cho người ta, nhưng Lâu Khải thật sự không biết gì thú vị, mỗi ngày ngoại trừ chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, vẫn luôn cau mày suy nghĩ rất lâu.
Hơn nữa Nguyên Húc còn thường xuyên không rep hắn.
“Lâu Đổng.” Tần Hà gõ cửa đi vào, nhắm mắt làm ngơ với loạt sách hồng phấn không phù hợp với phong cách trên bàn, “Hôm nay là ngày triển lãm tranh của Nguyên tiên sinh.”
Lâu Khải giật mình, nhìn lịch trên bàn, quả nhiên đã đến ngày khoanh đỏ trên đó.
Hôm nay hắn luôn suy tư gửi gì, nên không hề phát hiện.
“Tài xế đang chờ ở dưới.” Tần Hà sáng suốt nói.
Lâu Khải gật đầu, đặt sách trong tay xuống, sửa sang lại quần áo, đi nhanh ra ngoài.
Triển lãm tranh mở ở trung tâm thành phố, có không ít người tới, nhưng khí thế của Lâu Khải rất mạnh, dù cho người không quen hắn, cũng sẽ theo bản năng né sang, trái lại khiến hắn thuận lợi đi vào triển lãm.
Nguyên Húc đang nói chuyện với người đại diện, thấy hắn tới, Lý Triển dừng một chút, không nói nữa. Sau đó cùng người đại diện nói chuyện.
“Cứ làm theo quy trình mà anh đề cập.” Nguyên Húc nhíu mày, “Anh đi đi.”
Lý Triển nhìn thoáng qua Lâu Khải, do dự rời đi.
Nguyên Húc cũng muốn chạy, nhưng bị Lâu Khải nắm lấy cổ tay.
“Đi dạo cùng tôi?” Lâu Khải nhìn cậu.
“Không được.” Nguyên Húc dứt khoát cự tuyệt, “Hoạ sĩ không tiếp khách.”
Lâu Khải biết nghe lời phải: “Vậy lấy danh nghĩa là người hợp tác với gia đình em cùng nhau đi xem triển lãm thế nào?”
Nguyên Húc buồn bực trừng hắn: “Mới không gặp có mấy ngày mà tài ăn nói của anh lưu loát hơn nhiều đó.”
Lâu Khải nhìn cânh cười, “Thế nào?”
“Đi thôi.” Nguyên Húc hừ một tiếng: “Tôi còn có thể làm ngơ với hợp tác của nhà tôi à."
Nói đoạn, cậu rút tay về, tức giận nói, "Trong hợp tác không có cung cấp dịch vụ dắt tay."
Lâu Khải không có ý kiến.
Hắn đút tay vào túi quần, ngón trỏ và ngón cái xoa xoa, dường như có thể cảm nhận được xúc cảm tinh tế ban nãy.
Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng đã lấp đầy khoảng trống của hắn suốt một tháng qua, cả thế giới như sống dậy.
“Nhìn tranh, đừng nhìn tôi.” Nguyên Húc bị hắn nhìn chăm chú đến mức không được tự nhiên.
Chủ yếu là gương mặt kia thật sự quá đẹp, lại bị nhìn chằm chằm trong chốc lát điểm mấu chốt của cậu sẽ bị rục rịch.
“Em đẹp hơn.” Lâu Khải thấp giọng nói.
“Ý của anh là tranh tôi vẽ không tốt?” ánh mắt Nguyên Húc một giây biến hung.
“Không, tranh của em rất tốt.” Lâu Khải lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cậu, “Nhưng chúng không thể so với em.”
“Rốt cuộc anh đang khen tôi hay đang biếm* tôi.” Nguyên Húc lẩm bẩm.
(*biếm trong châm biếm)
Lúc cậu nhỏ giọng nói thầm, cánh môi hồng mềm mại hơi chu lên. Ánh mắt Lâu Khải tối đi, ghé sát vào Nguyên Húc nhỏ giọng, “Tôi có thể hôn em không?”
Nguyên Húc đột nhiên hoàn hồn, nhảy lùi ra sau, khuôn mặt cảnh giác, “Đương nhiên không thể! Nhiều người như vậy!”
“Lúc không có ai thì sao?” Lâu Khải suy một ra ba.
“Ở đâu cũng không được!” Nguyên Húc trừng hắn, “Cùng anh đi dạo triển lãm thì thôi đi, anh đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
“Được rồi.” Lâu Khải nhìn qua có chút tiếc nuối, liếm môi.
Động tác này khiến hắn sắc khí không thể giải thích, Nguyên Húc nhịn không được chằm chằm môi hắn, trong đầu hiện lên ký ức lúc bọn họ hôn nhau.
Lúc Lâu Khải hôn môi rất thích ôm eo cậu, có khi sẽ chế trụ tay cậu, đan mười ngón tay lại với nhau, hôn lâu còn phát ra tiếng thở thấp gợi cảm. Khi đó cậu sẽ nép vào lồng ngực Lâu Khải, nghe tiếng tim đập dồn dập của đối phương.
“Đi thôi.” Nguyên Húc dùng tay vỗ mặt mình, đánh bay ký ức ấy ra khỏi đầu, làm đầu tàu gương mẫu đi đằng trước, dùng giọng nói bình tĩnh đến quảng cáo, “Tranh ở triển lãm đều bán, thích thì có thể tìm Lý Triển hỏi giá.”
“Muốn mua tranh.” Lâu Khải đi theo sau cậu.
Người đàn ông thân cao chân dài, vài bước đã đuổi kịp cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, “Cũng muốn mang hoạ sĩ đi.”
Hắn cố tình thả nhẹ âm thanh, như thể nhìn chán hoàn toàn là giả, ngay từ đầu hắn có thể sử dụng gương mặt này khiến Nguyên Húc vừa gặp đã yêu, thì có thể dùng gương mặt này dỗ người quay về.
Nguyên Húc quả nhiên bị tiếng của hắn làm cho lỗ tai tê rần, thân thể cương cứng đẩy tay hắn ra, giả vờ bình tĩnh, “Không có không có, không bán hoạ sĩ.”
Lâu Khải cười cười: “Vậy thuê em vẽ cho tôi một bức chân dung thì thế nào.”
“Không...”
Nguyên Húc lời nói còn chưa nói hết, Lâu Khải đã nói, “Gấp ba giá thị trường.”
“Vậy cũng không...” Nguyên Húc nhịn đau muốn cự tuyệt, nói còn chưa hết lời lại bị cắt ngang tiếp.
Không biết Lâu Khải mấy ngày nay trải qua huấn luyện quỷ quái gì, trên mặt lại xuất hiện thần sắc chân thành, “Tôi thật sự rất thích tranh của em, trước kia rất lâu tôi đã thấy, thế giới trong tranh của em rất đẹp.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp, “Vì vậy tôi muốn biết, liệu tôi có thể tỏa sáng chói lóa không cách nào tưởng tượng được trong tranh của em không.”
“... Tôi vẽ anh, không phải anh đã thấy ư.” Nguyên Húc có thể cảm nhận được sự thật lòng của hắn, nhưng vẫn nhịn không được âm dương quái khí một trận.
Cậu còn nhớ rõ lần trước bị đuổi ra ngoài với ba bức tiểu hoàng đồ đó.
“Quả thật.” Lâu Khải gật đầu, “Em có thể nhìn tôi từ góc độ đó, tôi rất vui, ít nhất tôi còn chỗ hấp dẫn em.”
“Đó là trước kia, bây giờ không có.” Nguyên Húc lạnh nhạt vô tình, “Hơn nữa anh khi ấy cũng không giống như vui vẻ gì.”
“Lúc đó tôi làm quá mức.” Lâu Khải nói, “Khi đó tôi chỉ vừa mới nhận ra tình cảm của mình, kinh hãi quá mức, mới chủ động rời xa em.”
“Anh có thể tiếp tục rời xa tôi.” Nguyên Húc vừa nói vừa nghĩ, Lâu Khải vậy mà động tâm sớm như vậy, cậu không hề nhận ra.
“Tôi không muốn rời xa em.” Lâu Khải chăm chú nhìn cậu, “Trái tim tôi mách bảo, nó muốn lại gần em.”
“Xem tranh đàng hoàng, đừng nói không đâu.” Nguyên Húc quay đầu đã không nhận người, buộc Lâu Khải nhìn mấy bức tranh kia, chợt nói, “Từ bỏ đi, anh không có biện pháp tới gần.”
“Tôi sẽ không từ bỏ.” Lâu Khải nhìn cậu.
Cho dù ánh mắt của chàng trai cứ luôn nhìn tranh, một chút cũng không cho hắn, nhưng hắn vẫn như cũ không cách nào dời mắt. Khoảng cách gần như vậy, giống như chỉ cần vươn tay là có thể ôm cậu vào lòng, nhưng hắn không dám.
Trong trái tim hoang vu của hắn hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nở một đoá hồng kiều diễm trương dương, vừa mỹ lệ lại nguy hiểm. Hắn không sợ tay mình bị đâm, nhưng hắn sợ mình không đủ cẩn thận, sẽ làm tổn thương bông hoa mỏng manh kia.
Lâu Khải nhìn Nguyên Húc đến xuất thần, đột nhiên bên tai ồn áo, một người chen từ đám người ra, nhìn xung quanh trái phải, thấy Nguyên Húc và Lâu Khải, ánh mắt sáng ngời.
Lúc Nguyên Húc xuất thần nhìn tranh, một giọng nói quen thuộc vang lên, “Nguyên Húc, chúc mừng triển lãm cá nhân của cậu.”
Cậu vừa quay đầu bèn thấy, Bạch Tân Nhạc ăn mặc tỉ mỉ đứng một bên nhìn cậu cười tươi.
Có điều chuyện này làm ầm lên quá lớn, cuối cùng Sầm Khê tìm một luật sư ký hiệp nghị với Sầm gia, ước định sau khi trả hết tất cả tiền tài, từ bỏ kế thừa Sầm gia, không gánh vác bất cứ nghĩa vụ gì.
Bởi vì chuyện này, Sầm gia chẳng những mất đi con trai mà còn không chiếm được chỗ tốt từ Đoạn gia, nguyên khí tổn hại nặng nề, cha Sầm mẹ Sầm sống ẩn dật hơn, hình như lâu lâu cũng không xuất hiện.
Nguyên Húc vốn dĩ lo lắng Đoạn gia sẽ ra tay với Sầm Khê, nhưng quan sát một lúc, bên kia cũng không có động tĩnh gì. Thậm chí Đoạn gia còn phạt Đoạn Minh Húc mới cứu vãn chút danh dự.
Đoạn gia.
Đoạn Minh Húc đứng ngoài thư phòng bồi hồi chốc lát, cuối cùng vẫn cắn răng gõ cửa.
Cha Đoạn là một người đàn ông trung niên thái dương đã hoa râm, ông ta không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt hỏi, “Làm sao vậy?”
“Bố, con còn phải ở nhà bao lâu?” Đoạn Minh Húc lo lắng hỏi.
“Hoang mang rối loạn còn ra thể thống gì.” Cha Đoạn giương mắt, nhíu mày, “Có thể học theo anh hai con không.”
Đoạn Minh Húc nhấp môi dưới, thấp giọng, “Con là Tổng giám đốc, không thể rời công ty quá lâu...”
“Công việc của con tạm thời gian cho Quang Hách.” Cha Đoạn nói.
“Bố, nhưng con...” Đoạn Minh Húc nóng nảy, nhưng còn chưa hết câu, cha Đoạn đã lạnh giọng cắt ngang.
“Con cái gì mà còn, con gây cho Đoạn gia chuyện lớn như vậy, nếu không phải ta đè nặng, con cho rằng con có thể ở nhà suy tư mấy ngày à.” Ông ta nhìn chằm chằm con thứ của mình, ánh mắt không giấu được thất vọng, “Một thằng nhóc nhà họ Sầm có thể bức con thành như vậy.”
“Lâu Khải cũng ở phía sau giở trò quỷ, là hắn bảo Elton giải trừ thôi miên, nếu hắn không nhúng tay, chuyện này sẽ thuận lợi tiến hành!” Đoạn Minh Húc không chịu được ánh mắt thất vọng của ông ta, từ nhỏ đến lớn gã đã chịu quá nhiều, cha Đoạn từ trước đến nay đều treo Đoạn Quang Hách trên miệng, bất kể gã cố gắng thế nào đều chỉ đổi lại câu ‘học theo anh con’ thôi.
“Đừng tìm cớ cho thất bại của mình.” Cha Đoạn lãnh đạm nói, “Đoạn gia không có dạy hành động vô năng này.”
Môi Đoạn Minh Húc run rẩy hai cái, cuối cùng cũng không nói gì, đè nén tức giận xoay người rời đi.
Cha Đoạn nhìn vào tài liệu lần nữa, không khỏi nhớ tới lời Đoạn Minh Húc nói ban nãy.
Ông ta không chú ý đến chuyện của tiểu bối, nhưng vậy mà Lâu Khải nhúng tay vào chuyện này, dựa vào tính cách không lợi thì không dậy sớm của Lâu Khải, hắn nhúng ta vào chuyện này nhất định có nguyên nhân, nhưng một kẻ hèn như Sầm Khê, cha Đoạn không thấy cậu ấy có giá trị gì.
Có lẽ Lâu Khải không phải vì Sầm Khê, mà đang cảnh cáo với Đoạn gia. Đứa trẻ Quang Hách quá chấp nhất với hư danh, gần đây hình như luôn phân cao thấp với Lâu Khải.
Cha Đoạn thở dài.
Hai đứa con trai ông ta sinh ra, vẫn luôn tỉ mỉ dạy dỗ, mặc dù đứa con lớn năng lực xuất chúng, nhưng lòng hư vinh quá nặng, lại quá mức kêu ngạo. Đứa con thứ hai ngược lại kém một chút, còn nóng nảy quá mức.
Người trẻ tuổi cần phải tôi luyện nhiều, nếu không phải mấy năm trước Lâu Khải ngang trời xuất thế, chỉ sợ bây giờ ông ta cũng không cảm thấy hai đứa con của mình quá non nớt, dù sao con người sợ nhất là bị so sánh.
Cũng không biết tính cách và thủ đoạn của Lâu Khải được dạy thế nào, ngay cả người ở trong thương trường lâu năm như bọn họ cũng không phải đối thủ của hắn.
Lâu Khải được cha Đoạn khen là thành thục trong lòng giờ này đang đối diện với điện thoại của mình, suy tư hôm nay nên gửi gì của Nguyên Húc.
Căn cứ theo sách công lược, nên chia sẻ hiểu biết linh tinh thú vị mỗi ngày cho người ta, nhưng Lâu Khải thật sự không biết gì thú vị, mỗi ngày ngoại trừ chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, vẫn luôn cau mày suy nghĩ rất lâu.
Hơn nữa Nguyên Húc còn thường xuyên không rep hắn.
“Lâu Đổng.” Tần Hà gõ cửa đi vào, nhắm mắt làm ngơ với loạt sách hồng phấn không phù hợp với phong cách trên bàn, “Hôm nay là ngày triển lãm tranh của Nguyên tiên sinh.”
Lâu Khải giật mình, nhìn lịch trên bàn, quả nhiên đã đến ngày khoanh đỏ trên đó.
Hôm nay hắn luôn suy tư gửi gì, nên không hề phát hiện.
“Tài xế đang chờ ở dưới.” Tần Hà sáng suốt nói.
Lâu Khải gật đầu, đặt sách trong tay xuống, sửa sang lại quần áo, đi nhanh ra ngoài.
Triển lãm tranh mở ở trung tâm thành phố, có không ít người tới, nhưng khí thế của Lâu Khải rất mạnh, dù cho người không quen hắn, cũng sẽ theo bản năng né sang, trái lại khiến hắn thuận lợi đi vào triển lãm.
Nguyên Húc đang nói chuyện với người đại diện, thấy hắn tới, Lý Triển dừng một chút, không nói nữa. Sau đó cùng người đại diện nói chuyện.
“Cứ làm theo quy trình mà anh đề cập.” Nguyên Húc nhíu mày, “Anh đi đi.”
Lý Triển nhìn thoáng qua Lâu Khải, do dự rời đi.
Nguyên Húc cũng muốn chạy, nhưng bị Lâu Khải nắm lấy cổ tay.
“Đi dạo cùng tôi?” Lâu Khải nhìn cậu.
“Không được.” Nguyên Húc dứt khoát cự tuyệt, “Hoạ sĩ không tiếp khách.”
Lâu Khải biết nghe lời phải: “Vậy lấy danh nghĩa là người hợp tác với gia đình em cùng nhau đi xem triển lãm thế nào?”
Nguyên Húc buồn bực trừng hắn: “Mới không gặp có mấy ngày mà tài ăn nói của anh lưu loát hơn nhiều đó.”
Lâu Khải nhìn cânh cười, “Thế nào?”
“Đi thôi.” Nguyên Húc hừ một tiếng: “Tôi còn có thể làm ngơ với hợp tác của nhà tôi à."
Nói đoạn, cậu rút tay về, tức giận nói, "Trong hợp tác không có cung cấp dịch vụ dắt tay."
Lâu Khải không có ý kiến.
Hắn đút tay vào túi quần, ngón trỏ và ngón cái xoa xoa, dường như có thể cảm nhận được xúc cảm tinh tế ban nãy.
Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng đã lấp đầy khoảng trống của hắn suốt một tháng qua, cả thế giới như sống dậy.
“Nhìn tranh, đừng nhìn tôi.” Nguyên Húc bị hắn nhìn chăm chú đến mức không được tự nhiên.
Chủ yếu là gương mặt kia thật sự quá đẹp, lại bị nhìn chằm chằm trong chốc lát điểm mấu chốt của cậu sẽ bị rục rịch.
“Em đẹp hơn.” Lâu Khải thấp giọng nói.
“Ý của anh là tranh tôi vẽ không tốt?” ánh mắt Nguyên Húc một giây biến hung.
“Không, tranh của em rất tốt.” Lâu Khải lắc đầu, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cậu, “Nhưng chúng không thể so với em.”
“Rốt cuộc anh đang khen tôi hay đang biếm* tôi.” Nguyên Húc lẩm bẩm.
(*biếm trong châm biếm)
Lúc cậu nhỏ giọng nói thầm, cánh môi hồng mềm mại hơi chu lên. Ánh mắt Lâu Khải tối đi, ghé sát vào Nguyên Húc nhỏ giọng, “Tôi có thể hôn em không?”
Nguyên Húc đột nhiên hoàn hồn, nhảy lùi ra sau, khuôn mặt cảnh giác, “Đương nhiên không thể! Nhiều người như vậy!”
“Lúc không có ai thì sao?” Lâu Khải suy một ra ba.
“Ở đâu cũng không được!” Nguyên Húc trừng hắn, “Cùng anh đi dạo triển lãm thì thôi đi, anh đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
“Được rồi.” Lâu Khải nhìn qua có chút tiếc nuối, liếm môi.
Động tác này khiến hắn sắc khí không thể giải thích, Nguyên Húc nhịn không được chằm chằm môi hắn, trong đầu hiện lên ký ức lúc bọn họ hôn nhau.
Lúc Lâu Khải hôn môi rất thích ôm eo cậu, có khi sẽ chế trụ tay cậu, đan mười ngón tay lại với nhau, hôn lâu còn phát ra tiếng thở thấp gợi cảm. Khi đó cậu sẽ nép vào lồng ngực Lâu Khải, nghe tiếng tim đập dồn dập của đối phương.
“Đi thôi.” Nguyên Húc dùng tay vỗ mặt mình, đánh bay ký ức ấy ra khỏi đầu, làm đầu tàu gương mẫu đi đằng trước, dùng giọng nói bình tĩnh đến quảng cáo, “Tranh ở triển lãm đều bán, thích thì có thể tìm Lý Triển hỏi giá.”
“Muốn mua tranh.” Lâu Khải đi theo sau cậu.
Người đàn ông thân cao chân dài, vài bước đã đuổi kịp cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, “Cũng muốn mang hoạ sĩ đi.”
Hắn cố tình thả nhẹ âm thanh, như thể nhìn chán hoàn toàn là giả, ngay từ đầu hắn có thể sử dụng gương mặt này khiến Nguyên Húc vừa gặp đã yêu, thì có thể dùng gương mặt này dỗ người quay về.
Nguyên Húc quả nhiên bị tiếng của hắn làm cho lỗ tai tê rần, thân thể cương cứng đẩy tay hắn ra, giả vờ bình tĩnh, “Không có không có, không bán hoạ sĩ.”
Lâu Khải cười cười: “Vậy thuê em vẽ cho tôi một bức chân dung thì thế nào.”
“Không...”
Nguyên Húc lời nói còn chưa nói hết, Lâu Khải đã nói, “Gấp ba giá thị trường.”
“Vậy cũng không...” Nguyên Húc nhịn đau muốn cự tuyệt, nói còn chưa hết lời lại bị cắt ngang tiếp.
Không biết Lâu Khải mấy ngày nay trải qua huấn luyện quỷ quái gì, trên mặt lại xuất hiện thần sắc chân thành, “Tôi thật sự rất thích tranh của em, trước kia rất lâu tôi đã thấy, thế giới trong tranh của em rất đẹp.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp, “Vì vậy tôi muốn biết, liệu tôi có thể tỏa sáng chói lóa không cách nào tưởng tượng được trong tranh của em không.”
“... Tôi vẽ anh, không phải anh đã thấy ư.” Nguyên Húc có thể cảm nhận được sự thật lòng của hắn, nhưng vẫn nhịn không được âm dương quái khí một trận.
Cậu còn nhớ rõ lần trước bị đuổi ra ngoài với ba bức tiểu hoàng đồ đó.
“Quả thật.” Lâu Khải gật đầu, “Em có thể nhìn tôi từ góc độ đó, tôi rất vui, ít nhất tôi còn chỗ hấp dẫn em.”
“Đó là trước kia, bây giờ không có.” Nguyên Húc lạnh nhạt vô tình, “Hơn nữa anh khi ấy cũng không giống như vui vẻ gì.”
“Lúc đó tôi làm quá mức.” Lâu Khải nói, “Khi đó tôi chỉ vừa mới nhận ra tình cảm của mình, kinh hãi quá mức, mới chủ động rời xa em.”
“Anh có thể tiếp tục rời xa tôi.” Nguyên Húc vừa nói vừa nghĩ, Lâu Khải vậy mà động tâm sớm như vậy, cậu không hề nhận ra.
“Tôi không muốn rời xa em.” Lâu Khải chăm chú nhìn cậu, “Trái tim tôi mách bảo, nó muốn lại gần em.”
“Xem tranh đàng hoàng, đừng nói không đâu.” Nguyên Húc quay đầu đã không nhận người, buộc Lâu Khải nhìn mấy bức tranh kia, chợt nói, “Từ bỏ đi, anh không có biện pháp tới gần.”
“Tôi sẽ không từ bỏ.” Lâu Khải nhìn cậu.
Cho dù ánh mắt của chàng trai cứ luôn nhìn tranh, một chút cũng không cho hắn, nhưng hắn vẫn như cũ không cách nào dời mắt. Khoảng cách gần như vậy, giống như chỉ cần vươn tay là có thể ôm cậu vào lòng, nhưng hắn không dám.
Trong trái tim hoang vu của hắn hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nở một đoá hồng kiều diễm trương dương, vừa mỹ lệ lại nguy hiểm. Hắn không sợ tay mình bị đâm, nhưng hắn sợ mình không đủ cẩn thận, sẽ làm tổn thương bông hoa mỏng manh kia.
Lâu Khải nhìn Nguyên Húc đến xuất thần, đột nhiên bên tai ồn áo, một người chen từ đám người ra, nhìn xung quanh trái phải, thấy Nguyên Húc và Lâu Khải, ánh mắt sáng ngời.
Lúc Nguyên Húc xuất thần nhìn tranh, một giọng nói quen thuộc vang lên, “Nguyên Húc, chúc mừng triển lãm cá nhân của cậu.”
Cậu vừa quay đầu bèn thấy, Bạch Tân Nhạc ăn mặc tỉ mỉ đứng một bên nhìn cậu cười tươi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương