Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê
Chương 39: C39: Chương 39
Mạnh Kỳ Cửu?
Nhờ có Hà Mạn Quyển nhắc, Tạ Ninh rốt cuộc cũng nhớ ra vị nam phụ này không có nhiều đất diễn lắm, nhưng cảm giác tồn tại thì vô cùng mạnh mẽ ở nửa đầu truyện.
Cũng không thể gọi là nam phụ được, tương tự như chủ nhiệm giáo dục Ngô Bội của Dương Trừng, Mạnh Kỳ Cửu là một trong số ít những nhân vật trong nguyên tác ‘không nhìn mặt’. Nếu nói vết thương trên mặt Đoàn Lăng là do hắn đánh, Tạ Ninh chẳng những không thấy kỳ quái, mà thậm chí còn nghi ngờ có khi nào là đối phương thủ hạ lưu tình hay không?
Không sai, ở trong nguyên tác, Mạnh Kỳ Cửu không những không bị vạn nhân mê làm cho đắm đuối, mà cũng chẳng giống Ngô Bội chỉ có thể công kích ngoài miệng, xem như là vai phụ duy nhất dám động thủ không chút ngần ngại.
Thông thường thiết lập nhân vật như vậy phần lớn sẽ tương ái tương sát (yêu nhau lắm cắn nhau đau) với vai chính, đối thủ một mất một còn về sau biến thành tình nhân. Nhưng Tạ Ninh đã đọc gần hết câu truyện nên có thể xác định rằng, tia lửa giữa hai người này hoàn toàn không trộn lẫn tí mờ ám nào, từ đầu đến cuối chỉ có mùi thuốc nổ hàng thật giá thật bao đổi trả.
Tuy nhiên kể từ lúc Đoàn Lăng tốt nghiệp cao trung thì nhân vật Mạnh Kỳ Cửu này cũng không lên “sân khấu” nữa, kém xa suất diễn của đám Cố Tử Chân hay Hà Mạn Quyển, cho nên trong một chốc cậu không có phản ứng kịp.
Nhắc tới Mạnh Kỳ Cửu, cậu không khỏi nhớ tới lúc vừa mới xuyên đến đây, tên tóc đỏ ở Nam Cao từng nhiều lần nhắc đến cái tên ‘Tiểu Mạo’.
“Hôm qua các cậu sao lại đánh nhau?”
Ngay trước mắt đã có Hà Mạn Quyển là người biết rõ nội tình, Tạ Ninh không thể lãng phí cơ hội: “Bởi vì Tiểu Mạo sao?”
“Mày còn biết Tiểu Mạo cơ à?”
Hà Mạn Quyển ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó làm ra vẻ như chợt hiểu ra: “Đúng ha, Tiểu Mạo xem như là tình địch của mày, có chú ý đến nó cũng là chuyện bình thường.” Tạ Ninh: “…”
“Đúng thật là vì Tiểu Mạo, Tiểu Mạo không phải là đệ của Mạnh chó sao, hắn ta bao che nó.”
“Tiểu Mạo làm sao?” Tạ Ninh thắc mắc.
Hà Mạn Quyển bực bội vò đầu, có vẻ rất chán ghét khi nhắc tới cái tên này: “Thằng đấy đúng là đồ thần kinh, đeo bám anh Lăng đã hơn một năm rồi, y như con chuột cống hôi hám!”
Con chuột hôi…
Tạ Ninh không khỏi nhìn đến đôi mắt mèo của cậu ta, tạm xem như lý giải được cách so sánh này.
“Nhìn, nhìn tao làm gì.”
Hà Mạn Quyển vốn vẻ mặt đang rầu rĩ muốn c.h.ế.t nhưng khi đối diện với ánh mắt trong veo của cậu, động tác vò đầu dần dần cứng đờ, đầu lưỡi cũng không tự chủ được mà líu hết cả lại: “Tao nói cho mày biết tao không giống anh Lăng bị bộ dáng này của mày lừa đâu …” “Bộ dáng nào?”
Tạ Ninh nghiêng đầu, nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì, kết hợp với lời từ miệng của tên tóc đỏ ngày ấy, cậu suy đoán: “Cho nên là bởi vì Tiểu Mạo bị Đoàn Lăng mắng… Khụ, sau khi bị Đoàn Lăng từ chối đã chịu tổn thương, vậy nên ngày hôm qua Mạnh Kỳ Cửu thay thằng em xuất trận, tìm Đoàn Lăng tính sổ đúng không?”
Nhờ có Hà Mạn Quyển nhắc, Tạ Ninh rốt cuộc cũng nhớ ra vị nam phụ này không có nhiều đất diễn lắm, nhưng cảm giác tồn tại thì vô cùng mạnh mẽ ở nửa đầu truyện.
Cũng không thể gọi là nam phụ được, tương tự như chủ nhiệm giáo dục Ngô Bội của Dương Trừng, Mạnh Kỳ Cửu là một trong số ít những nhân vật trong nguyên tác ‘không nhìn mặt’. Nếu nói vết thương trên mặt Đoàn Lăng là do hắn đánh, Tạ Ninh chẳng những không thấy kỳ quái, mà thậm chí còn nghi ngờ có khi nào là đối phương thủ hạ lưu tình hay không?
Không sai, ở trong nguyên tác, Mạnh Kỳ Cửu không những không bị vạn nhân mê làm cho đắm đuối, mà cũng chẳng giống Ngô Bội chỉ có thể công kích ngoài miệng, xem như là vai phụ duy nhất dám động thủ không chút ngần ngại.
Thông thường thiết lập nhân vật như vậy phần lớn sẽ tương ái tương sát (yêu nhau lắm cắn nhau đau) với vai chính, đối thủ một mất một còn về sau biến thành tình nhân. Nhưng Tạ Ninh đã đọc gần hết câu truyện nên có thể xác định rằng, tia lửa giữa hai người này hoàn toàn không trộn lẫn tí mờ ám nào, từ đầu đến cuối chỉ có mùi thuốc nổ hàng thật giá thật bao đổi trả.
Tuy nhiên kể từ lúc Đoàn Lăng tốt nghiệp cao trung thì nhân vật Mạnh Kỳ Cửu này cũng không lên “sân khấu” nữa, kém xa suất diễn của đám Cố Tử Chân hay Hà Mạn Quyển, cho nên trong một chốc cậu không có phản ứng kịp.
Nhắc tới Mạnh Kỳ Cửu, cậu không khỏi nhớ tới lúc vừa mới xuyên đến đây, tên tóc đỏ ở Nam Cao từng nhiều lần nhắc đến cái tên ‘Tiểu Mạo’.
“Hôm qua các cậu sao lại đánh nhau?”
Ngay trước mắt đã có Hà Mạn Quyển là người biết rõ nội tình, Tạ Ninh không thể lãng phí cơ hội: “Bởi vì Tiểu Mạo sao?”
“Mày còn biết Tiểu Mạo cơ à?”
Hà Mạn Quyển ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó làm ra vẻ như chợt hiểu ra: “Đúng ha, Tiểu Mạo xem như là tình địch của mày, có chú ý đến nó cũng là chuyện bình thường.” Tạ Ninh: “…”
“Đúng thật là vì Tiểu Mạo, Tiểu Mạo không phải là đệ của Mạnh chó sao, hắn ta bao che nó.”
“Tiểu Mạo làm sao?” Tạ Ninh thắc mắc.
Hà Mạn Quyển bực bội vò đầu, có vẻ rất chán ghét khi nhắc tới cái tên này: “Thằng đấy đúng là đồ thần kinh, đeo bám anh Lăng đã hơn một năm rồi, y như con chuột cống hôi hám!”
Con chuột hôi…
Tạ Ninh không khỏi nhìn đến đôi mắt mèo của cậu ta, tạm xem như lý giải được cách so sánh này.
“Nhìn, nhìn tao làm gì.”
Hà Mạn Quyển vốn vẻ mặt đang rầu rĩ muốn c.h.ế.t nhưng khi đối diện với ánh mắt trong veo của cậu, động tác vò đầu dần dần cứng đờ, đầu lưỡi cũng không tự chủ được mà líu hết cả lại: “Tao nói cho mày biết tao không giống anh Lăng bị bộ dáng này của mày lừa đâu …” “Bộ dáng nào?”
Tạ Ninh nghiêng đầu, nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì, kết hợp với lời từ miệng của tên tóc đỏ ngày ấy, cậu suy đoán: “Cho nên là bởi vì Tiểu Mạo bị Đoàn Lăng mắng… Khụ, sau khi bị Đoàn Lăng từ chối đã chịu tổn thương, vậy nên ngày hôm qua Mạnh Kỳ Cửu thay thằng em xuất trận, tìm Đoàn Lăng tính sổ đúng không?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương