Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê
Chương 72: C72: Chương 72
Khi những ánh mắt xung quanh đảo qua đảo lại, Tạ Ninh không thể kiềm chế được nữa, thế là lên cơn bốc đồng.
Nhưng bốc đồng một lần thì sướng đấy, mà sướng xong còn phải tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t nữa.
Sau khi nhận ra mình đã làm cái gì, mặt cậu tái mét, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Đoàn Lăng, bèn nhẹ giọng như một quả bóng bị xì hơi: “Gì mà dữ vậy?”
Sau khi đọc gần hết nguyên tác dưới góc nhìn của Đoàn Lăng, thì một biểu cảm nhỏ xíu của Đoàn Lăng thôi cũng đủ để Tạ Ninh có thể mơ hồ đoán trước được ý định của hắn.
Trước khi cây bút bị hất bay, cậu nhanh lẹ đè lại tay của Đoàn Lăng, tiếp đó coi như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời rút hai tay mình về, ngay ngắn trở lại vị trí ngồi.
“Cậu yên lặng chút đi, tôi thật sự muốn học.”
Tuy nhiên kế hoạch bịp bợm hòng qua ải này đã được dự trước là thất bại.
Khi bên má phải bị hai ngón tay véo mạnh, Tạ Ninh ăn đau mà nhăn hết cả mặt mày.
“Ai yên lặng đi?” Đoàn Lăng ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng chẳng có ý cười nào: “Cậu tự học không phải sẽ yên tĩnh hơn sao, còn kêu tôi đến làm cái mẹ gì?”
“Đau đau! Tôi đã nói là chỉ có thể tìm cậu để hỏi đề rồi còn gì, chứ người khác có đếm xỉa gì đến tôi đâu.”
Động tác của Đoàn Lăng bất chợt khựng lại.
Để đánh lạc hướng, Tạ Ninh bất chấp hai má bị véo, nhanh tay đẩy sách giáo khoa đến trước mặt hắn, chỉ vào một đề mục lớn chứa dòng nguyên lý có hơi tối nghĩa.
“Ví dụ như cái này, tôi không hiểu!”
Đoàn Lăng nhìn lướt qua sách giáo khoa, bên tay rảnh rỗi còn lại thẳng thửng lật sang trang.
“Không thi.”
“Sao cậu biết?” Nghĩ đến thân phận của Đoàn Lăng, Tạ Ninh bé giọng hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ…cậu xem trước bài thi tháng rồi à?”
Đoàn Lăng tức đến mức phải bật cười: “Sao cậu không nói là tôi ra đề luôn đi?”
Đang lúc nói chuyện, hắn nhạy bén cảm nhận được một cái nhìn đầy căm phẫn và chán ghét. Đối mặt với Diệp Tuyên treo lên cái vẻ u ám ở đằng trước, ánh mắt Đoàn Lăng khẽ động, lóe lên chút nghiền ngẫm nhàn nhạt. “Cậu rất thân với Diệp Tuyên à?”
Cảm giác nhói nhói trên mặt bỗng chốc không còn mà hóa thành dư vị nóng rát, ai ngờ ngay sau đó bẻ lái một cái, trước và sau cú bẻ có thể nói là một trăm tám mươi độ.
Tạ Ninh ngơ ngác ngẩng đầu: “…Hả?” “Cậu ta có vẻ như rất khó chịu.”
Không biết vì sao hắn lại nói vậy, Tạ Ninh nhìn chéo về phía trước, mới phát hiện ra Diệp Tuyên đang chăm chú nhìn bọn họ.
Đôi mắt ấy như miệng giếng trống rỗng, sâu thẳm mà âm u. Sau khi biết được mối quan hệ giữa cậu ta và Tiểu Mạo, khuôn mặt của hai người họ không hiểu sao lại trùng khớp lên nhau.
Nhưng rốt cuộc vẫn không phải là cùng một người, đối mặt với Tiểu Mạo, Tạ Ninh có thể nghĩ rằng đây chẳng qua là một cách trị liệu kích thích mà thôi. Nhưng tại giờ phút này đây khi đối mặt với Diệp Tuyên, trong lòng cậu cũng chỉ còn lại sự xấu hổ và nỗi sợ.
Xong rồi, bị nhìn thấy cái cảnh dễ gây hiểu lầm quá! Hậu chia tay có yếu điểm rồi!
Không có cảm giác khó chịu như trong tưởng tượng, ngón tay mịn màng chầm chậm lướt qua đôi má hồng hào, nhìn làn da non nớt dần ửng màu thêm sắc. Ánh mắt Đoàn Lăng khẽ trầm, thứ cảm xúc xa lạ không rõ từ đâu tới này lại xuất hiện.
Như đã biến thành thạch cao, Tạ Ninh lùi về sau, thấp thỏm mà cất tiếng: “Đoàn Lăng?”
“…”
Qua mất mấy giây Đoàn Lăng mới hoàn hồn, tự ghét bỏ liếc nhìn ngón tay mình rồi lườm cái người ở đằng xéo phía trước kia.
Không biết từ lúc nào mà sách giáo khoa trên bàn của người đằng trước đã không còn, bóng dáng hơi gầy gò kia cũng biến mất.
Diệp Tuyên rời đi không được bao lâu thì Mạnh Kỳ Cửu và Mặt Búp Bê cũng chẳng thấy đâu nữa, sự việc thật sự đã qua rồi, nhưng trong lòng Tạ Ninh còn nhốn nháo hơn cả lúc ngẩn người vừa rồi, hai má nong nóng như bị bỏng, nhất là nơi bị véo.
…Hay là sưng vù lên rồi?
Cậu sờ mặt, ngơ ngác mà nghĩ.
Tối ngày hôm đó, hai người ở lại thư viện tới tận bảy giờ, sau khi cái tên muốn đánh nhau đã rời khỏi, Đoàn Lăng không thể nhìn nổi con mọt sách lật từng trang sách được nữa, thế là mở lòng từ bi cầm lấy cuốn sách rồi vạch cho cậu mấy câu gì đấy sẽ thi vào.
Tạ Ninh xúc động không thôi, trên đường về còn được voi đòi tiên mà dò hỏi kiến thức trong kỳ thi giữa kỳ, mai sau chia tay rồi làm gì còn có cơ hội nào như thế này nữa.
Nhưng bốc đồng một lần thì sướng đấy, mà sướng xong còn phải tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t nữa.
Sau khi nhận ra mình đã làm cái gì, mặt cậu tái mét, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Đoàn Lăng, bèn nhẹ giọng như một quả bóng bị xì hơi: “Gì mà dữ vậy?”
Sau khi đọc gần hết nguyên tác dưới góc nhìn của Đoàn Lăng, thì một biểu cảm nhỏ xíu của Đoàn Lăng thôi cũng đủ để Tạ Ninh có thể mơ hồ đoán trước được ý định của hắn.
Trước khi cây bút bị hất bay, cậu nhanh lẹ đè lại tay của Đoàn Lăng, tiếp đó coi như không có chuyện gì xảy ra, đồng thời rút hai tay mình về, ngay ngắn trở lại vị trí ngồi.
“Cậu yên lặng chút đi, tôi thật sự muốn học.”
Tuy nhiên kế hoạch bịp bợm hòng qua ải này đã được dự trước là thất bại.
Khi bên má phải bị hai ngón tay véo mạnh, Tạ Ninh ăn đau mà nhăn hết cả mặt mày.
“Ai yên lặng đi?” Đoàn Lăng ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng chẳng có ý cười nào: “Cậu tự học không phải sẽ yên tĩnh hơn sao, còn kêu tôi đến làm cái mẹ gì?”
“Đau đau! Tôi đã nói là chỉ có thể tìm cậu để hỏi đề rồi còn gì, chứ người khác có đếm xỉa gì đến tôi đâu.”
Động tác của Đoàn Lăng bất chợt khựng lại.
Để đánh lạc hướng, Tạ Ninh bất chấp hai má bị véo, nhanh tay đẩy sách giáo khoa đến trước mặt hắn, chỉ vào một đề mục lớn chứa dòng nguyên lý có hơi tối nghĩa.
“Ví dụ như cái này, tôi không hiểu!”
Đoàn Lăng nhìn lướt qua sách giáo khoa, bên tay rảnh rỗi còn lại thẳng thửng lật sang trang.
“Không thi.”
“Sao cậu biết?” Nghĩ đến thân phận của Đoàn Lăng, Tạ Ninh bé giọng hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ…cậu xem trước bài thi tháng rồi à?”
Đoàn Lăng tức đến mức phải bật cười: “Sao cậu không nói là tôi ra đề luôn đi?”
Đang lúc nói chuyện, hắn nhạy bén cảm nhận được một cái nhìn đầy căm phẫn và chán ghét. Đối mặt với Diệp Tuyên treo lên cái vẻ u ám ở đằng trước, ánh mắt Đoàn Lăng khẽ động, lóe lên chút nghiền ngẫm nhàn nhạt. “Cậu rất thân với Diệp Tuyên à?”
Cảm giác nhói nhói trên mặt bỗng chốc không còn mà hóa thành dư vị nóng rát, ai ngờ ngay sau đó bẻ lái một cái, trước và sau cú bẻ có thể nói là một trăm tám mươi độ.
Tạ Ninh ngơ ngác ngẩng đầu: “…Hả?” “Cậu ta có vẻ như rất khó chịu.”
Không biết vì sao hắn lại nói vậy, Tạ Ninh nhìn chéo về phía trước, mới phát hiện ra Diệp Tuyên đang chăm chú nhìn bọn họ.
Đôi mắt ấy như miệng giếng trống rỗng, sâu thẳm mà âm u. Sau khi biết được mối quan hệ giữa cậu ta và Tiểu Mạo, khuôn mặt của hai người họ không hiểu sao lại trùng khớp lên nhau.
Nhưng rốt cuộc vẫn không phải là cùng một người, đối mặt với Tiểu Mạo, Tạ Ninh có thể nghĩ rằng đây chẳng qua là một cách trị liệu kích thích mà thôi. Nhưng tại giờ phút này đây khi đối mặt với Diệp Tuyên, trong lòng cậu cũng chỉ còn lại sự xấu hổ và nỗi sợ.
Xong rồi, bị nhìn thấy cái cảnh dễ gây hiểu lầm quá! Hậu chia tay có yếu điểm rồi!
Không có cảm giác khó chịu như trong tưởng tượng, ngón tay mịn màng chầm chậm lướt qua đôi má hồng hào, nhìn làn da non nớt dần ửng màu thêm sắc. Ánh mắt Đoàn Lăng khẽ trầm, thứ cảm xúc xa lạ không rõ từ đâu tới này lại xuất hiện.
Như đã biến thành thạch cao, Tạ Ninh lùi về sau, thấp thỏm mà cất tiếng: “Đoàn Lăng?”
“…”
Qua mất mấy giây Đoàn Lăng mới hoàn hồn, tự ghét bỏ liếc nhìn ngón tay mình rồi lườm cái người ở đằng xéo phía trước kia.
Không biết từ lúc nào mà sách giáo khoa trên bàn của người đằng trước đã không còn, bóng dáng hơi gầy gò kia cũng biến mất.
Diệp Tuyên rời đi không được bao lâu thì Mạnh Kỳ Cửu và Mặt Búp Bê cũng chẳng thấy đâu nữa, sự việc thật sự đã qua rồi, nhưng trong lòng Tạ Ninh còn nhốn nháo hơn cả lúc ngẩn người vừa rồi, hai má nong nóng như bị bỏng, nhất là nơi bị véo.
…Hay là sưng vù lên rồi?
Cậu sờ mặt, ngơ ngác mà nghĩ.
Tối ngày hôm đó, hai người ở lại thư viện tới tận bảy giờ, sau khi cái tên muốn đánh nhau đã rời khỏi, Đoàn Lăng không thể nhìn nổi con mọt sách lật từng trang sách được nữa, thế là mở lòng từ bi cầm lấy cuốn sách rồi vạch cho cậu mấy câu gì đấy sẽ thi vào.
Tạ Ninh xúc động không thôi, trên đường về còn được voi đòi tiên mà dò hỏi kiến thức trong kỳ thi giữa kỳ, mai sau chia tay rồi làm gì còn có cơ hội nào như thế này nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương