Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 103: Tay nải



“Tại sao lại vội vã muốn thêu xong?”

Thiếu Đế nói, thần sắc có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng.

Hắn thật sự rất nhạy bén, vấn đề hỏi ra luôn là nhất châm kiến huyết, Lạc Thù vẫn luôn rõ ràng, muốn chạy trốn khỏi cung ngay dưới mí mắt của Thiếu Đế cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cũng may tiểu cung nữ đã sớm nghĩ ra lí do thoái thác.

Trước mắt phản quân chạy trốn khắp nơi trong Ung thành là cơ hội chạy trốn tốt nhất của nàng, nếu như quay về Hàm Dương, nàng gần như không có khả năng làm được chuyện này.

Tay thiếu nữ cầm kim âm thầm siết chặt, rũ mắt, nhìn có chút lúng túng: “Làm gì mà sốt ruột, vốn đã sớm muốn lặng lẽ làm xong rồi đưa cho Vương thượng.”

“Ngài vẫn luôn không để nô tỳ rảnh rỗi, mới kéo dài rất nhiều ngày.”

Thiếu Đế nhìn chằm chằm nàng, suy tư: “Đã nghĩ kỹ từ lâu rồi?”

Tiểu cung nữ gật đầu, quay mặt đi, giọng nói càng ngày càng nhẹ: “Ta nghĩ rằng tâm tình ngài sẽ không thoải mái, thứ ta có thể đưa cho Vương thượng cũng có, ngài cái gì cũng không thiếu, nô tỳ chỉ có kỹ năng thêu thùa miễn cưỡng coi được thôi.”

Thoạt nhìn nàng có chút sa sút, kim trên tay cũng không thêu, cứ đâm vào cùng một chỗ.

Thiếu Đế chỉ hoang mang trong chớp mắt, rất nhanh đã hiểu ý của nàng.

Nàng lo lắng chuyện của Thái hậu, hắn sẽ khổ sở, cho nên muốn tặng lễ vật để trấn an hắn, nhưng cảm thấy mình chẳng có gì, cho nên cũng dùng kỹ năng thêu thùa của mình.

Muốn thêu xong cho hắn sớm một chút.

Vẻ mặt Thiếu Đế nhu hoà, sờ sờ đầu nàng, thấp giọng nói: “Ngươi đang suy nghĩ gì thế, hôm đó ngươi đã đến rồi, Cô thì tốt rồi, kỹ năng thêu thùa của ngươi cũng rất tốt.”

Nhưng nàng cũng sắp đi rồi, làm sao bây giờ?

Tiểu cung nữ đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở, trốn vào trong lòng hắn, không cầm được nước mắt đang chảy xuống.

Thiếu Đế vuốt ve tóc nàng, không nhận ra được nàng buồn rầu rơi lệ, chần chờ một hồi lại nói: “Chuyện mẫu hậu bị cấm túc, tổ mẫu cũng truyền tin cho Cô, Cô không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn bình tĩnh lại.”

Tiểu cung nữ vùi ở trong lòng hắn gật gật đầu, nàng biết Thái hậu Triệu Cơ sẽ không có chuyện gì, chỉ là tình cảm mẫu tử với Thiếu Đế không bao giờ sâu sắc như lúc trước nữa.

Nước mắt nàng khóc đều thấm vào áo hắn, Thiếu Đế phát hiện, bất đắc dĩ mà cười, khẽ hôn bên tóc mai nàng, “Đừng khóc, ngươi có biết điều đầu tiên mẫu hậu dạy Cô khi còn nhỏ là gì không?”

Tiểu cung nữ ngẩng mặt lên, đôi mắt đẫm lệ lắc lắc đầu, ôm tay hắn không buông.

Thiếu Đế hơi cau mày nhớ lại: “Mẫu hậu dạy Cô không được khóc. Bởi vì chỉ cần vừa khóc, phu thân ta sẽ chỉ trích bà, nói là bởi vì bà, Cô mới tập thành thói quen của tiểu tử phố phường, thích gào khóc.”

“Sau đó mẫu hậu sẽ một mặt dạy bảo Cô không thể khóc, nhưng một mặt vì bảo vệ Cô mà cãi nhau với phụ thân.”

“Phụ thân chê bà từng là ca cơ, thê thiếp Lã Bất Vi thành đàn, cũng chưa chắc thật lòng đối đãi với bà, Lao Ái là tiểu dân phố phường, binh lệnh cũng là ép bà giao hai đứa con ra. Mẫu hậu bà, cũng rất khó.”

Thiếu Đế bình tĩnh nói.

Tiểu cung nữ sửng sốt trong chốc lát, thật lâu sau, cười gật đầu.

Đúng vậy, nào có nhiều trắng đen đúng sai như vậy.

Trên sử sách chỉ có vài nét viết, giấy trắng mực đen, làm sao có thể nói ra mọi tiếng lòng của người khi đó. Về phần sau này vì sao hắn lại giam cầm Triệu Cơ lâu dài, tại sao lại nổi trận lôi đình với người khuyên can như vậy, thiết nghĩ chắc hẳn cũng có lý do riêng của hắn.

Thiếu Đế thấy nàng cười, biết cuối cùng nàng cũng tin mình không có khúc mắc gì, đưa tay lau nước mắt trên mặt cho nàng.

“Được rồi, Cô sẽ không quấy rầy ngươi.”

“Đám nghịch đảng len lỏi trong nội thành đều đã bắt gần hết, hai ngày nữa sẽ khởi hành trở về Hàm Dương.”

Chuyện Lao Ái nuôi tư quân vẫn còn chưa điều tra rõ ràng, chỉ sợ lại là nghị sự đến tận đêm khuya, Thiếu Đế dặn dò vài câu rồi rời đi.

Hắn đi rồi, tiểu cung nữ bình tĩnh cẩn thận sửa lại bàn thêu, gấp lại gọn gàng đặt ở bên giường, sau đó từ trong chiếc rương nhỏ dưới giường lấy ra một cái tay nải rất nhỏ.
Chương trước Chương tiếp