Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 105: Lỡ như
Ở cố đô Ung thành, mặc dù các thợ thủ công đã gấp rút làm việc trong thời gian có hạn, nhưng cũng chỉ có thể trang trí Kỳ Niên cung thật lộng lẫy, nơi Thiếu Đế lên ngôi.
Nghị Chính điện đã lâu không dùng, trống trải cổ xưa.
Thiếu Đế ở trên cao nhất, nghe vậy, ánh mắt bỗng chốc lạnh đi, cây bút trúc vốn đang chơi đùa trong tay phát ra tiếng gãy.
Mũi trúc giữa bút nứt ra đâm vào lòng bàn tay hắn, giọt máu đỏ tươi chảy ra.
Triệu Đồng cả kinh, vội vàng tiến lên cầm máu cho hắn.
Thiếu Đế khẽ giơ tay ngăn ông tiến lên, nhắm mắt bình tĩnh lại một lát, cắt ngang cuộc tranh luận của thuộc hạ, xác nhận đưa ra quyết sách: “Ngũ xa phanh thây Lao Ái.”
“Vương thượng, chuyện này…” Vương Quán vẫn còn chuyện muốn nói.
Thiếu Đế thờ ơ liếc hắn ta một cái, nhẹ giọng nói: ” Phản đảng chết còn chưa hết tội, ngũ xa phanh thây mới hả mối hận trong lòng Cô.”
Sắc mặt hắn vắng lặng, miện châu rũ xuống trước mắt, càng lộ ra vẻ khó lường.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, không dám nhiều lời nữa.
Thiếu Đế rũ mắt rút gai trúc trong lòng bàn tay ra, trầm giọng dặn dò bọn họ: “Vương Tiễn, ngươi đi truyền lệnh của Cô, nếu có nghịch đảng tàn nghiệt bắt cóc một nữ tử yêu cầu ra khỏi thành, Hổ Bí quân ở cửa thành không được ngăn cản, càng không thể làm tổn thương dù chỉ một chút. Ngoài tình huống này ra, những ngày này bất luận kẻ nào cũng không được phép rời khỏi Ung thành.”
Triệu Đồng ở một bên nghe xong, liên tục nhíu mày, sợ là Vương Thượng không nghe rõ lời ông bẩm báo vừa rồi: “Vương thượng, tiểu thái giám tới báo, Lạc Thù tự ôm tay nải rời đi, tuyệt đối không bị nghịch đảng áp chế như vừa nói.”
Thiếu Đế lạnh lùng, “Cô biết.”
Nhưng lỡ như thì sao.
Hắn nhíu mày, lại phân phó Triệu Đồng đi lấy bức họa của Lạc Thù: “Vương Quán, ngươi dẫn một đội người, cầm bức họa này tìm trong thành, đào ba thước đất cũng phải mang nàng về, không thể để xảy ra sai sót!”
Khi Thiếu Đế nói lời này, sự tức giận mới ẩn hiện trong giọng nói.
Tầm mắt hắn rơi vào vết nứt trên cây bút trúc trên bàn, ngẩn ngơ phục hồi lại hình dạng ban đầu của nó, chỉ là chính giữa thiếu biến mất, đã không thấy bóng dáng.
Lão xua lui mọi người, một mình trở về tẩm điện.
Ánh nến vẫn chập chờn, dưới bóng không có ai.
–
Khi mặt trời lặn, nội thành thoáng cái đã xuất động rất nhiều Hổ Bí quân tuôn ra ngoại thành.
Đám dân chúng tụ tập tại cửa cung thường xuyên thay đổi rất nhiều lần, nhưng nhìn qua vẫn rộn ràng nhốn nháo như cũ.
Tiểu cung nữ cũng ở trong đó.
Nàng một mình tìm một góc, suốt cả buổi chiều đều ở cửa cung đi theo những người này xem náo nhiệt, lúc thì đứng lúc thì ngồi xuống đất.
Có khi xuất thần nhìn đám thị vệ áp giải dư đảng, có khi bị dân chúng bên cạnh lôi kéo tán gẫu, thỉnh thoảng còn gặp phải nữ nhân khóc lóc, ôm cánh tay của nàng nghẹn ngào, “Con của ta, từ nhỏ đã thành thật trung hậu, làm sao có thể đi theo phản tặc như Lao Ái vậy chứ!”
Tiểu cung nữ không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể vỗ vỗ phía sau lưng nàng ta trấn an hai câu.
Đến khi áp giải con trai của nữ nhân, trên cánh tay nàng bị nắm chặt đến mức bầm tím, Lạc Thù đau đến nỗi nhe răng, nữ nhân chớp mắt đã buông nàng ra, lao ra bên ngoài khóc lóc, bị thị vệ lạnh mặt cản lại.
Thời xưa bách thái.
Lạc Thù chỉ nhìn, không nói một lời.
Cho đến khi Vương Quán dẫn theo một đám người, trong tay còn cầm một bức chân dung, đứng ở cửa cung nhìn xem, tùy ý quét mắt nhìn đám người đang ồn ào.
Hắn ta đương nhiên không nghĩ cung nữ chạy trốn sẽ có thể to gan như vậy mà vẫn canh giữ ở cửa cung.
Vương Quán giơ tay chỉ ra con đường bên trái: “Trước tiên từ nơi này, hỏi từng nhà!”
Lạc Thù nhìn thấy, đi theo phía sau.
Khi nàng hầu trà ở Kỳ Lân điện, nhớ rõ hầu hết những đại thần thường vào trong cung, nhưng ngoại trừ Lã Bất Vi, không một ai tỉ mỉ quan sát cung nữ hầu trà bên cạnh Thiếu Đế cả.
Vương Quán dĩ nhiên cũng không quá quen thuộc vẻ ngoài của tiểu cung nữ.
Hắn ta cầm bức hoạ kia đi tìm từng nhà, cuối cùng cũng tìm đến gian hàng son phấn kia, chưởng quầy ồ lên một tiếng, nói mình từng gặp cô nương này.
Vương Quán vui mừng khôn xiết, vội vàng thúc giục chưởng quầy trong cửa hàng son phấn miêu tả với một họa sĩ được đưa từ trong cung ra.
Nghị Chính điện đã lâu không dùng, trống trải cổ xưa.
Thiếu Đế ở trên cao nhất, nghe vậy, ánh mắt bỗng chốc lạnh đi, cây bút trúc vốn đang chơi đùa trong tay phát ra tiếng gãy.
Mũi trúc giữa bút nứt ra đâm vào lòng bàn tay hắn, giọt máu đỏ tươi chảy ra.
Triệu Đồng cả kinh, vội vàng tiến lên cầm máu cho hắn.
Thiếu Đế khẽ giơ tay ngăn ông tiến lên, nhắm mắt bình tĩnh lại một lát, cắt ngang cuộc tranh luận của thuộc hạ, xác nhận đưa ra quyết sách: “Ngũ xa phanh thây Lao Ái.”
“Vương thượng, chuyện này…” Vương Quán vẫn còn chuyện muốn nói.
Thiếu Đế thờ ơ liếc hắn ta một cái, nhẹ giọng nói: ” Phản đảng chết còn chưa hết tội, ngũ xa phanh thây mới hả mối hận trong lòng Cô.”
Sắc mặt hắn vắng lặng, miện châu rũ xuống trước mắt, càng lộ ra vẻ khó lường.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, không dám nhiều lời nữa.
Thiếu Đế rũ mắt rút gai trúc trong lòng bàn tay ra, trầm giọng dặn dò bọn họ: “Vương Tiễn, ngươi đi truyền lệnh của Cô, nếu có nghịch đảng tàn nghiệt bắt cóc một nữ tử yêu cầu ra khỏi thành, Hổ Bí quân ở cửa thành không được ngăn cản, càng không thể làm tổn thương dù chỉ một chút. Ngoài tình huống này ra, những ngày này bất luận kẻ nào cũng không được phép rời khỏi Ung thành.”
Triệu Đồng ở một bên nghe xong, liên tục nhíu mày, sợ là Vương Thượng không nghe rõ lời ông bẩm báo vừa rồi: “Vương thượng, tiểu thái giám tới báo, Lạc Thù tự ôm tay nải rời đi, tuyệt đối không bị nghịch đảng áp chế như vừa nói.”
Thiếu Đế lạnh lùng, “Cô biết.”
Nhưng lỡ như thì sao.
Hắn nhíu mày, lại phân phó Triệu Đồng đi lấy bức họa của Lạc Thù: “Vương Quán, ngươi dẫn một đội người, cầm bức họa này tìm trong thành, đào ba thước đất cũng phải mang nàng về, không thể để xảy ra sai sót!”
Khi Thiếu Đế nói lời này, sự tức giận mới ẩn hiện trong giọng nói.
Tầm mắt hắn rơi vào vết nứt trên cây bút trúc trên bàn, ngẩn ngơ phục hồi lại hình dạng ban đầu của nó, chỉ là chính giữa thiếu biến mất, đã không thấy bóng dáng.
Lão xua lui mọi người, một mình trở về tẩm điện.
Ánh nến vẫn chập chờn, dưới bóng không có ai.
–
Khi mặt trời lặn, nội thành thoáng cái đã xuất động rất nhiều Hổ Bí quân tuôn ra ngoại thành.
Đám dân chúng tụ tập tại cửa cung thường xuyên thay đổi rất nhiều lần, nhưng nhìn qua vẫn rộn ràng nhốn nháo như cũ.
Tiểu cung nữ cũng ở trong đó.
Nàng một mình tìm một góc, suốt cả buổi chiều đều ở cửa cung đi theo những người này xem náo nhiệt, lúc thì đứng lúc thì ngồi xuống đất.
Có khi xuất thần nhìn đám thị vệ áp giải dư đảng, có khi bị dân chúng bên cạnh lôi kéo tán gẫu, thỉnh thoảng còn gặp phải nữ nhân khóc lóc, ôm cánh tay của nàng nghẹn ngào, “Con của ta, từ nhỏ đã thành thật trung hậu, làm sao có thể đi theo phản tặc như Lao Ái vậy chứ!”
Tiểu cung nữ không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể vỗ vỗ phía sau lưng nàng ta trấn an hai câu.
Đến khi áp giải con trai của nữ nhân, trên cánh tay nàng bị nắm chặt đến mức bầm tím, Lạc Thù đau đến nỗi nhe răng, nữ nhân chớp mắt đã buông nàng ra, lao ra bên ngoài khóc lóc, bị thị vệ lạnh mặt cản lại.
Thời xưa bách thái.
Lạc Thù chỉ nhìn, không nói một lời.
Cho đến khi Vương Quán dẫn theo một đám người, trong tay còn cầm một bức chân dung, đứng ở cửa cung nhìn xem, tùy ý quét mắt nhìn đám người đang ồn ào.
Hắn ta đương nhiên không nghĩ cung nữ chạy trốn sẽ có thể to gan như vậy mà vẫn canh giữ ở cửa cung.
Vương Quán giơ tay chỉ ra con đường bên trái: “Trước tiên từ nơi này, hỏi từng nhà!”
Lạc Thù nhìn thấy, đi theo phía sau.
Khi nàng hầu trà ở Kỳ Lân điện, nhớ rõ hầu hết những đại thần thường vào trong cung, nhưng ngoại trừ Lã Bất Vi, không một ai tỉ mỉ quan sát cung nữ hầu trà bên cạnh Thiếu Đế cả.
Vương Quán dĩ nhiên cũng không quá quen thuộc vẻ ngoài của tiểu cung nữ.
Hắn ta cầm bức hoạ kia đi tìm từng nhà, cuối cùng cũng tìm đến gian hàng son phấn kia, chưởng quầy ồ lên một tiếng, nói mình từng gặp cô nương này.
Vương Quán vui mừng khôn xiết, vội vàng thúc giục chưởng quầy trong cửa hàng son phấn miêu tả với một họa sĩ được đưa từ trong cung ra.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương