Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 112: Tức thì (H)
Warning: Cưỡng ép, trong rừng
- ----
Mặt tiểu cung nữ nóng lên.
Không biết là bởi vì hắn hơi khàn giọng gọi nàng là đại tiểu thư, hay là bởi vì tay nam nhân thò vào trong vạt áo nàng vuốt ve eo nàng.
Nàng tránh né hắn, chuyển hướng đề tài: “Vương thượng, làm sao ngài lại ở đây…”
Lạc Thù hỏi được một nửa, lại nhớ lại lúc ra khỏi thành thuận lợi, thoáng cái liền hiểu ra.
Làm gì có chuyện muốn thả nàng đi.
Rõ ràng là cố tình dẫn dắt lừa nàng thả lỏng cảnh giác.
Tiểu cung nữ biết phải muốn chạy trốn khỏi Doanh Chính không phải một chuyện dễ dàng, nhưng vẫn vô cùng ảo não.
Thiếu Đế thoáng nhìn vẻ mặt của nàng, nở nụ cười, cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng: “Vẻ mặt đau khổ làm gì, biết sai mà sửa là tốt rồi.”
Hắn nói một câu hai nghĩa.
Lại giống như đang nói về chuyện nàng chạy trốn khỏi cung.
“Vương thượng, ta không muốn trở về cung, cầu xin ngài thả ta ra, nếu không nữa thì hãy giết luôn ta đi.” Lạc Thù xả giận, quyết tâm nói thẳng.
Nỗ lực chuẩn bị thì có tác dụng gì, tiểu cung nữ thật sự không thể tưởng tượng được nàng phải làm thế nào mới có thể chạy trốn khỏi hắn.
Với tâm trí của Doanh Chính, chỉ cần hắn muốn, nàng phải chạy trốn như thế nào, mới sẽ không bị tìm thấy nữa.
Thậm chí ở trong cung cũng không đi ra được vài lần, ban nãy phân biệt phương hướng trên đường cũng đã mất rất nhiều sức lực, ở một triều đại xa lạ khó mà di chuyển, hai người thân thiết nhất đều ở trong cung.
Nàng đột nhiên cảm thấy thật chán nản, “Ta không muốn ở lại trong cung, không muốn làm cung nữ suốt ngày làm mấy việc vặt.”
“Ta cũng không muốn nhìn thấy ngài.”
Không muốn nhìn thấy ngài có phi tần vây quanh, con nối dõi vờn quanh.
Nàng ích kỷ, cũng là ghen tuông hư vinh, nàng cũng có không ít khuyết điểm mà con người nên có.
Nàng hi vọng hắn chỉ có nàng.
Thiếu Đế nheo mắt lại, một tay nhéo gáy nàng, lạnh lùng nói: “Lặp lại lần nữa.”
Có lẽ bởi vì rời khỏi vương cung, rời xa đám người. Xung quanh vắng lặng, cây cối san sát, lại chỉ có hai người bọn họ.
Tiểu cung nữ xoay người lại, cong mắt cười, tìm trọng điểm mà hắn muốn nghe rồi nói: “Không muốn nhìn thấy ngài.”
Quả nhiên hắn đã bị nàng chọc giận thật.
Cho dù biết rõ là nàng cố ý.
Bàn tay nam nhân bóp sau gáy nàng bỗng chốc dùng sức, chỉ trong chớp mắt, lại giảm bớt lực.
Thiếu Đế dùng hai tay siết chặt eo nàng. Ở ngay trên ngựa, mạnh mẽ tung nàng lên để nàng xoay người lại. Tiểu cung nữ kinh hô một tiếng, cuống quít bám vào vai hắn, hai chân cũng quấn quanh eo hắn.
Nam nhân cười lạnh, “Chẳng qua là tức thì bay lên chưa được nửa thước đã bị dọa thành như vậy, còn dám nói với Cô giết ngươi cũng được?”
Hắn vừa châm chọc, vừa vươn tay cọ xát giữa hai chân nàng.
Trên lưng ngựa chật hẹp, nàng gần như ở dưới sự khống chế của hắn, tiểu cung nữ không ngừng lắc đầu: “Ta không muốn ở chỗ này.”
Thiếu Đế không lên tiếng.
Hắn dùng sức xé rách quần trong váy nàng, sau đó kéo tay nàng cởi đai lưng cho mình, cứ như vậy ở trên lưng ngựa tiến vào cơ thể nàng.
G//ậy th//ịt của hắn cư//ơng cứng cực lớn, không chút thương tiếc tiến vào nơi sâu nhất.
Tư thế này quá sâu, lại ở trong rừng, tiểu cung nữ gần như là trong nháy mắt bị hắn đẩy đến cùng, kêu lên kinh hãi, từng dòng nước nhỏ chảy xuống, chỗ giao hợp của hai người ngay lập tức ướt nhẹp nhớp nháp.
hoa huy*t khít chặt, điên cuồng xoắn chặt d//ương v//ật của hắn, chất lỏng ấm nóng tưới vào l//ỗ s//áo. Con ngựa bị tiếng hét của tiểu cung nữ quấy nhiễu, bất an đá đá móng phía sau. Bị xóc nảy một cái, q//uy đ//ầu đâm vào trong t//ử c//ung của nàng, cắn chặt lấy g//ậy th//ịt của hắn.
Thiếu Đế hít một hơi thật sâu, dứt khoát không kiềm chế nữa, bắn toàn bộ rất nhiều chất lỏng trắng đục vào trong.
Giữa hai chân nàng ướt đẫm, hắn bắn vào lỗ nhỏ của nàng rất nhiều, lại hoà lẫn với chất lỏng trong suốt chảy ra, d//âm mỹ bất kham.
“Không muốn nhìn thấy Cô?” Thiếu Đế nhếch môi, ánh mắt hờ hững, tựa như chỉ có thời khắc này mới thật sự là hắn, là một Đế vương cổ đại không thể nghi ngờ.
“Nhốt Thù nhi lại, h//oan á//i mỗi đêm, mãi cho đến khi ngươi sinh con cho ta, được không?” Hắn cười ôn hòa thương
- ----
Mặt tiểu cung nữ nóng lên.
Không biết là bởi vì hắn hơi khàn giọng gọi nàng là đại tiểu thư, hay là bởi vì tay nam nhân thò vào trong vạt áo nàng vuốt ve eo nàng.
Nàng tránh né hắn, chuyển hướng đề tài: “Vương thượng, làm sao ngài lại ở đây…”
Lạc Thù hỏi được một nửa, lại nhớ lại lúc ra khỏi thành thuận lợi, thoáng cái liền hiểu ra.
Làm gì có chuyện muốn thả nàng đi.
Rõ ràng là cố tình dẫn dắt lừa nàng thả lỏng cảnh giác.
Tiểu cung nữ biết phải muốn chạy trốn khỏi Doanh Chính không phải một chuyện dễ dàng, nhưng vẫn vô cùng ảo não.
Thiếu Đế thoáng nhìn vẻ mặt của nàng, nở nụ cười, cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng: “Vẻ mặt đau khổ làm gì, biết sai mà sửa là tốt rồi.”
Hắn nói một câu hai nghĩa.
Lại giống như đang nói về chuyện nàng chạy trốn khỏi cung.
“Vương thượng, ta không muốn trở về cung, cầu xin ngài thả ta ra, nếu không nữa thì hãy giết luôn ta đi.” Lạc Thù xả giận, quyết tâm nói thẳng.
Nỗ lực chuẩn bị thì có tác dụng gì, tiểu cung nữ thật sự không thể tưởng tượng được nàng phải làm thế nào mới có thể chạy trốn khỏi hắn.
Với tâm trí của Doanh Chính, chỉ cần hắn muốn, nàng phải chạy trốn như thế nào, mới sẽ không bị tìm thấy nữa.
Thậm chí ở trong cung cũng không đi ra được vài lần, ban nãy phân biệt phương hướng trên đường cũng đã mất rất nhiều sức lực, ở một triều đại xa lạ khó mà di chuyển, hai người thân thiết nhất đều ở trong cung.
Nàng đột nhiên cảm thấy thật chán nản, “Ta không muốn ở lại trong cung, không muốn làm cung nữ suốt ngày làm mấy việc vặt.”
“Ta cũng không muốn nhìn thấy ngài.”
Không muốn nhìn thấy ngài có phi tần vây quanh, con nối dõi vờn quanh.
Nàng ích kỷ, cũng là ghen tuông hư vinh, nàng cũng có không ít khuyết điểm mà con người nên có.
Nàng hi vọng hắn chỉ có nàng.
Thiếu Đế nheo mắt lại, một tay nhéo gáy nàng, lạnh lùng nói: “Lặp lại lần nữa.”
Có lẽ bởi vì rời khỏi vương cung, rời xa đám người. Xung quanh vắng lặng, cây cối san sát, lại chỉ có hai người bọn họ.
Tiểu cung nữ xoay người lại, cong mắt cười, tìm trọng điểm mà hắn muốn nghe rồi nói: “Không muốn nhìn thấy ngài.”
Quả nhiên hắn đã bị nàng chọc giận thật.
Cho dù biết rõ là nàng cố ý.
Bàn tay nam nhân bóp sau gáy nàng bỗng chốc dùng sức, chỉ trong chớp mắt, lại giảm bớt lực.
Thiếu Đế dùng hai tay siết chặt eo nàng. Ở ngay trên ngựa, mạnh mẽ tung nàng lên để nàng xoay người lại. Tiểu cung nữ kinh hô một tiếng, cuống quít bám vào vai hắn, hai chân cũng quấn quanh eo hắn.
Nam nhân cười lạnh, “Chẳng qua là tức thì bay lên chưa được nửa thước đã bị dọa thành như vậy, còn dám nói với Cô giết ngươi cũng được?”
Hắn vừa châm chọc, vừa vươn tay cọ xát giữa hai chân nàng.
Trên lưng ngựa chật hẹp, nàng gần như ở dưới sự khống chế của hắn, tiểu cung nữ không ngừng lắc đầu: “Ta không muốn ở chỗ này.”
Thiếu Đế không lên tiếng.
Hắn dùng sức xé rách quần trong váy nàng, sau đó kéo tay nàng cởi đai lưng cho mình, cứ như vậy ở trên lưng ngựa tiến vào cơ thể nàng.
G//ậy th//ịt của hắn cư//ơng cứng cực lớn, không chút thương tiếc tiến vào nơi sâu nhất.
Tư thế này quá sâu, lại ở trong rừng, tiểu cung nữ gần như là trong nháy mắt bị hắn đẩy đến cùng, kêu lên kinh hãi, từng dòng nước nhỏ chảy xuống, chỗ giao hợp của hai người ngay lập tức ướt nhẹp nhớp nháp.
hoa huy*t khít chặt, điên cuồng xoắn chặt d//ương v//ật của hắn, chất lỏng ấm nóng tưới vào l//ỗ s//áo. Con ngựa bị tiếng hét của tiểu cung nữ quấy nhiễu, bất an đá đá móng phía sau. Bị xóc nảy một cái, q//uy đ//ầu đâm vào trong t//ử c//ung của nàng, cắn chặt lấy g//ậy th//ịt của hắn.
Thiếu Đế hít một hơi thật sâu, dứt khoát không kiềm chế nữa, bắn toàn bộ rất nhiều chất lỏng trắng đục vào trong.
Giữa hai chân nàng ướt đẫm, hắn bắn vào lỗ nhỏ của nàng rất nhiều, lại hoà lẫn với chất lỏng trong suốt chảy ra, d//âm mỹ bất kham.
“Không muốn nhìn thấy Cô?” Thiếu Đế nhếch môi, ánh mắt hờ hững, tựa như chỉ có thời khắc này mới thật sự là hắn, là một Đế vương cổ đại không thể nghi ngờ.
“Nhốt Thù nhi lại, h//oan á//i mỗi đêm, mãi cho đến khi ngươi sinh con cho ta, được không?” Hắn cười ôn hòa thương
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương