Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 127: Sụp đổ



Ngày qua ngày, Thiếu Đế về sau lại tìm thời gian ra khỏi cung một lần, đến y quán bên ngoài vương cung.

Thu Nguyệt bên trong y quán bận rộn, thuê một học việc tuổi còn rất trẻ đến hỗ trợ.

Chiếc ghế gỗ bên cửa sổ gian ngoài không có ai.

Thiếu Đế không đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn một lát.

Hắn đang định quay người rời đi, Thu Nguyệt lại đột nhiên cảm giác được, giương mắt nhìn qua, thấy rõ người cách đó không xa, thần sắc lập tức rất là kinh ngạc, giống như là nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Thiếu Đế thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, dường như biết nguyên nhân khiến nàng ta kinh ngạc, nhưng cũng không vì vậy mà dừng bước, trực tiếp rời đi.

“Vương thượng!”

Thu Nguyệt gấp đến độ trực tiếp hô lên “Vương thượng”, vội vàng từ trong y quán chạy ra, thở hồng hộc cũng không đuổi kịp nam nhân sải bước rời đi.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của hắn đi xa.

Càng lúc càng xa, giống như nàng ta trong lúc hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng Thiếu Đế trở nên lờ mờ như sắp biến mất, mà thế giới này tựa như cũng sắp sụp đổ.



Từ sau khi Lạc Thù tỉnh lại, nàng vẫn luôn không có tâm trạng hứng khởi, mẹ Lạc lo lắng, sau khi tan tầm liền lôi kéo nàng đi dạo một vòng chợ rau, tản bộ ở công viên công cộng.

Hôm đó trở về, mẹ Lạc bảo Lạc Thù đặt túi lớn túi nhỏ trong tay xuống, dịu dàng nói nhỏ: “Tiểu Thù, đi rửa tay thay quần áo, đến giúp mẹ rửa rau.”

Ba mẹ của Lạc Thù là một đôi vợ chồng rất hiền lành, nói chuyện rất dịu dàng, làm việc cũng không nhanh không chậm, bình tĩnh.

Tình yêu đối với con gái, trước giờ vẫn luôn thấm nhuần từng chút một vào cuộc sống hàng ngày.

Lạc Thù gật đầu, rửa tay, đi về phía phòng của mình, tiếng bước chân vang lên, khi bàn tay mảnh mai đặt lên tay nắm cửa, tim nàng đột nhiên run lên một chút.

Thiếu nữ nhíu mày nghi hoặc, đưa tay ấn vào ngực mình.

Đau thắt ngực không tốt sao.

Vậy cũng rất tốt, dùng phương thức như vậy làm bạn với hắn, có thể khiến nàng tỉnh táo hiểu tất cả đều là tồn tại chân thật.

Nàng lắc đầu, không để ở trong lòng, đặt tay lên nắm cửa, đẩy cửa phòng ra.

Nam nhân thân hình cao lớn ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên người còn mặc huyền bào phức tạp, nhìn chằm chằm trang giấy rải rác trên mặt đất như có điều suy nghĩ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Thiếu Đế miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, đôi mắt đen âm trầm nhìn qua, chuẩn xác rơi vào trên mặt tiểu cung nữ, không bỏ sót bất cứ sự thay đổi biểu cảm nào trên khuôn mặt.

“Rầm ——” một tiếng, cửa phòng bị đóng sầm lại.

Lạc Thù hít sâu một hơi, tim đập nhanh, nhìn chằm chằm tấm giấy trên cửa phòng xuất thần.

Là Vương thượng, nàng không nhìn lầm.

Mẹ Lạc ở phòng bếp chuẩn bị cơm tối thò đầu ra, lo lắng hỏi: “Tiểu Thù, làm sao vậy, tiếng đóng cửa gây động tĩnh lớn như vậy?”

Lạc Thù quay đầu lại, mím môi cười rộ lên: “Không có gì, buổi tối mẹ có thể nấu nhiều một chút không? Con đói lắm.”

Nàng nói xong, nhìn qua có chút không thể chờ đợi được mà vặn tay nắm cửa đi vào phòng, lại nghe một tiếng “cạch” vang lên, là thanh âm khóa bên trong.

“Được rồi. Đứa nhỏ này, vừa khóc vừa cười.” Mẹ Lạc không để ý đến việc nàng khóa cửa lại, chỉ là có chút vui mừng vì nàng cuối cùng cũng hoạt bát hơn.

Lúc Lạc Thù bước vào lần nữa, trong lòng có chút thấp thỏm, sợ vừa rồi là mình hoa mắt.

Cũng may nam nhân vẫn ngồi xếp bằng ở đó, giương mắt thấy nàng lại bước vào, khuôn mặt trắng nõn cũng có chút hưng phấn hồng lên.

Nàng đứng đó, tay nắm ống tay áo, khẽ gọi hắn: “Vương thượng.”

Tầm mắt Thiếu Đế dán chặt vào khuôn mặt nàng trong vài giây, sau đó nhanh chóng lướt qua quần áo ngắn tay của Lạc Thù, lộ ra da thịt bên ngoài, không có nhìn nhiều.

Hắn thu hồi tầm mắt, chỉ chỉ mặt đất trống không bên cạnh, “Ngồi xuống bên cạnh Cô.”
Chương trước Chương tiếp