Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 129: Khuê phòng



Khóa cửa lạch cạch mở ra, mẹ Lạc đẩy cửa ra, không có đi vào.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Thù, nghi ngờ quét mắt nhìn một vòng trong phòng, lộn xộn, còn có giấy vụn trên mặt đất.

Bà không nói gì, sờ sờ trán Lạc Thù: “Sao mặt đỏ như thế? Có phải thấy khó chịu chỗ nào không?”

Từ sau khi nàng vô duyên vô cớ ngủ mê man nhiều ngày, cha mẹ vẫn luôn rất lo lắng cho nàng.

“Không có, là do con không mở cửa sổ, trong phòng nóng quá.” Lạc Thù cười tủm tỉm kéo bà đi về phía bàn ăn.

Ba Lạc đã ngồi trước bàn cơm, ông trông rất nho nhã, nhìn thấy hai người tới, bưng bát múc canh cho họ.

TV trong phòng khách đang chiếu một chương trình tạp kỹ, cha mẹ đang trò chuyện về công việc, Lạc Thù ăn hai miếng, nghĩ đến Thiếu Đế còn trốn trong phòng, lại chạy tới phòng bếp cầm một chén lớn, lấy thật nhiều cơm không thấy đáy, bưng lên trên bàn cơm gắp thức ăn.

Ba Lạc, mẹ Lạc liếc mắt nhìn nhau, mẹ Lạc hỏi nàng: “Tiểu Thù, làm cái gì vậy? Ngồi ăn cơm xong đi, không ai tranh giành với con đâu.”

“À, con muốn vào phòng dùng máy tính vừa xem phim vừa ăn.” Lạc Thù ôm bát, có chút chột dạ giải thích.

Có trời mới biết, trước giờ nàng chưa từng như vậy, nàng đã thấy mọi thứ trong vương cung, nhưng về nhà vẫn theo bản năng sợ cha mẹ trách cứ.

Cũng may hai người chỉ là nhìn chén lớn đầy ắp của nàng, an ủi con gái mình vẫn ăn ngon miệng, phất phất tay để nàng trở về phòng.

Lạc Thù chột dạ, lúc mở cửa cũng rón ra rón rén, chỉ chừa lại một khe hở rồi chen thân vào, sợ bị người khác nhìn thấy nàng giấu Thiếu Đế ở trong phòng.

Thế mà Thiếu Đế vẫn ngồi ở chỗ vừa rồi.

Trên sàn nhà lạnh cứng, Lạc Thù đặt chén trên bàn, cau mày dùng sức kéo Thiếu Đế đứng lên, có chút mất hứng: “Vương thượng sao cứ ngồi dưới đất, không thấy không thoải mái sao?”

Nàng chỉ chỉ chiếc giường hơi nhỏ bên cạnh rồi nói với Thiếu Đế, lại chỉ chỉ sô pha lười bên cửa sổ và ghế tựa bên bàn học.

“Ngài có thể ngồi chỗ này, còn có chỗ kia nữa.”

Thiếu Đế nhìn theo tay nàng một chút, hơi gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Một lúc sau, nhìn chằm chằm khuôn mặt giận dữ của nàng, do dự trong nháy mắt rồi giải thích: “Đây là Thù nhi… ừm.”

Hắn cân nhắc tìm từ.

“Khuê phòng nữ tử. Không phải sao?”

Tiểu cung nữ sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ý của hắn, khuê phòng của nữ tử ở cổ đại là không gian rất riêng tư, hắn không muốn đi lung tung dưới tình huống không được nàng cho phép.

Thiếu Đế nhìn như xem nơi này như vương cung của mình mà thong dong, nhưng vẫn chú ý tôn trọng sự riêng tư của tiểu cung nữ.

Chẳng trách.

Có thể hắn vừa mới xuất hiện ở gian phòng này chính là nơi hắn ngồi xếp bằng kia, từ đó về sau, ngoại trừ nàng chủ động xô đẩy thì không có bất cứ thay đổi gì khác.

Lạc Thù không biết cảm nhận trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy từ khi nhìn thấy hắn, pháo hoa vui sướng kia không ngừng nở rộ tràn ra bên ngoài, dường như không bao giờ dừng lại.

“Vâng, là khuê phòng. Nhưng bởi vì là Vương thượng cho nên không sao cả.” Nàng nói như thế.

Thiếu Đế bị tiểu cô nương đặc biệt phấn khích kéo đi khắp nơi trong phòng, cụp mắt xuống nhìn nàng giải thích từng cái cho hắn.

Nàng cầm chiếc đèn bàn, kéo dây để bật tắt, ánh đèn màu vàng chói cũng chiếu lên mặt nàng.

Thiếu Đế thần sắc nhu hòa, bên tai rõ ràng là giọng nói thao thao bất tuyệt nhưng đáy lòng lại được yên tĩnh trước nay chưa từng có.

Lạc Thù nói một lúc, đột nhiên phát hiện đây là một nhiệm vụ rất khó khăn và tốn thời gian rất dài, dứt khoát xua tay bãi công, lại ôm lấy eo hắn từ phía sau: “Vương thượng, ăn cơm trước đi, tài nấu ăn của cha mẹ ta rất tốt đấy.”

Nàng một mực dính lấy hắn, nói chuyện cũng nhất định phải kéo tay hắn đan mười ngón tay vào nhau mới được.

Lúc này nếu muốn Thiếu Đế ăn cơm, Lạc Thù rốt cuộc cũng buông ra ôm eo hắn.
Chương trước Chương tiếp