Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu

Chương 133: Tâm sự



Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Thù tỉnh giấc, nhìn đồng hồ, giờ là sáu rưỡi sáng.

Ngày thường vào lúc này, Thiếu Đế đã sớm luyện kiếm thượng triều, nhưng hôm nay không biết có phải vì gặp lại tiểu cung nữ đã lâu không gặp hay không, hắn còn ngủ rất say.

Nam nhân nhắm mắt lại, hàng mi dài quét ở trước mắt, chiếu ra cái bóng nhàn nhạt, nhu hòa sự sắc bén trên khuôn mặt hắn ngày thường, Lạc Thù mơ hồ lại nhìn thấy vẻ thiếu niên đã mất dấu từ lâu trên mặt Thiếu Đế.

Lạc Thù cẩn thận rời khỏi vòng tay của hắn, đứng ở trên giường thay quần áo.

Bên người thiếu đi hơi ấm quen thuộc, Thiếu Đế nhíu mày, mắt thấy sắp tỉnh lại, tiểu cung nữ ở phía sau hắn ôm vỗ vỗ, như dỗ dành hắn, thấp giọng giải thích một câu muốn cùng mẹ ra ngoài mua thức ăn, một lát nữa sẽ trở về.

Có lẽ hắn thật sự rất mệt mỏi, khàn khàn ừ một chút, hơi nhấc mắt lên, nhẹ giọng: “Đừng biến mất nữa.”

Giọng nói này rất nhẹ nhàng nhưng lại khép mắt lại.

Lạc Thù ngơ ngẩn, nhẹ nhàng nuốt khan trong cổ họng, thì thầm nói trong lòng, sẽ không.



Mấy ngày nay, Lạc Thù đều cùng bà Trang Văn Thu đi đến chợ mua thức ăn, để đảm bảo an toàn, nàng cân nhắc chọn vài món ăn mà Thiếu Đế đã từng ăn trước kia.

Nhưng đồ ăn Tần quốc thực sự không tính là đa dạng, bởi vì thân phận nên Thiếu Đế rất ít thể hiện thích hay không thích đối với đồ ăn, hắn đã thành thói quen, cho nên cho dù ở trước mặt Lạc Thù cũng như vậy.

Tiểu cung nữ quả thực khổ não một phen, Trang Văn Thu nhìn nàng rối rắm lựa chọn, kinh ngạc: “Sao không chọn đồ ăn mà con thích trước kia? Chỉ như vậy thôi.”

“A, con…” Lạc Thù nghẹn lời, không thể giải thích, một chút cũng không nghĩ ra được lý do.

Mẹ Lạc liếc nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, dứt khoát cầm lấy giỏ đồ ăn trong tay nàng, dùng đao to búa lớn lựa chọn, sau đó lưu loát tìm chủ quán tính tiền.

Sau khi mua xong thức ăn, mẹ Lạc lại dẫn Lạc Thù thư giãn trong công viên, nói chuyện phiếm với nàng.

“Tiểu Thù, gần đây con có chút kỳ lạ, luôn luôn khóa cửa phòng, gặp phải tâm sự gì sao?”

Lạc Thù rũ mắt xuống, da thịt trắng nõn của nàng trở nên trong trẻo hơn dưới ánh mặt trời buổi sáng mùa hè.

Nàng vặn tay, do dự thật lâu mới nói: “Con có một người mà con rất thích.”

Trang Văn Thu sửng sốt, không ngờ lại là đáp án này, nhanh chóng bật cười: “Chuyện này rất bình thường.”

“Thân phận của anh ấy thì khác.” Thiếu nữ cắn môi.

Gia cảnh Lạc Thù rất tốt.

Ở thành phố này, nhà họ Lạc và nhà họ Trang có quan hệ thông gia hoặc huyết thống trải rộng hai giới chính trị và kinh doanh. Lạc Thần Vinh và Trang Văn Thu là số ít trong thời đại đó tự do yêu đương ở bên nhau, lại là môn đăng hộ đối xứng đôi.

Một đôi vợ chồng xử sự ôn hòa, dạy dỗ con gái cũng ôn hòa như nước, tiến lùi hợp lý.

Thật ra Trang Văn Thu và Lạc Thần Vinh chưa từng tạo áp lực gì cho nàng, chỉ là mưa dầm thấm đất, Lạc Thù theo bản năng có chút thấp thỏm.

Trang Văn Thu cười, xoa đầu nàng: “Mẹ với ba của ngươi, mặc dù có một phương không phải họ Trang hay Lạc, cũng sẽ ở cùng nhau. Tiểu Thù, con chỉ cần làm những gì con muốn là được rồi.”

Ngoài dự liệu, ánh mắt Lạc Thù sáng lên.

Cho nên, bạn trai là đế vương cổ đại trên sách cũng không có vấn đề đúng không?

Thời điểm không thích hợp, lời này nàng nhịn xuống, tạm thời đè nén không hỏi ra thành lời, nhưng thần thái rõ ràng có chút phấn chấn.

Hai mẹ con khoác tay nhau về nhà, trước cửa ra vào chất không ít hàng chuyển phát nhanh, thùng giấy to to nhỏ nhỏ đều là của Lạc Thù.

“Gần đây đang mua thứ gì?” Trang Văn Thu gọi ba Lạc đi ra giúp đỡ, vừa giúp đỡ mang vào, vừa hỏi.

“Chỉ là một vài bộ quần áo, linh tinh thôi.”

Ba Lạc một hơi chuyển bốn năm cái, thấy cửa phòng nàng đang đóng, nhấc tay muốn vặn tay nắm cửa, vừa quay đầu hô: “Tiểu Thù, ba chuyển vào phòng cho con.”
Chương trước Chương tiếp