Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 135: Sắc thái (Hoàn chính văn)
Đợi đến khi hai người về đến nhà, lại là hai cha con nói cười vui vẻ.
Nhưng mà! Vì sao bà Trang Thu Thu lại cười tủm tỉm đặt bốn bộ bát đũa lên trên bàn!
Lạc Thù vô thức nhìn về phía cửa phòng, không đợi nàng nhìn ra chuyện gì, người phía sau gõ vào đầu nàng.
“Nhìn cái gì?” Nàng quay đầu lại, chỉ thấy Thiếu Đế không mặc những bộ quần áo nàng mua, mà lại mặc bộ trường bào vốn có kia, khoanh tay đứng phía sau nàng.
Hắn thật sự rất cao, dáng người thon dài thẳng tắp, mặt mày tinh xảo, nhưng đường nét sắc sảo và ánh mắt lạnh lùng sẽ khiến người ta không xem nhẹ vẻ ngoài của hắn.
Hắn tựa như đang cố tình thu liễm sự sắc bén của mình, hai người khác trong phòng khách càng chú ý tới dáng vẻ của hắn, đơn thuần chỉ từ vẻ mặt hài lòng của ba Lạc và mẹ Lạc mà có thể nhìn ra hắn thực sự rất chói mắt.
Mẹ Lạc: “Tiểu Thù, mau ngồi xuống cùng đi.”
Giọng nói luôn dịu dàng của Trang Văn Thu càng thêm thân thiết hơn.
“Ba mẹ, chuyện này… xảy ra chuyện gì vậy?” Lạc Thù có chút ngơ ngác, tuy rằng nàng viết thư, nhưng chỉ trong một buổi sáng chạy bộ ngắn ngủi, mẹ Lạc đã gặp mặt Thiếu Đế rồi sao, nhìn giống như còn có hàn huyên không ít.
Ba Lạc giống như là biết tình hình, thế nhưng lúc này ánh mắt vẫn luôn bình thản nhìn chằm chằm vào Thiếu Đế trước mặt.
Sau khi đọc lá thư này xong, hai người bàn bạc một phen, cảm thấy mẹ Lạc càng cẩn thận hơn, trong lúc nói chuyện phiếm cũng chăm sóc tốt cho Thiếu Đế vừa tới thế giới này, cho nên mới sắp xếp như vậy.
Thiếu Đế không tránh không né, tầm nhìn thờ ơ liếc nhìn qua mấy người, lúc nhìn về phía Lạc Thù, ánh mắt nhu hòa, thấp giọng giải thích cho nàng nghe.
Thật ra thì Trang Văn Thu hàn huyên với hắn cũng không được bao lâu, nhưng cũng đã nói ngắn gọn rõ ràng, sau khi thấy Thiếu Đế nhếch môi, nhàn nhạt lắc đầu, xác nhận thế giới trong sách đã sụp đổ, bà mới thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên nói thẳng: “Với năng lực của cháu, cho dù ở đây cũng sẽ không khó khăn.”
Bà nói xong, còn đo chiều cao của Thiếu Đế một chút, hơi oán trách: “Tiểu Thù không hiểu chuyện, nếu nói sớm cho ta biết, ta đã có thể nấu nhiều đồ ăn.”
“Bình thường thích ăn cái gì?”
Bà tự nhiên nói chuyện với hắn thân thiết hơn, nghiễm nhiên là đã muốn xem hắn trở thành người nhà.
Thiếu Đế sửng sốt, hiển nhiên chưa từng trò chuyện với bất kỳ nữ trưởng bối nào khác ngoại trừ Vương Thái hậu Hoa Dương và Triệu Cơ cả.
Hoa Dương đoan trang, Triệu Cơ nhẹ nhàng, hai người đều là nữ nhân đỉnh cao vương quyền, càng sẽ không có ai tự mình quan tâm đến những việc nhỏ như vậy, cùng lắm là nói suông dặn dòn Ngự Thiện phòng vài câu.
Đối với Thiếu Đế mà nói, trải nghiệm cực kỳ mới lạ, hiếm khi hắn có chút lúng túng.
Nhìn như lạnh nhạt, nhưng thật ra là mượn lý do giải thích vứt lại cho Lạc Thù.
Lạc Thù ngây dại, không nghĩ tới khả năng tiếp thu của cha mẹ mạnh như vậy, có lẽ cho tới nay hai ông bà cũng không có yêu cầu Lạc Thù quá mức, cũng có thể do Lạc Thù hôn mê hơn mười ngày khiến cho bọn họ ngộ ra hoàn toàn.
Đứa con gái nuông chiều yêu thương từ nhỏ, không phải là bọn họ mất mà tìm lại được sao?
Có thể ở bên cạnh, sống vui vẻ là tốt rồi.
Ba Lạc, mẹ Lạc sấm rền gió cuốn, nói muốn chuyển về Hà Yến liền hành động.
Căn biệt thự rộng rãi hơn rất nhiều, ba Lạc chia cả tầng ba cho Lạc Thù nên chỉ có hai người, nhưng quy định mỗi người một phòng.
Một đoạn thời gian sau đó, mỗi ngày Thiếu Đế đều sống trong trạng thái mới lạ, nguồn gốc sự mới lạ này không phải là khoa học kỹ thuật của thế giới này, mà là…
Ba Lạc: “Mau tới đây chơi cờ với ta, lần này nhất định phải giết ngươi không còn mảnh giáp.”
“Ăn cơm xong rồi đánh cờ, nhanh tới đây ngồi đi.” Trang Văn Thu liếc Lạc Thần Vinh, lại cười tủm tỉm với Thiếu Đế, gắp thức ăn cho hắn: “Cháu thích ăn cái này, còn có cái này, đều là món cháu thích.”
Thiếu nữ ngồi bên cạnh chậm rãi uống canh thấy vậy cũng không ngạc nhiên, nhưng khi nghe đến đó vẫn không nhịn được mà nhướng mày: “Mẹ, sao mẹ biết biết?”
Thiếu Đế không muốn bày tỏ ra thích hay không thích, ngay cả nàng cũng nhìn không ra, chỉ có thể căn cứ kinh nghiệm trong quá khứ để cân nhắc ra mấy món Thiếu Đế thích ăn.
Mẹ Lạc thật sự coi hắn như con trai, thật ra cũng không khác gì, vỗ nhẹ vai Thiếu Đế, nói với Lạc Thù: “Con còn nhỏ, chờ con có con thì sẽ biết, đứa nhỏ thích ăn hay không thích ăn, cho dù giấu như thế nào cũng rất dễ nhận ra.”
“Nhưng con cũng đã quan sát rất lâu.” Lạc Thù phụng phịu mặt, có chút buồn bực, cũng có chút không phục.
Hai người ngươi tới ta đi trò chuyện, ba Lạc thỉnh thoảng chen vào hai câu, ông nói không xuôi tai, Trang Văn Thu bắt đầu cãi cọ với ông, trên bàn cơm nhất thời ồn ào hẳn lên.
Thiếu Đế chỉ là lẳng lặng lắng nghe, thật sự ngoan ngoãn gắp thức ăn của mẹ Lạc chậm rãi ăn xong, giãn mày ra, cong môi cười nhàn nhạt.
Hắn chăm chú nhìn cảnh tượng này, ánh mắt lại rơi vào gò má thiếu nữ trắng trẻo mảnh khảnh bên cạnh.
Ký ức sớm phai màu, tựa như đang bị chậm lại, những sái thái vốn không nên thuộc về hắn được bổ sung.
Như thế cũng rất tốt.
[Hoàn chính văn]
Nhưng mà! Vì sao bà Trang Thu Thu lại cười tủm tỉm đặt bốn bộ bát đũa lên trên bàn!
Lạc Thù vô thức nhìn về phía cửa phòng, không đợi nàng nhìn ra chuyện gì, người phía sau gõ vào đầu nàng.
“Nhìn cái gì?” Nàng quay đầu lại, chỉ thấy Thiếu Đế không mặc những bộ quần áo nàng mua, mà lại mặc bộ trường bào vốn có kia, khoanh tay đứng phía sau nàng.
Hắn thật sự rất cao, dáng người thon dài thẳng tắp, mặt mày tinh xảo, nhưng đường nét sắc sảo và ánh mắt lạnh lùng sẽ khiến người ta không xem nhẹ vẻ ngoài của hắn.
Hắn tựa như đang cố tình thu liễm sự sắc bén của mình, hai người khác trong phòng khách càng chú ý tới dáng vẻ của hắn, đơn thuần chỉ từ vẻ mặt hài lòng của ba Lạc và mẹ Lạc mà có thể nhìn ra hắn thực sự rất chói mắt.
Mẹ Lạc: “Tiểu Thù, mau ngồi xuống cùng đi.”
Giọng nói luôn dịu dàng của Trang Văn Thu càng thêm thân thiết hơn.
“Ba mẹ, chuyện này… xảy ra chuyện gì vậy?” Lạc Thù có chút ngơ ngác, tuy rằng nàng viết thư, nhưng chỉ trong một buổi sáng chạy bộ ngắn ngủi, mẹ Lạc đã gặp mặt Thiếu Đế rồi sao, nhìn giống như còn có hàn huyên không ít.
Ba Lạc giống như là biết tình hình, thế nhưng lúc này ánh mắt vẫn luôn bình thản nhìn chằm chằm vào Thiếu Đế trước mặt.
Sau khi đọc lá thư này xong, hai người bàn bạc một phen, cảm thấy mẹ Lạc càng cẩn thận hơn, trong lúc nói chuyện phiếm cũng chăm sóc tốt cho Thiếu Đế vừa tới thế giới này, cho nên mới sắp xếp như vậy.
Thiếu Đế không tránh không né, tầm nhìn thờ ơ liếc nhìn qua mấy người, lúc nhìn về phía Lạc Thù, ánh mắt nhu hòa, thấp giọng giải thích cho nàng nghe.
Thật ra thì Trang Văn Thu hàn huyên với hắn cũng không được bao lâu, nhưng cũng đã nói ngắn gọn rõ ràng, sau khi thấy Thiếu Đế nhếch môi, nhàn nhạt lắc đầu, xác nhận thế giới trong sách đã sụp đổ, bà mới thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên nói thẳng: “Với năng lực của cháu, cho dù ở đây cũng sẽ không khó khăn.”
Bà nói xong, còn đo chiều cao của Thiếu Đế một chút, hơi oán trách: “Tiểu Thù không hiểu chuyện, nếu nói sớm cho ta biết, ta đã có thể nấu nhiều đồ ăn.”
“Bình thường thích ăn cái gì?”
Bà tự nhiên nói chuyện với hắn thân thiết hơn, nghiễm nhiên là đã muốn xem hắn trở thành người nhà.
Thiếu Đế sửng sốt, hiển nhiên chưa từng trò chuyện với bất kỳ nữ trưởng bối nào khác ngoại trừ Vương Thái hậu Hoa Dương và Triệu Cơ cả.
Hoa Dương đoan trang, Triệu Cơ nhẹ nhàng, hai người đều là nữ nhân đỉnh cao vương quyền, càng sẽ không có ai tự mình quan tâm đến những việc nhỏ như vậy, cùng lắm là nói suông dặn dòn Ngự Thiện phòng vài câu.
Đối với Thiếu Đế mà nói, trải nghiệm cực kỳ mới lạ, hiếm khi hắn có chút lúng túng.
Nhìn như lạnh nhạt, nhưng thật ra là mượn lý do giải thích vứt lại cho Lạc Thù.
Lạc Thù ngây dại, không nghĩ tới khả năng tiếp thu của cha mẹ mạnh như vậy, có lẽ cho tới nay hai ông bà cũng không có yêu cầu Lạc Thù quá mức, cũng có thể do Lạc Thù hôn mê hơn mười ngày khiến cho bọn họ ngộ ra hoàn toàn.
Đứa con gái nuông chiều yêu thương từ nhỏ, không phải là bọn họ mất mà tìm lại được sao?
Có thể ở bên cạnh, sống vui vẻ là tốt rồi.
Ba Lạc, mẹ Lạc sấm rền gió cuốn, nói muốn chuyển về Hà Yến liền hành động.
Căn biệt thự rộng rãi hơn rất nhiều, ba Lạc chia cả tầng ba cho Lạc Thù nên chỉ có hai người, nhưng quy định mỗi người một phòng.
Một đoạn thời gian sau đó, mỗi ngày Thiếu Đế đều sống trong trạng thái mới lạ, nguồn gốc sự mới lạ này không phải là khoa học kỹ thuật của thế giới này, mà là…
Ba Lạc: “Mau tới đây chơi cờ với ta, lần này nhất định phải giết ngươi không còn mảnh giáp.”
“Ăn cơm xong rồi đánh cờ, nhanh tới đây ngồi đi.” Trang Văn Thu liếc Lạc Thần Vinh, lại cười tủm tỉm với Thiếu Đế, gắp thức ăn cho hắn: “Cháu thích ăn cái này, còn có cái này, đều là món cháu thích.”
Thiếu nữ ngồi bên cạnh chậm rãi uống canh thấy vậy cũng không ngạc nhiên, nhưng khi nghe đến đó vẫn không nhịn được mà nhướng mày: “Mẹ, sao mẹ biết biết?”
Thiếu Đế không muốn bày tỏ ra thích hay không thích, ngay cả nàng cũng nhìn không ra, chỉ có thể căn cứ kinh nghiệm trong quá khứ để cân nhắc ra mấy món Thiếu Đế thích ăn.
Mẹ Lạc thật sự coi hắn như con trai, thật ra cũng không khác gì, vỗ nhẹ vai Thiếu Đế, nói với Lạc Thù: “Con còn nhỏ, chờ con có con thì sẽ biết, đứa nhỏ thích ăn hay không thích ăn, cho dù giấu như thế nào cũng rất dễ nhận ra.”
“Nhưng con cũng đã quan sát rất lâu.” Lạc Thù phụng phịu mặt, có chút buồn bực, cũng có chút không phục.
Hai người ngươi tới ta đi trò chuyện, ba Lạc thỉnh thoảng chen vào hai câu, ông nói không xuôi tai, Trang Văn Thu bắt đầu cãi cọ với ông, trên bàn cơm nhất thời ồn ào hẳn lên.
Thiếu Đế chỉ là lẳng lặng lắng nghe, thật sự ngoan ngoãn gắp thức ăn của mẹ Lạc chậm rãi ăn xong, giãn mày ra, cong môi cười nhàn nhạt.
Hắn chăm chú nhìn cảnh tượng này, ánh mắt lại rơi vào gò má thiếu nữ trắng trẻo mảnh khảnh bên cạnh.
Ký ức sớm phai màu, tựa như đang bị chậm lại, những sái thái vốn không nên thuộc về hắn được bổ sung.
Như thế cũng rất tốt.
[Hoàn chính văn]
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương