Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 141: - PN - Cuộc sống hằng ngày ở cổ đại - 6. Nghiền nát (H)
Tiểu cung nữ nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng, thần sắc Thiếu Đế đã trở nên hưng phấn, đỡ d//ương v//ật đột nhiên xông vào, đẩy quả anh đào thẳng vào đến chỗ sâu nhất.
Quá sâu.
“A…” Lạc Thù khó chịu nghẹn ngào, cuộn tay nắm bàn, nhịn không được lui về phía sau.
Nàng dịch lùi về phía sau một chút, thiếu niên liền đuổi theo, không ngừng nghiền nát vào trong, một miếng thịt quả nho nhỏ đã bị nghiền nát, chất lỏng trộn lẫn với dịch lỏng trong suốt tạo thành bọt trắng.
Trong một gian phòng d//âm mỹ.
Tiểu cung nữ bị chơi đến nỗi choáng váng, thế nên sau đó được Thiếu Đế ôm vào trong hồ tắm rửa còn muốn chạy ra ngoài, sợ hắn muốn làm ở chỗ này một lần nữa.
Thiếu Đế lạnh lùng bắt lấy mắt cá chân nàng: “Chạy cái gì?”
Thiếu nữ lại ngã trở lại trong lòng hắn, bọt nước văng khắp nơi, đuôi nàng còn đỏ hoe, giận mà không dám nói gì, nhỏ giọng: “Vương thượng, chỉ tắm rửa thôi, được không?”
Thiếu niên khẽ cười nhạt một tiếng, vừa đút ngón tay vào huyệt nàng rồi khuấy đảo rửa sạch, vừa cười như không cười nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy Cô còn muốn làm gì ở nơi này?”
Tiểu cung nữ đỏ mặt nghẹn lời.
Nàng ấy không nói gì nữa, mặc hắn ôm mình giống như búp bê giúp nàng tắm rửa, nhìn chằm chằm gò má lạnh lùng của hắn mà ngẩn người.
Thật ra hắn luôn luôn rất kiệm lời.
Phần lớn đều là mệnh lệnh hoặc hỏi lại, giọng điệu của hắn luôn kiêu ngạo, tuỳ tiện, lười nhác.
Nhưng hôm nay trông tâm trạng không tồi, Lạc Thù thấy thế, trong lòng nổi lên, đánh bạo hỏi vấn đề hoang mang vài ngày: “Vương thượng, vì sao mấy ngày nay lại thu hồi đồ đựng đá trong điện vậy?”
Mặc dù các cung nhân âm thầm đồn thổi có liên quan đến việc Lã Bất Vi đến gặp Vương thượng, nhưng đều là tin đồn suy đoán mà thôi.
Lạc Thù nghe xong, cũng chỉ là thoáng qua, không tin tưởng.
Lúc này nàng tò mò hỏi, tay thiếu niên đặt lên eo nàng khựng lại, liếc nàng một cái.
“Không vì sao cả.” Hắn lạnh nhạt nói.
Tiểu cung nữ nhìn thần sắc của hắn, thấy thần sắc của như thường, không giống tức giận, cũng không giống như là không muốn trả lời qua loa cho xong.
Nàng không dám truy hỏi, cũng không thể nào mượn chủ đề tiếp theo để cầu xin hắn bày đồ đựng đá lần nữa.
Chút tính toán nhỏ trong lòng rơi vào khoảng không, nàng đành phải thất vọng xua xua tay vỗ vỗ mặt nước, một lực không khống chế được, bọt nước bắn lên cao, rơi vào trên mặt Thiếu Đế.
Thiếu niên nhíu mày, giơ tay lau đi giọt nước dính vào lông mi, rồi lại nhìn qua nàng, giống như trực tiếp nhìn thấu chút tâm tư nhỏ bé này của nàng.
Một lát sau, đột nhiên nói: “Thật sự không phải ta làm như vậy là vì những lời nói của hắn ta đâu.”
Có đại tổng quản Triệu Đồng ở đó, đương nhiên Thiếu Đế biết rõ bọn họ đã suy đoán ra những gì.
Hắn dừng lại, vỗ vỗ tiểu cung nữ đang ngồi trên người hắn, đứng dậy đi lên, vừa mặc quần áo: “Vi quân cần nghe bách gia nói, chỉ là Cô muốn thử một chút mà thôi.”
Lạc Thù cũng đi theo, nghe vậy, lẩm bẩm nho nhỏ: “Cái gì mà tâm tĩnh tự nhiên lạnh, đều là gạt người, trên người nóng như bị nướng dưới mặt trời, còn phải tĩnh tâm lại, không có yêu cầu vô lý như vậy.”
“Nô tỳ chỉ biết là, ngày xưa trong điện có đá lạnh, tất cả mọi người đều mát mẻ sảng khoái, dốc sức dọn dẹp cung điện sạch sẽ, những ngày này nóng lên, đều ủ rũ cả.”
Tiểu cung nữ tiến lên sửa sang lại chỗ lộn xộn, có chút bất mãn lẩm bẩm: “Các cung nhân còn như thế, Vương thượng trăm công ngàn việc, phải chịu cái nóng, nếu muốn nghe bách gia nói, không bằng cũng nghe nô tỳ nói một chút.”
Nàng càng ngày càng không sợ hắn, cười cong mắt, túm ống tay áo của hắn mà lắc lư.
Thiếu Đế bình tĩnh nhìn nàng một hồi, có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, rút tay áo rộng ra, quay lưng lại: “Cô đã biết.”
Quá sâu.
“A…” Lạc Thù khó chịu nghẹn ngào, cuộn tay nắm bàn, nhịn không được lui về phía sau.
Nàng dịch lùi về phía sau một chút, thiếu niên liền đuổi theo, không ngừng nghiền nát vào trong, một miếng thịt quả nho nhỏ đã bị nghiền nát, chất lỏng trộn lẫn với dịch lỏng trong suốt tạo thành bọt trắng.
Trong một gian phòng d//âm mỹ.
Tiểu cung nữ bị chơi đến nỗi choáng váng, thế nên sau đó được Thiếu Đế ôm vào trong hồ tắm rửa còn muốn chạy ra ngoài, sợ hắn muốn làm ở chỗ này một lần nữa.
Thiếu Đế lạnh lùng bắt lấy mắt cá chân nàng: “Chạy cái gì?”
Thiếu nữ lại ngã trở lại trong lòng hắn, bọt nước văng khắp nơi, đuôi nàng còn đỏ hoe, giận mà không dám nói gì, nhỏ giọng: “Vương thượng, chỉ tắm rửa thôi, được không?”
Thiếu niên khẽ cười nhạt một tiếng, vừa đút ngón tay vào huyệt nàng rồi khuấy đảo rửa sạch, vừa cười như không cười nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy Cô còn muốn làm gì ở nơi này?”
Tiểu cung nữ đỏ mặt nghẹn lời.
Nàng ấy không nói gì nữa, mặc hắn ôm mình giống như búp bê giúp nàng tắm rửa, nhìn chằm chằm gò má lạnh lùng của hắn mà ngẩn người.
Thật ra hắn luôn luôn rất kiệm lời.
Phần lớn đều là mệnh lệnh hoặc hỏi lại, giọng điệu của hắn luôn kiêu ngạo, tuỳ tiện, lười nhác.
Nhưng hôm nay trông tâm trạng không tồi, Lạc Thù thấy thế, trong lòng nổi lên, đánh bạo hỏi vấn đề hoang mang vài ngày: “Vương thượng, vì sao mấy ngày nay lại thu hồi đồ đựng đá trong điện vậy?”
Mặc dù các cung nhân âm thầm đồn thổi có liên quan đến việc Lã Bất Vi đến gặp Vương thượng, nhưng đều là tin đồn suy đoán mà thôi.
Lạc Thù nghe xong, cũng chỉ là thoáng qua, không tin tưởng.
Lúc này nàng tò mò hỏi, tay thiếu niên đặt lên eo nàng khựng lại, liếc nàng một cái.
“Không vì sao cả.” Hắn lạnh nhạt nói.
Tiểu cung nữ nhìn thần sắc của hắn, thấy thần sắc của như thường, không giống tức giận, cũng không giống như là không muốn trả lời qua loa cho xong.
Nàng không dám truy hỏi, cũng không thể nào mượn chủ đề tiếp theo để cầu xin hắn bày đồ đựng đá lần nữa.
Chút tính toán nhỏ trong lòng rơi vào khoảng không, nàng đành phải thất vọng xua xua tay vỗ vỗ mặt nước, một lực không khống chế được, bọt nước bắn lên cao, rơi vào trên mặt Thiếu Đế.
Thiếu niên nhíu mày, giơ tay lau đi giọt nước dính vào lông mi, rồi lại nhìn qua nàng, giống như trực tiếp nhìn thấu chút tâm tư nhỏ bé này của nàng.
Một lát sau, đột nhiên nói: “Thật sự không phải ta làm như vậy là vì những lời nói của hắn ta đâu.”
Có đại tổng quản Triệu Đồng ở đó, đương nhiên Thiếu Đế biết rõ bọn họ đã suy đoán ra những gì.
Hắn dừng lại, vỗ vỗ tiểu cung nữ đang ngồi trên người hắn, đứng dậy đi lên, vừa mặc quần áo: “Vi quân cần nghe bách gia nói, chỉ là Cô muốn thử một chút mà thôi.”
Lạc Thù cũng đi theo, nghe vậy, lẩm bẩm nho nhỏ: “Cái gì mà tâm tĩnh tự nhiên lạnh, đều là gạt người, trên người nóng như bị nướng dưới mặt trời, còn phải tĩnh tâm lại, không có yêu cầu vô lý như vậy.”
“Nô tỳ chỉ biết là, ngày xưa trong điện có đá lạnh, tất cả mọi người đều mát mẻ sảng khoái, dốc sức dọn dẹp cung điện sạch sẽ, những ngày này nóng lên, đều ủ rũ cả.”
Tiểu cung nữ tiến lên sửa sang lại chỗ lộn xộn, có chút bất mãn lẩm bẩm: “Các cung nhân còn như thế, Vương thượng trăm công ngàn việc, phải chịu cái nóng, nếu muốn nghe bách gia nói, không bằng cũng nghe nô tỳ nói một chút.”
Nàng càng ngày càng không sợ hắn, cười cong mắt, túm ống tay áo của hắn mà lắc lư.
Thiếu Đế bình tĩnh nhìn nàng một hồi, có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, rút tay áo rộng ra, quay lưng lại: “Cô đã biết.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương