Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 16: Kiêng kị
“Đứng lên đi.” Thái hậu gật đầu dịu giọng: “Ngẩng đầu lên để cho Ai gia cẩn thận nhìn một chút.”
Mấy tiểu cung nữ tuy nói lúc trước cũng là Triệu Cơ đích thân chọn, nhưng ả đâu để trong lòng.
Lúc này nhìn thấy Lạc Thù không chỉ ngoan ngoãn nghe lời, mà có vẻ như còn được Thiếu Đế sủng ái, Thái hậu Triệu Cơ không khỏi động tâm tư khác.
Ả giơ tay lên, ra hiệu thái giám Lao Ái vẫn đang lột vỏ quýt bên cạnh lui ra.
Lạc Thù đi tới rồi quỳ xuống giống như Lao Ái vừa rồi.
Triệu Cơ nâng cằm của nàng lên, chiếc trường giáp khảm ngọc thạch lướt qua gò má nàng, thấy trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ rất nhanh hiện lên vết đỏ, hài lòng cười cười, khen: “Nhan sắc khuynh thành.”
Tiểu cung nữ cố nhịn đau, không rên một tiếng, lẳng lặng để ả nhìn mình.
“Chính nhi, tiểu tử này mặt lạnh tâm cũng lạnh, không cần cung nữ thái giám hầu hạ bên người.”
Triệu Cơ làm ra vẻ từ mẫu, ưu sầu nhíu mày: “Cũng không có ai có lòng ở bên cạnh hỏi han ân cần làm sao được? Mà Triệu Đồng ngày xưa ở Triệu quốc cũng coi như được việc, nhưng hiện tại tuổi cũng lớn rồi.”
Thực ra là Triệu Đồng đã mất kiểm soát, ông đã nhìn Doanh Chính từ nhỏ lớn lên, nếu nói bên người Doanh Chính, trước mắt thật sự trung thành cũng chỉ có ông mà thôi.
“Sau này ngươi chính là đại cung nữ của Hàm Dương cung, đi theo hầu hạ bên cạnh Thiếu Đế đi.” Thái hậu gật đầu ra quyết định.
Lạc Thù chỉ có thể cúi đầu tạ ơn lần nữa.
Sau đó hỏi thăm một số vấn đề, mấy người lần lượt đáp lại, nhưng dù sao cũng mới được thị tẩm mấy ngày, Triệu Cơ cũng không hỏi ra được cái gì, liền xua tay đuổi mấy người đi, trước khi đi còn nhẹ nhàng nói với Lạc Thù một câu.
“Trong nội cung, chuyện cấm kỵ nhất chính là được sủng ái, các ngươi tuy không phải hậu phi, nhưng cũng phải hiểu được kiêng kỵ. Tối nay cứ để nàng ta hầu hạ Thiếu Đế đi.”
Triệu Cơ tiện tay điểm một cái, điểm trúng Hàm Xảo có dáng vẻ kiều mị quyến rũ nhất.
–
Thời đại hoàng quyền tối thượng.
Có thể an ổn, không cần đối mặt với Doanh Chính hỉ nộ vô thường, Lạc Thù vui vẻ thanh nhàn.
Nàng phải dặn dò chi tiết một phen, không giấu giếm bất cứ điều gì.
Đến khi Doanh Chính hạ triều hồi cung, hôm nay hắn không ở lại Kỳ Lân điện phê duyệt tấu chương, thời gian vẫn còn sớm.
Thu Nguyệt và Lạc Thù đứng trước điện nghênh đón hắn.
Thiếu Đế nhìn không chớp mắt, vội vàng bước đi, trực tiếp đi về phòng bên trong điện.
“Một người tiến vào dâng trà trong thư phòng.” Triệu Đồng vẫy vẫy tay ra hiệu với Thu Nguyệt, nhanh chóng đi theo phía sau Doanh Chính vào trong.
Lạc Thù nhìn Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt lắc đầu, cười tủm tỉm đẩy nàng: “Muội muội tốt, nơi thư phòng kia ta thật sự là không dám đi vào nữa, chỉ nhìn thấy thôi ta cũng run rẩy, nếu Vương thượng trách tội, đầu của ta chắc chắn không giữ nổi.”
Vẻ mặt tiểu cung nữ dịu dàng, nàng còn nhớ rõ sắc mặt khó coi của Thu Nguyệt khi nói xong lần trước.
“Coi như ngươi giúp tỷ tỷ một chuyện, xem như tỷ tỷ nhận ân tình của ngươi.” Thu Nguyệt năn nỉ.
Lạc Thù nhăn mũi, oán trách nhìn nàng ta: “Ta đi là được, ân tình gì chứ, mấy ngày nay tỷ tỷ có lòng tốt nhắc nhở ta còn chưa đủ sao?”
Hai người vui cười một chút, Lạc Thù liền bưng nước trà vào phòng trong.
Triệu Đồng canh giữ ở bên ngoài khi thấy nàng bưng trà đi vào thì giật mình một chút, sau đó mới liếc mắt nhìn trang phục Đại cung nữ mà nàng mới thay, đại khái đã hiểu được, ông cũng không hỏi nhiều, chỉ thấp giọng nói: “Vương thượng hôm nay vào triều tranh luận với chúng đại thần một phen, trước mắt chính là thời điểm chuyên tâm, ngươi đi vào cẩn thận một chút.”
Lạc Thù ghi nhớ trong lòng.
Nàng rón ra rón rén đặt chén trà bằng ngọc lưu ly ở một góc bàn.
Khi khoé mắt đảo qua, thấy hắn hình như đang nhìn một tấm bản đồ khu vực xây dựng kênh mương thuỷ lợi.
Thiếu nữ thu hồi tầm mắt, đang định lui ra thì lại bị Thiếu Đế nắm chặt cổ tay.
Mấy tiểu cung nữ tuy nói lúc trước cũng là Triệu Cơ đích thân chọn, nhưng ả đâu để trong lòng.
Lúc này nhìn thấy Lạc Thù không chỉ ngoan ngoãn nghe lời, mà có vẻ như còn được Thiếu Đế sủng ái, Thái hậu Triệu Cơ không khỏi động tâm tư khác.
Ả giơ tay lên, ra hiệu thái giám Lao Ái vẫn đang lột vỏ quýt bên cạnh lui ra.
Lạc Thù đi tới rồi quỳ xuống giống như Lao Ái vừa rồi.
Triệu Cơ nâng cằm của nàng lên, chiếc trường giáp khảm ngọc thạch lướt qua gò má nàng, thấy trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ rất nhanh hiện lên vết đỏ, hài lòng cười cười, khen: “Nhan sắc khuynh thành.”
Tiểu cung nữ cố nhịn đau, không rên một tiếng, lẳng lặng để ả nhìn mình.
“Chính nhi, tiểu tử này mặt lạnh tâm cũng lạnh, không cần cung nữ thái giám hầu hạ bên người.”
Triệu Cơ làm ra vẻ từ mẫu, ưu sầu nhíu mày: “Cũng không có ai có lòng ở bên cạnh hỏi han ân cần làm sao được? Mà Triệu Đồng ngày xưa ở Triệu quốc cũng coi như được việc, nhưng hiện tại tuổi cũng lớn rồi.”
Thực ra là Triệu Đồng đã mất kiểm soát, ông đã nhìn Doanh Chính từ nhỏ lớn lên, nếu nói bên người Doanh Chính, trước mắt thật sự trung thành cũng chỉ có ông mà thôi.
“Sau này ngươi chính là đại cung nữ của Hàm Dương cung, đi theo hầu hạ bên cạnh Thiếu Đế đi.” Thái hậu gật đầu ra quyết định.
Lạc Thù chỉ có thể cúi đầu tạ ơn lần nữa.
Sau đó hỏi thăm một số vấn đề, mấy người lần lượt đáp lại, nhưng dù sao cũng mới được thị tẩm mấy ngày, Triệu Cơ cũng không hỏi ra được cái gì, liền xua tay đuổi mấy người đi, trước khi đi còn nhẹ nhàng nói với Lạc Thù một câu.
“Trong nội cung, chuyện cấm kỵ nhất chính là được sủng ái, các ngươi tuy không phải hậu phi, nhưng cũng phải hiểu được kiêng kỵ. Tối nay cứ để nàng ta hầu hạ Thiếu Đế đi.”
Triệu Cơ tiện tay điểm một cái, điểm trúng Hàm Xảo có dáng vẻ kiều mị quyến rũ nhất.
–
Thời đại hoàng quyền tối thượng.
Có thể an ổn, không cần đối mặt với Doanh Chính hỉ nộ vô thường, Lạc Thù vui vẻ thanh nhàn.
Nàng phải dặn dò chi tiết một phen, không giấu giếm bất cứ điều gì.
Đến khi Doanh Chính hạ triều hồi cung, hôm nay hắn không ở lại Kỳ Lân điện phê duyệt tấu chương, thời gian vẫn còn sớm.
Thu Nguyệt và Lạc Thù đứng trước điện nghênh đón hắn.
Thiếu Đế nhìn không chớp mắt, vội vàng bước đi, trực tiếp đi về phòng bên trong điện.
“Một người tiến vào dâng trà trong thư phòng.” Triệu Đồng vẫy vẫy tay ra hiệu với Thu Nguyệt, nhanh chóng đi theo phía sau Doanh Chính vào trong.
Lạc Thù nhìn Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt lắc đầu, cười tủm tỉm đẩy nàng: “Muội muội tốt, nơi thư phòng kia ta thật sự là không dám đi vào nữa, chỉ nhìn thấy thôi ta cũng run rẩy, nếu Vương thượng trách tội, đầu của ta chắc chắn không giữ nổi.”
Vẻ mặt tiểu cung nữ dịu dàng, nàng còn nhớ rõ sắc mặt khó coi của Thu Nguyệt khi nói xong lần trước.
“Coi như ngươi giúp tỷ tỷ một chuyện, xem như tỷ tỷ nhận ân tình của ngươi.” Thu Nguyệt năn nỉ.
Lạc Thù nhăn mũi, oán trách nhìn nàng ta: “Ta đi là được, ân tình gì chứ, mấy ngày nay tỷ tỷ có lòng tốt nhắc nhở ta còn chưa đủ sao?”
Hai người vui cười một chút, Lạc Thù liền bưng nước trà vào phòng trong.
Triệu Đồng canh giữ ở bên ngoài khi thấy nàng bưng trà đi vào thì giật mình một chút, sau đó mới liếc mắt nhìn trang phục Đại cung nữ mà nàng mới thay, đại khái đã hiểu được, ông cũng không hỏi nhiều, chỉ thấp giọng nói: “Vương thượng hôm nay vào triều tranh luận với chúng đại thần một phen, trước mắt chính là thời điểm chuyên tâm, ngươi đi vào cẩn thận một chút.”
Lạc Thù ghi nhớ trong lòng.
Nàng rón ra rón rén đặt chén trà bằng ngọc lưu ly ở một góc bàn.
Khi khoé mắt đảo qua, thấy hắn hình như đang nhìn một tấm bản đồ khu vực xây dựng kênh mương thuỷ lợi.
Thiếu nữ thu hồi tầm mắt, đang định lui ra thì lại bị Thiếu Đế nắm chặt cổ tay.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương