Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 19: Nổi giận
Thiếu Đế dừng lại, ánh mắt sắc bén đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy một cung nữ quyến rũ xa lạ đang nhìn hắn với vẻ e sợ ẩn tình.
Lúc Hàm Xảo còn chưa được chọn làm cung nữ thông phòng, từng vô tình nhìn thấy Doanh Chính đang đi trên đường, cao lớn anh dật, tuấn phi mỹ phàm.
Về sau lại có một cơ hội như vậy, nàng ta nhờ gia đình để chuẩn bị chút quan hệ, rồi dựa vào vẻ đẹp của bản thân, lọt vào mắt xanh của Thái hậu.
Bây giờ đã đứng ở trước mặt Doanh Chính, nàng ta phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ ánh mắt lạnh nhạt của Thiếu Đế.
Như thể đang nhìn một con kiến bọ nhỏ yếu.
“Ngươi là ai?” Thiếu Đế thấp giọng nói, vẫn còn khá ôn hòa.
Trong lòng Hàm Xảo dâng lên một tia vui mừng nhàn nhạt, nàng ta lộ ra nụ cười kiều mị đã luyện tập trước gương đồng mấy lần: “Vương thượng, nô tỳ là cung nữ thông phòng mà Thái hậu nương nương chọn cho ngài, phụ trách, phụ trách hầu hạ Vương thượng ngài.”
Đó là lời mở đầu gần như giống y như đúc tiểu cung nữ kia.
Ánh mắt Doanh Chính dừng ở bội kiếm mới vừa thu vào hộp kiếm, giọng điệu kiên quyết nói: “Hôm nay Thái hậu gọi các ngươi đến, ngươi do bà ta an bài?”
“Hồi bẩm Vương thượng, là Thái hậu nương nương đã an bài nô tỳ đến thị tẩm đêm nay.” Hàm Xảo gật gật đầu, lại nhu thuận quỳ gối bên chân Thiếu Đế, muốn cởi quần áo cho hắn, “Vương thượng, nô tỳ hầu hạ ngài lên giường.”
–
Trong điện đột nhiên vang lên âm thanh thật lớn do đồ vật bị đập phá.
Đại thái giám Triệu Đồng đang ngủ gật ở cửa lập tức giật mình, vội vàng chạy vào trong.
Vừa vào điện, nhìn thấy vẻ mặt của Thiếu Đế đang nổi giận, và cung nữ đang quỳ gối trên mặt đất run rẩy khóc lóc cầu xin tha thứ.
Trên mặt đất là một ngọn nến bị rơi.
Cung nữ kia khóc lóc điên cuồng, không ngừng hô: “Vương thượng tha mạng Vương thượng tha mạng! Đây đều là Lạc Thù dạy ta, nô tỳ không biết cái gì hết!”
Triệu Đồng liếc mắt nhìn Thiếu Đế vẫn còn đang tức giận, thấy tay phải hắn buông thõng xuống bên cạnh người run nhè nhẹ, ánh mắt lại rơi vào hộp kiếm và một thanh bội kiếm treo trên tường.
Ông vội vàng tiến lên chặn miệng cung nữ kia, sau đó kêu hai tiểu thái giám kéo nàng ta xuống.
“Vương thượng bớt giận, nô tài đã sai người kéo nàng ta xuống.”
Triệu Đồng đặt chân nến vào vị trí và đốt lên một ngọn nến mới, ông đứng tại chỗ do dự không biết có nên hỏi Doanh Chính vì sao nổi giận hay không, tối nay còn cần truyền cung nữ nữa hay không.
Thiếu Đế mặt không cảm xúc, phân phó cho ông.
“Đi gọi tiểu cung nữ họ Lạc kia tới đây.”
Trong lòng Triệu Đồng lộp bộp một tiếng, nhận lệnh lui ra, cảm thán chỉ sợ đêm nay Lạc Thù không xong. Tiểu cung nữ kia có đôi mắt trong veo, thoạt nhìn là biết không có tâm tư không đứng đắn gì, rất hợp nhãn duyên của ông, vốn nghĩ ngày thường có thể chiếu cố một chút cũng là thuận tay.
Haizz.
Ông cũng là người tinh tường, lại hiểu rõ Doanh Chính, chỉ là vài câu qua loa vừa rồi cũng đã đoán được đại khái.
Chỉ e là từ việc phát hiện thay đổi người thị tẩm, làm Thiếu Đế không vui. Sau đó lại từ trong dấu vết để lại phát hiện ra rằng có thể Lạc Thù đã đem tất cả những gì mà nàng biết về sở thích của Thiếu Đế mà mình biết nói cho cung nữ mới, nên mới nổi giận.
Hôm nay tiểu cung nữ không gác, đã đi ngủ từ rất sớm.
Lúc đến tẩm điện, đôi mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, đến khi nhìn rõ sắc mặt của Thiếu Đế, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
“Vương thượng.” Lạc Thù phúc thân.
Thiếu Đế đang tức giận, Triệu Đồng cũng không dám trì hoãn quá lâu, chưa kịp nói rõ với nàng chuyện gì, chỉ là nói Vương thượng đã truyền nàng đến thị tẩm.
Doanh Chính vẫy tay.
Tiểu cung nữ đến gần.
Nàng vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn chút ửng hồng, lông mi thật dài rũ xuống dưới, đôi mắt to long lanh có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Lúc Hàm Xảo còn chưa được chọn làm cung nữ thông phòng, từng vô tình nhìn thấy Doanh Chính đang đi trên đường, cao lớn anh dật, tuấn phi mỹ phàm.
Về sau lại có một cơ hội như vậy, nàng ta nhờ gia đình để chuẩn bị chút quan hệ, rồi dựa vào vẻ đẹp của bản thân, lọt vào mắt xanh của Thái hậu.
Bây giờ đã đứng ở trước mặt Doanh Chính, nàng ta phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ ánh mắt lạnh nhạt của Thiếu Đế.
Như thể đang nhìn một con kiến bọ nhỏ yếu.
“Ngươi là ai?” Thiếu Đế thấp giọng nói, vẫn còn khá ôn hòa.
Trong lòng Hàm Xảo dâng lên một tia vui mừng nhàn nhạt, nàng ta lộ ra nụ cười kiều mị đã luyện tập trước gương đồng mấy lần: “Vương thượng, nô tỳ là cung nữ thông phòng mà Thái hậu nương nương chọn cho ngài, phụ trách, phụ trách hầu hạ Vương thượng ngài.”
Đó là lời mở đầu gần như giống y như đúc tiểu cung nữ kia.
Ánh mắt Doanh Chính dừng ở bội kiếm mới vừa thu vào hộp kiếm, giọng điệu kiên quyết nói: “Hôm nay Thái hậu gọi các ngươi đến, ngươi do bà ta an bài?”
“Hồi bẩm Vương thượng, là Thái hậu nương nương đã an bài nô tỳ đến thị tẩm đêm nay.” Hàm Xảo gật gật đầu, lại nhu thuận quỳ gối bên chân Thiếu Đế, muốn cởi quần áo cho hắn, “Vương thượng, nô tỳ hầu hạ ngài lên giường.”
–
Trong điện đột nhiên vang lên âm thanh thật lớn do đồ vật bị đập phá.
Đại thái giám Triệu Đồng đang ngủ gật ở cửa lập tức giật mình, vội vàng chạy vào trong.
Vừa vào điện, nhìn thấy vẻ mặt của Thiếu Đế đang nổi giận, và cung nữ đang quỳ gối trên mặt đất run rẩy khóc lóc cầu xin tha thứ.
Trên mặt đất là một ngọn nến bị rơi.
Cung nữ kia khóc lóc điên cuồng, không ngừng hô: “Vương thượng tha mạng Vương thượng tha mạng! Đây đều là Lạc Thù dạy ta, nô tỳ không biết cái gì hết!”
Triệu Đồng liếc mắt nhìn Thiếu Đế vẫn còn đang tức giận, thấy tay phải hắn buông thõng xuống bên cạnh người run nhè nhẹ, ánh mắt lại rơi vào hộp kiếm và một thanh bội kiếm treo trên tường.
Ông vội vàng tiến lên chặn miệng cung nữ kia, sau đó kêu hai tiểu thái giám kéo nàng ta xuống.
“Vương thượng bớt giận, nô tài đã sai người kéo nàng ta xuống.”
Triệu Đồng đặt chân nến vào vị trí và đốt lên một ngọn nến mới, ông đứng tại chỗ do dự không biết có nên hỏi Doanh Chính vì sao nổi giận hay không, tối nay còn cần truyền cung nữ nữa hay không.
Thiếu Đế mặt không cảm xúc, phân phó cho ông.
“Đi gọi tiểu cung nữ họ Lạc kia tới đây.”
Trong lòng Triệu Đồng lộp bộp một tiếng, nhận lệnh lui ra, cảm thán chỉ sợ đêm nay Lạc Thù không xong. Tiểu cung nữ kia có đôi mắt trong veo, thoạt nhìn là biết không có tâm tư không đứng đắn gì, rất hợp nhãn duyên của ông, vốn nghĩ ngày thường có thể chiếu cố một chút cũng là thuận tay.
Haizz.
Ông cũng là người tinh tường, lại hiểu rõ Doanh Chính, chỉ là vài câu qua loa vừa rồi cũng đã đoán được đại khái.
Chỉ e là từ việc phát hiện thay đổi người thị tẩm, làm Thiếu Đế không vui. Sau đó lại từ trong dấu vết để lại phát hiện ra rằng có thể Lạc Thù đã đem tất cả những gì mà nàng biết về sở thích của Thiếu Đế mà mình biết nói cho cung nữ mới, nên mới nổi giận.
Hôm nay tiểu cung nữ không gác, đã đi ngủ từ rất sớm.
Lúc đến tẩm điện, đôi mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, đến khi nhìn rõ sắc mặt của Thiếu Đế, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
“Vương thượng.” Lạc Thù phúc thân.
Thiếu Đế đang tức giận, Triệu Đồng cũng không dám trì hoãn quá lâu, chưa kịp nói rõ với nàng chuyện gì, chỉ là nói Vương thượng đã truyền nàng đến thị tẩm.
Doanh Chính vẫy tay.
Tiểu cung nữ đến gần.
Nàng vừa mới tỉnh ngủ, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn chút ửng hồng, lông mi thật dài rũ xuống dưới, đôi mắt to long lanh có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương