Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 29: Trà thô
“Vương thượng có điều không biết, hôm nay sau khi hạ triều, các đại thần đi ra khỏi cung, xưa nay đều là tốp năm tốp ba kết bạn, mấy ngày nay trên mặt đất luôn trơn trượt.”
“Nô tài kia là một tiểu đồ đệ vô dụng, trùng hợp đi ngang qua đường cung, nhìn thấy đi phía trước Văn Tín hầu có một đại thần không đứng vững sắp té ngã, mắt thấy đứng không nổi nữa rồi, vung vẩy hai tay, liền vừa vặn bắt được bộ râu dài mà Văn Tín hầu mới để được.”
Đại thái giám Triệu Đồng sinh động như thật, tiểu thái giám ở bên cạnh rất có năng lực quan sát, vội vàng bắt chước theo động tác khoa chân múa tay kia.
“Ai u, kết quả người ban đầu đứng không vững, lại kéo râu Văn Tín hầu bị ngã một cái, khi đứng lên mới phát hiện đã nhổ một nhúm râu trong lòng bàn tay, Văn Tín hầu tức giận đến mức mặt muốn xanh mét.”
Thiếu Đế nghe vậy cười to.
Hắn chậm rãi nhấp một ngụm canh nóng, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, phân phó Triệu Đồng vài câu.
“Trời lạnh, mấy ngày nay Cô luôn có thể nhìn thấy một số cung nữ và thái giám bị lạnh đến mức run rẩy, trong cung còn như thế, binh lính trong quân đội thì như thế nào? Nếu mặc cũng không đủ ấm, làm sao có thể đông chinh.”
“Những tin báo địa phương đó từ trước cho tới bây giờ đều là báo tin dữ muốn Cô chi ngân sách xuống, thật sự có dùng hay không, trong lòng Cô vẫn luôn không yên tâm.”
Thiếu Đế nói xong, lại trầm tư, muốn nghĩ đối sách tốt.
Đợi đến khi Doanh Chính bên này xong bữa trưa, các tiểu cung nữ ở sau điện cũng có thể dùng cơm canh nóng hổi.
Trong Kỳ Lân điện phần lớn là tiểu thái giám, cung nữ hầu hạ cũng không nhiều lắm, chỉ có năm người, luân phiên thay đổi lượt làm việc, ngày thường cũng phải luân phiên đến Ngự Thiện phòng mang bữa trưa tới. Hôm nay có một cung nữ trong số đó đến lượt được nghỉ ngơi, chỉ có bốn người vây quanh một cái bàn nhỏ ăn cơm.
Lạc Thù mới tới, ba người khác đều là tỷ muội quen biết đã lâu, vừa ăn cơm vừa nhiệt tình trò chuyện về những chuyện lặt vặt trong cung.
Thức ăn của cung nữ thái giám Kỳ Lân điện không tệ, chỉ có bốn người bọn họ nhưng lại có bốn món ăn một món canh, hai món thịt và hai món chay, có cơm và cả màn thầu.
Tiểu cung nữ đã đói bụng lắm rồi, cụp mắt tập trung ăn cơm, không tham gia vào cuộc trò chuyện phiếm của các nàng.
Ba người còn lại trò chuyện, một người liếc mắt nhìn Lạc Thù, rồi ghé vào tai người bên cạnh nàng ta thì thầm to nhỏ, sau đó hai người lại cười ầm lên, người còn lại nhìn thấy cũng thò lại gần.
Lạc Thù dư quang thoáng nhìn, nghĩ cũng biết không phải lời tốt đẹp gì.
Nàng chỉ lẳng lặng ăn no, sau đó thu dọn bát đũa của mình, rửa tay súc miệng xong liền đi đến gian sau.
Thiếu Đế muốn nghỉ ngơi một lát trong giờ nghỉ trưa, bây giờ cũng không cần chuẩn bị trà.
Lúc này tiểu cung nữ sẽ có thời gian nhàn rỗi gần một canh giờ cho riêng mình.
Tiểu đồ đệ Triệu Lương ở chỗ này đợi lệnh, thấy Lạc Thù vén rèm đi vào, vội vàng nói: “Lạc tỷ tỷ sao lại tới sớm như vậy, trước mắt cũng không có việc gì, có thể nghỉ ngơi một chút.”
Tuổi Triệu Lương còn rất nhỏ tuổi và lanh lợi. Lạc Thù đánh giá y chỉ mới mười hai mười ba tuổi, gọi nàng một tiếng tỷ tỷ cũng đúng.
Lạc Thù có chút ngượng ngùng cười một cái, trong lúc lơ đãng xoa xoa tay.
Nàng không nghĩ tới y lại ở đây, vốn nghĩ trời lạnh, nên nàng lén đến đây pha chén trà uống cho ấm người, lúc này lại bị y hỏi như vậy, ngược lại cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Không có gì không có gì, ta ở gian sau cũng không có ai nói chuyện, không bằng từng tới chỗ này tốt xấu gì cũng ấm áp một chút.” Tiểu cung nữ xua xua tay.
Triệu Lương sửng sốt một chút, trông thấy đầu ngón tay đỏ bừng của Lạc Thù, y cực kỳ nhanh trí, vội vàng chuyển một cái ghế gỗ nhỏ tới cho nàng ngồi xuống.
“Lạc tỷ tỷ ngồi xuống đi, ta pha trà cho tỷ làm ấm người.”
Tiểu cung nữ đỏ mặt, lời từ chối còn chưa nói ra khỏi miệng, tiểu thái giám kia lại nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, những lá trà của Vương thượng uống thì ta nào dám tự tiện dùng cho tỷ, đến lúc đó bị phát hiện chẳng phải liên lụy đến tỷ sao, là tự ta tích trữ chút trà thô, tỷ không chê là được.”
“Nô tài kia là một tiểu đồ đệ vô dụng, trùng hợp đi ngang qua đường cung, nhìn thấy đi phía trước Văn Tín hầu có một đại thần không đứng vững sắp té ngã, mắt thấy đứng không nổi nữa rồi, vung vẩy hai tay, liền vừa vặn bắt được bộ râu dài mà Văn Tín hầu mới để được.”
Đại thái giám Triệu Đồng sinh động như thật, tiểu thái giám ở bên cạnh rất có năng lực quan sát, vội vàng bắt chước theo động tác khoa chân múa tay kia.
“Ai u, kết quả người ban đầu đứng không vững, lại kéo râu Văn Tín hầu bị ngã một cái, khi đứng lên mới phát hiện đã nhổ một nhúm râu trong lòng bàn tay, Văn Tín hầu tức giận đến mức mặt muốn xanh mét.”
Thiếu Đế nghe vậy cười to.
Hắn chậm rãi nhấp một ngụm canh nóng, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó, phân phó Triệu Đồng vài câu.
“Trời lạnh, mấy ngày nay Cô luôn có thể nhìn thấy một số cung nữ và thái giám bị lạnh đến mức run rẩy, trong cung còn như thế, binh lính trong quân đội thì như thế nào? Nếu mặc cũng không đủ ấm, làm sao có thể đông chinh.”
“Những tin báo địa phương đó từ trước cho tới bây giờ đều là báo tin dữ muốn Cô chi ngân sách xuống, thật sự có dùng hay không, trong lòng Cô vẫn luôn không yên tâm.”
Thiếu Đế nói xong, lại trầm tư, muốn nghĩ đối sách tốt.
Đợi đến khi Doanh Chính bên này xong bữa trưa, các tiểu cung nữ ở sau điện cũng có thể dùng cơm canh nóng hổi.
Trong Kỳ Lân điện phần lớn là tiểu thái giám, cung nữ hầu hạ cũng không nhiều lắm, chỉ có năm người, luân phiên thay đổi lượt làm việc, ngày thường cũng phải luân phiên đến Ngự Thiện phòng mang bữa trưa tới. Hôm nay có một cung nữ trong số đó đến lượt được nghỉ ngơi, chỉ có bốn người vây quanh một cái bàn nhỏ ăn cơm.
Lạc Thù mới tới, ba người khác đều là tỷ muội quen biết đã lâu, vừa ăn cơm vừa nhiệt tình trò chuyện về những chuyện lặt vặt trong cung.
Thức ăn của cung nữ thái giám Kỳ Lân điện không tệ, chỉ có bốn người bọn họ nhưng lại có bốn món ăn một món canh, hai món thịt và hai món chay, có cơm và cả màn thầu.
Tiểu cung nữ đã đói bụng lắm rồi, cụp mắt tập trung ăn cơm, không tham gia vào cuộc trò chuyện phiếm của các nàng.
Ba người còn lại trò chuyện, một người liếc mắt nhìn Lạc Thù, rồi ghé vào tai người bên cạnh nàng ta thì thầm to nhỏ, sau đó hai người lại cười ầm lên, người còn lại nhìn thấy cũng thò lại gần.
Lạc Thù dư quang thoáng nhìn, nghĩ cũng biết không phải lời tốt đẹp gì.
Nàng chỉ lẳng lặng ăn no, sau đó thu dọn bát đũa của mình, rửa tay súc miệng xong liền đi đến gian sau.
Thiếu Đế muốn nghỉ ngơi một lát trong giờ nghỉ trưa, bây giờ cũng không cần chuẩn bị trà.
Lúc này tiểu cung nữ sẽ có thời gian nhàn rỗi gần một canh giờ cho riêng mình.
Tiểu đồ đệ Triệu Lương ở chỗ này đợi lệnh, thấy Lạc Thù vén rèm đi vào, vội vàng nói: “Lạc tỷ tỷ sao lại tới sớm như vậy, trước mắt cũng không có việc gì, có thể nghỉ ngơi một chút.”
Tuổi Triệu Lương còn rất nhỏ tuổi và lanh lợi. Lạc Thù đánh giá y chỉ mới mười hai mười ba tuổi, gọi nàng một tiếng tỷ tỷ cũng đúng.
Lạc Thù có chút ngượng ngùng cười một cái, trong lúc lơ đãng xoa xoa tay.
Nàng không nghĩ tới y lại ở đây, vốn nghĩ trời lạnh, nên nàng lén đến đây pha chén trà uống cho ấm người, lúc này lại bị y hỏi như vậy, ngược lại cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Không có gì không có gì, ta ở gian sau cũng không có ai nói chuyện, không bằng từng tới chỗ này tốt xấu gì cũng ấm áp một chút.” Tiểu cung nữ xua xua tay.
Triệu Lương sửng sốt một chút, trông thấy đầu ngón tay đỏ bừng của Lạc Thù, y cực kỳ nhanh trí, vội vàng chuyển một cái ghế gỗ nhỏ tới cho nàng ngồi xuống.
“Lạc tỷ tỷ ngồi xuống đi, ta pha trà cho tỷ làm ấm người.”
Tiểu cung nữ đỏ mặt, lời từ chối còn chưa nói ra khỏi miệng, tiểu thái giám kia lại nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, những lá trà của Vương thượng uống thì ta nào dám tự tiện dùng cho tỷ, đến lúc đó bị phát hiện chẳng phải liên lụy đến tỷ sao, là tự ta tích trữ chút trà thô, tỷ không chê là được.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương