Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 31: Ôm nàng
Khi Thiếu Đế trở về, chỉ thấy trước cửa điện có một cung nữ khác tên Thu Nguyệt tới đón, bước vào tẩm cung, liếc mắt nhìn ra gian ngoài, đập vào mắt là tấm bình phong ngăn cách cực kỳ chặt chẽ kia.
Nhưng độ cao mặt trái của tấm bình phong chỉ bốn năm thước, thiếu niên Doanh Chính đã cao đến hơn tám thước, liếc một cái đã có thể thấy rõ người đang nằm trên trường kỷ, tiểu cung nữ còn vùi đầu ngủ say giấc.
Thu Nguyệt đứng ở một bên có chút căng thẳng, sợ Thiếu Đế trách cứ Lạc Thù bỏ bê nhiệm vụ, nên có lòng muốn thay nàng giải thích hai câu.
“Vương thượng, hôm nay Lạc Thù có chút không được khỏe, muốn đổi ca với nô tỳ, nô tỳ nghĩ đến thời tiết lạnh giá, nàng lại không được phát xuân sam, nên mới đồng ý.”
Đại cung nữ Thu Nguyệt cũng đã hầu hạ ở Hàm Dương cung mấy năm, vẫn an phận thủ thường, không mị chủ khinh nô, chịu trách nhiệm quản lý sắp xếp các thái giám cung nữ trong Hàm Dương cung.
Đại cung nữ có chút quyền lực điều chỉnh đội ngũ, Thiếu Đế vẫn luôn ngầm đồng ý. Bên phía nàng ta đã đồng ý trước đó, bây giờ Lạc Thù ngủ, cũng không tính là phạm sai lầm.
Thiếu Đế quả nhiên không nói gì, chỉ ừ một tiếng, sau đó lại nhẹ giọng ra lệnh: “Để đồ của nàng ấy xuống, những người khác lui ra đi.”
Thu Nguyệt sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng kịp lại rằng nửa câu nói đầu không phải nói với nàng ta, quay đầu lại thì trông thấy đại thái giám Triệu Đồng sau lưng Thiếu Đế đang cầm trên tay mấy bộ trang phục cung nữ mới tinh, nhìn sơ qua, đoán chừng có đến hai bộ đông sam, cùng được đặt vào trong cái rương nhỏ ở góc trong gian ngoài.
Triệu Đồng đặt chúng vào xong, đưa mắt ra hiệu Thu Nguyệt, dẫn nàng ta cùng nhau khom người lui ra.
Sau khi cửa điện được chậm rãi khép lại, ngay cả gió lạnh cũng bị chặn lại ở bên ngoài, tuy vẫn còn rất lạnh, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều.
Tiểu cung nữ nép mình trên trường kỷ dường như cảm thấy ấm áp dễ chịu hơn một chút, lại dịch đầu để lộ ra một chút khuôn mặt, không đến mức cảm thấy quá khó chịu.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu.
Thiếu Đế đứng tại chỗ nhìn một hồi, rồi lại thu hồi tầm mắt cất bộ bước đi vào gian trong, hắn theo thường lệ đầu tiên là gỡ bảo kiếm của hắn xuống, tỉ mỉ lau một phen, cho đến khi lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thanh kiếm đã ở trong tay thiếu niên thân hình cao lớn múa một phen.
Nói là múa kiếm, cũng chỉ kéo vài đường kiếm hoa rồi thu tay lại.
Hắn không hiểu sao lại có chút không hứng thú.
Doanh Chính nhíu mày cẩn thận cất kiếm vào hộp kiếm, lại đi qua nhìn tiểu cung nữ ngủ với khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng một hồi, rồi đột nhiên cúi người ôm cả tấm chăn dày và thiếu nữ nhỏ xinh lên rồi đi vào gian trong.
Lạc Thù tự nhiên tỉnh dậy, trong lúc còn mơ mơ màng màng, cảm thấy mình được người bế lên, nàng nhìn lên trên, chỉ có thể nhìn thấy quai hàm góc cạnh sắc sảo, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt không chút biểu cảm của Thiếu Đế.
“Vương thượng?” Giọng nói thiếu nữ vừa tỉnh ngủ mang theo chút giọng mũi, lại hỏi hắn, “Ngài muốn ôm nô tỳ đi đâu?”
Doanh Chính không đáp lời nàng, chỉ là ôm nàng đặt lên trên chiếc giường ở gian trong.
Là chiếc giường nhỏ được đặt ở cạnh giường Doanh Chính, trước giờ là tiểu thái giám gác đêm dùng, thuận tiện đế vương truyền gọi.
Chỉ là Doanh Chính có bệnh đa nghi nghiêm trọng, không thích có người ở gần mình như vậy trong lúc ngủ, cho dù là Triệu Đồng cũng đều là canh giữ ở gian ngoài, cho nên cái giường nhỏ này từ trước đến nay vẫn luôn vô dụng.
Thiếu Đế thả nàng lên, kéo tấm chăn đắp lên người nàng.
Lạc Thù có chút không hiểu ra sao, nàng ngủ một giấc, cảm giác đau đầu dịu đi một chút, nhưng cả người càng thêm choáng váng hơn.
“Vương thượng, thân thể nô tỳ không khỏe, không thể hầu hạ ngài.”
Thiếu Đế nhíu mày liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Cô biết, đêm nay ngươi ngủ ở chỗ này, thuận tiện cho Cô truyền gọi.”
Tiểu cung nữ không nói nữa.
Nàng ta mở to đôi mắt xinh đẹp, khẽ nhếch môi cười: “Nô tỳ đa tạ Vương thượng đã săn sóc.”
Nhưng độ cao mặt trái của tấm bình phong chỉ bốn năm thước, thiếu niên Doanh Chính đã cao đến hơn tám thước, liếc một cái đã có thể thấy rõ người đang nằm trên trường kỷ, tiểu cung nữ còn vùi đầu ngủ say giấc.
Thu Nguyệt đứng ở một bên có chút căng thẳng, sợ Thiếu Đế trách cứ Lạc Thù bỏ bê nhiệm vụ, nên có lòng muốn thay nàng giải thích hai câu.
“Vương thượng, hôm nay Lạc Thù có chút không được khỏe, muốn đổi ca với nô tỳ, nô tỳ nghĩ đến thời tiết lạnh giá, nàng lại không được phát xuân sam, nên mới đồng ý.”
Đại cung nữ Thu Nguyệt cũng đã hầu hạ ở Hàm Dương cung mấy năm, vẫn an phận thủ thường, không mị chủ khinh nô, chịu trách nhiệm quản lý sắp xếp các thái giám cung nữ trong Hàm Dương cung.
Đại cung nữ có chút quyền lực điều chỉnh đội ngũ, Thiếu Đế vẫn luôn ngầm đồng ý. Bên phía nàng ta đã đồng ý trước đó, bây giờ Lạc Thù ngủ, cũng không tính là phạm sai lầm.
Thiếu Đế quả nhiên không nói gì, chỉ ừ một tiếng, sau đó lại nhẹ giọng ra lệnh: “Để đồ của nàng ấy xuống, những người khác lui ra đi.”
Thu Nguyệt sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng kịp lại rằng nửa câu nói đầu không phải nói với nàng ta, quay đầu lại thì trông thấy đại thái giám Triệu Đồng sau lưng Thiếu Đế đang cầm trên tay mấy bộ trang phục cung nữ mới tinh, nhìn sơ qua, đoán chừng có đến hai bộ đông sam, cùng được đặt vào trong cái rương nhỏ ở góc trong gian ngoài.
Triệu Đồng đặt chúng vào xong, đưa mắt ra hiệu Thu Nguyệt, dẫn nàng ta cùng nhau khom người lui ra.
Sau khi cửa điện được chậm rãi khép lại, ngay cả gió lạnh cũng bị chặn lại ở bên ngoài, tuy vẫn còn rất lạnh, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều.
Tiểu cung nữ nép mình trên trường kỷ dường như cảm thấy ấm áp dễ chịu hơn một chút, lại dịch đầu để lộ ra một chút khuôn mặt, không đến mức cảm thấy quá khó chịu.
Không biết nàng đã ngủ bao lâu.
Thiếu Đế đứng tại chỗ nhìn một hồi, rồi lại thu hồi tầm mắt cất bộ bước đi vào gian trong, hắn theo thường lệ đầu tiên là gỡ bảo kiếm của hắn xuống, tỉ mỉ lau một phen, cho đến khi lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thanh kiếm đã ở trong tay thiếu niên thân hình cao lớn múa một phen.
Nói là múa kiếm, cũng chỉ kéo vài đường kiếm hoa rồi thu tay lại.
Hắn không hiểu sao lại có chút không hứng thú.
Doanh Chính nhíu mày cẩn thận cất kiếm vào hộp kiếm, lại đi qua nhìn tiểu cung nữ ngủ với khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng một hồi, rồi đột nhiên cúi người ôm cả tấm chăn dày và thiếu nữ nhỏ xinh lên rồi đi vào gian trong.
Lạc Thù tự nhiên tỉnh dậy, trong lúc còn mơ mơ màng màng, cảm thấy mình được người bế lên, nàng nhìn lên trên, chỉ có thể nhìn thấy quai hàm góc cạnh sắc sảo, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt không chút biểu cảm của Thiếu Đế.
“Vương thượng?” Giọng nói thiếu nữ vừa tỉnh ngủ mang theo chút giọng mũi, lại hỏi hắn, “Ngài muốn ôm nô tỳ đi đâu?”
Doanh Chính không đáp lời nàng, chỉ là ôm nàng đặt lên trên chiếc giường ở gian trong.
Là chiếc giường nhỏ được đặt ở cạnh giường Doanh Chính, trước giờ là tiểu thái giám gác đêm dùng, thuận tiện đế vương truyền gọi.
Chỉ là Doanh Chính có bệnh đa nghi nghiêm trọng, không thích có người ở gần mình như vậy trong lúc ngủ, cho dù là Triệu Đồng cũng đều là canh giữ ở gian ngoài, cho nên cái giường nhỏ này từ trước đến nay vẫn luôn vô dụng.
Thiếu Đế thả nàng lên, kéo tấm chăn đắp lên người nàng.
Lạc Thù có chút không hiểu ra sao, nàng ngủ một giấc, cảm giác đau đầu dịu đi một chút, nhưng cả người càng thêm choáng váng hơn.
“Vương thượng, thân thể nô tỳ không khỏe, không thể hầu hạ ngài.”
Thiếu Đế nhíu mày liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Cô biết, đêm nay ngươi ngủ ở chỗ này, thuận tiện cho Cô truyền gọi.”
Tiểu cung nữ không nói nữa.
Nàng ta mở to đôi mắt xinh đẹp, khẽ nhếch môi cười: “Nô tỳ đa tạ Vương thượng đã săn sóc.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương