Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Chương 60: Giám sát
Thiếu Đế nói xong, hai người một cao một thấp đối mặt một hồi. Một người thần sắc thờ ơ, một người khác ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Cuối cùng vẫn là tiểu cung nữ nhìn sang chỗ khác trước, giống như nhụt chí mà thu bàn tay đang giơ cao về, có chút yên lòng nói: “Nô tỳ đa tạ Vương thượng.”
“Tại sao?” Thiếu Đế khẽ nhướng mày, vừa hỏi nàng, vừa tùy ý đánh giá bánh ngọt nàng mua về.
“Vương thượng hẳn là lo lắng cho nô tỳ.”
Tiểu cung nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh xinh đẹp, đuổi theo hỏi hắn: “Mới có thể sai thị vệ âm thầm bảo vệ đúng không?”
Thiếu Đế dừng lại, để tay lên ngực tự hỏi nếu như nói nguyên nhân, chỉ sợ chỉ có ba phần là lo lắng, còn lại bảy phần dụng ý đều là giám sát tiểu cung nữ ngốc nghếch này thôi.
Ừm, quả thật cũng có chút lanh lợi.
Nàng chưa chắc cũng không biết, chỉ là bởi vì ý thức được sự nhượng bộ không để lại dấu vết của hắn, hiện tại muốn giả bộ hồ đồ vượt qua ải này.
Thiếu Đế đăm chiêu nhìn nàng, đang định mở miệng nói gì đó thì tiểu cung nữ lại chắp hai tay trước ngực, không ngừng lảm nhảm.
“Vương thượng thật tốt, am hiểu văn hội võ, lại còn săn sóc cung nhân… có thể được Vương thượng quan tâm, là vinh hạnh của nô tỳ.”
Há, mấy đỉnh mũ cao căn bản không phải là thật lại đội lên.
Lời nói của Doanh Chính còn chưa nói ra đã bị nàng cắt ngang, cau mày nghe nàng tâng bốc bay tới chân trời một lúc, luôn cảm thấy giọng điệu này càng nghe càng không thích hợp, cân nhắc bánh ngọt trong tay, chuyển hướng đề tài.
“Lần sau đừng mua những thứ này, Cô không thích loại đồ ngọt này.”
Hắn vừa nói, vừa đem mấy thứ kia để lên bàn, cứ như vậy chiếm làm của riêng.
Tiểu cung nữ đi chậm ở phía sau, vẻ mặt mất hứng nhắc nhở hắn: “Vương thượng, đó là nô tỳ tự mình dùng tiền tháng để mua.” Ai nói là mua cho hắn.
Thiếu Đế nghe vậy, thần sắc khẽ thay đổi, ừ một tiếng rồi không tiếp lời nàng nữa, xoay người liếc mắt nhìn nàng một cái: “Thân thể tốt lên rồi? Nghe giọng nói thì không có gì đáng ngại.”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, tiểu cung nữ lập tức đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận liếc hắn một cái rồi chạy đi, chạy cũng không chạy đi đâu được, đợi đến lúc đại thái giám Triệu Đồng không biết loanh quanh lòng vòng, cuối cùng vẫn kêu Thu Nguyệt tới gọi nàng.
Tiểu cung nữ bị dày vò một phen, sau nửa đêm buồn ngủ mơ màng màng ôm eo Thiếu Đế mà ngủ thiếp đi.
–
Trong phủ Văn Tín hầu, hôm đó Lã Bất Vi bị Doanh Chính gọi vào cung, cũng nhận được tin tức công tử Thành Kiểu bí mật liên lạc con em quý tộc và các hoàng tử, ý đồ phản loạn.
Từ sự việc này, gã nhìn ra Thiếu Đế càng thêm trầm ổn, gặp phải chuyện thế này cũng không giống như lúc trước chỉ biết nhờ Lã Bất Vi gã nghĩ ra chủ ý, mà là sử dụng rất nhiều tin tức thông qua người của mình đưa về để giải thích cách nhìn của hắn.
Lã Bất Vi vừa vui mừng lại vừa cảm thấy phức tạp.
Doanh Chính cho rằng công tử Thành Kiểu luôn hi hi ha ha ngày xưa, đột nhiên thay đổi lớn như vậy là vì bị nhóm người ở Triệu quốc khiêu khích.
Tần quốc mặc dù thực lực hùng mạnh, cường thịnh hơn những quốc gia khác, thực lực của Tần quân trên chiến trường, diệt sát một quốc gia nào đó là điều có thể làm được.
Nhưng nếu là các nước liên hợp lại, từ danh tiếng của quốc gia, người tài đức vẹn toàn được phái đến các quốc gia khác làm sứ đồ, lại vì lấy được tín nhiệm mà trao đổi con tin, thì có thể ký kết thoả thuận “Hợp Tung”.
Mấy tiểu quốc tập hợp binh lực để hỗ trợ nhau, vừa có thể ngăn cản thế công của quân Tần, thậm chí nếu có dũng tướng có thể tấn công vài thành liên tiếp.
Tần quốc kể từ thời Tần Chiêu Tương Vương, không biết đã chịu thiệt như vậy mấy lần.
Vì đại nghiệp thống nhất thiên hạ, thương thảo một phen, quyết định loại bỏ căn bản ngăn chặn khả năng liên kết các quốc gia, ý đồ châm ngòi quan hệ các quốc gia.
Cuối cùng vẫn là tiểu cung nữ nhìn sang chỗ khác trước, giống như nhụt chí mà thu bàn tay đang giơ cao về, có chút yên lòng nói: “Nô tỳ đa tạ Vương thượng.”
“Tại sao?” Thiếu Đế khẽ nhướng mày, vừa hỏi nàng, vừa tùy ý đánh giá bánh ngọt nàng mua về.
“Vương thượng hẳn là lo lắng cho nô tỳ.”
Tiểu cung nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh xinh đẹp, đuổi theo hỏi hắn: “Mới có thể sai thị vệ âm thầm bảo vệ đúng không?”
Thiếu Đế dừng lại, để tay lên ngực tự hỏi nếu như nói nguyên nhân, chỉ sợ chỉ có ba phần là lo lắng, còn lại bảy phần dụng ý đều là giám sát tiểu cung nữ ngốc nghếch này thôi.
Ừm, quả thật cũng có chút lanh lợi.
Nàng chưa chắc cũng không biết, chỉ là bởi vì ý thức được sự nhượng bộ không để lại dấu vết của hắn, hiện tại muốn giả bộ hồ đồ vượt qua ải này.
Thiếu Đế đăm chiêu nhìn nàng, đang định mở miệng nói gì đó thì tiểu cung nữ lại chắp hai tay trước ngực, không ngừng lảm nhảm.
“Vương thượng thật tốt, am hiểu văn hội võ, lại còn săn sóc cung nhân… có thể được Vương thượng quan tâm, là vinh hạnh của nô tỳ.”
Há, mấy đỉnh mũ cao căn bản không phải là thật lại đội lên.
Lời nói của Doanh Chính còn chưa nói ra đã bị nàng cắt ngang, cau mày nghe nàng tâng bốc bay tới chân trời một lúc, luôn cảm thấy giọng điệu này càng nghe càng không thích hợp, cân nhắc bánh ngọt trong tay, chuyển hướng đề tài.
“Lần sau đừng mua những thứ này, Cô không thích loại đồ ngọt này.”
Hắn vừa nói, vừa đem mấy thứ kia để lên bàn, cứ như vậy chiếm làm của riêng.
Tiểu cung nữ đi chậm ở phía sau, vẻ mặt mất hứng nhắc nhở hắn: “Vương thượng, đó là nô tỳ tự mình dùng tiền tháng để mua.” Ai nói là mua cho hắn.
Thiếu Đế nghe vậy, thần sắc khẽ thay đổi, ừ một tiếng rồi không tiếp lời nàng nữa, xoay người liếc mắt nhìn nàng một cái: “Thân thể tốt lên rồi? Nghe giọng nói thì không có gì đáng ngại.”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, tiểu cung nữ lập tức đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận liếc hắn một cái rồi chạy đi, chạy cũng không chạy đi đâu được, đợi đến lúc đại thái giám Triệu Đồng không biết loanh quanh lòng vòng, cuối cùng vẫn kêu Thu Nguyệt tới gọi nàng.
Tiểu cung nữ bị dày vò một phen, sau nửa đêm buồn ngủ mơ màng màng ôm eo Thiếu Đế mà ngủ thiếp đi.
–
Trong phủ Văn Tín hầu, hôm đó Lã Bất Vi bị Doanh Chính gọi vào cung, cũng nhận được tin tức công tử Thành Kiểu bí mật liên lạc con em quý tộc và các hoàng tử, ý đồ phản loạn.
Từ sự việc này, gã nhìn ra Thiếu Đế càng thêm trầm ổn, gặp phải chuyện thế này cũng không giống như lúc trước chỉ biết nhờ Lã Bất Vi gã nghĩ ra chủ ý, mà là sử dụng rất nhiều tin tức thông qua người của mình đưa về để giải thích cách nhìn của hắn.
Lã Bất Vi vừa vui mừng lại vừa cảm thấy phức tạp.
Doanh Chính cho rằng công tử Thành Kiểu luôn hi hi ha ha ngày xưa, đột nhiên thay đổi lớn như vậy là vì bị nhóm người ở Triệu quốc khiêu khích.
Tần quốc mặc dù thực lực hùng mạnh, cường thịnh hơn những quốc gia khác, thực lực của Tần quân trên chiến trường, diệt sát một quốc gia nào đó là điều có thể làm được.
Nhưng nếu là các nước liên hợp lại, từ danh tiếng của quốc gia, người tài đức vẹn toàn được phái đến các quốc gia khác làm sứ đồ, lại vì lấy được tín nhiệm mà trao đổi con tin, thì có thể ký kết thoả thuận “Hợp Tung”.
Mấy tiểu quốc tập hợp binh lực để hỗ trợ nhau, vừa có thể ngăn cản thế công của quân Tần, thậm chí nếu có dũng tướng có thể tấn công vài thành liên tiếp.
Tần quốc kể từ thời Tần Chiêu Tương Vương, không biết đã chịu thiệt như vậy mấy lần.
Vì đại nghiệp thống nhất thiên hạ, thương thảo một phen, quyết định loại bỏ căn bản ngăn chặn khả năng liên kết các quốc gia, ý đồ châm ngòi quan hệ các quốc gia.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương