Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 342



Kiều Tư Vũ đã trở lại 3

Buổi trưa, khi Phong Ánh Nguyệt về nhà ăn cơm, cô liền phát hiện mẹ Đường bất ngờ nấu một con búp bê trứng cho cô.

Thật ra búp bê trứng có nghĩa là vẽ một con búp bê hình người nhỏ ở trên vỏ trứng, sau đó thiêu chín nó, đa phần loại trứng này được dùng để an ủi người khác.

Cũng là một loại mê tín nhỏ.

Phong Ánh Nguyệt nhận lấy búp bê trứng, cười nhìn mẹ Đường hỏi: "Thiêu ở đâu đây ạ?"

Bếp nhà bọn họ cũng không dễ cháy.

Mẹ Đường hé miệng cười cười: "Về nhà ngang đốt, trong sân bên kia làm được."

Buổi trưa Phong Ánh Nguyệt ăn búp bê trứng, buổi tối chờ khi cô ngủ, mẹ Đường còn dậy đi qua đi lại mấy lần để nghe xem cô có ngủ ngon hay không.

Phong Ánh Nguyệt ngủ khá ngon, Nguyên Đản lại chịu tội.

Mỗi một lần mẹ Đường thức dậy, cậu nhóc đều nghe thấy tiếng động.

Vậy nên buổi sáng khi thấy khuôn mặt nhỏ tiều tụy của cậu nhóc, mẹ Đường cảm thấy rất chột dạ nên cố ý nấu cho cậu một quả trứng chần.

Nguyên Đản cười chia quả trứng chần kia thành ba phần, ăn chung với bọn họ.

Tết Trung thu được nghỉ hai ngày, Phong Ánh Nguyệt đem một hộp bánh trung thu về, còn có một túi cốm gạo, một túi chè mè đen.

Đây là do trường học phát.

Buổi trưa anh hai Đường qua, sau khi ăn bữa trưa tại ký túc xá xong thì ở lại chờ Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản tan học.

Vậy nên không bao lâu sau, mọi người liền cùng cầm đồ ngồi xe bò trở về nhà cũ.

Bọn họ vừa rời đi chẳng bao lầu, Đường Văn Sinh đi đường mệt mỏi trở về nhà hụt.

Thầy Trương đang ngồi trên hành lang xem báo thấy anh trở về còn nhiệt tình chào hỏi: "Cậu về trễ một bước rồi! Bọn họ mới vừa rời đi cách đây tầm mười phút xong."

Đường Văn Sinh nghe vậy chỉ cười cười. Đầu tiên anh đặt một nửa phần đồ mua về vào trong nhà, rồi lại cầm phần còn dư đi sang nhà ngang bên kia tìm chị dâu Hồng, ngồi xe bò của chị ấy đuổi theo anh hai Đường.

May là vì nhiều người nên anh hai Đường đánh xe khá chậm, trên đường đi Nguyên Đản lại đột ngột bị đau bụng, muốn đi nhà xí, thế nên anh hai Đường liền dừng xe bò lại bên lề đường, dẫn Nguyên Đản đến nhà người cùng thôn để đi nhà xí.

Cứ như vậy, chị dâu Hồng đuổi kịp.

Khi nghe thấy giọng của Đường Văn Sinh, hai người đang nói chuyện còn tưởng rằng mình nghe thấy ảo giác.

Dù sao Đường Văn Sinh cũng không nói anh sẽ trở về vào dịp Trung thu trong thư.

"Nhìn phía sau!"

Thấy hai người ngây ngơ ngẩng đầu nhìn về phía trước, Đường Văn Sinh bất đắc dĩ hô to.

Chị dâu Hồng cười không ngừng: "Bên này, bên này này!"

"Văn Sinh trở lại rồi!"

Mẹ Đường vừa mừng vừa sợ.

Phong Ánh Nguyệt mau chóng chạy qua, Đường Văn Sinh xuống xe bò, cũng xách những thứ trên đó xuống dưới, sau đó ôm Phong Ánh Nguyệt trước mặt một cái rất nhanh rồi lại buông ra.

"Anh đến trễ một bước, không thì đã có thể đi cùng mọi người rồi."

"Anh cũng chẳng báo trước một tiếng, chúng em cũng đâu biết hôm nay anh lại về."

Phong Ánh Nguyệt không nhịn được, giơ tay lên sờ mặt anh một cái: "Nhìn gầy."

Chị dâu Hồng thấy bọn họ dính lấy nhau thì cũng không tiến lên quấy rầy, mẹ Đường cười híp mắt đưa tiền xe cho chị ấy, chờ khi chị dâu Hồng đuổi xe bò quay lại, hai người mới đỏ mặt tránh đường ra.

Khi Nguyên Đản và anh hai Đường trở về liền thấy bên cạnh xe bò có thêm một bóng người quen mắt.

"Cha trở lại rồi!"

Nguyên Đản chạy tới, ôm chặt lấy hông Đường Văn Sinh, ngẩng đầu lên hưng phấn không thôi: "Sao cha lại về thế?"

Đường Văn Sinh cười nói lý do mình bắt kịp, anh hai Đường rất hối hận.

"Nếu anh chờ thêm một chút là chúng ta có thể đi cùng nhau rồi!"

"Được rồi, cũng không ai biết hôm nay nó về mà. Nhanh đi nào, trời sắp chuyển âm u rồi."

Mẹ Đường cười híp mắt nói.

Anh hai Đường mau chóng lên xe, chờ khi cả bọn ổn định chỗ ngồi rồi thì mới đuổi xe bò tiến về phía trước.

Trước cổng đội sản xuất, cha Đường chắp tay sau lưng đi qua đi lại: "Sao mà còn chưa về nữa?"

Lại chờ thêm một chốc, trời đã đen đến không thấy gì được nữa, bấy giờ cha Đường mới mở đèn pin lên, cũng càng lúc càng thấy sốt ruột.

Cũng may không bao lâu sau, ông liền nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, khi ấy cha Đường mới thở phào nhẹ nhõm.

Chị dâu hai Đường ở nhà hầm chân heo cách thủy, chân heo vừa hầm cách thủy chín tới, ngay lúc đang xào món ăn khác thì liền nghe thấy trong sân có tiếng người trò chuyện, cô ta cất cao giọng nói với ra: "Nguyên Đản, mọi người về rồi sao?"

"Còn có em nhé chị dâu hai."

Đường Văn Sinh cười đi vào nhà bếp, xắn tay áo lên, lập tức tiến đến giúp canh lửa.

Điều này làm chị dâu hai Đường kinh ngạc đến ngây người: "Văn Sinh cũng về rồi sao? Ây dô, thế thì Trung thu năm nay đúng là bữa đoàn viên lớn!"

"Đúng đó, nó làm mọi người giật mình." Mẹ Đường và Phong Ánh Nguyệt cũng tiến vào giúp đỡ.

Về phần anh hai Đường, anh ấy đi cất xe bò lại xong thì dắt bò vào chuồng bò nghỉ ngơi.
Chương trước Chương tiếp