Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 35



Vô trung sinh hữu 1

Chị dâu Triệu ngồi đối diện với Triệu Thiên, còn anh ta thì lại nở nụ cười vô tội nhìn bát bún cải chua ở trước mặt.

"Anh vẫn còn biết tôi là vợ anh à."

Chị dâu Triệu trợn mắt, có chút ghét bỏ khi thấy bộ dạng ngốc nghếch này của anh ta, liền cầm đôi đũa đặt một cái "cạch" ở trước mặt anh ta, hừ lạnh nói: "Em nói cho anh biết, ngày nào Niếp Niếp còn chưa về đây thì anh đừng mong em cho anh sắc mặt tốt."

"Dạ dạ dạ!" Triệu Thiên liên tục đáp ứng, thấy mắt chị dâu Triệu còn hơi sưng đỏ, trong lòng đau xót không thôi: "Anh nghĩ kỹ rồi, lần sau nghỉ phép anh liền đến đó dẫn Niếp Niếp về."

"Nếu họ không chịu thì sao?"

Hai mắt của chị dâu Triệu vừa sáng lên, liền nhớ tới mẹ chồng và mấy bà chị dâu khó nhằn khác của mình.

"Vậy thì chúng ta sẽ không đem một đồng nào về cho bọn họ, để xem ai cứng hơn ai."

Đang nói giữa chừng bỗng ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phong Ánh Nguyệt, chị dâu Triệu vội vàng chạy ra mở cửa.

"Em không cần phải khách sáo như vậy đâu."

Thấy cô bưng tới một bát thịt cá, chị dâu Triệu có chút tức giận.

Phong Ánh Nguyệt đưa cho cô ấy: “Mời hai người nếm thử tay nghề của em, chị mau đổi bát cho em đi, Văn Sinh còn đang đợi em về ăn cơm."

"Em đấy." Chị dâu Triệu trừng mắt nhìn cô sau đó mới nhận lấy bát cá, xoay người: "Đợi chị một lát."

Khi cô ấy đi ra, trên tay bưng một bát bún đầy.

Phong Ánh Nguyệt mỉm cười, cũng không khách sáo mà nhận lấy.

Cô vừa bước vào nhà đã thấy Đường Văn Sinh ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn ăn đợi mình về ăn cơm.

Phong Ánh Nguyệt đặt bát bún xuống, liền nói về chị dâu Triệu.

"Nhìn chị ấy độc mồm độc miệng vậy thôi chứ thật ra là một người rất tốt." Đường Văn Sinh nghe vậy cười lớn.

Sau khi hai người dùng bữa xong, Đường Văn Sinh liền bảo Phong Ánh Nguyệt đi học bài còn anh sẽ đi rửa chén, sẵn tiện lấy quần áo ở trên sân thượng xuống.

Anh còn đun nước để lát nữa rửa mặt và rửa chân.

Phong Ánh Nguyệt soạn đề một hồi, ngẩng đầu nói: "Văn Sinh, em cảm thấy đồ ăn trong nhà máy cũng bình thường, anh nghĩ nếu mang cơm nhà theo ăn có phải sẽ ngon hơn không?"

Buổi chiều cô có nghe ngóng ở chỗ chị dâu Tiêu thì biết rằng số người mang cơm nhà chiếm đa số, còn những người ăn ở nhà ăn nếu không phải là đang ở ký túc xá thì chính là chưa lập gia đình.

Triệu Thiên cũng mang cơm đi, nhưng vì chị dâu Triệu hôm nay mất hứng mà không chuẩn bị đồ ăn cho anh ta, với cả anh ta cũng vội vàng đi làm nên hôm nay phải đến nhà ăn dùng bữa.

"Ừ, chúng ta cùng làm."

Đường Văn Sinh nói.

Phong Ánh Nguyệt thấy điểm này của Đường Văn Sinh thật sự rất tốt, anh sẽ không có suy nghĩ việc nhà chỉ dành cho phụ nữ.

Cho dù là ở quê hay trong huyện, anh sẽ luôn chủ động đứng ra làm.

Không chỉ có mỗi anh mà cha Đường lẫn anh hai Đường cũng như vậy, có thể thấy được gia phong nhà họ Đường rất tốt.

"Chắc ngày mai anh phải ăn tạm ở nhà ăn rồi, chiều em sẽ đi mua nguyên liệu để ngày mốt chuẩn bị cơm cho anh."

Phong Ánh Nguyệt nói.

"Ừ."

Đường Văn Sinh gật đầu, tiếng của ấm đun nước vang lên, anh liền đứng dậy đi ra ngoài lấy nước, nghe tiếng nước đổ vào chậu sứ, Phong Ánh Nguyệt cũng không đợi đến khi anh lên tiếng, cô lập tức cầm khăn đứng dậy đi ra ngoài.

Chậu rửa chân khá nhỏ nhưng vẫn đủ cho hai người, lúc này cũng có không ít người đang ngâm chân ở trước cửa nhà, Phong Ánh Nguyệt vẫn mang đôi giày rơm lúc cô vừa tới đây. Buổi tối, sau khi rửa chân xong, cô sẽ mang đôi giày vải mà Đường Văn Sinh đã cho mình.

Mặc dù không mang vừa giày vải của anh nhưng nếu đặt giày rơm ở bên trong để đi thì cũng không đến nổi.

Hiện tại, đế giày của Phong Ánh Nguyệt đã được làm xong, còn phần thân giày dự kiến sau hai ngày nữa sẽ hoàn thành, lúc đó cô sẽ có giày vải mới để mang.
Chương trước Chương tiếp