Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính
Chương 366
Chú út Lâm kết hôn 4
Sau khi Tống Chi biết được việc này, cười một cách khoa trương, Tiểu Diệp Tử bên cạnh cũng bắt chước mẹ cậu bé cười khiến Phong Ánh Nguyệt không nhịn được cũng cười theo.
Hồng Kiến Quân đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng cười trong phòng chính cũng không nhịn được cong môi cười.
Hôm nay Nguyên Đản hẹn mấy bạn học chơi bóng rổ, lúc này đang ở sân trường chơi vui vẻ, cho nên không qua đây cùng cô.
Mà mẹ Đường hẹn đi dạo phố cùng với thím Trương, vì vậy chỉ có một mình Phong Ánh Nguyệt đến thăm.
“Em thấy chị không cần phải giảm cân, chị vẫn thuộc về hơi gầy.” Tống Chi liếc nhìn vòng eo thon thả của Phong Ánh Nguyệt cùng nơi nào đó phồng lên.
Phong Ánh Nguyệt chú ý đến ánh mắt của cô ấy, nhanh chóng lườm cô ấy một cái: “Cô nhìn ở đâu!”
“Hì, hì.” Tống Chi không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn lại gần nhỏ giọng hỏi: “Em nhớ lúc mới quen chị không có như thế… Chị ăn cái gì đó?”
Sau khi sinh Tiểu Diệp Tử, cô ấy mới có chút biến đổi, nhưng Phong Ánh Nguyệt còn chưa sinh con.
“Tôi chỉ ăn ngũ cốc hoa màu.” Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt đẩy cô ấy ra.
Tống Chi sờ sờ cằm: “Gần đây khẩu vị của chị thế nào?”
“Rất tốt.”
Phong Ánh Nguyệt trả lời.
“Vậy chị có thích ăn chua? Hoặc là cay, hương vị nặng một chút?”
Phong Ánh Nguyệt nghe ra là lạ: “Cô không phải nói tôi có đấy chứ?”
Tống Chi gật đầu, bộ dạng người từng trải: “Chị không thể do ăn một chút đồ ăn ở nhà ăn mà tăng cân được.”
“Không có, tôi đã đi kiểm tra sức khỏe.” Phong Ánh Nguyệt lại đỏ mặt: “Bác sĩ nói tôi chỉ mập thôi.”
Hơn nữa, Đường Văn Sinh đã đi được mấy tháng, nếu cô đột nhiên có thì đầu của Đường Văn Sinh sẽ xanh um.
Tống Chi nghe vậy tỏ ra tiếc nuối, thấy vậy khóe miệng Phong Ánh Nguyệt giật giật, dứt khoát ôm Tiểu Diệp Tử vào lòng hôn một cái.
Tiểu Diệp Tử lấy tay ôm lấy mặt của cô, mím môi cúi xuống hôn lên mặt cô mấy cái.
Chọc cho Phong Ánh Nguyệt ôm đứa trẻ chặt hơn: “Thật đáng yêu.”
Khi cô đang bị bé con hấp dẫn, Đường Văn Sinh đang ở trong phòng phẫu thuật thực hiện nối xương người. Nửa học kỳ này, anh được phân công đến một bệnh viện để thực tập, nếu gặp chuyện nhỏ, bác sĩ hướng dẫn sẽ không ngần ngại để anh làm. Đây là do vận may của Đường Văn Sinh tốt, gặp một người thầy tốt bụng.
Các bạn của anh thì không được may mắn như vậy, sau khi tan sở, bọn họ tìm một chỗ để ăn tối. Đường Văn Sinh nghe một số bạn học nói về thầy hướng dẫn của mình, thật là giày vò người khác.
“Tôi chỉ được phân loại tài liệu, còn những cái khác không được đụng vào, thật là nghẹn c.h.ế.t mà!”
“Còn tôi thì sao? Sắp xếp tôi và y tá thực tập cùng phát tài liệu và biểu mẫu khắp nơi. Nhìn xem hai cái chân của tôi đều sưng lên rồi đó?”
Một người bạn học duỗi đôi chân dài của mình ra cho bọn người Đường Văn Sinh nhìn.
“Tôi thì giống như người trong suốt.” Bạn học ngồi kế bên Đường Văn Sinh yếu ớt nói: “Thầy hướng dẫn của tôi thà sai chị y tá chứ không thèm để ý đến tôi.”
“Thật khó quá.”
Mấy người trăm miệng một lời, Đường Văn Sinh thì ngược lại có chút lúng túng, do anh không gặp những phiền phức đó, hơn nữa anh càng ngày càng thành thạo tiểu phẫu.
Đúng lúc này phục vụ mang thức ăn lên, Đường Văn Sinh an ủi mọi người nói: “Bữa ăn này để tôi mời các cậu.”
“Anh em tốt.”
“Tôi bỗng nhiên cảm thấy chân của mình đã hoạt động trở lại.”
“Ngày mai tôi sẽ chủ động xin thầy hướng dẫn việc để làm!”
Trong lúc nhất thời mấy người lưng hết đau, chân hết mỏi, ăn cơm khí thế.
Đường Văn Sinh thấy vậy bật cười, bỗng nhiên nhớ đến Phong Ánh Nguyệt bọn họ, còn hơn hai tháng nữa anh có thể trở về huyện.
Nghĩ đến đây, Đường Văn Sinh cũng có tinh thần hơn.
Bởi vì sau này sẽ có ít cơ hội đến thành phố hơn, cho nên khi rảnh rỗi Đường Văn Sinh sẽ đến thăm cậu Lưu.
Mà cuối cùng chú út Lâm cũng muốn tổ chức đám cưới, Đường Văn Sinh đã viết một bức thư cho Phong Ánh Nguyệt. Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng hồi âm, bên trong còn có một bức thư Nguyên Đản gửi cho Vĩnh Bình.
Chú út Lâm trông vô cùng rạng rỡ, Đường Văn Sinh còn nhìn thấy anh cả Lâm, hai người trạc tuổi nhau nhưng anh cả Lâm hơn tháng, cho nên Đường Văn Sinh theo chú út Lâm gọi cậu ấy một tiếng anh.
Vài năm trở lại đây, thanh niên trí thức có thể trở lại thành phố vì nhiều lý do, cũng không phải chỉ có một con đường thi đại học.
Hầu hết các thanh niên trí thức không lập gia đình ở nông thôn đều lựa chọn trở lại thành phố.
Anh cả Lâm chính là một trong số đó, cậu ấy cũng là một người lập dị, cậu ấy đã thi vào đại học nhiều lần và lần nào cũng đậu, chỉ là không đi học, làm cho thím Lâm rất là tức giận.
Hết lần này đến lần khác người này cứng đầu giống như trâu, không thể khuyên được.
Mắt thấy đã gần đến tháng sáu, anh cả Lâm lại chuẩn bị thi đại học, lần này cậu ấy thi đậu sẽ thật sự đi học.
Sau khi Tống Chi biết được việc này, cười một cách khoa trương, Tiểu Diệp Tử bên cạnh cũng bắt chước mẹ cậu bé cười khiến Phong Ánh Nguyệt không nhịn được cũng cười theo.
Hồng Kiến Quân đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng cười trong phòng chính cũng không nhịn được cong môi cười.
Hôm nay Nguyên Đản hẹn mấy bạn học chơi bóng rổ, lúc này đang ở sân trường chơi vui vẻ, cho nên không qua đây cùng cô.
Mà mẹ Đường hẹn đi dạo phố cùng với thím Trương, vì vậy chỉ có một mình Phong Ánh Nguyệt đến thăm.
“Em thấy chị không cần phải giảm cân, chị vẫn thuộc về hơi gầy.” Tống Chi liếc nhìn vòng eo thon thả của Phong Ánh Nguyệt cùng nơi nào đó phồng lên.
Phong Ánh Nguyệt chú ý đến ánh mắt của cô ấy, nhanh chóng lườm cô ấy một cái: “Cô nhìn ở đâu!”
“Hì, hì.” Tống Chi không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn lại gần nhỏ giọng hỏi: “Em nhớ lúc mới quen chị không có như thế… Chị ăn cái gì đó?”
Sau khi sinh Tiểu Diệp Tử, cô ấy mới có chút biến đổi, nhưng Phong Ánh Nguyệt còn chưa sinh con.
“Tôi chỉ ăn ngũ cốc hoa màu.” Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt đẩy cô ấy ra.
Tống Chi sờ sờ cằm: “Gần đây khẩu vị của chị thế nào?”
“Rất tốt.”
Phong Ánh Nguyệt trả lời.
“Vậy chị có thích ăn chua? Hoặc là cay, hương vị nặng một chút?”
Phong Ánh Nguyệt nghe ra là lạ: “Cô không phải nói tôi có đấy chứ?”
Tống Chi gật đầu, bộ dạng người từng trải: “Chị không thể do ăn một chút đồ ăn ở nhà ăn mà tăng cân được.”
“Không có, tôi đã đi kiểm tra sức khỏe.” Phong Ánh Nguyệt lại đỏ mặt: “Bác sĩ nói tôi chỉ mập thôi.”
Hơn nữa, Đường Văn Sinh đã đi được mấy tháng, nếu cô đột nhiên có thì đầu của Đường Văn Sinh sẽ xanh um.
Tống Chi nghe vậy tỏ ra tiếc nuối, thấy vậy khóe miệng Phong Ánh Nguyệt giật giật, dứt khoát ôm Tiểu Diệp Tử vào lòng hôn một cái.
Tiểu Diệp Tử lấy tay ôm lấy mặt của cô, mím môi cúi xuống hôn lên mặt cô mấy cái.
Chọc cho Phong Ánh Nguyệt ôm đứa trẻ chặt hơn: “Thật đáng yêu.”
Khi cô đang bị bé con hấp dẫn, Đường Văn Sinh đang ở trong phòng phẫu thuật thực hiện nối xương người. Nửa học kỳ này, anh được phân công đến một bệnh viện để thực tập, nếu gặp chuyện nhỏ, bác sĩ hướng dẫn sẽ không ngần ngại để anh làm. Đây là do vận may của Đường Văn Sinh tốt, gặp một người thầy tốt bụng.
Các bạn của anh thì không được may mắn như vậy, sau khi tan sở, bọn họ tìm một chỗ để ăn tối. Đường Văn Sinh nghe một số bạn học nói về thầy hướng dẫn của mình, thật là giày vò người khác.
“Tôi chỉ được phân loại tài liệu, còn những cái khác không được đụng vào, thật là nghẹn c.h.ế.t mà!”
“Còn tôi thì sao? Sắp xếp tôi và y tá thực tập cùng phát tài liệu và biểu mẫu khắp nơi. Nhìn xem hai cái chân của tôi đều sưng lên rồi đó?”
Một người bạn học duỗi đôi chân dài của mình ra cho bọn người Đường Văn Sinh nhìn.
“Tôi thì giống như người trong suốt.” Bạn học ngồi kế bên Đường Văn Sinh yếu ớt nói: “Thầy hướng dẫn của tôi thà sai chị y tá chứ không thèm để ý đến tôi.”
“Thật khó quá.”
Mấy người trăm miệng một lời, Đường Văn Sinh thì ngược lại có chút lúng túng, do anh không gặp những phiền phức đó, hơn nữa anh càng ngày càng thành thạo tiểu phẫu.
Đúng lúc này phục vụ mang thức ăn lên, Đường Văn Sinh an ủi mọi người nói: “Bữa ăn này để tôi mời các cậu.”
“Anh em tốt.”
“Tôi bỗng nhiên cảm thấy chân của mình đã hoạt động trở lại.”
“Ngày mai tôi sẽ chủ động xin thầy hướng dẫn việc để làm!”
Trong lúc nhất thời mấy người lưng hết đau, chân hết mỏi, ăn cơm khí thế.
Đường Văn Sinh thấy vậy bật cười, bỗng nhiên nhớ đến Phong Ánh Nguyệt bọn họ, còn hơn hai tháng nữa anh có thể trở về huyện.
Nghĩ đến đây, Đường Văn Sinh cũng có tinh thần hơn.
Bởi vì sau này sẽ có ít cơ hội đến thành phố hơn, cho nên khi rảnh rỗi Đường Văn Sinh sẽ đến thăm cậu Lưu.
Mà cuối cùng chú út Lâm cũng muốn tổ chức đám cưới, Đường Văn Sinh đã viết một bức thư cho Phong Ánh Nguyệt. Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng hồi âm, bên trong còn có một bức thư Nguyên Đản gửi cho Vĩnh Bình.
Chú út Lâm trông vô cùng rạng rỡ, Đường Văn Sinh còn nhìn thấy anh cả Lâm, hai người trạc tuổi nhau nhưng anh cả Lâm hơn tháng, cho nên Đường Văn Sinh theo chú út Lâm gọi cậu ấy một tiếng anh.
Vài năm trở lại đây, thanh niên trí thức có thể trở lại thành phố vì nhiều lý do, cũng không phải chỉ có một con đường thi đại học.
Hầu hết các thanh niên trí thức không lập gia đình ở nông thôn đều lựa chọn trở lại thành phố.
Anh cả Lâm chính là một trong số đó, cậu ấy cũng là một người lập dị, cậu ấy đã thi vào đại học nhiều lần và lần nào cũng đậu, chỉ là không đi học, làm cho thím Lâm rất là tức giận.
Hết lần này đến lần khác người này cứng đầu giống như trâu, không thể khuyên được.
Mắt thấy đã gần đến tháng sáu, anh cả Lâm lại chuẩn bị thi đại học, lần này cậu ấy thi đậu sẽ thật sự đi học.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương