Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính
Chương 56
Tủi nhục của chị dâu Tiêu 2
Kết quả là khi ra khỏi cửa phát hiện Đường Văn Sinh đang cầm đồ đứng đó.
"Sao anh lại tới đây?"
Phong Ánh Nguyệt bước nhanh về phía trước, cười hỏi.
"Buổi tối chị dâu Triệu mời chúng ta tới nhà họ ăn cơm, anh tới đón em."
Khi Đường Văn Sinh về nhà ngang thì chị dâu Triệu nói với anh, cho nên anh mới đi đón người.
"Anh mua gì thế?"
Thấy anh xách túi vải, Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Kẹo giấy màu vàng, Niếp Niếp thích ăn."
Đến nhà người ta làm khách cũng không thể đi tay không.
Phong Ánh Nguyệt khen anh suy nghĩ chu đáo. Đường Văn Sinh có chút xấu hổ quay đầu đi, hai người đi về phía trước.
"Đúng rồi, lúc đang làm việc chị dâu Tiêu nhờ người báo với anh, nói hai ngày nữa muốn tới gặp em."
Đường Văn Sinh nói.
"Chị dâu Tiêu..."
Phong Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên, dù sao họ cũng mới quen nhau hơn nửa tháng. Vả lại chị dâu Tiêu không sống ở nhà ngang, chồng cô ấy là người ở trong thị trấn, có nhà.
"Đúng..." Đường Văn Sinh không biết tại sao đối phương lại đến.
"Nói việc gì?"
"Ngày mai anh lại xác định xem. Người đưa tin cũng không nói ngày nào sẽ đến."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Được."
Chị dâu Triệu mời họ đi ăn tối cũng là vì Phong Ánh Nguyệt đã chăm sóc Niếp Niếp rất nhiều từ sau khi Niếp Niếp tới, thỉnh thoảng lại cho Niếp Niếp ăn quà vặt.
Đồ ăn không nhiều nhưng số lượng lớn.
Rau xanh xào, cá muối và một chút rượu sake.
Cá có hai con, con nào cũng lớn.
Sau khi ăn xong, Phong Ánh Nguyệt giúp dọn dẹp bát đĩa, Đường Văn Sinh thì giúp lau nhà.
Điều này khiến Triệu Thiên đang ngồi bên cạnh rất xấu hổ. Anh ta giật lấy cây chổi từ tay Đường Văn Sinh, vừa quét vừa nói: “Cậu cũng không biết bây giờ ở nhà ngang mấy người đàn ông gương mẫu như tôi còn không cao bằng bắp chân của cậu đâu."
"Cái gì?"
Đường Văn Sinh không hiểu. "Nghĩa là so với cậu, tôi không làm gì được cả." Triệu Thiên nhún nhún vai: "Cũng may tôi không kém lắm. Tầng ba đánh vợ, tầng bốn thường xuyên mắng vợ mới là người đứng cuối cùng."
Đường Văn Sinh giờ đã hiểu. Anh nghĩ đến cách cư xử thường ngày của Triệu Thiên với cả thỉnh thoảng chị dâu Triệu mắng anh ta là tổ tông thì cười không trả lời.
Đêm nay bọn họ không học, chỉ ngồi ở nhà Triệu Thiên nói chuyện rất nhiều. Niếp Niếp ngủ rồi hai người Phong Ánh Nguyệt mới đứng dậy về nhà.
Chị dâu Triệu vẫn có chút chưa thỏa mãn, nói với bóng lưng của Phong Ánh Nguyệt: "Ngày mai chúng ta cùng đi chợ nông sản nhé."
"Được ạ."
Phong Ánh Nguyệt quay đầu lại mỉm cười đáp.
Thấy vậy, Triệu Thiên đợi cô ấy đóng cửa lại rồi trêu chọc: "Em thú vị thật đấy. Khi người ta vừa tới, là ai chướng mắt người ta thế?"
"Anh nhắc lại xem!"
Chị dâu Triệu nhìn qua sắc lẹm.
Triệu Thiên sờ mũi, oán giận nói: “Còn không cho người ta nói nữa."
“Bây giờ chúng em đang thân, anh đừng có gây xích mích.” Chị dâu Triệu mắng: “Anh có thể học hỏi từ đồng chí Tiểu Đường, giúp em một tay khi em nấu ăn là em đã cảm tạ trời đất rồi.”
Triệu Thiên kêu rên: "Đừng so sánh anh với cậu ta nữa! Có ai trong nhà ngang chúng ta có thể khiến vợ thỏa mãn hơn cậu ta nữa đâu?"
Chị dâu Triệu khẽ hừ một tiếng: "Tự anh tìm hiểu nguyên nhân đi. Qua đây, ngủ."
Triệu Thiên không dám nói lời nào, yên lặng chen vào chỗ trong cùng. Tựa như cảm thấy anh ta ở bên trong không đủ, chị dâu Triệu một cước đá anh ta, Triệu Thiên ấm ức mà dựa vào tường ngủ.
Vài ngày sau, chị dâu Tiêu cầm theo đồ đạc đến nhà Phong Ánh Nguyệt. Phong Ánh Nguyệt cũng không có gì để chiêu đãi, tình cờ hôm nay ông lão bán cá đến nên Phong Ánh Nguyệt đã mua hai con cá lớn từ sáng sớm.
Lại đến nhà chị dâu Triệu mang một ít dưa cải muối làm cá ngâm, mời chị dâu Triệu qua nhà ăn tối nhưng đối phương không đến. Vì vậy Phong Ánh Nguyệt bèn dẫn Niếp Niếp đi.
"Chị nên đến đây từ sớm, nhưng em cũng đoán được đó, người bạn mà chị nói đến thực ra là chính bản thân chị. Chê cười rồi."
Chị dâu Tiêu hơi đỏ mặt.
"Có gì đâu, kết quả kiểm tra thế nào?"
Phong Ánh Nguyệt cẩn thận gỡ xương cá, sau đó cho thịt cá vào bát của Niếp Niếp.
“Không phải chị có vấn đề, mà là người đàn ông của chị.” Chị dâu Tiêu có cảm giác thở phào: “Em không biết mấy năm nay chị bị mẹ chồng nhà chị ầm ĩ đau đầu đến mức nào đâu. Bây giờ thì hay rồi, người có vấn đề không phải là chị. Sau khi mẹ chồng chị biết thì trực tiếp đưa cho chị hai trăm đồng, nói là cứ chữa đi, không có tiền rồi lại nói với họ."
Chị dâu Tiêu nói xong rất kích động.
"Lúc đó chỉ vào mũi nói chị không thể sinh con, họ cũng không để chị đi khám, mà không phải là bảo chị uống mấy thứ lung tung thì cũng là lén lút nói với chồng chị bỏ chị đi, tìm một người trẻ tuổi khác."
Nhắc đến nỗi oan ức mấy năm nay, mắt chị dâu Tiêu không khỏi đỏ hoe.
"Không nghĩ nữa, đều đã qua rồi, sức khỏe anh ấy có thể chữa khỏi không?"
“Có thể.” Nói đến đây, chị dâu Tiêu gật đầu: “Chỉ là hơi lâu thôi. Anh ấy cảm thấy áy náy, có lỗi với chị, dù sao mấy năm nay chị cũng vì anh ấy mà chịu đựng nhiều như vậy.”
Niếp Niếp không hiểu họ nói gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó là con cá này thật là ngon.
Sau khi chị dâu Tiêu giúp Phong Ánh Nguyệt rửa bát đĩa thì đề cập đến một chuyện khác: "Nghe chủ nhiệm Lý nói mấy ngày nữa sẽ bận rộn trở lại, có thể sẽ lại đến gặp em. Em bảo đồng chí Tiểu Đường hỏi thăm một lần nữa đi, tốt nhất là xác định luôn."
Kết quả là khi ra khỏi cửa phát hiện Đường Văn Sinh đang cầm đồ đứng đó.
"Sao anh lại tới đây?"
Phong Ánh Nguyệt bước nhanh về phía trước, cười hỏi.
"Buổi tối chị dâu Triệu mời chúng ta tới nhà họ ăn cơm, anh tới đón em."
Khi Đường Văn Sinh về nhà ngang thì chị dâu Triệu nói với anh, cho nên anh mới đi đón người.
"Anh mua gì thế?"
Thấy anh xách túi vải, Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Kẹo giấy màu vàng, Niếp Niếp thích ăn."
Đến nhà người ta làm khách cũng không thể đi tay không.
Phong Ánh Nguyệt khen anh suy nghĩ chu đáo. Đường Văn Sinh có chút xấu hổ quay đầu đi, hai người đi về phía trước.
"Đúng rồi, lúc đang làm việc chị dâu Tiêu nhờ người báo với anh, nói hai ngày nữa muốn tới gặp em."
Đường Văn Sinh nói.
"Chị dâu Tiêu..."
Phong Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên, dù sao họ cũng mới quen nhau hơn nửa tháng. Vả lại chị dâu Tiêu không sống ở nhà ngang, chồng cô ấy là người ở trong thị trấn, có nhà.
"Đúng..." Đường Văn Sinh không biết tại sao đối phương lại đến.
"Nói việc gì?"
"Ngày mai anh lại xác định xem. Người đưa tin cũng không nói ngày nào sẽ đến."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Được."
Chị dâu Triệu mời họ đi ăn tối cũng là vì Phong Ánh Nguyệt đã chăm sóc Niếp Niếp rất nhiều từ sau khi Niếp Niếp tới, thỉnh thoảng lại cho Niếp Niếp ăn quà vặt.
Đồ ăn không nhiều nhưng số lượng lớn.
Rau xanh xào, cá muối và một chút rượu sake.
Cá có hai con, con nào cũng lớn.
Sau khi ăn xong, Phong Ánh Nguyệt giúp dọn dẹp bát đĩa, Đường Văn Sinh thì giúp lau nhà.
Điều này khiến Triệu Thiên đang ngồi bên cạnh rất xấu hổ. Anh ta giật lấy cây chổi từ tay Đường Văn Sinh, vừa quét vừa nói: “Cậu cũng không biết bây giờ ở nhà ngang mấy người đàn ông gương mẫu như tôi còn không cao bằng bắp chân của cậu đâu."
"Cái gì?"
Đường Văn Sinh không hiểu. "Nghĩa là so với cậu, tôi không làm gì được cả." Triệu Thiên nhún nhún vai: "Cũng may tôi không kém lắm. Tầng ba đánh vợ, tầng bốn thường xuyên mắng vợ mới là người đứng cuối cùng."
Đường Văn Sinh giờ đã hiểu. Anh nghĩ đến cách cư xử thường ngày của Triệu Thiên với cả thỉnh thoảng chị dâu Triệu mắng anh ta là tổ tông thì cười không trả lời.
Đêm nay bọn họ không học, chỉ ngồi ở nhà Triệu Thiên nói chuyện rất nhiều. Niếp Niếp ngủ rồi hai người Phong Ánh Nguyệt mới đứng dậy về nhà.
Chị dâu Triệu vẫn có chút chưa thỏa mãn, nói với bóng lưng của Phong Ánh Nguyệt: "Ngày mai chúng ta cùng đi chợ nông sản nhé."
"Được ạ."
Phong Ánh Nguyệt quay đầu lại mỉm cười đáp.
Thấy vậy, Triệu Thiên đợi cô ấy đóng cửa lại rồi trêu chọc: "Em thú vị thật đấy. Khi người ta vừa tới, là ai chướng mắt người ta thế?"
"Anh nhắc lại xem!"
Chị dâu Triệu nhìn qua sắc lẹm.
Triệu Thiên sờ mũi, oán giận nói: “Còn không cho người ta nói nữa."
“Bây giờ chúng em đang thân, anh đừng có gây xích mích.” Chị dâu Triệu mắng: “Anh có thể học hỏi từ đồng chí Tiểu Đường, giúp em một tay khi em nấu ăn là em đã cảm tạ trời đất rồi.”
Triệu Thiên kêu rên: "Đừng so sánh anh với cậu ta nữa! Có ai trong nhà ngang chúng ta có thể khiến vợ thỏa mãn hơn cậu ta nữa đâu?"
Chị dâu Triệu khẽ hừ một tiếng: "Tự anh tìm hiểu nguyên nhân đi. Qua đây, ngủ."
Triệu Thiên không dám nói lời nào, yên lặng chen vào chỗ trong cùng. Tựa như cảm thấy anh ta ở bên trong không đủ, chị dâu Triệu một cước đá anh ta, Triệu Thiên ấm ức mà dựa vào tường ngủ.
Vài ngày sau, chị dâu Tiêu cầm theo đồ đạc đến nhà Phong Ánh Nguyệt. Phong Ánh Nguyệt cũng không có gì để chiêu đãi, tình cờ hôm nay ông lão bán cá đến nên Phong Ánh Nguyệt đã mua hai con cá lớn từ sáng sớm.
Lại đến nhà chị dâu Triệu mang một ít dưa cải muối làm cá ngâm, mời chị dâu Triệu qua nhà ăn tối nhưng đối phương không đến. Vì vậy Phong Ánh Nguyệt bèn dẫn Niếp Niếp đi.
"Chị nên đến đây từ sớm, nhưng em cũng đoán được đó, người bạn mà chị nói đến thực ra là chính bản thân chị. Chê cười rồi."
Chị dâu Tiêu hơi đỏ mặt.
"Có gì đâu, kết quả kiểm tra thế nào?"
Phong Ánh Nguyệt cẩn thận gỡ xương cá, sau đó cho thịt cá vào bát của Niếp Niếp.
“Không phải chị có vấn đề, mà là người đàn ông của chị.” Chị dâu Tiêu có cảm giác thở phào: “Em không biết mấy năm nay chị bị mẹ chồng nhà chị ầm ĩ đau đầu đến mức nào đâu. Bây giờ thì hay rồi, người có vấn đề không phải là chị. Sau khi mẹ chồng chị biết thì trực tiếp đưa cho chị hai trăm đồng, nói là cứ chữa đi, không có tiền rồi lại nói với họ."
Chị dâu Tiêu nói xong rất kích động.
"Lúc đó chỉ vào mũi nói chị không thể sinh con, họ cũng không để chị đi khám, mà không phải là bảo chị uống mấy thứ lung tung thì cũng là lén lút nói với chồng chị bỏ chị đi, tìm một người trẻ tuổi khác."
Nhắc đến nỗi oan ức mấy năm nay, mắt chị dâu Tiêu không khỏi đỏ hoe.
"Không nghĩ nữa, đều đã qua rồi, sức khỏe anh ấy có thể chữa khỏi không?"
“Có thể.” Nói đến đây, chị dâu Tiêu gật đầu: “Chỉ là hơi lâu thôi. Anh ấy cảm thấy áy náy, có lỗi với chị, dù sao mấy năm nay chị cũng vì anh ấy mà chịu đựng nhiều như vậy.”
Niếp Niếp không hiểu họ nói gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó là con cá này thật là ngon.
Sau khi chị dâu Tiêu giúp Phong Ánh Nguyệt rửa bát đĩa thì đề cập đến một chuyện khác: "Nghe chủ nhiệm Lý nói mấy ngày nữa sẽ bận rộn trở lại, có thể sẽ lại đến gặp em. Em bảo đồng chí Tiểu Đường hỏi thăm một lần nữa đi, tốt nhất là xác định luôn."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương