Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính
Chương 77
Nguyên Đản lập tức lắc đầu: "Tớ phải canh giữ cái gùi này rồi."
"Cái gùi này có gì mà cần canh đâu chứ, nó cũng không có mọc chân chạy mất."
Một bé trai cao gầy đến kéo nó.
Nguyên Đản lùi lại một bước, nó nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt ôm một nhánh cây lại đây, nó lập tức chạy lon ton đến bên cạnh cô: "Tớ muốn ở cạnh mẹ tớ."
Phong Ánh Nguyệt cười với hai đứa bé, cô còn chưa kịp nói gì thì bọn trẻ đã bỏ chạy.
"Mấy đứa chạy làm gì, mấy đứa phải chào thím ba Đường chứ!"
Mẹ của bọn trẻ nhìn thấy thì gọi lại.
Hai bé trai cười đùa chạy mất, Phong Ánh Nguyệt mỉm cười nói không sao, cô bỏ nhánh cây xuống rồi ngồi xổm nói với Nguyên Đản: "Con muốn đi chơi thì đi, nhưng con không được đi đến nơi cao quá, phải để mọi người có thể thấy được con đó."
"Con không đi đâu, con chỉ canh giữ cái gùi mà thôi." Nguyên Đản cúi người ôm lấy cánh tay cô, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem lên người cô, Đường Văn Tuệ thấy được cảnh này cũng mềm nhũn cả người.
"Chị dâu ba, thường ngày Nguyên Đản cũng đi chơi với đám Xuyên Tử rồi, lúc chúng ta đi ra ngoài thì nó cũng đều đi theo chúng ta cả."
"Vậy sao." Phong Ánh Nguyệt bế nó lên: "Vậy con ở chỗ này chờ mọi người nhé."
"Dạ!"
Nguyên Đản đáp lại một cách dõng dạc.
Sau khi chặt gần hết các nhánh cây, Đường Văn Sinh và anh hai Đường cũng trèo xuống, cùng nhau giúp thu dọn nhánh cây, cuối cùng là đem chất vào trong cái gùi, Nguyên Đản đưa cái gùi nhỏ của nó trước mặt Phong Ánh Nguyệt, ngẩng đầu dùng ánh mắt long lanh nhìn cô.
"Mẹ, mẹ giúp con thêm với."
"Được thôi." Phong Ánh Nguyệt tìm thấy mấy nhánh tre, dùng cỏ khô buộc chúng lại với nhau rồi đặt chúng vào trong chiếc gùi nhỏ.
Tre khô là vật liệu đốt rất tốt, buộc chúng bằng cỏ khô cùng với mấy một ít lá khô cũng không nhiều hơn một cân.
Quả nhiên Nguyên Đản lại thấy ít, nó nhìn thoáng qua mấy cái gùi sau lưng anh hai Đường và những người khác, nó nũng nịu: "Mẹ, con cũng là đàn ông, mẹ, mẹ giúp con thêm một chút nữa nha."
"Bây giờ con chỉ mới là chàng trai nhỏ thôi, mỗi năm con lớn lên thì mẹ lại cho con thêm một chút nữa."
Phong Ánh Nguyệt cúi người mỉm cười.
Đường Văn Sinh đã đeo gùi lên lưng, anh thấy nó còn muốn bám lấy quần áo của Phong Ánh Nguyệt thì ho nhẹ, Nguyên Đản quay đầu thấy cha đứng sau lưng và đang nhìn chằm chằm nó, vì thế không thể nào giả vờ được nữa.
"Nhanh nhanh nhanh."
Phong Ánh Nguyệt nâng cái gùi lên, Nguyên Đản không nói lời nào liền đeo trên lưng, nhìn thấy anh hai Đường đang đi phía trước, nó liền đi theo sát: "Bác hai ơi, bác đi từ từ đợi cháu với!"
"Được được được." Anh hai Đường luôn thương yêu nó.
"Chờ dì nữa nha." Đường Văn Tuệ cũng cười nói.
"Chờ dì nhỏ." Nguyên Đản đứng tại chỗ, nó thấy Phong Ánh Nguyệt đi sau Đường Văn Tuệ, cuối cùng là Đường Văn Sinh, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi về đến nhà, Nguyên Đản được Phong Ánh Nguyệt và những người khác khen một trận, dưới cái nhìn của Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh lấy ra một viên kẹo và đưa nó.
"Không tệ chút nào."
Nguyên Đản chớp đôi mắt nhìn bàn tay to trước mặt, cuối cùng nó cũng đỏ mặt nhận lấy, sau đó trốn vào sau lưng mẹ Đường đang đứng ở bên cạnh.
Đường Văn Sinh thấy thế thì có hơi buồn cười: "Cha nhớ là chưa từng đánh con lần nào, sao con lại sợ cha thế?"
Mặc dù biết rằng đây không phải là con trai mình, nhưng dưới sự đồng ý của cha Đường và tình yêu thương của mẹ Đường, Đường Văn Sinh cũng không có ý định đổ lỗi lên người đứa trẻ này, tuy bình thường cũng chưa thân thiết quá mức nhưng anh cũng tự đánh giá rằng cũng không có đánh nó.
"Con không đánh nó nhưng con không có cười nhiều với nó." Mẹ Đường trừng mắt nhìn anh: "Được rồi, cha con đi đến nhà chú ba Đường hỗ trợ phòng bếp rồi, con với thằng ba qua đó xem một chút, giúp được gì thì giúp."
"Cái gùi này có gì mà cần canh đâu chứ, nó cũng không có mọc chân chạy mất."
Một bé trai cao gầy đến kéo nó.
Nguyên Đản lùi lại một bước, nó nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt ôm một nhánh cây lại đây, nó lập tức chạy lon ton đến bên cạnh cô: "Tớ muốn ở cạnh mẹ tớ."
Phong Ánh Nguyệt cười với hai đứa bé, cô còn chưa kịp nói gì thì bọn trẻ đã bỏ chạy.
"Mấy đứa chạy làm gì, mấy đứa phải chào thím ba Đường chứ!"
Mẹ của bọn trẻ nhìn thấy thì gọi lại.
Hai bé trai cười đùa chạy mất, Phong Ánh Nguyệt mỉm cười nói không sao, cô bỏ nhánh cây xuống rồi ngồi xổm nói với Nguyên Đản: "Con muốn đi chơi thì đi, nhưng con không được đi đến nơi cao quá, phải để mọi người có thể thấy được con đó."
"Con không đi đâu, con chỉ canh giữ cái gùi mà thôi." Nguyên Đản cúi người ôm lấy cánh tay cô, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem lên người cô, Đường Văn Tuệ thấy được cảnh này cũng mềm nhũn cả người.
"Chị dâu ba, thường ngày Nguyên Đản cũng đi chơi với đám Xuyên Tử rồi, lúc chúng ta đi ra ngoài thì nó cũng đều đi theo chúng ta cả."
"Vậy sao." Phong Ánh Nguyệt bế nó lên: "Vậy con ở chỗ này chờ mọi người nhé."
"Dạ!"
Nguyên Đản đáp lại một cách dõng dạc.
Sau khi chặt gần hết các nhánh cây, Đường Văn Sinh và anh hai Đường cũng trèo xuống, cùng nhau giúp thu dọn nhánh cây, cuối cùng là đem chất vào trong cái gùi, Nguyên Đản đưa cái gùi nhỏ của nó trước mặt Phong Ánh Nguyệt, ngẩng đầu dùng ánh mắt long lanh nhìn cô.
"Mẹ, mẹ giúp con thêm với."
"Được thôi." Phong Ánh Nguyệt tìm thấy mấy nhánh tre, dùng cỏ khô buộc chúng lại với nhau rồi đặt chúng vào trong chiếc gùi nhỏ.
Tre khô là vật liệu đốt rất tốt, buộc chúng bằng cỏ khô cùng với mấy một ít lá khô cũng không nhiều hơn một cân.
Quả nhiên Nguyên Đản lại thấy ít, nó nhìn thoáng qua mấy cái gùi sau lưng anh hai Đường và những người khác, nó nũng nịu: "Mẹ, con cũng là đàn ông, mẹ, mẹ giúp con thêm một chút nữa nha."
"Bây giờ con chỉ mới là chàng trai nhỏ thôi, mỗi năm con lớn lên thì mẹ lại cho con thêm một chút nữa."
Phong Ánh Nguyệt cúi người mỉm cười.
Đường Văn Sinh đã đeo gùi lên lưng, anh thấy nó còn muốn bám lấy quần áo của Phong Ánh Nguyệt thì ho nhẹ, Nguyên Đản quay đầu thấy cha đứng sau lưng và đang nhìn chằm chằm nó, vì thế không thể nào giả vờ được nữa.
"Nhanh nhanh nhanh."
Phong Ánh Nguyệt nâng cái gùi lên, Nguyên Đản không nói lời nào liền đeo trên lưng, nhìn thấy anh hai Đường đang đi phía trước, nó liền đi theo sát: "Bác hai ơi, bác đi từ từ đợi cháu với!"
"Được được được." Anh hai Đường luôn thương yêu nó.
"Chờ dì nữa nha." Đường Văn Tuệ cũng cười nói.
"Chờ dì nhỏ." Nguyên Đản đứng tại chỗ, nó thấy Phong Ánh Nguyệt đi sau Đường Văn Tuệ, cuối cùng là Đường Văn Sinh, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi về đến nhà, Nguyên Đản được Phong Ánh Nguyệt và những người khác khen một trận, dưới cái nhìn của Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh lấy ra một viên kẹo và đưa nó.
"Không tệ chút nào."
Nguyên Đản chớp đôi mắt nhìn bàn tay to trước mặt, cuối cùng nó cũng đỏ mặt nhận lấy, sau đó trốn vào sau lưng mẹ Đường đang đứng ở bên cạnh.
Đường Văn Sinh thấy thế thì có hơi buồn cười: "Cha nhớ là chưa từng đánh con lần nào, sao con lại sợ cha thế?"
Mặc dù biết rằng đây không phải là con trai mình, nhưng dưới sự đồng ý của cha Đường và tình yêu thương của mẹ Đường, Đường Văn Sinh cũng không có ý định đổ lỗi lên người đứa trẻ này, tuy bình thường cũng chưa thân thiết quá mức nhưng anh cũng tự đánh giá rằng cũng không có đánh nó.
"Con không đánh nó nhưng con không có cười nhiều với nó." Mẹ Đường trừng mắt nhìn anh: "Được rồi, cha con đi đến nhà chú ba Đường hỗ trợ phòng bếp rồi, con với thằng ba qua đó xem một chút, giúp được gì thì giúp."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương