Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 79



Thấy xương 2

Phong Ánh Nguyệt bảo cô ấy đừng hoảng hốt, tiến lên dắt mỗi đứa một tay, để chúng ngồi ở cửa nhà chính nhìn Đường Văn Tuệ đạp xe.

Vẻ mặt Nguyên Đản và A Tráng đều là sự hâm mộ.

A Tráng nói: “Chờ anh lớn lên, anh cũng muốn học!”

“Em cũng thế.” Hàm răng Nguyên Đản có hơi lọt gió.

Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường không nhịn được cười theo.

Nguyên Đản cũng không biết vì sao họ lại cười, giống như bánh bao ngốc cười theo bọn họ.

Đầu Đường Văn Tuệ bị quay đến choáng váng, lúc này mới miễn cưỡng buông xe đạp ra rồi đi xuống: “Chị dâu ba, học xong thì có phải khi đổi sang chiếc xe đạp khác cũng vẫn biết đạp không?”

“Đúng vậy.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu.

Không đợi Đường Văn Tuệ nói gì, mẹ Đường đã nheo mắt hỏi: “Con còn có thể tìm một chiếc xe đạp khác?”

Đường Văn Tuệ gật đầu: “Không phải anh hai của Thục Phân có một chiếc xe đạp sao? Thục Phân nói chờ tới lúc anh hai cậu ấy không ở nhà thì đồng ý đi lên trấn họp chợ với con!”

Chương Thục Phân cũng là cô gái trong đội, là chị em tốt chơi chung với Đường Văn Tuệ từ nhỏ tới lớn.

Vẻ mặt mẹ Đường nhất thời nhẹ nhàng hơn: “Vậy à.”

Thấy Đường Văn Tuệ đưa hai đứa nhỏ đi làm việc khác, mẹ Đường thấp giọng giải thích với Phong Ánh Nguyệt: “Hai năm nữa con bé mới có thể nói tới việc kết hôn, mẹ chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó.”

“Là thế nào ạ?”

Phong Ánh Nguyệt khó hiểu.

Mẹ Đường chậc một tiếng: “Trong đội chúng ta có một tên côn đồ, tên đó cũng có một chiếc xe đạp, cũng không biết lấy từ đâu ra, bên ngoài truyền đủ kiểu, mẹ chỉ sợ...”

Mặc dù bà cũng biết không thể phán đoán một người là tốt hay xấu từ trong miệng người khác nhưng bà từng tận mắt thấy, tên khốn kia hôn môi với cô gái khác ở ngay trong ruộng ngô, nếu Văn Tuệ dính chút xíu quan hệ gì tới tên đó thì bà tức c.h.ế.t mất!

“Mẹ yên tâm đi, Văn Tuệ sẽ không thế đâu.” Phong Ánh Nguyệt trấn an nói.

Tuy Đường Văn Tuệ còn nhỏ nhưng cô ấy là một cô gái rất có chủ kiến, cũng rất thông minh.

“Nó thích chơi với con, con nghe ngóng xem nó thích người như thế nào.” Mẹ Đường nhỏ giọng nói.

Phong Ánh Nguyệt nhìn về phía Đường Văn Tuệ đang gọi hai đứa nhóc ở cửa sân, mười lăm tuổi, ở đời sau vẫn còn là một học sinh.

Đường Văn Tuệ vừa quay đầu liền phát hiện ánh mắt mẹ và chị dâu ba nhìn mình có hơi kỳ lạ, cô ấy cúi đầu nhìn quần áo của mình, chẳng lẽ làm bẩn chỗ nào à?

Đang thấy kỳ lạ, chỉ thấy chị dâu ba đột nhiên biến sắc. Phong Ánh Nguyệt cảm thấy bụng dưới truyền đến cảm giác quen thuộc, biến sắc, vội vàng đỏ mặt đứng dậy đi tới trước mặt mẹ Đường thấp giọng nói một câu.

Mẹ Đường cười, kéo cô vào phòng.

Sau đó lấy từ trong ngăn tủ lấy ra hai tấm đai kinh nguyệt, ở giữa món đồ này có hơi rộng, có thể đặt giấy bản vào, sau khi chuẩn bị xong thì buộc dây thừng quanh thắt lưng là có thể giữ chặt.

*Đai kinh nguyệt hay còn được gọi là vải kinh nguyệt, vải tháng; dùng trong thời kỳ kinh nguyệt, thường là dây đai dài và để trong nhà, khi đến kỳ thì buộc chặt nó trên eo mình.

*Giấy bản: loại giấy được làm thủ công từ các nguyên liệu có sẵn trong tự nhiên, giấy có màu vàng nhạt, dai, thoang thoảng mùi thơm.

“Đây là mẹ mới làm, vốn định đưa cho Văn Tuệ nhưng con bé nhất quyết tự mình làm, thế là để đó, con cầm dùng đi.”

Trong đầu Phong Ánh Nguyệt có ký ức về cách dùng thứ này, vội vàng cầm lấy cái này và giấy bản vào nhà xí.

May là không ra quần, chỉ là đã từng dùng quen băng vệ sinh của đời sau, Phong Ánh Nguyệt mặc thứ này có chút không tự nhiên, cũng không dám ngồi.

Thỉnh thoảng còn đi nhà xí nhìn một cái, chỉ sợ ra quần, kết quả không xảy ra chuyện gì cả, còn thấy rất bất ngờ.

Lúc Đường Văn Sinh trở về, thấy vợ mình đang ngồi ở cửa nhà chính, đang dùng lá dâu tằm làm châu chấu cho Nguyên Đản, vẻ mặt Nguyên Đản ngạc nhiên đứng ở bên cạnh nhìn cô.

“Rồi xuyên qua như này, con xem, châu chấu đã xong rồi.”

Phong Ánh Nguyệt đưa châu chấu làm từ lá dâu tằm cho Nguyên Đản, đôi mắt Nguyên Đản trợn tròn, nhận con châu chấu mập mạp kia nói: “Không giống châu chấu mà ông hai với anh Xuyên Tử làm cho con, con này béo quá!”

“Đúng vậy, nó ăn rất khỏe, cái đầu to nè, là đại ca trong châu chấu đó!”

Phong Ánh Nguyệt cố ý nói.

Nguyên Đản nghe vậy càng thích con châu chấu mập mạp trong tay hơn: “Mẹ thật tốt!”

Khóe mắt thấy Đường Văn Sinh trở về, Nguyên Đản tới gần Phong Ánh Nguyệt, sau đó nhỏ giọng gọi: “Cha.”

“Ừ.” Đường Văn Sinh gật đầu, anh múc nước rửa tay trước, đợi quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Nguyên Đản đâu, kỳ lạ nói: “Người đâu rồi?”

“Đến nhà bếp tìm mẹ rồi.” Phong Ánh Nguyệt đến kỳ nên mẹ Đường bảo cô đợi thôi, lần đầu tiên con dâu mới đến kỳ sẽ không cho vào nhà bếp, tập tục này cũng do Đường Văn Tuệ vừa nói với cô.

Cũng không biết có phải lấy cớ hay không, Phong Ánh Nguyệt cũng không tiện hỏi Đường Văn Sinh, bèn hỏi chuyện anh hai Đường bọn họ.

“Lúc chị dâu hai tới, bọn họ liền đi luôn.” Đường Văn Sinh ngồi xuống bên cạnh cô: “Chú ba giữ bọn anh ở ăn cơm, anh bảo cha ở lại, anh quay về với mọi người.”

Phong Ánh Nguyệt nghe vậy liền cười.

Đường Văn Sinh cũng không ngồi xuống lâu, đi tới nhà bếp phụ chút việc, vì thế Nguyên Đản vốn đang ở phòng bếp, lại giơ châu chấu mập mạp đi ra.

“Hai người này đúng thật là...”

Phong Ánh Nguyệt cũng không biết nói gì cho phải, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của Nguyên Đản: “Đi, chúng ta đến nhà anh trai A Tráng của con, xem ông nội của con đã về chưa.”

Nguyên Đản dùng tay kia nắm lấy tay cô: “Vâng!”
Chương trước Chương tiếp