Xuyên Thành Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 32: Từ Hoa phát hiện ra vết thương
Sáng hôm sau, đã là sáu giờ sáng nhưng mặt trời vẫn chưa hề muốn "rời giường" của mình. Bầu trời buổi sáng của tháng mười một chưa bao giờ âm u đến thế.
Giang Vân Ảnh ngồi trong phòng khách, một lần nữa bị tiểu Miêu cưỡng ép bôi thuốc.
"Vết thương của cậu xem chừng đã ổn hơn rồi. Nhớ đừng để dính nước và đụng vào đâu. Nếu không thì cho dù tôi có bôi thuốc cả ngàn lần cậu cũng không khỏi nổi đâu."
Tiểu Miêu lại vừa bôi thuốc vừa càm ràm không ngớt. Nói thật đến tận bây giờ nó vẫn hoài nghi là kiếp trước kí chủ nhà nó sống sót kiểu gì khi mà không bao giờ quan tâm đến bản thân như vậy?
Hàng ngày lao tâm khổ tứ làm việc, ấy thế mà đến lúc ốm đau lại mặc kệ. Tiểu Miêu thầm cảm thán thân thể cũ của Giang Vân Ảnh vậy mà chết do bị ám sát chứ không phải do bệnh.
"Được rồi. Ngươi mau về không gian hệ thống đi, ta muốn yên tĩnh một lát."
Giang Vân Ảnh không phải là thật sự muốn 'đuổi' tiểu Miêu đi. Chỉ có điều cậu biết từ qua đến giờ nó vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của cậu. Tốt nhất vẫn nên để nó về không gian hệ thống. Nếu không Giang Vân Ảnh sợ tiểu Miêu sẽ lại lo lắng cho mình hơn nữa.
"Xùy, cậu đúng là vô tình. Dùng xong liền đứng dậy phủi mông bỏ đi. Tôi giúp cậu nhiều như vậy mà không nhận nổi một câu cảm ơn đã bị đuổi thẳng về nhà rồi." Tiểu Miêu bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng với Giang Vân Ảnh. Tuy vậy nó vẫn không nghĩ nhiều mà cũng đứng dậy chào tạm biệt cậu rồi rời đi.
.
Tiểu Miêu đi rồi, Giang Vân Ảnh cũng không còn căng thẳng như ban nãy. Cậu có thể tự nhiên mà nhăn mày.
"Chậc.. bôi lần thứ hai rồi mà thuốc vẫn xót như vậy. Suýt chút nữa là không nhịn nổi mà kêu lên rồi."
Ting tong!
Giang Vân Ảnh vừa mới thở phào một hơi đã có tiếng chuông cửa. Lúc này cậu cũng chả còn tâm trạng mà thả lỏng nữa, kéo vội áo khoác lên che đi vết thương,Giang Vân Ảnh đi ra mở cửa.
"Anh Từ? Có chuyện gì sao?" Giang Vân Ảnh có chút bất ngờ, cậu không nghĩ sớm như vậy mà Từ Hoa đã đến đây. Nếu cậu nhớ không lầm, bây giờ mới có sáu rưỡi hơn.
Từ Hoa: "Đến để kí đầu em đấy!"
Từ Hoa vừa nói vừa dí một ngón tay vào trán Giang Vân Ảnh khiến cậu phải lùi lại mấy bước để tránh.
"Ơ? Anh bị sao vậy? Em đã làm gì đâu?"
Giang Vân Ảnh vừa nói vừa trốn vào trong phòng khách để lại Từ Hoa sau khi đóng xong cửa mới bước vào trong.
"Em còn dám nói em không làm gì? Thế vết thương này của em là sao hở? Tính giấu anh đến khi nó khỏi luôn đúng không?"
Từ Hoa vừa nói vừa kéo áo khoác của Giang Vân Ảnh xuống một cách vô tình, y không hề để cho cậu có thời gian phản ứng.
Kết quả là vừa kéo áo khoác xuống, Từ Hoa suýt chút nữa đã ngã xuống sàn.
"Giang! Vân! Ảnh!"
Giang Vân Ảnh: "..."
Không hiểu vì sao, cậu có cảm giác sắp có bão giông.
"Anh.. có gì chúng ta có thể từ từ nói mà. Anh lớn tuổi rồi, nóng giận quá không tốt cho sức khỏe đâu." Giang Vân Ảnh vừa nói vừa lùi lại phía sau mấy bước. Kết quả chưa kịp bước đến bước thứ hai, cậu đã bị Từ Hoa giữ chặt tay lại.
"Em tính trốn? Mau ngồi xuống cho anh!" Từ Hoa lần đầu tiên nóng giận như vậy. Giang Vân Ảnh cũng thức thời mà im bặt, lủi thui đi đến bên ghế ngồi xuống.
Bình thường cậu vẫn luôn cứng đầu, ai nói gì cũng không nghe. Ấy vậy mà nay lại bị Từ Hoa dọa cho một phen.
"Nói đi?" Từ Hoa ngồi đối diện Giang Vân Ảnh, y khoanh tay nhìn cậu chằm chằm như muốn nhìn xuyên cả mặt cậu xem trong não cậu nghĩ gì mà dám giấu y việc quan trọng như vậy.
"Em.. là do vô tình thôi anh. Cũng không có gì lớn nên là em mới.." Giang Vân Ảnh hai tay xoắn lại với nhau. Hiếm khi cậu mới lắp bắp như vậy.
"Vô tình? Em đừng tưởng anh không biết ai là người gây ra cho em việc này?" Từ Hoa nhướng mày, y vẫn không thể ngờ là Giang Vân Ảnh lại cứng đầu đến thế. Đã thành ra vậy rồi còn không chịu nói?
"Anh.." Giang Vân Ảnh không ngờ Từ Hoa là có chuẩn bị mà tới. Cuối cùng cậu cũng chỉ còn cách kể sơ qua một số việc đã diễn ra. Tất nhiên trong đó không bao gồm việc Lâm Sơ Tuyết là người gây ra vết thương cho cậu.
Rầm!
Từ Hoa nghe Giang Vân Ảnh kể xong, lửa giận trong lòng càng không kiềm nén nổi mà bộc phát. Y đập mạnh một cái xuống bàn, xong xuôi còn chửi thề mấy tiếng.
"Anh Từ.. anh không cần phải kích động như vậy đâu. Dù sao em vẫn bình thường, có sao đâu?"
Giang Vân Ảnh nhẹ giọng an ủi Từ Hoa. Cũng may y vẫn chịu nghe lọt tai lời cậu nói. Tính khí cũng dịu đi vài ba phần.
"Nhưng.. ai là người bôi thuốc cho em?"
"A?" Từ Hoa đổi đề tài quá nhanh, Giang Vân Ảnh không load kịp. Cậu có chút ngơ ra, mãi lúc sau mới hiểu câu hỏi của y. Có thể nói tâm trạng của cậu lúc đó như đang leo tàu lượn siêu tốc, trái tim không kìm nổi mà đập nhanh trong lồng ngực.
Giang Vân Ảnh: "À thì..."
Giang Vân Ảnh ngồi trong phòng khách, một lần nữa bị tiểu Miêu cưỡng ép bôi thuốc.
"Vết thương của cậu xem chừng đã ổn hơn rồi. Nhớ đừng để dính nước và đụng vào đâu. Nếu không thì cho dù tôi có bôi thuốc cả ngàn lần cậu cũng không khỏi nổi đâu."
Tiểu Miêu lại vừa bôi thuốc vừa càm ràm không ngớt. Nói thật đến tận bây giờ nó vẫn hoài nghi là kiếp trước kí chủ nhà nó sống sót kiểu gì khi mà không bao giờ quan tâm đến bản thân như vậy?
Hàng ngày lao tâm khổ tứ làm việc, ấy thế mà đến lúc ốm đau lại mặc kệ. Tiểu Miêu thầm cảm thán thân thể cũ của Giang Vân Ảnh vậy mà chết do bị ám sát chứ không phải do bệnh.
"Được rồi. Ngươi mau về không gian hệ thống đi, ta muốn yên tĩnh một lát."
Giang Vân Ảnh không phải là thật sự muốn 'đuổi' tiểu Miêu đi. Chỉ có điều cậu biết từ qua đến giờ nó vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của cậu. Tốt nhất vẫn nên để nó về không gian hệ thống. Nếu không Giang Vân Ảnh sợ tiểu Miêu sẽ lại lo lắng cho mình hơn nữa.
"Xùy, cậu đúng là vô tình. Dùng xong liền đứng dậy phủi mông bỏ đi. Tôi giúp cậu nhiều như vậy mà không nhận nổi một câu cảm ơn đã bị đuổi thẳng về nhà rồi." Tiểu Miêu bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng với Giang Vân Ảnh. Tuy vậy nó vẫn không nghĩ nhiều mà cũng đứng dậy chào tạm biệt cậu rồi rời đi.
.
Tiểu Miêu đi rồi, Giang Vân Ảnh cũng không còn căng thẳng như ban nãy. Cậu có thể tự nhiên mà nhăn mày.
"Chậc.. bôi lần thứ hai rồi mà thuốc vẫn xót như vậy. Suýt chút nữa là không nhịn nổi mà kêu lên rồi."
Ting tong!
Giang Vân Ảnh vừa mới thở phào một hơi đã có tiếng chuông cửa. Lúc này cậu cũng chả còn tâm trạng mà thả lỏng nữa, kéo vội áo khoác lên che đi vết thương,Giang Vân Ảnh đi ra mở cửa.
"Anh Từ? Có chuyện gì sao?" Giang Vân Ảnh có chút bất ngờ, cậu không nghĩ sớm như vậy mà Từ Hoa đã đến đây. Nếu cậu nhớ không lầm, bây giờ mới có sáu rưỡi hơn.
Từ Hoa: "Đến để kí đầu em đấy!"
Từ Hoa vừa nói vừa dí một ngón tay vào trán Giang Vân Ảnh khiến cậu phải lùi lại mấy bước để tránh.
"Ơ? Anh bị sao vậy? Em đã làm gì đâu?"
Giang Vân Ảnh vừa nói vừa trốn vào trong phòng khách để lại Từ Hoa sau khi đóng xong cửa mới bước vào trong.
"Em còn dám nói em không làm gì? Thế vết thương này của em là sao hở? Tính giấu anh đến khi nó khỏi luôn đúng không?"
Từ Hoa vừa nói vừa kéo áo khoác của Giang Vân Ảnh xuống một cách vô tình, y không hề để cho cậu có thời gian phản ứng.
Kết quả là vừa kéo áo khoác xuống, Từ Hoa suýt chút nữa đã ngã xuống sàn.
"Giang! Vân! Ảnh!"
Giang Vân Ảnh: "..."
Không hiểu vì sao, cậu có cảm giác sắp có bão giông.
"Anh.. có gì chúng ta có thể từ từ nói mà. Anh lớn tuổi rồi, nóng giận quá không tốt cho sức khỏe đâu." Giang Vân Ảnh vừa nói vừa lùi lại phía sau mấy bước. Kết quả chưa kịp bước đến bước thứ hai, cậu đã bị Từ Hoa giữ chặt tay lại.
"Em tính trốn? Mau ngồi xuống cho anh!" Từ Hoa lần đầu tiên nóng giận như vậy. Giang Vân Ảnh cũng thức thời mà im bặt, lủi thui đi đến bên ghế ngồi xuống.
Bình thường cậu vẫn luôn cứng đầu, ai nói gì cũng không nghe. Ấy vậy mà nay lại bị Từ Hoa dọa cho một phen.
"Nói đi?" Từ Hoa ngồi đối diện Giang Vân Ảnh, y khoanh tay nhìn cậu chằm chằm như muốn nhìn xuyên cả mặt cậu xem trong não cậu nghĩ gì mà dám giấu y việc quan trọng như vậy.
"Em.. là do vô tình thôi anh. Cũng không có gì lớn nên là em mới.." Giang Vân Ảnh hai tay xoắn lại với nhau. Hiếm khi cậu mới lắp bắp như vậy.
"Vô tình? Em đừng tưởng anh không biết ai là người gây ra cho em việc này?" Từ Hoa nhướng mày, y vẫn không thể ngờ là Giang Vân Ảnh lại cứng đầu đến thế. Đã thành ra vậy rồi còn không chịu nói?
"Anh.." Giang Vân Ảnh không ngờ Từ Hoa là có chuẩn bị mà tới. Cuối cùng cậu cũng chỉ còn cách kể sơ qua một số việc đã diễn ra. Tất nhiên trong đó không bao gồm việc Lâm Sơ Tuyết là người gây ra vết thương cho cậu.
Rầm!
Từ Hoa nghe Giang Vân Ảnh kể xong, lửa giận trong lòng càng không kiềm nén nổi mà bộc phát. Y đập mạnh một cái xuống bàn, xong xuôi còn chửi thề mấy tiếng.
"Anh Từ.. anh không cần phải kích động như vậy đâu. Dù sao em vẫn bình thường, có sao đâu?"
Giang Vân Ảnh nhẹ giọng an ủi Từ Hoa. Cũng may y vẫn chịu nghe lọt tai lời cậu nói. Tính khí cũng dịu đi vài ba phần.
"Nhưng.. ai là người bôi thuốc cho em?"
"A?" Từ Hoa đổi đề tài quá nhanh, Giang Vân Ảnh không load kịp. Cậu có chút ngơ ra, mãi lúc sau mới hiểu câu hỏi của y. Có thể nói tâm trạng của cậu lúc đó như đang leo tàu lượn siêu tốc, trái tim không kìm nổi mà đập nhanh trong lồng ngực.
Giang Vân Ảnh: "À thì..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương