Xuyên Thành Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 5: Ngày đầu xuyên qua
"Nhiệm vụ của kí chủ sau khi xuyên đến cuốn sách này đó chính là nghịch tập. Điều này tôi đoán cậu chắc cũng biết từ trước. Dù sao tên hệ thống của tôi cũng là hệ thống nghịch tập." Tiểu Miêu nói xong, theo thói quen dừng một chút như để cho Giang Vân Ảnh tiêu hóa thông tin một cách từ từ. Sau đó, nó mới tiếp tục trình bày.
"Về vấn đề làm sao để nghịch tập, hệ thống chúng tôi sẽ không thể đưa ra cách làm cho cậu mà chúng tôi chỉ có theo giao cho cậu nhiệm vụ, để từ nhiệm vụ đó cậu sẽ nghĩ ra cách để hoàn thành. Sau khi hoàn thành cậu sẽ được thưởng quà. Mức độ nhiệm vụ càng khó, quà càng cao, quà có thể giúp ích cho nhiệm vụ kế tiếp. Còn nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ bị phạt."
Tiểu Miêu nói một hồi dài nhưng đáp lại nó chỉ là một tiếng "ừm" của Giang Vân Ảnh, điều này khiến cho nó cảm giác độ tồn tại của mình trong mắt kí chủ hình như là âm vô cực mất rồi..
"Được rồi, nếu như nhiệm vụ cũng đã thông báo xong. Vậy tiến hành xuyên qua đi." Giang Vân Ảnh nhác thấy tiểu Miêu vẫn còn đờ đẫn ở bên cạnh, như đang có tâm sự trong lòng. Nhưng cậu không có thời gian để quan tâm nó đang nghĩ gì, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi quay lại thế giới cũ thôi.
Như chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mê man, tiểu Miêu nhanh chóng đáp lại một tiếng "vâng" rồi kích hoạt chế độ xuyên qua, nhanh chóng đem linh hồn của Giang Vân Ảnh truyền tống qua thế giới mới.
..
[Ting! Hệ thống thông báo: Kí chủ số 1902 đã nhập xác thành công. Chúc kí chủ ở thế giới mới làm nhiệm vụ vui vẻ. Thân ái, tiểu Miêu]
Giang Vân Ảnh vừa xuyên qua, ý thức vẫn còn chưa rõ ràng, trong đầu đã vang lên giọng nói quen thuộc mà cậu vừa mới nghe từ nãy đến giờ, giọng nói ấy hình như còn không giấu nổi chút hưng phấn thì phải..
Mấy phút trôi qua, Giang Vân Ảnh cuối cùng cũng định thần lại mọi chuyện. Cậu từ từ sắp xếp những thông tin mình nhận được về nguyên chủ trong lúc ở không gian hệ thống, ngoài ra cũng không quên hỏi tiểu Miêu mình đang ở thời điểm nào của cốt truyện.
Thật ra lúc hỏi câu này, Giang Vân Ảnh thầm nghĩ câu trả lời của tiểu Miêu hẳn sẽ là cho cậu xuyên vào lúc cốt truyện vừa mới bắt đầu, có như vậy cậu mới dễ làm nhiệm vụ. Nhưng thật không ngờ, đáp án mà cậu mong chờ lại không đến, mà câu trả lời của tiểu Miêu thì đã làm Giang Vân Ảnh xưa nay trầm ổn cũng phải hóa đá mất vài giây.
[Ngươi nói lại ta nghe xem...ta xuyên vào thời điểm nào?] Mí mắt Giang Vân Ảnh giật giật, khóe môi khẽ run lên. Dường như cậu vẫn không thể nào tin được câu trả lời của tiểu Miêu mà mơ hồ hỏi lại, trong tim còn ôm ấp một chút hi vọng câu nói ban nãy của tiểu hệ thống chỉ là nói đùa.
Tiểu Miêu ở trong không gian hệ thống quan sát một màn biểu cảm hết sức đặc sắc của Giang Vân Ảnh, đột nhiên không cười nổi nữa. Nó muốn kiếm một cái lỗ chui xuống quá. Nếu không nó sợ, chỉ cần nó nhắc lại cái câu "cậu xuyên vào thời điểm gần cuối cốt truyện" một lần nữa thì kí chủ nhà nó sẽ đem nó đi làm món mèo nướng luôn quá..
[Kí chủ...cậu bình tĩnh chút đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa thôi mà] Tiểu Miêu vừa nói vừa cười gượng như để cho Giang Vân Ảnh thấy nó đáng thương mà giảm bớt lửa giận ở trong lòng. Nhưng dường như cách này không có tác dụng, bởi vì nó vẫn thấy gương mặt của kí chủ nhà mình đen như than vậy đó, trông vô cùng đáng sợ.
[Ồ! Ngươi bảo ta bình tĩnh? Cho ta xuyên vào lúc cốt truyện đi đến phần cuối xong kêu ta bình tĩnh? Ngươi nghĩ ta là thánh nhân hay gì mà cái gì cũng bỏ qua được?] Giang Vân Ảnh nhướng mày. Nói thật tâm trạng của cậu lúc này có hơi suy sụp, nếu không phải do có người từ bên ngoài vào thì có lẽ Giang Vân Ảnh còn tra tấn lỗ tai tiểu Miêu thêm một lúc nữa rồi mới buông tha cho nó.
"Tiểu Ảnh, con tỉnh dậy rồi sao? Cảm thấy trong người đã đỡ hơn chưa?"
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên, Giang Vân Ảnh không khỏi nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn xem đó là ai. Đập vào mắt cậu là một người phụ nữ đã ngoài năm mươi, nhưng có vẻ như nhan sắc của bà vẫn luôn được bảo dưỡng rất tốt, vậy nên trông không khác gì ngoài bốn mươi.
Giang Vân Ảnh nhìn người phụ nữ trước mặt mình mấy giây rồi cũng thu hồi lại tầm mắt. Thầm lật lại trí nhớ một hồi, đoán chứng đây chắc là mẹ nguyên chủ, Kiều Yến.
Lại xem chừng thái độ của Kiều Yến đối với Giang Vân Ảnh vẫn còn khá thân thiết, vậy chắc thân phận thiếu gia giả của cậu chưa bị vạch trần đâu nhỉ? Giang Vân Ảnh thầm nghĩ, hóa ra hệ thống cũng không đến nỗi mất hết tính người, vẫn còn cho cậu xuyên vào thời điểm có thể cứu vãn nổi.
"Tiểu Ảnh, con làm gì mà thất thần vậy?" Kiều Yến gọi con trai hai tiếng vẫn không thấy cậu có phản ứng lại. Cuối cùng bà không nhịn được mà vươn tay ra khua khua trước mặt Giang Vân Ảnh để cậu hồi tỉnh lại.
Lúc này, Giang Vân Ảnh cũng vừa suy nghĩ xong sách lược sinh tồn của mình. Cậu nghĩ đầu tiên vẫn nên là làm thân với người mẹ này đã, để sau này thân phận có bị lật tẩy, số phận của cậu cũng không quá thảm.
Nghĩ là làm, Giang Vân Ảnh liền vẽ ra một nụ cười tươi rói, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, gương mặt trong nháy mắt ngập tràn sự vui sướng, trong lời nói cũng không giấu nổi chút kích động.
"Mẹ...mẹ đến thăm con sao?"
"Về vấn đề làm sao để nghịch tập, hệ thống chúng tôi sẽ không thể đưa ra cách làm cho cậu mà chúng tôi chỉ có theo giao cho cậu nhiệm vụ, để từ nhiệm vụ đó cậu sẽ nghĩ ra cách để hoàn thành. Sau khi hoàn thành cậu sẽ được thưởng quà. Mức độ nhiệm vụ càng khó, quà càng cao, quà có thể giúp ích cho nhiệm vụ kế tiếp. Còn nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ bị phạt."
Tiểu Miêu nói một hồi dài nhưng đáp lại nó chỉ là một tiếng "ừm" của Giang Vân Ảnh, điều này khiến cho nó cảm giác độ tồn tại của mình trong mắt kí chủ hình như là âm vô cực mất rồi..
"Được rồi, nếu như nhiệm vụ cũng đã thông báo xong. Vậy tiến hành xuyên qua đi." Giang Vân Ảnh nhác thấy tiểu Miêu vẫn còn đờ đẫn ở bên cạnh, như đang có tâm sự trong lòng. Nhưng cậu không có thời gian để quan tâm nó đang nghĩ gì, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi quay lại thế giới cũ thôi.
Như chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mê man, tiểu Miêu nhanh chóng đáp lại một tiếng "vâng" rồi kích hoạt chế độ xuyên qua, nhanh chóng đem linh hồn của Giang Vân Ảnh truyền tống qua thế giới mới.
..
[Ting! Hệ thống thông báo: Kí chủ số 1902 đã nhập xác thành công. Chúc kí chủ ở thế giới mới làm nhiệm vụ vui vẻ. Thân ái, tiểu Miêu]
Giang Vân Ảnh vừa xuyên qua, ý thức vẫn còn chưa rõ ràng, trong đầu đã vang lên giọng nói quen thuộc mà cậu vừa mới nghe từ nãy đến giờ, giọng nói ấy hình như còn không giấu nổi chút hưng phấn thì phải..
Mấy phút trôi qua, Giang Vân Ảnh cuối cùng cũng định thần lại mọi chuyện. Cậu từ từ sắp xếp những thông tin mình nhận được về nguyên chủ trong lúc ở không gian hệ thống, ngoài ra cũng không quên hỏi tiểu Miêu mình đang ở thời điểm nào của cốt truyện.
Thật ra lúc hỏi câu này, Giang Vân Ảnh thầm nghĩ câu trả lời của tiểu Miêu hẳn sẽ là cho cậu xuyên vào lúc cốt truyện vừa mới bắt đầu, có như vậy cậu mới dễ làm nhiệm vụ. Nhưng thật không ngờ, đáp án mà cậu mong chờ lại không đến, mà câu trả lời của tiểu Miêu thì đã làm Giang Vân Ảnh xưa nay trầm ổn cũng phải hóa đá mất vài giây.
[Ngươi nói lại ta nghe xem...ta xuyên vào thời điểm nào?] Mí mắt Giang Vân Ảnh giật giật, khóe môi khẽ run lên. Dường như cậu vẫn không thể nào tin được câu trả lời của tiểu Miêu mà mơ hồ hỏi lại, trong tim còn ôm ấp một chút hi vọng câu nói ban nãy của tiểu hệ thống chỉ là nói đùa.
Tiểu Miêu ở trong không gian hệ thống quan sát một màn biểu cảm hết sức đặc sắc của Giang Vân Ảnh, đột nhiên không cười nổi nữa. Nó muốn kiếm một cái lỗ chui xuống quá. Nếu không nó sợ, chỉ cần nó nhắc lại cái câu "cậu xuyên vào thời điểm gần cuối cốt truyện" một lần nữa thì kí chủ nhà nó sẽ đem nó đi làm món mèo nướng luôn quá..
[Kí chủ...cậu bình tĩnh chút đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa thôi mà] Tiểu Miêu vừa nói vừa cười gượng như để cho Giang Vân Ảnh thấy nó đáng thương mà giảm bớt lửa giận ở trong lòng. Nhưng dường như cách này không có tác dụng, bởi vì nó vẫn thấy gương mặt của kí chủ nhà mình đen như than vậy đó, trông vô cùng đáng sợ.
[Ồ! Ngươi bảo ta bình tĩnh? Cho ta xuyên vào lúc cốt truyện đi đến phần cuối xong kêu ta bình tĩnh? Ngươi nghĩ ta là thánh nhân hay gì mà cái gì cũng bỏ qua được?] Giang Vân Ảnh nhướng mày. Nói thật tâm trạng của cậu lúc này có hơi suy sụp, nếu không phải do có người từ bên ngoài vào thì có lẽ Giang Vân Ảnh còn tra tấn lỗ tai tiểu Miêu thêm một lúc nữa rồi mới buông tha cho nó.
"Tiểu Ảnh, con tỉnh dậy rồi sao? Cảm thấy trong người đã đỡ hơn chưa?"
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên, Giang Vân Ảnh không khỏi nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn xem đó là ai. Đập vào mắt cậu là một người phụ nữ đã ngoài năm mươi, nhưng có vẻ như nhan sắc của bà vẫn luôn được bảo dưỡng rất tốt, vậy nên trông không khác gì ngoài bốn mươi.
Giang Vân Ảnh nhìn người phụ nữ trước mặt mình mấy giây rồi cũng thu hồi lại tầm mắt. Thầm lật lại trí nhớ một hồi, đoán chứng đây chắc là mẹ nguyên chủ, Kiều Yến.
Lại xem chừng thái độ của Kiều Yến đối với Giang Vân Ảnh vẫn còn khá thân thiết, vậy chắc thân phận thiếu gia giả của cậu chưa bị vạch trần đâu nhỉ? Giang Vân Ảnh thầm nghĩ, hóa ra hệ thống cũng không đến nỗi mất hết tính người, vẫn còn cho cậu xuyên vào thời điểm có thể cứu vãn nổi.
"Tiểu Ảnh, con làm gì mà thất thần vậy?" Kiều Yến gọi con trai hai tiếng vẫn không thấy cậu có phản ứng lại. Cuối cùng bà không nhịn được mà vươn tay ra khua khua trước mặt Giang Vân Ảnh để cậu hồi tỉnh lại.
Lúc này, Giang Vân Ảnh cũng vừa suy nghĩ xong sách lược sinh tồn của mình. Cậu nghĩ đầu tiên vẫn nên là làm thân với người mẹ này đã, để sau này thân phận có bị lật tẩy, số phận của cậu cũng không quá thảm.
Nghĩ là làm, Giang Vân Ảnh liền vẽ ra một nụ cười tươi rói, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, gương mặt trong nháy mắt ngập tràn sự vui sướng, trong lời nói cũng không giấu nổi chút kích động.
"Mẹ...mẹ đến thăm con sao?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương