Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng
Chương 22
Thiệu An đau khổ nhìn Thẩm Lạc từ từ ăn hết một đĩa vịt quay, đến khi trên đĩa chỉ còn lại một miếng duy nhất thì Thẩm Lạc dừng đũa lại lấy khăn giấy lau miệng.
Thiệu An nuốt nước miếng ực một cái " Cậu sao lại ăn thừa đồ ăn như vậy, lãng phí đồ ăn là không tốt đâu".
Thẩm Lạc ồ một tiếng " Vậy sao, vậy phải làm sao bây giờ?".
Thiệu An tạm vứt bỏ liêm sỉ đi mà nói " Không bằng... để tôi giúp cậu ăn nốt có được không?".
Thấy Thẩm Lạc khẽ gật một cái, Thiệu An liền bế hộp cơm của mình chạy tới bàn của Thẩm Lạc gắp miếng vịt kia bỏ vào miệng. Thiệu An cảm thán hương vị thật ngon, cả đời cậu chưa từng ăn qua vịt quay nào ngon như vậy, cậu chưa đã thèm mà lén mút đầu đũa.
Thẩm Lạc cảm giác như đã tìm ra một cách để dụ dỗ Thiệu An, cậu ta chưa từng nghĩ tới đồ ăn lại có sức hút với Thiệu An như vậy.
Thẩm Lạc cười như không cười, mở nắp hộp giữ nhiệt lấy ra một đĩa vịt quay và một bát canh nấm khác vẫn còn nóng hổi.
Thiệu An hai mắt sáng ngời nhìn đồ ăn trên bàn liếm liếm môi " Cậu cũng no rồi, chỗ đồ ăn này cho tôi được không?".
" Vậy sao lúc nãy rủ anh đi ăn anh lại từ chối?" Thẩm Lạc đổi tư thế ngồi vắt chân sang ngồi dựa vào lưng ghế.
Thiệu An mím môi mãi mới nói ra lời " Cái đó... tôi lỡ mang theo hộp cơm rồi, bỏ đi cũng rất phí nên là...".
Thẩm Lạc nén cảm giác buồn cười trong lòng lại mà dụ dỗ " Chỗ đồ ăn này anh ăn cũng được". Thiệu An nghe vậy thì vui mừng chạm tay lên đĩa đồ ăn, chưa kịp nhấc lên đã bị câu nói phía sau của Thẩm Lạc làm cho bối rối.
" Nhưng anh phải ăn khi đang ngồi trên đùi tôi".
" Hả!!!".
Thẩm Lạc híp mắt lại " Sao? không muốn à? trước kia chúng ta cũng đã từng làm tình qua rồi mà anh còn ngại cái này sao?".
Thiệu An loay hoay tính toán thiệt hơn việc này, lúc đầu cậu cảm thấy đây rõ ràng là Thẩm Lạc cố tình làm khó cậu, nhưng sau khi nghe câu nói kia thì ngẫm lại cũng thấy đúng, trước kia mông còn nở hoa rồi thì ngồi lên đùi tính là cái gì, chỉ cần ngồi lên đùi là được ăn ngon thì là lãi rồi.
" Được! tôi ngồi, sợ cậu chắc" Thiệu An đi tới bên cạnh Thẩm Lạc, nói thì nói thế nhưng đến lúc này lại không biết đặt mông vào đâu, chưa tính tới chuyện hai người đã lâu không gặp lại sẽ có chút ngại ngùng, đã thế Thẩm Lạc lại còn ngồi kiểu dạng chân ra. Thiệu An căn bản không thể ngồi lên đùi cậu ta, nếu đã ngồi xuống thì chính là phải đặt mông lên cái thứ ở giữa kia.
Thẩm Lạc nhướn mày " Không ngồi à?".
Thiệu An tránh né nhìn tới chỗ đũng quần cậu ta ngập ngừng đáp " Cậu ... khép... khép chân lại một chút tôi mới ngồi được".
Thẩm Lạc nghe vậy thì bá đạo kéo tay Thiệu An khiến cậu ngã thẳng vào lòng cậu ta, cảm giác cái mông đè lên thứ gì đó khó nói " Như vậy chẳng phải được rồi sao?".
" Cậu... cậu... cậu! lưu manh!" Thiệu An ngại ngùng tới mức nói lắp, quả thật ba năm này cậu vẫn luôn ở một mình cắm đầu vào học tập, ít tiếp xúc với ai nên da mặt cũng mỏng hơn trước rất nhiều.
Thẩm Lạc nhếch môi cười nguy hiểm, một tay bóp lấy mông tròn của Thiệu An " Thế này mới là lưu manh này".
" A!" Thiệu An bị bóp mông hơi giật mình động đậy muốn thoát ra nhưng Thẩm Lạc nhanh tay hơn, khóa chặt cậu lại.
Thẩm Lạc trầm giọng nói " Ngồi im, nếu không anh tự gánh hậu quả!".
Thiệu An cảm nhận được có thứ gì đó đang cứng dần lên chọt vào mông cậu thì sợ hãi ngồi im. Thẩm Lạc điều khiển lại nhịp thở, ép cho bản thân bình tĩnh lại rồi mới mở miệng " Anh không ăn sao? hay muốn tôi đút cho anh?".
Thiệu An bị thứ kia làm cho ngây ngẩn, quên mất chuyện muốn thoát ra " Tôi tự ăn, tôi tự ăn được". Thiệu An lâu rồi mới được ăn đồ ăn ngon như vậy, tuy dì Tần cũng nấu ăn ngon nhưng tay nghề không được bằng như thế này, hơn nữa ở nước ngoài Thiệu An toàn phải ăn đồ ăn không hợp khẩu vị cho nên lúc này cậu ăn tới ngon lành.
Hồi nhỏ Thiệu An chính là không ăn đủ no, gia cảnh quá nghèo, đến cả gạo cũng chẳng mấy khi được nhìn thấy, lúc đó khi đi qua phố đồ ăn nhìn thấy những món ngon đó cậu chỉ ước một lần trong đời được nếm thử. Vì vậy mà Thiệu An có chấp niệm rất lớn đối với đồ ăn ngon.
Thẩm Lạc cảm thấy nhìn Thiệu An ăn rất ngon miệng, dù cho bị dầu dính ra mép cũng rất đáng yêu. Cậu ta gọi một tiếng " Thiệu An!".
" Hả?" Thiệu An theo thói quen quay đầu lại, ai ngờ lại bị đối phương đánh úp giữ chặt đầu rồi phủ môi lên, đó là một nụ hôn sâu ướt át đầy hương vị vịt quay " Ưm... ưm... ô...". Tiếng nước bọt giao thoa vang lên khiến Thiệu An mặt đỏ tim đập nhanh không dám nhìn.
Thẩm Lạc liếm sạch vết dầu bên mép Thiệu An rồi rời ra " Ngon thật!".
Không biết cậu ta khen mùi vị của vịt hay đang ngầm ám chỉ gì đó nhưng Thiệu An đã ngượng chín mặt rồi. Thiệu An nhanh chóng húp nốt ngụm canh rồi nhảy ra khỏi chỗ ngồi nguy hiểm này chạy mất tiêu ra ngoài.
Thẩm Lạc bị chọc cười ra tiếng vô cùng vui vẻ, đã lâu rồi cậu ta không có tâm trạng tốt như vậy.
Thiệu An vào phòng vệ sinh, kinh ngạc khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt mình, trông cứ như bị người khác bắt nạt vậy. Cậu vội vàng dùng nước tát lên mặt rồi xúc miệng sạch sẽ.
Khi chạm lên môi Thiệu An bất giác nghĩ tới cảnh vừa rồi mà tim tự dưng đập thình thịch thình thịch, ba năm trước cùng lắm là nghĩ cùng Thẩm Lạc hôn môi sẽ như cùng một thiếu niên hôn môi mà thôi. Hiện tại, Thẩm Lạc với thận phận là sếp của cậu, lại kiêm một ngôi sao nổi tiếng nhất nhì giới giải trí, Thiệu An cảm thấy nụ hôn này quá kích thích rồi, kích thích đến độ cậu run cả chân đứng không vững nữa.
Mong rằng mấy fan nữ của Thẩm Lạc sẽ không băm vằm cậu ra làm trăm mảnh.
Thiệu An nuốt nước miếng ực một cái " Cậu sao lại ăn thừa đồ ăn như vậy, lãng phí đồ ăn là không tốt đâu".
Thẩm Lạc ồ một tiếng " Vậy sao, vậy phải làm sao bây giờ?".
Thiệu An tạm vứt bỏ liêm sỉ đi mà nói " Không bằng... để tôi giúp cậu ăn nốt có được không?".
Thấy Thẩm Lạc khẽ gật một cái, Thiệu An liền bế hộp cơm của mình chạy tới bàn của Thẩm Lạc gắp miếng vịt kia bỏ vào miệng. Thiệu An cảm thán hương vị thật ngon, cả đời cậu chưa từng ăn qua vịt quay nào ngon như vậy, cậu chưa đã thèm mà lén mút đầu đũa.
Thẩm Lạc cảm giác như đã tìm ra một cách để dụ dỗ Thiệu An, cậu ta chưa từng nghĩ tới đồ ăn lại có sức hút với Thiệu An như vậy.
Thẩm Lạc cười như không cười, mở nắp hộp giữ nhiệt lấy ra một đĩa vịt quay và một bát canh nấm khác vẫn còn nóng hổi.
Thiệu An hai mắt sáng ngời nhìn đồ ăn trên bàn liếm liếm môi " Cậu cũng no rồi, chỗ đồ ăn này cho tôi được không?".
" Vậy sao lúc nãy rủ anh đi ăn anh lại từ chối?" Thẩm Lạc đổi tư thế ngồi vắt chân sang ngồi dựa vào lưng ghế.
Thiệu An mím môi mãi mới nói ra lời " Cái đó... tôi lỡ mang theo hộp cơm rồi, bỏ đi cũng rất phí nên là...".
Thẩm Lạc nén cảm giác buồn cười trong lòng lại mà dụ dỗ " Chỗ đồ ăn này anh ăn cũng được". Thiệu An nghe vậy thì vui mừng chạm tay lên đĩa đồ ăn, chưa kịp nhấc lên đã bị câu nói phía sau của Thẩm Lạc làm cho bối rối.
" Nhưng anh phải ăn khi đang ngồi trên đùi tôi".
" Hả!!!".
Thẩm Lạc híp mắt lại " Sao? không muốn à? trước kia chúng ta cũng đã từng làm tình qua rồi mà anh còn ngại cái này sao?".
Thiệu An loay hoay tính toán thiệt hơn việc này, lúc đầu cậu cảm thấy đây rõ ràng là Thẩm Lạc cố tình làm khó cậu, nhưng sau khi nghe câu nói kia thì ngẫm lại cũng thấy đúng, trước kia mông còn nở hoa rồi thì ngồi lên đùi tính là cái gì, chỉ cần ngồi lên đùi là được ăn ngon thì là lãi rồi.
" Được! tôi ngồi, sợ cậu chắc" Thiệu An đi tới bên cạnh Thẩm Lạc, nói thì nói thế nhưng đến lúc này lại không biết đặt mông vào đâu, chưa tính tới chuyện hai người đã lâu không gặp lại sẽ có chút ngại ngùng, đã thế Thẩm Lạc lại còn ngồi kiểu dạng chân ra. Thiệu An căn bản không thể ngồi lên đùi cậu ta, nếu đã ngồi xuống thì chính là phải đặt mông lên cái thứ ở giữa kia.
Thẩm Lạc nhướn mày " Không ngồi à?".
Thiệu An tránh né nhìn tới chỗ đũng quần cậu ta ngập ngừng đáp " Cậu ... khép... khép chân lại một chút tôi mới ngồi được".
Thẩm Lạc nghe vậy thì bá đạo kéo tay Thiệu An khiến cậu ngã thẳng vào lòng cậu ta, cảm giác cái mông đè lên thứ gì đó khó nói " Như vậy chẳng phải được rồi sao?".
" Cậu... cậu... cậu! lưu manh!" Thiệu An ngại ngùng tới mức nói lắp, quả thật ba năm này cậu vẫn luôn ở một mình cắm đầu vào học tập, ít tiếp xúc với ai nên da mặt cũng mỏng hơn trước rất nhiều.
Thẩm Lạc nhếch môi cười nguy hiểm, một tay bóp lấy mông tròn của Thiệu An " Thế này mới là lưu manh này".
" A!" Thiệu An bị bóp mông hơi giật mình động đậy muốn thoát ra nhưng Thẩm Lạc nhanh tay hơn, khóa chặt cậu lại.
Thẩm Lạc trầm giọng nói " Ngồi im, nếu không anh tự gánh hậu quả!".
Thiệu An cảm nhận được có thứ gì đó đang cứng dần lên chọt vào mông cậu thì sợ hãi ngồi im. Thẩm Lạc điều khiển lại nhịp thở, ép cho bản thân bình tĩnh lại rồi mới mở miệng " Anh không ăn sao? hay muốn tôi đút cho anh?".
Thiệu An bị thứ kia làm cho ngây ngẩn, quên mất chuyện muốn thoát ra " Tôi tự ăn, tôi tự ăn được". Thiệu An lâu rồi mới được ăn đồ ăn ngon như vậy, tuy dì Tần cũng nấu ăn ngon nhưng tay nghề không được bằng như thế này, hơn nữa ở nước ngoài Thiệu An toàn phải ăn đồ ăn không hợp khẩu vị cho nên lúc này cậu ăn tới ngon lành.
Hồi nhỏ Thiệu An chính là không ăn đủ no, gia cảnh quá nghèo, đến cả gạo cũng chẳng mấy khi được nhìn thấy, lúc đó khi đi qua phố đồ ăn nhìn thấy những món ngon đó cậu chỉ ước một lần trong đời được nếm thử. Vì vậy mà Thiệu An có chấp niệm rất lớn đối với đồ ăn ngon.
Thẩm Lạc cảm thấy nhìn Thiệu An ăn rất ngon miệng, dù cho bị dầu dính ra mép cũng rất đáng yêu. Cậu ta gọi một tiếng " Thiệu An!".
" Hả?" Thiệu An theo thói quen quay đầu lại, ai ngờ lại bị đối phương đánh úp giữ chặt đầu rồi phủ môi lên, đó là một nụ hôn sâu ướt át đầy hương vị vịt quay " Ưm... ưm... ô...". Tiếng nước bọt giao thoa vang lên khiến Thiệu An mặt đỏ tim đập nhanh không dám nhìn.
Thẩm Lạc liếm sạch vết dầu bên mép Thiệu An rồi rời ra " Ngon thật!".
Không biết cậu ta khen mùi vị của vịt hay đang ngầm ám chỉ gì đó nhưng Thiệu An đã ngượng chín mặt rồi. Thiệu An nhanh chóng húp nốt ngụm canh rồi nhảy ra khỏi chỗ ngồi nguy hiểm này chạy mất tiêu ra ngoài.
Thẩm Lạc bị chọc cười ra tiếng vô cùng vui vẻ, đã lâu rồi cậu ta không có tâm trạng tốt như vậy.
Thiệu An vào phòng vệ sinh, kinh ngạc khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt mình, trông cứ như bị người khác bắt nạt vậy. Cậu vội vàng dùng nước tát lên mặt rồi xúc miệng sạch sẽ.
Khi chạm lên môi Thiệu An bất giác nghĩ tới cảnh vừa rồi mà tim tự dưng đập thình thịch thình thịch, ba năm trước cùng lắm là nghĩ cùng Thẩm Lạc hôn môi sẽ như cùng một thiếu niên hôn môi mà thôi. Hiện tại, Thẩm Lạc với thận phận là sếp của cậu, lại kiêm một ngôi sao nổi tiếng nhất nhì giới giải trí, Thiệu An cảm thấy nụ hôn này quá kích thích rồi, kích thích đến độ cậu run cả chân đứng không vững nữa.
Mong rằng mấy fan nữ của Thẩm Lạc sẽ không băm vằm cậu ra làm trăm mảnh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương