Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng
Chương 63
Thiệu An ngồi chờ một lúc liền có người làm mang đồ ăn tới cho cậu. Vừa nhấc đũa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Thiệu An đi ra mở cửa, cậu thắc mắc ai lại tới phòng Thẩm Lạc vào lúc này chứ.
" Chào tiên sinh".
Là cậu nhóc hay đi theo Thẩm Đằng.
Chuyện hôm trước Thiệu An còn ấn tượng lắm, cậu nhóc này đêm hôm chạy ra bờ hổ, hai bàn tay nhuộm đầy máu, chuyện sau đó cậu không rõ nữa nhưng nhìn sắc mặt cậu bé này thì hẳn là đã làm lành với Thẩm Đằng rồi.
"Tiều Cẩn sao em lại tới đây?".
Mộ Thiếu Cần xấu hồ hơi cúi mặt, hay bàn tay vẫn đang được băng bó rụt rè nép bên hông " Tiên sinh bảo em tới bồi anh một lúc".
Thiệu An liền hiểu, Mộ Thiếu Cẩn không tiện xuất hiện trong buổi tiệc, Thẩm Đằng lại lo lắng cậu nhóc này ở một mình sẽ xảy ra chuyện nên muốn cậu để ý tới thằng bé.
" Mau vào đi, chỗ anh có đồ ăn ngon, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện".
Thiệu An mở rộng cửa đề Mộ Thiếu Cẩn đi vào.
Mộ Thiếu Cẩn vẫn hơi rụt rè, có lẽ tới phòng của người khác khiến cậu ấy cảm thấy lạ lẫm.
Hai người ngồi vào bàn làm việc của Thẩm Lạc hiện tại đã biến thành bàn ăn bày đầy món ngon.
Không khí vẫn rất ngại ngùng, Thiệu An chỉ đành mở lời trước " Em với Thẩm Đằng làm lành rồi chứ?".
Mộ Thiếu Cần ưm một cái gật nhẹ đầu.
" Vậy thì tốt rồi, hôm đó nhìn thấy em chảy nhiều máu như vậy anh thật sự hơi hoảng hốt" Thiệu An gắp đồ ăn cho Mộ Thiếu Cẩn.
Mộ Thiếu Cẩn nói cảm ơn rồi đáp " Em nghe nói vừa nãy anh bị ngã xuống hồ bơi, có nghiêm trọng không ạ?".
Thiệu An đang mặc quần đùi, lộ ra vết thâm sau đùi " Cũng không sao, so với vết thương anh gây ra cho kẻ kia thì không đáng là gì".
Thiệu An gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nói tiếp " Nghe khẩu âm của em chắc hẳn là người ở phía nam đúng không?".
Mộ Thiếu Cẩn ngoan ngoãn đáp dạ một cái " Em sống trong một ngôi làng trên vùng núi phía nam, cha mẹ em gửi em ở đó nhờ ông bà trông nom từ bé, thỉnh thoảng họ mới về thăm em một lần".
Mộ Thiếu Cẩn ngừng một lát mới nói tiếp " Sau đó ông bà qua đời, cha mẹ trên đường trở về thì gặp tai nạn cũng qua đời nốt, em một mình bơ vơ, còn bị người xấu trong làng bắt lại muốn đem em đi bán, em thoát ra được rồi lần trốn trong rừng, qua mấy ngày, lúc cửu tử nhất sinh liền gặp được Thẩm Đằng tiên sinh, anh ấy thu nhận em, đưa em về thành phố nuôi dưỡng, em rất biết ơn tiên sinh đã cưu mang em".
Đây có lẽ là lần cậu nhóc này mở miệng ra nói nhiều như vậy, Thiệu An nghe mà cảm thấy rất thương cảm với Mộ Thiếu Cẩn " Thì ra Thẩm Đằng cũng tốt tính đấy chứ".
Mộ Thiếu Cẩn hơi đỏ mặt đáp " Tiên sinh rất tốt, anh ấy thật ra là một người ngoài lạnh trong nóng".
Vì cậu ấy bị thương ở tay nên Thiệu An rất săn sóc gắp đồ ăn bỏ vào thìa trong bát Mộ Thiếu Cần "Anh biết mà, cậu ấy luôn tỏ ra hững hờ với mọi thứ nhưng lại ngầm để ý từng chuyện một". Mỗi lần Thiệu An gặp được hoặc nói chuyện với Thẩm Đằng thì cậu ta luôn cố tình tạo ra một luồng suy nghĩ cho cậu, hầu như đều thúc đẩy cho việc cậu và Thẩm Lạc đến được với nhau. Nếu không có yếu tố đó thì cậu và Thầm Lạc cũng không thể tiến triển nhanh như hiện tại được.
Mộ Thiếu Cẩn rất ít nói nhưng khi chủ đề chuyển tới Thẩm Đằng thì lại nói rất nhiều, ba câu thì hết ba câu đều phải nhắc tới tiên sinh đáng kính của cậu ấy.
Thiệu An cũng rất thích thú lắng nghe, cảm giác sự phòng bị của Mộ Thiếu Cẩn cũng đã giảm bớt, giữa hai người cũng trở nên thân thiết hơn. Cậu đoán rằng Mộ Thiếu Cẩn không có bạn bè, cho nên Thẩm Đằng mới muốn để cậu trở thành người bạn của cậu ấy, giúp cậu ấy hòa nhập với mọi người hơn.
Hai người cứ hàn huyên như vậy tới khi đồ ăn trên bàn vơi sạch. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cùng tiếng gọi của Thẩm Đằng, Mộ Thiếu Cẩn vội vàng đứng dậy chào
Thiệu An rồi rời đi.
Thiệu An thầm nghĩ hai người kia cứ như hình với bóng vậy, xa nhau một chút cũng không chịu được. Mộ Thiếu Cẩn thì khỏi nói, có thể dùng từ cuồng si đề miêu tả.
Thiệu An gọi người làm tới dọn đồ ăn đem đi, cậu ăn no là mắt lại muốn híp lại, Thầm Lạc hôm nay rất bận, xem ra không thể sớm trở lại được.
Lúc Thiệu An thiu thiu sắp ngủ thì bên tai bỗng vang lên tiếng nói của ai đó.
"Aiyo, không tệ không tệ nha".
Cậu giật mình tỉnh lại nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả, chẳng lẽ là ảo giác. Thiệu An vẫn trong cơn buồn ngủ nên lại nhắm mắt vào.
Một lúc sau tiếng nói đó lại vang lên " À lố ô! tiếng tôi vang rừng núi, sao không ai trả lờiii".
Thiệu An bị tiếng hát như bò rống làm cho tỉnh dậy lần nữa, cậu bò ra khỏi ổ chăn nhìn xung quanh, rõ ràng là không có ai, chẳng lẽ là ma sao?
Thiệu An đi ra mở cửa, cậu thắc mắc ai lại tới phòng Thẩm Lạc vào lúc này chứ.
" Chào tiên sinh".
Là cậu nhóc hay đi theo Thẩm Đằng.
Chuyện hôm trước Thiệu An còn ấn tượng lắm, cậu nhóc này đêm hôm chạy ra bờ hổ, hai bàn tay nhuộm đầy máu, chuyện sau đó cậu không rõ nữa nhưng nhìn sắc mặt cậu bé này thì hẳn là đã làm lành với Thẩm Đằng rồi.
"Tiều Cẩn sao em lại tới đây?".
Mộ Thiếu Cần xấu hồ hơi cúi mặt, hay bàn tay vẫn đang được băng bó rụt rè nép bên hông " Tiên sinh bảo em tới bồi anh một lúc".
Thiệu An liền hiểu, Mộ Thiếu Cẩn không tiện xuất hiện trong buổi tiệc, Thẩm Đằng lại lo lắng cậu nhóc này ở một mình sẽ xảy ra chuyện nên muốn cậu để ý tới thằng bé.
" Mau vào đi, chỗ anh có đồ ăn ngon, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện".
Thiệu An mở rộng cửa đề Mộ Thiếu Cẩn đi vào.
Mộ Thiếu Cẩn vẫn hơi rụt rè, có lẽ tới phòng của người khác khiến cậu ấy cảm thấy lạ lẫm.
Hai người ngồi vào bàn làm việc của Thẩm Lạc hiện tại đã biến thành bàn ăn bày đầy món ngon.
Không khí vẫn rất ngại ngùng, Thiệu An chỉ đành mở lời trước " Em với Thẩm Đằng làm lành rồi chứ?".
Mộ Thiếu Cần ưm một cái gật nhẹ đầu.
" Vậy thì tốt rồi, hôm đó nhìn thấy em chảy nhiều máu như vậy anh thật sự hơi hoảng hốt" Thiệu An gắp đồ ăn cho Mộ Thiếu Cẩn.
Mộ Thiếu Cẩn nói cảm ơn rồi đáp " Em nghe nói vừa nãy anh bị ngã xuống hồ bơi, có nghiêm trọng không ạ?".
Thiệu An đang mặc quần đùi, lộ ra vết thâm sau đùi " Cũng không sao, so với vết thương anh gây ra cho kẻ kia thì không đáng là gì".
Thiệu An gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nói tiếp " Nghe khẩu âm của em chắc hẳn là người ở phía nam đúng không?".
Mộ Thiếu Cẩn ngoan ngoãn đáp dạ một cái " Em sống trong một ngôi làng trên vùng núi phía nam, cha mẹ em gửi em ở đó nhờ ông bà trông nom từ bé, thỉnh thoảng họ mới về thăm em một lần".
Mộ Thiếu Cẩn ngừng một lát mới nói tiếp " Sau đó ông bà qua đời, cha mẹ trên đường trở về thì gặp tai nạn cũng qua đời nốt, em một mình bơ vơ, còn bị người xấu trong làng bắt lại muốn đem em đi bán, em thoát ra được rồi lần trốn trong rừng, qua mấy ngày, lúc cửu tử nhất sinh liền gặp được Thẩm Đằng tiên sinh, anh ấy thu nhận em, đưa em về thành phố nuôi dưỡng, em rất biết ơn tiên sinh đã cưu mang em".
Đây có lẽ là lần cậu nhóc này mở miệng ra nói nhiều như vậy, Thiệu An nghe mà cảm thấy rất thương cảm với Mộ Thiếu Cẩn " Thì ra Thẩm Đằng cũng tốt tính đấy chứ".
Mộ Thiếu Cẩn hơi đỏ mặt đáp " Tiên sinh rất tốt, anh ấy thật ra là một người ngoài lạnh trong nóng".
Vì cậu ấy bị thương ở tay nên Thiệu An rất săn sóc gắp đồ ăn bỏ vào thìa trong bát Mộ Thiếu Cần "Anh biết mà, cậu ấy luôn tỏ ra hững hờ với mọi thứ nhưng lại ngầm để ý từng chuyện một". Mỗi lần Thiệu An gặp được hoặc nói chuyện với Thẩm Đằng thì cậu ta luôn cố tình tạo ra một luồng suy nghĩ cho cậu, hầu như đều thúc đẩy cho việc cậu và Thẩm Lạc đến được với nhau. Nếu không có yếu tố đó thì cậu và Thầm Lạc cũng không thể tiến triển nhanh như hiện tại được.
Mộ Thiếu Cẩn rất ít nói nhưng khi chủ đề chuyển tới Thẩm Đằng thì lại nói rất nhiều, ba câu thì hết ba câu đều phải nhắc tới tiên sinh đáng kính của cậu ấy.
Thiệu An cũng rất thích thú lắng nghe, cảm giác sự phòng bị của Mộ Thiếu Cẩn cũng đã giảm bớt, giữa hai người cũng trở nên thân thiết hơn. Cậu đoán rằng Mộ Thiếu Cẩn không có bạn bè, cho nên Thẩm Đằng mới muốn để cậu trở thành người bạn của cậu ấy, giúp cậu ấy hòa nhập với mọi người hơn.
Hai người cứ hàn huyên như vậy tới khi đồ ăn trên bàn vơi sạch. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cùng tiếng gọi của Thẩm Đằng, Mộ Thiếu Cẩn vội vàng đứng dậy chào
Thiệu An rồi rời đi.
Thiệu An thầm nghĩ hai người kia cứ như hình với bóng vậy, xa nhau một chút cũng không chịu được. Mộ Thiếu Cẩn thì khỏi nói, có thể dùng từ cuồng si đề miêu tả.
Thiệu An gọi người làm tới dọn đồ ăn đem đi, cậu ăn no là mắt lại muốn híp lại, Thầm Lạc hôm nay rất bận, xem ra không thể sớm trở lại được.
Lúc Thiệu An thiu thiu sắp ngủ thì bên tai bỗng vang lên tiếng nói của ai đó.
"Aiyo, không tệ không tệ nha".
Cậu giật mình tỉnh lại nhìn xung quanh nhưng không thấy ai cả, chẳng lẽ là ảo giác. Thiệu An vẫn trong cơn buồn ngủ nên lại nhắm mắt vào.
Một lúc sau tiếng nói đó lại vang lên " À lố ô! tiếng tôi vang rừng núi, sao không ai trả lờiii".
Thiệu An bị tiếng hát như bò rống làm cho tỉnh dậy lần nữa, cậu bò ra khỏi ổ chăn nhìn xung quanh, rõ ràng là không có ai, chẳng lẽ là ma sao?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương