Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng

Chương 67



Cậu đùa sao? Đó là lãnh địa của gia tộc Lawan... Thôi được rồi, tôi sẽ giúp cậu lần này, cậu nợ tôi một ân tình đó".

Thẩm Đường chưa kịp đứng dậy đã nghe có âm thanh kim loại vang lên, cậu sợ hãi nhìn người đàn ông trồng như không thuộc về thế kỷ này rút cây kiếm được treo trên tường làm vật trang trí ra, cậu ngơ ra vài giây " Vậy ra đó là kiếm thật à?".

Cậu ngẩng đầu lên nhìn cho rõ khuôn mặt của người kia, vừa nhìn liền..." Sao lại có người có thể đẹp như vậy ông trời ơi".

Đối phương quay mặt sang đúng lúc Thẩm Đường bị vấp phải vết nhăn trên thảm nên lại ngã bò ra.

Thẩm Đường nghe tiếng vỏ kiếm rơi xuống thì liên tục xin tha " Anh đẹp trai, nghe tôi giải thích đã, tôi rất là vô hại...".

Nói một hồi thấy bước chân người kia vẫn đang tới gần, Thẩm Đường nhận ra vấn đề là người đó hình như không hiểu được những gì cậu nói.

Thẩm Đường mau chóng đứng dậy chạy một mạch vào dãy hành lang " Có ngu mới nằm im chờ chết".

Feliz cực kì có người khác dám bước vào nơi này, chạm vào những thứ mà anh ta quý trọng, nhìn thảm trải sàn bị nhăn nhúm, thêm âm thanh Thấm Đường chạy bình bịch khiến quanh thần Feliz như hạ xuống âm độ.

Thẩm Đường cứ chạy mãi, lâu đài này vô cùng lớn, cậu từ nhỏ sống ở biệt phủ Thẩm gia đã quen với kiểu căn nhà rộng lớn nhưng vẫn phải kinh ngạc về độ lớn của nơi này, chạy một hồi liền lạc đường.

Vừa chạy cậu vừa nghĩ, tại sao lại có người xuất hiện ở một nơi quỷ quái như thế này, chưa nói tới phong cách ăn mặc cũng khác lạ, Thẩm Đường lạnh sống lưng suy đoán " Chẳng lẽ anh ta là ma?".

Nhưng ma phải xuất hiện vào ban đêm chứ, hiện tại đã là ban ngày.

Cảm thấy phía sau hình như không có người đuổi theo Thẩm Đường mới thở hồng hộc dựa vào tường một căn phòng nọ.

Nhìn thấy cách không xa có một bộ bàn ghế cậu liền muốn ra ngồi nghỉ một chút, không ngờ khi bàn tay vừa chạm vào mặt bàn trong đầu cậu bỗng hiện ra một số hình ảnh trong chớp nhoáng.

Cậu nhìn thấy ở chính căn phòng này, vào ban đêm khi ngọn nến trên bàn tỏả sáng, một bàn tay đang viết lên cuốn sách đặt trên bàn, hình như là nhật ký.

Hình ảnh chỉ trong chốc lát, như chưa từng tồn tại, Thẩm Đường bỗng chốc cảm thấy khó hiểu vì cậu hình như có một cảm giác như đã từng tới nơi này rồi, nhưng điều đó là không thể nào.



Nơi này quá kỳ lạ, không thể ở lâu thêm nữa, Thẩm Đường tiếp tục đi qua các căn phòng tìm đường thoát, cậu vẫn chưa quên phía sau có một nam nhân nguy hiểm cầm kiếm đuổi theo đâu.

Khi chạy tới một dãy hành lang lớn, Thẩm Đường lúc đầu vốn không để tâm nhưng bất chợt cậu dừng lại quay đầu sang nhìn một bức vẽ rất lớn phủ kín cả bức tường được treo trong khung tranh bằng vàng.

Trong bức tranh có vẽ hai người, một người ngồi trên ghế tựa vắt chân, một bàn tay đưa ra trước được người khác quỳ gối hôn lên đầy thành kính.

Người quỳ gối kia cậu nhận ra ngay chính là người nam nhân khi nãy, còn người ngồi trên ghế tựa kia không hiểu sao cậu lại cảm thấy có mấy phần trông giống bản thân mình, khác ở chỗ người trong tranh có mái tóc màu vàng kim rực rỡ.

"Thật kỳ lạ, chắc có lẽ là trùng hợp thôi".

Đầu bên này dãy hành lang có tiếng bước chân, Thẩm Đường vội chạy sang đầu còn lại nhưng cánh cửa lại bị khóa, cậu đang ở trong một con đường chết.

Thẩm Đường sợ hãi quay mặt lại nhìn phía đối diện.

Feliz cầm kiểm bước chân nhẹ nhàng đi qua cửa tiền vào dãy hành lang, ánh mắt lạnh lùng sát phạt, nhưng ngay khoảnh khắc anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào

Thẩm Đường thì tròng mắt liền co lại cố định tại chỗ không dám chớp mắt.

Kiếm trong tay rơi xuống bên chân, miệng hơi hé mở muốn nói nhưng không nói ra lời.

Thẩm Đường cũng tiến đến gần, cậu nghĩ rồi, nếu đứng yên tại đó thì ắt sẽ chết, thế nên tấn công là cách phòng thủ tốt nhất bây giờ, cậu sẽ giả vờ tới gần sau đó vụt một cái chạy qua để quay lại đầu bên kia hành lang.

Mỗi bước Thẩm Đường tiến lên thì Feliz cũng tiến lên, dần dần khuôn mặt càng ngày càng rõ, thậm chí khi Thẩm Đường đứng gần bức tranh kia, Feliz rõ ràng là không hề chớp mắt, hai hình ảnh như chồng chéo lên nhau.

Thấy đối phương không cẩm kiếm nữa thì Thẩm Đường mới thở phào một hơi, tăng thêm tỷ lệ sống sót.

Hai người cách nhau không còn xa nữa, Thẩm Đường cười cười vẫy tay chào " Anh đẹp trai, đừng động thủ, chúng ta nói chuyện như hai thằng đàn ông nhé".

Cậu nói bằng tiếng Anh, ngôn ngữ thông dụng nhất, mong rằng người kia sẽ hiều.



Thấy đối phương mất cảnh giác, cậu liền chạy vụt qua rồi tới đầu hành lang bên kia biến mất sau cánh cửa.

Lần này Feliz không bình tĩnh được nữa, anh nhanh chóng quay người lại đuổi theo, đôi chân dài được tận dụng hết cỡ.

Thẩm Đường vừa chạy vừa khẩn, cầu cho 7749 vị thần tới ứng cứu " Ba à, sau này con không dám một mình đi lung tung nữa đâu, mau tới cứu con đi mà".

Mặc dù tên của cậu và Thẩm Lạc ghép lại thành Lạc Đường nhưng cậu lại là người rất nhớ rõ đường đi của mình.

Thẩm Đường chạy thật nhanh quay lại nơi ban đầu, ở đó có một cánh cửa sổ bị hỏng có thể chui qua, chưa kể ba lô của cậu vẫn còn ở nơi đó.

Tiếng chân đuổi theo đằng sau càng ngày càng gần, đối phương so với cậu còn thuộc đường hơn.

Ngay khi Thẩm Đường quay trở lại căn phòng đó thì Feliz cũng vừa hay đuổi tới nơi.

Thẩm Đường bối rối, cậu lục tung ba lô lên, bởi vì rất sợ ma nên cậu đã trang bị rất nhiều thứ hữu dụng.

Cậu ném ra một củ tỏi vào người người đàn ông kia, sau đó lại lấy ngọc phật đeo lên tay.

Feliz híp mắt nhìn cậu, không hề có dấu hiệu bị ảnh hưởng.

Thẩm Đường liền nhớ ra gì đó, lại lục ba lô lấy ra một vòng cổ có thập tự giá bằng bạc nhắm mắt giơ lên.

Đến khi Thẩm Đường mở mắt ra đối phương không chỉ không bị tan biến mà thậm chí còn tới ngay trước mặt cậu quỳ một gối xuống, ngón tay chạm lên khuôn mặt của cậu.

Cảm giác hơi lành lạnh, nhưng không phải kiểu lạnh của người chết hay ma quỷ.

Người đàn ông kia cầm lấy bàn tay đang cầm thập tự giá của cậu kéo tới gần rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay.

" Chủ nhân của ta, em cuối cùng cũng quay lại rồi".
Chương trước Chương tiếp