Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng

Chương 7



Vì đã ngủ cả tối nên đêm hôm đó Thiệu An không ngủ được, cậu bắt đầu nghĩ về việc nữ sinh kia đã nói rằng nếu cậu không rời xa Thẩm Lạc thì cô ta sẽ khiến cậu không sống nổi ở thành phố này. Ngôi trường đó học sinh đều là con cháu thế gia cho nên gia thế của nữ sinh đó hẳn là không phải dạng bình thường.

Thiệu An không phải nhân vật chính, cậu cũng không có một lão công sẽ bảo vệ mình dù chuyện gì xảy ra như Thẩm Mặc cho nên vì kế sinh nhai, cậu chỉ đành là tốt nhất kiếm một cái cớ để rời đi nơi này mà thôi.

Đến khi nào cậu tìm được một tổng tài để bám đùi thì nhất định sẽ quay lại trả cho cô ta hai cái tát ban sáng " Khuôn mặt đẹp đẽ của mình, đau lòng quá đi mất, sau này còn phải dựa vào nó để kiếm đùi vàng nữa đó".

Thẩm Lạc cái đùi này chắc hẳn là không ôm được rồi, chưa kể cậu ta ghét nguyên chủ từ trước, lại còn thêm một đống đào hoa lúc nào cũng có thể nhảy ra cắn xé nữa thì đúng là có điên mới đâm đầu vào. Có điều tiền lương mà nhà Thẩm đưa ra cũng rất hấp dẫn, Thiệu An không nỡ bỏ cái công việc này nhàn hạ mà lương cao này.

" Aiya, thật là đau đầu quá đi!". Trước mắt có lẽ vẫn nên coi như không có gì đã, vài ngày tới tìm cách nói chuyện với gia chủ Thẩm gia xem sao.

Sáng hôm sau ở Thẩm gia có chút náo nhiệt, hôm nay là chủ nhật nên không phải đi học, mấy thiếu gia Thẩm gia đều tề tụ đông đủ ở nhà chính, chưa kể có Thẩm Kỳ và Thẩm Mặc hai nhân vật chính, còn có cả Thẩm Quân, Thẩm Hà và chồng của hai người họ tới đây mở tiệc ăn uống nữa.

Thiệu An từ dãy nhà của người làm nhìn sang cũng nghe được tiếng nói cười vui vẻ của bọn họ. Cậu nhớ lại lúc đọc bộ truyện kia, cậu cũng là như vậy ghen tị với gia đình ấm áp của bọn họ. Ở ngoài đời cậu là cô nhi, sau khi xuyên qua thì vẫn là cô nhi, chưa từng được cảm nhận qua cái cảm giác có người che chở, suốt thời gian đó đều là tự mình nỗ lực mà đi lên từng chút một, hiện tại vẫn là như vậy.

Thiệu An đột nhiên nảy ra một ý nghĩ " Ở ngoài đời thực mình đã cày cuốc kiếm tiền lâu như vậy rồi, xuyên qua cũng không nên giữ cái tư tưởng đó nữa, phải hưởng thụ thật tốt mới phải". Cậu nhớ tới chuyện gì mà nước mắt khẽ rơi, cuộc sống trước kia của cậu vô cùng khổ cực, hiện tại được ở trong Thẩm gia, dù là phòng cho người làm cũng khang trang như vậy khiến cậu không nỡ rời đi chút nào.

Thiệu An lại lủi thủi lôi bài tập ra học để cho đầu óc bớt suy nghĩ linh tinh, đột nhiên có người tới gõ cửa nói phu nhân mời cậu tới tham dự bữa tiệc gia đình của Thẩm gia. Thiệu An ngơ ngác luôn, cậu ngại ngùng không muốn đi nhưng lại không nói fa thành lời.

Khi vào sảnh nhà chính, thấy tất cả những nhân vật trong truyện đều đầy đủ cả, thì ra thượng tướng thật sự cao 2 mét, dù đã hơn 50 tuổi nhưng khí chất vẫn rất bất phàm, bọn họ so với tưởng tưởng của Thiệu An thật sự còn đẹp hơn nhiều, dù đã có tuổi nhưng ai nấy đều trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.



Không chỉ có Thẩm Lạc, Thẩm Đường và Thẩm Đằng mà còn có cả ba nhân vật nhỏ tuổi hơn ở đây, Thiệu An đoán bọn chúng là con của cặp nhân vật phụ xuất hiện ở cuối chuyện mà cậu cũng không nhớ rõ tên cho lắm.

Thiệu An bị gọi tới ngồi vào bàn ăn, ngay bên cạnh cậu là Thẩm Lạc. Bởi vì Thiệu An là đứa trẻ xuất sắc nhất trong trại trẻ mà Thẩm Mặc quyên góp từ thiện cho nên Thẩm Mặc rất yêu quý cậu, biết Thiệu An có hoàn cảnh mồ côi nên liền mời cậu tới dự bữa cơm gia đình này.

Thiệu An thật sự rất cảm động tới muốn khóc nhưng kiên cường nhiều năm khiến cậu không thể lộ ra sự yếu đuối trước mặt người khác được. Thẩm Mặc nhìn biểu hiện của cậu nhóc này mà không nhịn được nhớ tới bản thân mình năm xưa.

Lúc đang ăn, đột nhiên có một bàn tay đặt lên đùi Thiệu An khẽ xoa bóp khiến cậu rùng mình. Còn ai khác ngoài cái tên Thẩm Lạc kia cơ chứ, Thiệu An tỏ ra như không có gì nhưng một tay lại hất tay cậu ta ra, vì bàn ăn khá cao nên mọi người không nhìn thấy được hoàn cảnh bên dưới này.

Thiệu An thầm nghĩ " Cái tên này chẳng lẽ bị chập mạch rồi sao? không phải cậu ta ghét " Thiệu An" lắm hay sao, tại sao gần đây lại cứ cố tình gây chuyện với cậu thế nhỉ?".

Thẩm Lạc vẫn mỉm cười và tay thì lại đặt lên đùi Thiệu An, cậu chỉ đành dùng chân đá cậu ta một cái. Thẩm Lạc quay sang híp mắt nhìn Thiệu An, dạo gần đây trong đầu cậu ta cứ liên tục xuất hiện bóng dáng của cái người này, đến cả đêm qua khi về phòng nhớ lại cảnh hương diễm lúc trước vậy mà lại mông tinh. Rõ ràng lúc trước người ta chủ động tiếp cận thì Thẩm Lạc ghét bỏ, nhưng từ khi Thiệu An trở nên khác với trước kia thì cậu ta lại cảm thấy rất hứng thú khi người này cố tình tiếp cận để quyến rũ mình.

Thẩm Lạc vẫn không bỏ tay ra mà còn ngày càng lấn lên cao hơn, đã gần chạm vào bé nấm nhỏ khiến cho Thiệu An rùng mình khép chân lại. May mắn người xung quanh đều chưa phát hiện ra điều gì lạ thường.

Mới chỉ bị chạm một chút mà nấm nhỏ đã hơi ngẩng đầu lên rồi, Thiệu An thầm nghĩ, chẳng lẽ do cậu lâu rồi không tự xử hay sao mà hết mộng tinh lại còn trở nên nhạy cảm như vậy.

Không thể chịu được nữa, Thiệu An gắp nốt miếng đồ ăn cuối cùng trong bát rồi vội vàng xin phép do chưa khỏi bệnh hẳn rời đi về phòng nghỉ ngơi.
Chương trước Chương tiếp