Xuyên Về 1983
Chương 113: Ngoại truyện 3+9
Trong phòng ngủ đều là bạn học đến từ thiên nam địa bắc, chỉ có một mình Tiểu Từ Thận là sinh viên bản địa, cậu cũng rất nhiệt tình, chờ các bạn cùng lớp đều đến đông đủ, cậu dẫn toàn bộ bạn học trong ký túc xá cùng nhau làm quen với cuộc sống trong trường học, nghiễm nhiên trở thành lão đại ký túc xá.
Ấn tượng của mọi người đối với bạn học Tiểu Thận, vui vẻ tự tin, hào phóng giảng nghĩa khí, cùng với... Có một người yêu!
Điều này làm cho mọi người ghen tị.
Những bạn học khác trong phòng, hoặc là một độc thân, hoặc là tách biệt bạn gái, chỉ có trưởng phòng vừa đẹp trai vừa giàu có, nghe nói cuối tuần có thể gặp người yêu.
Đã như vậy, cần gì từng giây từng phút đều nhắn tin điện thoại, không thấy chán hay sao?
Có quan tâm tới đám cẩu độc thân như bọn họ không?!
Buổi tối trở lại ký túc xá, người này vừa ngồi xuống lại bắt đầu gửi tin nhắn thoại cho người yêu: "Vợ, ăn cơm tối chưa? Đang ăn gì vậy? ”
Các bạn cùng lớp xung quanh: "..."
Chậc, da gà lông tơ dựng đứng lên.
"Anh Thận", có người nhịn không được bày tỏ: "Vợ anh dính người ghê, một ngày ba bữa đều yêu cầu anh báo cáo, con gái đều đeo bám như vậy sao?"
Thấy vậy bọn họ đều không dám yêu đương.
Ngay từ đầu nghe bọn họ gọi anh Thận, Tiểu Từ Thận kỳ thật có hơi không quen, luôn cảm thấy không được tự nhiên, giống như đang gọi một Từ Thận khác, nhưng vài ngày sau cũng từ từ quen.
Kệ mọi người muốn gọi thế nào thì gọi.
"Người ta mới không dính người," Thời tiết nóng, thiếu niên cầm chai nước khoáng uống một ngụm nước lớn, cười thành thật: "Là tôi dính người, tôi nhớ người ta."
Mọi người nghe được câu trả lời đều mê man, dĩ nhiên là như vậy sao?
"Ha ha, không có sao, vài ngày nữa là có thể gặp." Mọi người ngoài miệng an ủi nói, trong lòng chậc chậc, thật nhìn không ra, người này thật si tình.
Sau đó bắt đầu tò mò, đến tột cùng là loại tuyệt sắc đại mỹ nhân gì, mê hoặc đại lão ký túc xá được mệnh danh là đàn em lạnh lùng thành như vậy.
Gần đây khai giảng chưa được mấy ngày, bảng tin của trường đã nhanh chóng bình chọn ra 3 ba tân sinh viên đẹp trai nhất, mỗi người đều là tuyệt sắc nhân gian.
Tiểu Từ Thận đứng thứ nhất, bỏ xa đường thứ 2 và thứ 3 tám con phố, thậm chí trực tiếp lấy đi danh hiệu học trưởng, dù sao cậu không chỉ có điều kiện ngoại hình đẹp, còn có tiền.
Làm sao biết cậu có tiền đây?
Nhìn trang phục, còn có tài khoản cá nhân của cậu chưa bao giờ là bí mật, có lòng xem một chút, click vào liền xem được lịch sử trưởng thành của thiếu gia nhà giàu.
Bạn trai rời nhà lâu như vậy, không phải Thư Nhiên không nhớ bạn trai nhỏ của mình, sau mấy ngày sống yên ổn, bắt đầu nhớ thằng nhóc thúi kia, vì thế thỉnh thoảng lại lên tường thổ lộ hoặc post bar của trường đối phương, xem có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia hay không.
Thư Nhiên là fan học sinh đương đại, vừa đi lên liền thấy có người gửi ảnh chụp Tiểu Từ Thận vớt lượt xem, xem đủ rồi lật xuống, bình luận nóng bỏng viết: "Cái này còn cần vớt lượt xem, toàn trường đều biết. ”
Cái thứ hai: "Huhu thật đẹp trai, là người đàn ông tôi không thể có được!"
Cái thứ ba: "Đừng mò nữa, đàn em đã có bạn gái, nghe nói tình cảm rất tốt. ”
Thư Nhiên mỉm cười lật, xem mấy bài viết có liên quan đến Tiểu Từ Thận, sau đó thuận tay cắt một tấm ảnh gửi đến khung chat của đối phương: "A, thế giới phồn hoa mê người cỡ nào, bành trướng rồi sao? Trái tim em có rung động không? ”
Bên kia lập tức trả lời: "Nhớ anh, nghĩ đến mà muốn nổ tung."
Thư Nhiên cười với màn hình trong chốc lát, gửi lời nhắn thoại đi qua, không có văn tự, chỉ có tiếng thở dốc thấp, dài chừng 60 giây: "Cầm đi, không cần cảm ơn. ”
Tiểu Từ Thận nghe giọng Thư Nhiên luôn không bật âm ngoài, nhìn thấy 60 giây, cậu nhướng mày, đồng thời tim đập nhanh, sẽ là cái gì?
Có thể là phúc lợi mình đã năn nỉ trước đó, nhưng bây giờ ban ngày, hình như cũng không quá thực tế.
Tiểu Từ Thận mang theo tâm tình chờ mong đeo tai nghe, cậu mở ra nghe, trực tiếp bước đi như bay trốn vào toilet…
Lần này cậu đeo tai nghe vào toilet, đợi một chút là thao tác tao nhã mười mấy phút, các bạn cùng phòng đều hiểu, chờ cậu đi ra, còn không biết xấu hổ tìm cậu muốn tài nguyên.
Tiểu Từ Thận vẻ mặt không nói gì, tài nguyên gì, đây là phúc lợi cá nhân vợ cậu cho cậu.
A
"Các cậu thật là xấu xa, tôi chỉ là đơn thuần đi toilet thôi."
Mọi người trợn trắng mắt, đều là nam sinh tuổi này, ai mà không biết, còn giả vờ!
Biết tất cả mọi người đều không tin, thiếu niên vẫn bình tĩnh, phảng phất thật sự không làm chuyện xấu trong toilet.
Huấn luyện quân sự rất vất vả, được các huấn luyện viên nghiêm khắc luyện tập một ngày, các tân sinh viên đều trở thành món ăn nằm héo ặt.
Nhưng Tiểu Từ Thận tình nguyện ban ngày vất vả một chút, dời đi lực chú ý mình nhớ Thư Nhiên một chút, bằng không tinh lực không tiêu hao hết, buổi tối ngủ sẽ bất an.
Huấn luyện viên sớm đã quen với tân sinh viên đều là một đám nhóc đáng thương không có kinh nghiệm, không cảm thấy năm nay sẽ có gì khác biệt, bỗng nhiên trong tân sinh viên xuất hiện một người rất có kinh nghiệm…ơ?
Có chút ý tứ, tiếp theo lăn qua lăn lại vào chỗ chết.
Thư Nhiên mỗi tối đều nói chuyện điện thoại với Tiểu Từ Thận, nói xong, đối phương cũng ngủ thiếp đi, có thể thấy được ban ngày rất mệt, Thư Nhiên cũng đau lòng.
Ngày hôm sau rất sớm, thiếu niên tỉnh lại sẽ dùng âm thanh rất chán ngấy nói với anh chào buổi sáng, muốn hôn muốn ôm cái gì đó.
Thư Nhiên từng cho rằng, chỉ có âm thanh của đàn ông thành thục mới xứng với gợi cảm, không ngờ tới có một ngày, em trai nhỏ mười tám tuổi cũng có thể dựa vào âm thanh làm cho anh dựng.
"Này, thư giãn chút đi, " Thư Nhiên cảnh báo: "Em đang ở trong ký túc xá, mọi người đều có thể nghe thấy em muốn hôn muốn ôm, em không xấu hổ à?"
"Mọi người đã quen rồi," Tiểu Từ Thận nhìn quanh một lần, các bạn cùng lớp đều đang làm việc: "Em cũng không nói lớn, hẳn là chỉ có anh nghe thấy. ”
Thư Nhiên: "..."
Tiểu Từ Thận: "Nói nhanh lên đi, anh nói xong em sẽ ngoan ngoãn rời giường đi học."
"Được rồi, " Thư Nhiên xấu hổ dỗ dành: "Hôn em, ôm em, mau đứng lên đi. ”
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng đối phương cười khẽ, tiếp theo nhắn tin nói: "Đứng lên, thật khó chịu nha. ”
Thư Nhiên nằm trên giường mắng một tiếng, ném điện thoại di động ra, tựa như đang ném thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Chờ anh ngủ tỉnh lại, lại nhìn điện thoại di động, hộp thoại đã bị Tiểu Từ Thận quét màn hình, tất cả đều là nhiệt tình thổ lộ, còn có yêu cầu lời ngon tiếng ngọt... Điều này khiến Thư Nhiên ý thức được, yêu đương với em trai không giống nhau, em trai phải dỗ dành.
Kiếp trước khi nói chuyện với Từ Thận, anh Thận thành thục ổn trọng cũng không có mỗi ngày đều tìm anh nói lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện lớn gì, cho thì cho.
Dần dần Thư Nhiên liền dưỡng thành thói quen ngọt ngào, động một chút liền gửi cho bạn trai nhỏ của mình một ít biểu cảm ôm hôn, muốn người yêu cục cưng vân vân.
Như vậy đối phương vui vẻ, anh cũng vui vẻ.
Tiểu Từ Thận phát hiện, ban ngày mình rất mệt mỏi, buổi tối ngủ say, sẽ không ngừng nằm mơ, nhớ lại rất nhiều chuyện kiếp trước với Thư Nhiên, cũng nhớ tới việc mình sống lại và từng trải qua.
Nhớ lại những điều này, cậu bỗng nhiên hiểu được chấp niệm của Thư Nhiên.
Thư Nhiên đến chết cũng cố chấp xuyên đến năm 61, ôm đi chính cậu lúc mới sinh, thay đổi vận mệnh không tốt lắm của cậu.
Nằm mơ tỉnh lại, ba giờ rưỡi sáng, Tiểu Từ Thận sờ khóe mắt, sờ đến vết ướt đầy tay.
Lẳng lặng nằm vài phút, cậu lấy điện thoại di động ra gửi cho Thư Nhiên một tin nhắn: "Nhiên Nhiên, em nằm mơ bừng tỉnh. ”
Gửi xong cậu chuẩn bị tiếp tục ngủ, không ngờ Thư Nhiên lại trả lời tin nhắn cho cậu: "Tiểu Thận, gặp ác mộng sao? Hôn sờ sờ không sợ nha, giấc mơ đều là giả! ”
Thiếu niên chớp chớp mắt, điểm chú ý lập tức dời đi: "Anh thức cả đêm hả? Anh đang làm gì vậy? ”
Bây giờ là 3 giờ 30 sáng, Thư Nhiên không phải là gạt cậu sống về đêm đấy chứ?
"Đêm tỉnh dậy, " Thư Nhiên nói, "Em đang nghĩ gì đó, tình cờ thấy nên trả lời em thôi."
"À." Thiếu niên nhăn mũi, giấc mộng vừa rồi làm cho tâm tình cậu phức tạp, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngẫm lại bây giờ là hơn nửa đêm, bèn kiềm chế xúc động: "Lên xong chưa? Anh ngủ đi, đừng thức khuya. "Lớn tuổi như vậy, không thể chịu đựng được.
Thư Nhiên: "Ừm, vậy em cũng đi ngủ sớm đi, à, yêu em, hôn em, mơ đẹp."
Tiểu Từ Thận: "..."
Nếu như là hôm nay nhìn thấy những lời ngon tiếng ngọt thân mật này, thiếu niên sẽ rất vui, nhưng hôm nay, cậu tự dưng lại ghen.
Chậc chậc, Thư Nhiên mở miệng là Tiểu Thận, từ nhỏ đến lớn luôn đối tốt với cậu, ngay cả lần đầu tiên cũng là Thư Nhiên tự mình chủ động ngồi lên, có phải nói rõ hay không... Cho dù mình không phải là kiếp trước của mình, Thư Nhiên cũng yêu không lầm, thậm chí càng thêm ngọt ngào.
Thiếu niên sẽ nghĩ như vậy, chứng tỏ tâm tình hiện tại của cậu đã có xu hướng hai đời chia đều sắc thu, mà không phải đơn thuần là ai đang chủ đạo.
Vì vậy, có lúc cậu ghen tị với bản thân ở tuổi mới lớn được Thư Nhiên yêu thương nhiều như vậy, có lúc lại ghen tị với bản thân ở thời đại cũ đã cùng Thư Nhiên trải qua biết bao thăng trầm.
Dù sao tâm tình có chút không ổn định lắm…
Loại bất ổn này, kéo dài đến khi huấn luyện quân sự kết thúc, Thư Nhiên lái xe đến trường đón cậu về nhà.
Hai người đã có một thời gian không gặp mặt, hiện giờ rốt cục nhìn thấy nhau, hai đôi mắt đều bốc lên sự đói khát, chỉ là ngại nơi công cộng, chỉ có thể nhìn nhau cười.
"Có hơi rám nắng," Thư Nhiên chung quy vẫn không nhịn được, lên tay véo má thiếu niên một cái: "Nhưng cơ thể trông càng rắn chắc hơn. ”
"Ừm." Thiếu niên ngoài miệng ứng hòa, trong lòng lại không cho là đúng, hiện tại thể lực kém xa so với thời kỳ đỉnh phong của cậu, nếu như sớm khôi phục trí nhớ, cậu sẽ luyện tốt hơn.
Chưa từng nếm qua khổ sở của mình, vẫn là quá thanh tú.
"Ở với bạn học thế nào? Em có muốn mời họ đến chơi trong kỳ nghỉ không?" Thư Nhiên lái xe về nhà trên đường hỏi.
"Không cần," Tiểu Từ Thận nói, "Tất cả mọi người đều mệt mỏi, sau này nói sau."
"Cũng được." Thư Nhiên gật gật đầu.
Một lát sau anh phát hiện, hôm nay Tiểu Từ Thận có chút khác thường, cái miệng bình thường đã sớm lải nhải nói không ngừng.
Hôm nay chỉ nhìn anh, ánh mắt nóng bỏng nhưng không nói nhiều.
"Sao," Thư Nhiên trêu ghẹo người ta: "Các bạn cùng lớp cho em một danh hiệu chàng trai lạnh lùng, em thật sự lạnh lùng đó sao? ”
Tiểu Từ Thận oan uổng nói: "Em đâu có lạnh lùng. Đồng thời cúi đầu liếc mắt nhìn mình một cái: "Nhìn thấy anh thì rất nhiệt huyết, anh gọi cái này là lạnh lùng đó hả?"
Thư Nhiên cũng liếc cậu một cái, nhất thời không nói nên lời.
"Khụ, chỉ là cảm thấy em chững chạc hơn một chút, " Thư Nhiên cười nói: " Anh còn tưởng rằng lâu như vậy không gặp, ngươi sẽ giống như chó lớn nhào tới trên người anh muốn hôn muốn ôm. ”
Tiểu Từ Thận cười cười: "Em nghĩ vậy, nhưng sợ eo của anh không chịu nổi, đây không phải là vì anh mà suy nghĩ sao? ”
Logic đối thoại quen thuộc này …
Thư Nhiên nghi ngờ nhìn đối phương, không đúng, thật sự rất không đúng, anh thăm dò hỏi: "Anh Thận? ”
Thiếu niên cười tủm tỉm nhìn anh: "Sao lại có loại biểu cảm cẩn trọng này? Sợ nhắc tới hắn em không vui sao? ”
"Không có không có, " Thư Nhiên cười hỏi: "Tiểu Thận có đói không? Muốn ăn gì? Về nhà trước... Lăn ga trải giường, hay ra ngoài ăn rồi về nhà? ”
"Mở miệng là Tiểu Thận, " Thiếu niên vẫn là dáng vẻ ngoài cười trong không cười kia: "Dỗ dành thân mật quá ta, trước kia em chưa từng dỗ dành anh như vậy, nhỏ thì có đặc quyền à? ”
Nghe xong lời này, Thư Nhiên thiếu chút nữa lái xe lên vỉa hè.
"Chậm một chút." Từ Thận duỗi cánh tay dài ra, giúp vợ ổn định vô lăng, trên mặt là tiếng cười xấu xa sau khi thực hiện được.
"Anh Thận..." Thư Nhiên cười khổ, có thể đừng trêu chọc cậu không?
"Tiểu Thận sống rất hạnh phúc." Từ Thận giúp vợ ổn định phía sau xe, cảm thán nói: "Cám ơn em, anh có tài cán gì..."
Có một người yêu tốt như vậy, tốt như vậy.
"Nói cái này làm gì?" Thư Nhiên liếc hắn một cái: "Trước kia em nói cảm ơn với anh là anh giậm chân, bây giờ ngược lại, còn khách sáo với em."
"Vậy thì không giống." Từ Thận nghĩ thầm, Thư Nhiên cho mình cũng không phải là ân huệ nhỏ gì có thể so sánh, mà là để cho hắn một lần nữa có được một trải nghiệm trưởng thành tốt đẹp, để cho hắn biết, thì ra một đứa nhỏ sinh ra ở thế giới này, có thể hạnh phúc lớn lên như vậy.
Mỗi ngày hắn thiếu sót, Thư Nhiên đều tăng gấp bội bồi thường cho hắn.
Nhớ lại những ngày Thư Nhiên lớn lên cùng mình, từng giây từng phút đều rất hạnh phúc.
Thư Nhiên cho hắn quá nhiều, nhiều đến mức khiến trái tim hắn tràn cả ra, giả bộ cũng không giả bộ được.
Thư Nhiên không nói gì nữa, sau khi hưởng thụ niềm vui khôi phục trí nhớ của người yêu một chút, cậu muốn nói lại thôi, có chút chần chờ hỏi: "Vậy, Tiểu Thận..."
"Sao," Từ Thận nhìn cậu: "Em thật sự bị thằng nhóc ngốc kia mê hoặc đấy à?"
"Ngốc…hả? "Thư Nhiên buồn cười, thì ra Từ Thận đây là xem chính mình lớn lên trong hũ mật sao?
"Có chút." Từ Thận nhớ tới những tâm tư nhỏ nhặt của mình ở tuổi dậy thì, cũng nở nụ cười.
"Không ngốc đâu, em cảm thấy rất đáng yêu." Thư Nhiên nghĩ đến sau này không nhìn thấy Tiểu Thận cầu thân mật, cầu hôn ôm ấp, còn rất đáng tiếc.
"Ồ, em thích cái giọng đó à?, " Từ Thận nói: "Vậy anh thỏa mãn em, dù sao cũng đã quen, thật ra rất tốt.”
Tiểu Từ Thận nhiệt tình phóng khoáng, mới có thể biểu đạt tình yêu của hắn đối với Thư Nhiên tốt hơn.
Về đến nhà, vừa vào nhà, Từ Thận liền nhiệt tình phóng khoáng ôm lấy Thư Nhiên, chờ hai người bọn họ từ cửa đến phòng ngủ, những thứ vướng víu trên người đều vứt bỏ sạch sẽ, Từ Thận ôm người yêu lớn hơn mình hai mươi tuổi, dùng nhiệt tình trẻ tuổi của mình thiêu đốt đối phương, hòa tan đối phương.
"Tiểu Thận. A..." Thư Nhiên cau mày, lại xấu xa cong khóe miệng, khiêu khích người yêu.
Từ Thận cười khẽ, nhớ lại nửa tháng phóng túng lúc trước, hắn quả thật ghen tuông lan tràn, sau đó ôm Thư Nhiên đại khai đại hợp lại.
Kiếp trước, mười mấy năm cuối cùng của bọn họ cũng không cách nào thân mật với nhau nữa, không phải tình cảm không còn nữa, mà là hữu tâm vô lực.
Bây giờ lại nếm được niềm vui đã lâu không gặp, ngoài việc cảm tạ số phận, còn phải cảm tạ sự cố chấp của người yêu.
Nếu suy nghĩ có thể khiến tình yêu này trường tồn thì Từ Thận nguyện ngày đêm nguyện đổi lấy kiếp sau của họ.
*
Từ Thận sau khi thỏa mãn, ôm vợ mệt mỏi nằm trên giường, trên môi luôn nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt trìu mến.
"Vui không?" Thư Nhiên dùng đầu ngón tay, vẽ trên người hắn một vòng tròn nhỏ mập mờ.
"Vui vẻ, " Từ Thận khàn giọng: "Nhưng nghĩ đến vài ngày nữa phải đi học, lại không vui. ”
Thư Nhiên phì cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy hắn: "Kiếp trước anh chưa từng đi học đứng đắn, đời này trải nghiệm cho tốt, cầm tấm bằng mang về cho em."
"Sao cũng được." Từ Thận nói, “Thời gian của anh không nhiều, anh muốn ở bên em mỗi ngày.”
"Xong rồi, anh bị bộ não yêu đương ngu xuẩn của Tiểu Thận ảnh hưởng rồi." Thư Nhiên trêu chọc: "Ngày nào cũng không muốn đi học."
"Tư duy đều giống nhau, cũng không thể nói là ai ảnh hưởng đến ai." Từ Thận nói.
"Cũng đúng, anh chính là anh." Thư Nhiên cảm khái.
"Vợ, anh nghỉ ngơi tốt rồi" Trò chuyện xong, thiếu niên xoay người đè lên cười nói: "Tuổi trẻ thật là tốt."
Từ Thận rất vui còn có thể tiếp tục tiền duyên cùng Thư Nhiên, niềm vui thứ hai chính là mình mới mười tám tuổi, thân thể này còn rất trẻ tuổi cường tráng, khoẻ như hổ.
Kiếp trước, bởi vì nguyên nhân bất khả kháng, chung quy là hắn phải đi trước Thư Nhiên một bước, lúc này đây, hắn có thể chăm sóc Thư Nhiên thật tốt.
Bóng đêm đã đến, Từ Thận sợ vợ đói, lúc này mới thu binh, đứng lên thu xếp thức ăn.
Trong nhà được dọn dẹp ngăn nắp, Từ Thận vẫn rất hài lòng với bản thân, cho dù đời này ngâm mình trong hũ mật mà lớn lên, cũng không có ỷ vào sự yêu thương của Thư Nhiên mà dưỡng thành tính tình kiêu căng dâm dật.
Nửa đời trước khổ sở như vậy, sau khi gặp Thư Nhiên, hắn cảm thấy sự ngọt ngào của hai người đã pha loãng phần khổ kia, mình là người rất hạnh phúc.
Không ngờ Thư Nhiên lại dùng đời này nói cho hắn biết, còn có thể ngọt ngào hơn.
"Cười vui vậy, anh nhặt vàng rồi sao? " Thư Nhiên mặc áo choàng tắm. Ôm lấy bạn trai đang nấu ăn từ phía sau.
"Không phải, nhặt được em." Từ Thận quay đầu lại, thành kính hôn lên trán người yêu một cái.
Hai người hạnh phúc cùng cười, yên lặng tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào.
____________________________________
Edit: Vậy là hết, hành trình của anh Thận và Thư Nhiên trong truyện sẽ kết thúc tại đây, nhưng họ vẫn sẽ tiếp tục tương lai thật dài, cảm ơn mọi người đã đọc bản edit dở hơi này
Ấn tượng của mọi người đối với bạn học Tiểu Thận, vui vẻ tự tin, hào phóng giảng nghĩa khí, cùng với... Có một người yêu!
Điều này làm cho mọi người ghen tị.
Những bạn học khác trong phòng, hoặc là một độc thân, hoặc là tách biệt bạn gái, chỉ có trưởng phòng vừa đẹp trai vừa giàu có, nghe nói cuối tuần có thể gặp người yêu.
Đã như vậy, cần gì từng giây từng phút đều nhắn tin điện thoại, không thấy chán hay sao?
Có quan tâm tới đám cẩu độc thân như bọn họ không?!
Buổi tối trở lại ký túc xá, người này vừa ngồi xuống lại bắt đầu gửi tin nhắn thoại cho người yêu: "Vợ, ăn cơm tối chưa? Đang ăn gì vậy? ”
Các bạn cùng lớp xung quanh: "..."
Chậc, da gà lông tơ dựng đứng lên.
"Anh Thận", có người nhịn không được bày tỏ: "Vợ anh dính người ghê, một ngày ba bữa đều yêu cầu anh báo cáo, con gái đều đeo bám như vậy sao?"
Thấy vậy bọn họ đều không dám yêu đương.
Ngay từ đầu nghe bọn họ gọi anh Thận, Tiểu Từ Thận kỳ thật có hơi không quen, luôn cảm thấy không được tự nhiên, giống như đang gọi một Từ Thận khác, nhưng vài ngày sau cũng từ từ quen.
Kệ mọi người muốn gọi thế nào thì gọi.
"Người ta mới không dính người," Thời tiết nóng, thiếu niên cầm chai nước khoáng uống một ngụm nước lớn, cười thành thật: "Là tôi dính người, tôi nhớ người ta."
Mọi người nghe được câu trả lời đều mê man, dĩ nhiên là như vậy sao?
"Ha ha, không có sao, vài ngày nữa là có thể gặp." Mọi người ngoài miệng an ủi nói, trong lòng chậc chậc, thật nhìn không ra, người này thật si tình.
Sau đó bắt đầu tò mò, đến tột cùng là loại tuyệt sắc đại mỹ nhân gì, mê hoặc đại lão ký túc xá được mệnh danh là đàn em lạnh lùng thành như vậy.
Gần đây khai giảng chưa được mấy ngày, bảng tin của trường đã nhanh chóng bình chọn ra 3 ba tân sinh viên đẹp trai nhất, mỗi người đều là tuyệt sắc nhân gian.
Tiểu Từ Thận đứng thứ nhất, bỏ xa đường thứ 2 và thứ 3 tám con phố, thậm chí trực tiếp lấy đi danh hiệu học trưởng, dù sao cậu không chỉ có điều kiện ngoại hình đẹp, còn có tiền.
Làm sao biết cậu có tiền đây?
Nhìn trang phục, còn có tài khoản cá nhân của cậu chưa bao giờ là bí mật, có lòng xem một chút, click vào liền xem được lịch sử trưởng thành của thiếu gia nhà giàu.
Bạn trai rời nhà lâu như vậy, không phải Thư Nhiên không nhớ bạn trai nhỏ của mình, sau mấy ngày sống yên ổn, bắt đầu nhớ thằng nhóc thúi kia, vì thế thỉnh thoảng lại lên tường thổ lộ hoặc post bar của trường đối phương, xem có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia hay không.
Thư Nhiên là fan học sinh đương đại, vừa đi lên liền thấy có người gửi ảnh chụp Tiểu Từ Thận vớt lượt xem, xem đủ rồi lật xuống, bình luận nóng bỏng viết: "Cái này còn cần vớt lượt xem, toàn trường đều biết. ”
Cái thứ hai: "Huhu thật đẹp trai, là người đàn ông tôi không thể có được!"
Cái thứ ba: "Đừng mò nữa, đàn em đã có bạn gái, nghe nói tình cảm rất tốt. ”
Thư Nhiên mỉm cười lật, xem mấy bài viết có liên quan đến Tiểu Từ Thận, sau đó thuận tay cắt một tấm ảnh gửi đến khung chat của đối phương: "A, thế giới phồn hoa mê người cỡ nào, bành trướng rồi sao? Trái tim em có rung động không? ”
Bên kia lập tức trả lời: "Nhớ anh, nghĩ đến mà muốn nổ tung."
Thư Nhiên cười với màn hình trong chốc lát, gửi lời nhắn thoại đi qua, không có văn tự, chỉ có tiếng thở dốc thấp, dài chừng 60 giây: "Cầm đi, không cần cảm ơn. ”
Tiểu Từ Thận nghe giọng Thư Nhiên luôn không bật âm ngoài, nhìn thấy 60 giây, cậu nhướng mày, đồng thời tim đập nhanh, sẽ là cái gì?
Có thể là phúc lợi mình đã năn nỉ trước đó, nhưng bây giờ ban ngày, hình như cũng không quá thực tế.
Tiểu Từ Thận mang theo tâm tình chờ mong đeo tai nghe, cậu mở ra nghe, trực tiếp bước đi như bay trốn vào toilet…
Lần này cậu đeo tai nghe vào toilet, đợi một chút là thao tác tao nhã mười mấy phút, các bạn cùng phòng đều hiểu, chờ cậu đi ra, còn không biết xấu hổ tìm cậu muốn tài nguyên.
Tiểu Từ Thận vẻ mặt không nói gì, tài nguyên gì, đây là phúc lợi cá nhân vợ cậu cho cậu.
A
"Các cậu thật là xấu xa, tôi chỉ là đơn thuần đi toilet thôi."
Mọi người trợn trắng mắt, đều là nam sinh tuổi này, ai mà không biết, còn giả vờ!
Biết tất cả mọi người đều không tin, thiếu niên vẫn bình tĩnh, phảng phất thật sự không làm chuyện xấu trong toilet.
Huấn luyện quân sự rất vất vả, được các huấn luyện viên nghiêm khắc luyện tập một ngày, các tân sinh viên đều trở thành món ăn nằm héo ặt.
Nhưng Tiểu Từ Thận tình nguyện ban ngày vất vả một chút, dời đi lực chú ý mình nhớ Thư Nhiên một chút, bằng không tinh lực không tiêu hao hết, buổi tối ngủ sẽ bất an.
Huấn luyện viên sớm đã quen với tân sinh viên đều là một đám nhóc đáng thương không có kinh nghiệm, không cảm thấy năm nay sẽ có gì khác biệt, bỗng nhiên trong tân sinh viên xuất hiện một người rất có kinh nghiệm…ơ?
Có chút ý tứ, tiếp theo lăn qua lăn lại vào chỗ chết.
Thư Nhiên mỗi tối đều nói chuyện điện thoại với Tiểu Từ Thận, nói xong, đối phương cũng ngủ thiếp đi, có thể thấy được ban ngày rất mệt, Thư Nhiên cũng đau lòng.
Ngày hôm sau rất sớm, thiếu niên tỉnh lại sẽ dùng âm thanh rất chán ngấy nói với anh chào buổi sáng, muốn hôn muốn ôm cái gì đó.
Thư Nhiên từng cho rằng, chỉ có âm thanh của đàn ông thành thục mới xứng với gợi cảm, không ngờ tới có một ngày, em trai nhỏ mười tám tuổi cũng có thể dựa vào âm thanh làm cho anh dựng.
"Này, thư giãn chút đi, " Thư Nhiên cảnh báo: "Em đang ở trong ký túc xá, mọi người đều có thể nghe thấy em muốn hôn muốn ôm, em không xấu hổ à?"
"Mọi người đã quen rồi," Tiểu Từ Thận nhìn quanh một lần, các bạn cùng lớp đều đang làm việc: "Em cũng không nói lớn, hẳn là chỉ có anh nghe thấy. ”
Thư Nhiên: "..."
Tiểu Từ Thận: "Nói nhanh lên đi, anh nói xong em sẽ ngoan ngoãn rời giường đi học."
"Được rồi, " Thư Nhiên xấu hổ dỗ dành: "Hôn em, ôm em, mau đứng lên đi. ”
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng đối phương cười khẽ, tiếp theo nhắn tin nói: "Đứng lên, thật khó chịu nha. ”
Thư Nhiên nằm trên giường mắng một tiếng, ném điện thoại di động ra, tựa như đang ném thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Chờ anh ngủ tỉnh lại, lại nhìn điện thoại di động, hộp thoại đã bị Tiểu Từ Thận quét màn hình, tất cả đều là nhiệt tình thổ lộ, còn có yêu cầu lời ngon tiếng ngọt... Điều này khiến Thư Nhiên ý thức được, yêu đương với em trai không giống nhau, em trai phải dỗ dành.
Kiếp trước khi nói chuyện với Từ Thận, anh Thận thành thục ổn trọng cũng không có mỗi ngày đều tìm anh nói lời ngon tiếng ngọt.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện lớn gì, cho thì cho.
Dần dần Thư Nhiên liền dưỡng thành thói quen ngọt ngào, động một chút liền gửi cho bạn trai nhỏ của mình một ít biểu cảm ôm hôn, muốn người yêu cục cưng vân vân.
Như vậy đối phương vui vẻ, anh cũng vui vẻ.
Tiểu Từ Thận phát hiện, ban ngày mình rất mệt mỏi, buổi tối ngủ say, sẽ không ngừng nằm mơ, nhớ lại rất nhiều chuyện kiếp trước với Thư Nhiên, cũng nhớ tới việc mình sống lại và từng trải qua.
Nhớ lại những điều này, cậu bỗng nhiên hiểu được chấp niệm của Thư Nhiên.
Thư Nhiên đến chết cũng cố chấp xuyên đến năm 61, ôm đi chính cậu lúc mới sinh, thay đổi vận mệnh không tốt lắm của cậu.
Nằm mơ tỉnh lại, ba giờ rưỡi sáng, Tiểu Từ Thận sờ khóe mắt, sờ đến vết ướt đầy tay.
Lẳng lặng nằm vài phút, cậu lấy điện thoại di động ra gửi cho Thư Nhiên một tin nhắn: "Nhiên Nhiên, em nằm mơ bừng tỉnh. ”
Gửi xong cậu chuẩn bị tiếp tục ngủ, không ngờ Thư Nhiên lại trả lời tin nhắn cho cậu: "Tiểu Thận, gặp ác mộng sao? Hôn sờ sờ không sợ nha, giấc mơ đều là giả! ”
Thiếu niên chớp chớp mắt, điểm chú ý lập tức dời đi: "Anh thức cả đêm hả? Anh đang làm gì vậy? ”
Bây giờ là 3 giờ 30 sáng, Thư Nhiên không phải là gạt cậu sống về đêm đấy chứ?
"Đêm tỉnh dậy, " Thư Nhiên nói, "Em đang nghĩ gì đó, tình cờ thấy nên trả lời em thôi."
"À." Thiếu niên nhăn mũi, giấc mộng vừa rồi làm cho tâm tình cậu phức tạp, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngẫm lại bây giờ là hơn nửa đêm, bèn kiềm chế xúc động: "Lên xong chưa? Anh ngủ đi, đừng thức khuya. "Lớn tuổi như vậy, không thể chịu đựng được.
Thư Nhiên: "Ừm, vậy em cũng đi ngủ sớm đi, à, yêu em, hôn em, mơ đẹp."
Tiểu Từ Thận: "..."
Nếu như là hôm nay nhìn thấy những lời ngon tiếng ngọt thân mật này, thiếu niên sẽ rất vui, nhưng hôm nay, cậu tự dưng lại ghen.
Chậc chậc, Thư Nhiên mở miệng là Tiểu Thận, từ nhỏ đến lớn luôn đối tốt với cậu, ngay cả lần đầu tiên cũng là Thư Nhiên tự mình chủ động ngồi lên, có phải nói rõ hay không... Cho dù mình không phải là kiếp trước của mình, Thư Nhiên cũng yêu không lầm, thậm chí càng thêm ngọt ngào.
Thiếu niên sẽ nghĩ như vậy, chứng tỏ tâm tình hiện tại của cậu đã có xu hướng hai đời chia đều sắc thu, mà không phải đơn thuần là ai đang chủ đạo.
Vì vậy, có lúc cậu ghen tị với bản thân ở tuổi mới lớn được Thư Nhiên yêu thương nhiều như vậy, có lúc lại ghen tị với bản thân ở thời đại cũ đã cùng Thư Nhiên trải qua biết bao thăng trầm.
Dù sao tâm tình có chút không ổn định lắm…
Loại bất ổn này, kéo dài đến khi huấn luyện quân sự kết thúc, Thư Nhiên lái xe đến trường đón cậu về nhà.
Hai người đã có một thời gian không gặp mặt, hiện giờ rốt cục nhìn thấy nhau, hai đôi mắt đều bốc lên sự đói khát, chỉ là ngại nơi công cộng, chỉ có thể nhìn nhau cười.
"Có hơi rám nắng," Thư Nhiên chung quy vẫn không nhịn được, lên tay véo má thiếu niên một cái: "Nhưng cơ thể trông càng rắn chắc hơn. ”
"Ừm." Thiếu niên ngoài miệng ứng hòa, trong lòng lại không cho là đúng, hiện tại thể lực kém xa so với thời kỳ đỉnh phong của cậu, nếu như sớm khôi phục trí nhớ, cậu sẽ luyện tốt hơn.
Chưa từng nếm qua khổ sở của mình, vẫn là quá thanh tú.
"Ở với bạn học thế nào? Em có muốn mời họ đến chơi trong kỳ nghỉ không?" Thư Nhiên lái xe về nhà trên đường hỏi.
"Không cần," Tiểu Từ Thận nói, "Tất cả mọi người đều mệt mỏi, sau này nói sau."
"Cũng được." Thư Nhiên gật gật đầu.
Một lát sau anh phát hiện, hôm nay Tiểu Từ Thận có chút khác thường, cái miệng bình thường đã sớm lải nhải nói không ngừng.
Hôm nay chỉ nhìn anh, ánh mắt nóng bỏng nhưng không nói nhiều.
"Sao," Thư Nhiên trêu ghẹo người ta: "Các bạn cùng lớp cho em một danh hiệu chàng trai lạnh lùng, em thật sự lạnh lùng đó sao? ”
Tiểu Từ Thận oan uổng nói: "Em đâu có lạnh lùng. Đồng thời cúi đầu liếc mắt nhìn mình một cái: "Nhìn thấy anh thì rất nhiệt huyết, anh gọi cái này là lạnh lùng đó hả?"
Thư Nhiên cũng liếc cậu một cái, nhất thời không nói nên lời.
"Khụ, chỉ là cảm thấy em chững chạc hơn một chút, " Thư Nhiên cười nói: " Anh còn tưởng rằng lâu như vậy không gặp, ngươi sẽ giống như chó lớn nhào tới trên người anh muốn hôn muốn ôm. ”
Tiểu Từ Thận cười cười: "Em nghĩ vậy, nhưng sợ eo của anh không chịu nổi, đây không phải là vì anh mà suy nghĩ sao? ”
Logic đối thoại quen thuộc này …
Thư Nhiên nghi ngờ nhìn đối phương, không đúng, thật sự rất không đúng, anh thăm dò hỏi: "Anh Thận? ”
Thiếu niên cười tủm tỉm nhìn anh: "Sao lại có loại biểu cảm cẩn trọng này? Sợ nhắc tới hắn em không vui sao? ”
"Không có không có, " Thư Nhiên cười hỏi: "Tiểu Thận có đói không? Muốn ăn gì? Về nhà trước... Lăn ga trải giường, hay ra ngoài ăn rồi về nhà? ”
"Mở miệng là Tiểu Thận, " Thiếu niên vẫn là dáng vẻ ngoài cười trong không cười kia: "Dỗ dành thân mật quá ta, trước kia em chưa từng dỗ dành anh như vậy, nhỏ thì có đặc quyền à? ”
Nghe xong lời này, Thư Nhiên thiếu chút nữa lái xe lên vỉa hè.
"Chậm một chút." Từ Thận duỗi cánh tay dài ra, giúp vợ ổn định vô lăng, trên mặt là tiếng cười xấu xa sau khi thực hiện được.
"Anh Thận..." Thư Nhiên cười khổ, có thể đừng trêu chọc cậu không?
"Tiểu Thận sống rất hạnh phúc." Từ Thận giúp vợ ổn định phía sau xe, cảm thán nói: "Cám ơn em, anh có tài cán gì..."
Có một người yêu tốt như vậy, tốt như vậy.
"Nói cái này làm gì?" Thư Nhiên liếc hắn một cái: "Trước kia em nói cảm ơn với anh là anh giậm chân, bây giờ ngược lại, còn khách sáo với em."
"Vậy thì không giống." Từ Thận nghĩ thầm, Thư Nhiên cho mình cũng không phải là ân huệ nhỏ gì có thể so sánh, mà là để cho hắn một lần nữa có được một trải nghiệm trưởng thành tốt đẹp, để cho hắn biết, thì ra một đứa nhỏ sinh ra ở thế giới này, có thể hạnh phúc lớn lên như vậy.
Mỗi ngày hắn thiếu sót, Thư Nhiên đều tăng gấp bội bồi thường cho hắn.
Nhớ lại những ngày Thư Nhiên lớn lên cùng mình, từng giây từng phút đều rất hạnh phúc.
Thư Nhiên cho hắn quá nhiều, nhiều đến mức khiến trái tim hắn tràn cả ra, giả bộ cũng không giả bộ được.
Thư Nhiên không nói gì nữa, sau khi hưởng thụ niềm vui khôi phục trí nhớ của người yêu một chút, cậu muốn nói lại thôi, có chút chần chờ hỏi: "Vậy, Tiểu Thận..."
"Sao," Từ Thận nhìn cậu: "Em thật sự bị thằng nhóc ngốc kia mê hoặc đấy à?"
"Ngốc…hả? "Thư Nhiên buồn cười, thì ra Từ Thận đây là xem chính mình lớn lên trong hũ mật sao?
"Có chút." Từ Thận nhớ tới những tâm tư nhỏ nhặt của mình ở tuổi dậy thì, cũng nở nụ cười.
"Không ngốc đâu, em cảm thấy rất đáng yêu." Thư Nhiên nghĩ đến sau này không nhìn thấy Tiểu Thận cầu thân mật, cầu hôn ôm ấp, còn rất đáng tiếc.
"Ồ, em thích cái giọng đó à?, " Từ Thận nói: "Vậy anh thỏa mãn em, dù sao cũng đã quen, thật ra rất tốt.”
Tiểu Từ Thận nhiệt tình phóng khoáng, mới có thể biểu đạt tình yêu của hắn đối với Thư Nhiên tốt hơn.
Về đến nhà, vừa vào nhà, Từ Thận liền nhiệt tình phóng khoáng ôm lấy Thư Nhiên, chờ hai người bọn họ từ cửa đến phòng ngủ, những thứ vướng víu trên người đều vứt bỏ sạch sẽ, Từ Thận ôm người yêu lớn hơn mình hai mươi tuổi, dùng nhiệt tình trẻ tuổi của mình thiêu đốt đối phương, hòa tan đối phương.
"Tiểu Thận. A..." Thư Nhiên cau mày, lại xấu xa cong khóe miệng, khiêu khích người yêu.
Từ Thận cười khẽ, nhớ lại nửa tháng phóng túng lúc trước, hắn quả thật ghen tuông lan tràn, sau đó ôm Thư Nhiên đại khai đại hợp lại.
Kiếp trước, mười mấy năm cuối cùng của bọn họ cũng không cách nào thân mật với nhau nữa, không phải tình cảm không còn nữa, mà là hữu tâm vô lực.
Bây giờ lại nếm được niềm vui đã lâu không gặp, ngoài việc cảm tạ số phận, còn phải cảm tạ sự cố chấp của người yêu.
Nếu suy nghĩ có thể khiến tình yêu này trường tồn thì Từ Thận nguyện ngày đêm nguyện đổi lấy kiếp sau của họ.
*
Từ Thận sau khi thỏa mãn, ôm vợ mệt mỏi nằm trên giường, trên môi luôn nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt trìu mến.
"Vui không?" Thư Nhiên dùng đầu ngón tay, vẽ trên người hắn một vòng tròn nhỏ mập mờ.
"Vui vẻ, " Từ Thận khàn giọng: "Nhưng nghĩ đến vài ngày nữa phải đi học, lại không vui. ”
Thư Nhiên phì cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy hắn: "Kiếp trước anh chưa từng đi học đứng đắn, đời này trải nghiệm cho tốt, cầm tấm bằng mang về cho em."
"Sao cũng được." Từ Thận nói, “Thời gian của anh không nhiều, anh muốn ở bên em mỗi ngày.”
"Xong rồi, anh bị bộ não yêu đương ngu xuẩn của Tiểu Thận ảnh hưởng rồi." Thư Nhiên trêu chọc: "Ngày nào cũng không muốn đi học."
"Tư duy đều giống nhau, cũng không thể nói là ai ảnh hưởng đến ai." Từ Thận nói.
"Cũng đúng, anh chính là anh." Thư Nhiên cảm khái.
"Vợ, anh nghỉ ngơi tốt rồi" Trò chuyện xong, thiếu niên xoay người đè lên cười nói: "Tuổi trẻ thật là tốt."
Từ Thận rất vui còn có thể tiếp tục tiền duyên cùng Thư Nhiên, niềm vui thứ hai chính là mình mới mười tám tuổi, thân thể này còn rất trẻ tuổi cường tráng, khoẻ như hổ.
Kiếp trước, bởi vì nguyên nhân bất khả kháng, chung quy là hắn phải đi trước Thư Nhiên một bước, lúc này đây, hắn có thể chăm sóc Thư Nhiên thật tốt.
Bóng đêm đã đến, Từ Thận sợ vợ đói, lúc này mới thu binh, đứng lên thu xếp thức ăn.
Trong nhà được dọn dẹp ngăn nắp, Từ Thận vẫn rất hài lòng với bản thân, cho dù đời này ngâm mình trong hũ mật mà lớn lên, cũng không có ỷ vào sự yêu thương của Thư Nhiên mà dưỡng thành tính tình kiêu căng dâm dật.
Nửa đời trước khổ sở như vậy, sau khi gặp Thư Nhiên, hắn cảm thấy sự ngọt ngào của hai người đã pha loãng phần khổ kia, mình là người rất hạnh phúc.
Không ngờ Thư Nhiên lại dùng đời này nói cho hắn biết, còn có thể ngọt ngào hơn.
"Cười vui vậy, anh nhặt vàng rồi sao? " Thư Nhiên mặc áo choàng tắm. Ôm lấy bạn trai đang nấu ăn từ phía sau.
"Không phải, nhặt được em." Từ Thận quay đầu lại, thành kính hôn lên trán người yêu một cái.
Hai người hạnh phúc cùng cười, yên lặng tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào.
____________________________________
Edit: Vậy là hết, hành trình của anh Thận và Thư Nhiên trong truyện sẽ kết thúc tại đây, nhưng họ vẫn sẽ tiếp tục tương lai thật dài, cảm ơn mọi người đã đọc bản edit dở hơi này
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương