Xuyên Về 1983
Chương 22
Một tiếng này như lấy mạng Từ Thận, trong nháy mắt cả người hắn căng thẳng, hô hấp không còn tự nhiên nữa.
"Ngoan." Hắn hôn lên vầng trán mịn màng của Thư Nhiên, yết hầu không khống chế được lăn xuống.
Hắn vừa mới từ bên ngoài trở về, phong trần mệt mỏi, chỉ rửa tay và mặt, vốn định tiến vào hôn Thư Nhiên rồi đi tắm rửa. Kết quả đi vào đã bị quấn lấy.
Từ Thận cười nhạt, một tay ôm lấy vòng eo thẳng tắp của thiếu niên, một tay mang đến cho thiếu niên đầu óc đang trốn rỗng niềm vui sướng khôn tả.
Từ Thận nhìn mãi không rời mắt được, liền cúi đầu hôn lên vành tai đã ửng hồng của đối phương, đồng thời ánh mắt vẫn không buông được phản ứng dù là nhỏ nhất của vợ dưới ánh đèn, hắn thích nhìn.
Mặc dù Thư Nhiên hiện tại có lẽ không yêu hắn nhiều lắm, nhiều lắm là không chán ghét, có thể tiếp nhận, nhưng Thư Nhiên vì hắn mà lộ ra bộ dạng này, vậy cũng đủ rồi.
Dưới sự ra sức đột ngột của Từ Thận, Thư Nhiên đột nhiên ngã trên chiếu, ánh mắt đờ đẫn, trán lấm tấm mồ hôi, ngón tay gầy guộc trắng bệch buông thõng bên cạnh đống sách lộn xộn, hoàn toàn không còn sức lực.
Bên tai truyền đến tiếng Từ Thận cười khẽ, "Vợ, em nhanh quá."
Mí mắt Thư Nhiên run lên, từ khóe mắt nhìn thấy Từ Thận đang đứng một chân dưới đất, một đầu gối chống trên giường, thẳng người ngửi ngửi tay hắn.
Thư Nhiên sửng sốt, " Anh là biến thái à?"
“Không có mùi gì cả.” Từ Thận nghiêm túc trả lời, hắn không phải biến thái, hắn chỉ tò mò về thứ của vợ mà thôi.
Chẳng lẽ là bởi vì Thư Nhiên không thích ăn thịt nên hương vị rất nhạt.
Thư Nhiên không muốn nói chuyện với người này nữa, mặc dù mới nãy vừa làm thần tiên một lần, nhưng cậu vẫn còn chưa hết xấu hổ, bị Từ Thận nhìn thấy... Thật sự là quá xấu hổ, không biết còn tưởng rằng cậu chưa thoả mãn dục vọng.
Lúc này có lẽ cậu nên giải thích với Từ Thận rằng mình xem chỉ vì... chán chứ không phải viện cớ, thực sự rất chán, nhưng đối phương có lẽ không tin nên Thư Nhiên cũng lười giải thích.
Từ Thận lưu luyến nhìn cậu, "Anh đi tắm rửa, em chờ anh một chút.”
"À..." Thư Nhiên cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội giải thích tốt nhất.
Từ Thận đi vào toilet, sau khi tỉnh táo lại lại bắt đầu suy nghĩ, Vì sao Thư Nhiên lại làm chuyện kia sau lưng mình, phải chăng là bình thường mình quan tâm chưa đủ?
Không có khả năng, lần nào Thư Nhiên cũng rất mệt.
Từ Thận thực sự không muốn thừa nhận Thư Nhiên hạnh phúc hơn khi không có hắn bên cạnh.
Càng nghĩ, Từ Thận càng cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, làm cho hắn có hơi tủi thân.
Sau khi tắm rửa xong, hắn trở về phòng, hung hăng bắt nạt Thư Nhiên, không cho Thư Nhiên thời gian hoà hoãn đã quấn lấy, hơi thở triền miên.
"Lúc nãy em nghĩ đến anh…hay là do vẫn chưa thoả mãn dục vọng" Từ Thận nhỏ giọng hỏi.
"......" Câu hỏi này khiến Thư Nhiên không biết trả lời sao cho phải.
"Không nói hửm" Từ Thận híp mắt, vậy anh coi như em chưa thoả mãn dục vong mà giải quyết, em đừng kêu mệt..."
Mịa….
Cả người Thư Nhiên run rẩy, quả nhiên nên giải thích, đổi vị trí mà nghĩ nếu vợ mình làm tự làm chuyện kia sau lưng mình, đều sẽ là đả kích lớn đối với đàn ông.
Nhưng bây giờ giải thích còn kịp không?
Hai người hôn nhau, Thư Nhiên đã biết, hôm nay Từ Thận ở bên ngoài nhất định là hút thuốc, lúc trao đổi hơi thở, Thư Nhiên nếm được mùi thuốc lá trong miệng đối phương.
Nhớ lại những gì Từ Thận đã nói, cậu tranh thủ thời gian hỏi: "Anh Thận, gặp phải chuyện gì phiền lòng à?"
"Ừ, sao lại hỏi vậy" Từ Thận không trả lời vấn đề.
"Em nếm được..." Thư Nhiên lại bị hôn đến mức không nói được, chậm lại mới tiếp tục tiếp: "Miệng anh có mùi thuốc lá."
"Thì ra là như thế." Từ Thận rất ngạc nhiên, Thư Nhiên cẩn thận như vậy sao, ngay cả một câu hắn nói trong lúc vô tình cũng nhớ rõ à? Điều này làm cho sự buồn bực trong lòng hắn nháy mắt tan biến.
"Ừm, có chuyện gì, có thể nói cho em biết không?"
"Có thể." Khóe môi hai người lần nữa kề sát vào nhau, Từ Thận nói: "Hơn nửa ngày không gặp em, nghĩ đến em nên rút hai điếu.”
Cái này quả thực là không ngờ tới, Thư Nhiên cạn lời
…..
Cậu không hề nghĩ tới Từ Thận.
Thậm chí khoảng thời gian khi đối phương không có ở nhà, cả người đều hưởng thụ nhẹ nhõm, không gian riêng tư mà.
Hiện tại không phải lúc nói chuyện, Từ Thận nhẹ nhàng cười cười, chuyên tâm xử lý vợ.
Mỗi lần bắt đầu, Thư Nhiên đều phải chịu tội, đương nhiên cuối cùng cũng bị giày vò nhưng không phải là mức độ quá nghiêm trọng, cậu nhíu chặt mày, tìm kiếm phương thức thoải mái xoa dịu cho mình.
Kiểm soát hơi thở, thư giãn cơ thể, v…v
Nhưng vẫn không kìm được mắng một câu: "Mẹ kiếp."
Hơn nữa cậu không biết, lúc mình mắng chửi tục tĩu thì Từ Thận kích động cái quỷ gì.
Đương nhiên cậu không biết, mình ở trong lòng người ta vừa nức nở vừa mắng chửi tục tĩu, sẽ mang đến cảm giác như thế nào cho người ta.
Cảm thụ lớn nhất của Từ Thận chính là đời này hắn chẳng cần cái gì, chỉ cần cái giường này và người này, còn lại chỉ là mây khói, những thứ khác hắn có thể từ bỏ không chút do dự.
Cảm thụ lớn nhất của Thư Nhiên chính là mình là một con búp bê hình người, Từ Thận yêu, muốn di chuyển như thế nào thì chuyển như thế đó, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó, hắn đúng là một tên khốn kiếp!
Hơn nữa, lần sau tuyệt đối không thể làm chuyện kia sau lưng Từ Thận nữa, cái giá phải trả quá lớn.
Chu Huệ ở dưới lầu đan áo len, thỉnh thoảng nghe thấy trên lầu có tiếng đồ đạc di chuyển, tiếng động vô cùng lớn, còn cho rằng em trai mình đang di chuyển bàn.
Sao phải xếp bàn lúc nửa đêm vậy nhỉ.
Hai con yêu tinh đánh nhau bị Chu Huệ thuần khiết hiểu lầm sâu sắc, thế cho nên đêm khuya Từ Thận đi lấy nước cũng trở nên hợp tình hợp lý, dù sao thời tiết nóng như này làm việc dễ dàng đổ mồ hôi.
Sáng sớm, Từ Thận cởi trần dọn phòng, vì không đánh thức người trên giường, động tác của hắn rất nhẹ.
Lý do chính là quần áo hôm qua vứt lung tung xuống đất, phải mang ra ngoài giặt.
Chờ hắn trở về, Thư Nhiên ngáp dài tựa vào đầu giường tỉnh táo, hỏi: "Anh Thận, sao hôm qua anh về muộn thế?"
Từ Thận lại đây, khom lưng hôn trán cậu một cái, "Đoàn xe ra ngoài lấy hàng đã trở về, thanh toán tiền cho bọn họ, nhân tiện kiểm tra ít hàng."
Thư Nhiên "Hàng của các anh là cái gì?"
"Không phải hàng của mình." Từ Thận nói" Hàng của ông chủ hợp tác, lần này là quần áo bán buôn ven biển. ”
Nói tới đây, Thư Nhiên nâng mí mắt lên, quần áo bán buôn ven biển? Ông chủ này không sai, những năm 80 kinh doanh cái này là đúng rồi.
Thư Nhiên có hiểu biết chung về sự phát triển kinh tế trong tương lai, sau cuộc cải cách mở cửa năm 1978, kinh doanh cá nhân lần lượt bước lên sân khấu, khi những thương nhân giàu có đầu tiên trong nước đều dựa vào kinh doanh bán buôn để bắt đầu khởi nghiệp, trong đó bán buôn quần áo chiếm tỷ lệ không nhỏ.
Sau đó là ngành công nghiệp kỹ thuật số điện tử, có thể tiếp tục phát triển mạnh mẽ cho đến bốn mươi năm sau.
Bản thân Thư Nhiên nắm giữ nhiều thông tin tài chính, muốn kiếm tiền làm phú thương cũng không khó, chỉ thiếu hành động và vốn khởi nghiệp mà thôi.
Nhưng cậu không hề bị những điều này làm lóa mắt, đôi khi những thứ tưởng chừng như dễ dàng nắm bắt lại khiến con người ta dễ vấp ngã nhất.
"Anh Thận, nếu các anh đã có đội xe riêng của mình, vì sao không tự mình bán hàng?"
Từ Thận thấy vợ có hứng thú, bèn tán gẫu, " Bọn anh chỉ quan tâm phí vận chuyển và chênh lệch giá cả, cũng không quan tâm chuyện triển khai cho lắm."
Biết Thư Nhiên có nghi vấn, hắn cười: "Có người độc quyền phân phối hàng hóa ở Nam thị, không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Thư Nhiên hiểu được, thị trường hiện tại không công bằng và cởi mở, rất nhiều địa phương có bọn côn đồ hắc thương chiếm cứ, đều là nuôi tay chân, ai dám ăn bánh ngọt của mình sẽ xử luôn người đó.
Đừng nhìn cuộc sống của người dân phát triển mạnh mẽ, hòa thuận vui vẻ, nhưng dưới hình ảnh này, vẫn còn bao phủ một thế giới màu xám khác.
Có rất nhiều điều không được đăng trên báo trong 8 năm qua, phong trào đàn áp xã hội đen trong nước vẫn tiếp tục, luật pháp trật tự thực sự vẫn còn rất hỗn loạn.
Lấy số người mất tích hàng năm mà nói, đếm không xuể, đều là do muốn tiền mà hại chết bản thân.
Cẩn thận bới sâu vào từng chuyện một cũng đủ khiến người ta sởn tóc gáy, sợ hãi từ đáy lòng.
Phỏng chừng bọn Từ Thận chạy ngược chạy xuôi, cũng không ít lần gặp phải chuyện đánh đánh giết giết.
Với tình cảnh hiện tại, Thư Nhiên không muốn kiếm tiền, sống bình an qua ngày là được.
"Là do em quá ngây thơ, những gì anh đang làm thì làm cho tốt, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện một đêm phất nhanh."
Thư Nhiên tích cực nhận sai, một lần nữa nhắc nhở Từ Thận, "Cuộc sống hiện tại của chúng ta rất tốt, anh phải quý trọng."
"Còn nhỏ mà sao nói chuyện như ông cụ non thế này." Từ Thận buồn cười, đi tới xoa đầu cậu.
Thư Nhiên, "Em già hay không thì kệ em, em nói đúng là được."
"Ừ." Từ Thận còn muốn xoa.
Thư Nhiên ngăn cản hắn, "Đàn ông con trai không được sờ đầu, bị anh sờ lùn đi mất."
"Không lùn." Từ Thận nhớ lại Thư Nhiên đứng lên đã cao gần bằng mình, vậy đã tính là rất cao rồi, Chu Cường cũng rất cao, "Gen nhà em tốt."
Thư Nhiên muốn nói gen của anh tốt hơn.
Nhưng không dám nhắc tới chuyện này, cảm giác được Từ Thận rất kháng cự không muốn nhắc tới cha mẹ đã vứt bỏ hắn.
Từ Thận hôm nay cũng phải ra ngoài, đi để đối chiếu sổ sách thanh toán tiền, Thư Nhiên cũng muốn đi tới Trần gia một chuyến, cậu đứng dậy thu dọn quần áo, mang theo thiết kế và chữ đã làm gày hôm qua, bảo Từ Thận đưa mình đi.
"Nếu không thì để hôm khác?" Tầm mắt Từ Thận xẹt qua eo Thư Nhiên, dừng một chút tiếp tục đi xuống, tối hôm qua giày vò không nhẹ, hắn lo lắng ngồi xe đạp sẽ không thoải mái, "Hoặc là để anh đưa đi là được."
"Không ổn lắm, anh có biết giải thích giải thích với dì Phượng như thế nào không?"
Thư Nhiên là nhân viên kỹ thuật, hơn nữa, "Chính anh cũng còn công việc phải làm."
“Nhưng sẽ làm mông em đau mà.” Từ Thận nhìn cậu
"......" Giờ Thư Nhiên mới biết đối phương lo lắng chuyện này.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ, qua một lát, Từ Thận quan tâm hỏi: "Hiện tại còn khó chịu không?"
"Tàm tạm." Thư Nhiên thở dài, quyết định buông bỏ sự ngượng ngùng không cần thiết của mình: "Biết em khó chịu thì lần sau anh giày vò em nhẹ chút."
Lần nào cũng giống như muốn giết người, cậu hoài nghi mình một ngày nào đó mình chia tay Từ Thận, nhất định là bởi vì phương diện này không hài hoà.
Từ Thận không nói gì, chẳng qua là hơi thẹn xíu thôi.
"Không sao, lót một cái gì đó mềm mại cũng được." Thư Nhiên nói
Kỳ thật cũng vậy, buổi sáng thức dậy sẽ có cảm giác như có dị vật mà thôi, bình thường đến giữa trưa là ổn.
Khó chịu không phải là ở đó, mà là cơ thể rã rời quả thật cần thời gian từ từ.
Thư Nhiên chọc chọc phía sau lưng người đàn ông đang đạp xe, thương lượng: "Anh Thận, không thì sau này chúng ta giữ sức khoẻ chút đi. Một tuần 2 lần cũng được mà."
Tuổi trẻ khoẻ mạnh cường tráng cũng không nên hành dữ vậy.
Không, giữa thanh thiên bạch nhật, chúng ta có cần phải thảo luận về vấn đề này không?
Đầu xe của Từ Thận suýt chút nữa rơi xuống mương, hắn quay đầu nhìn thủ phạm: “ Vợ, tối nay về nhà chúng ta lại nói chuyện này, được không?”
Thư Nhiên phản ứng lại, lúc người ta đi xe đạp nói chuyện này hình như không tốt lắm, vì thế vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười, ngoài miệng ngoan ngoãn trả lời: " Vâng, anh Thận.”
Là cậu hấp tấp liều lĩnh rồi, xin lỗi nha ~
Từ Thận đưa Thư Nhiên đến cửa Trần gia, xuống xe muốn đưa Thư Nhiên vào, Thư Nhiên nói, "Không cần, cũng đâu phải lần đầu em đến, anh đi làm việc của anh đi."
Từ Thận cẩn thận dặn dò cậu: "Buổi trưa em ở lại Trần gia ăn cơm, buổi chiều anh đến đón em."
"Không cần đâu, em nhớ đường mà, đi về cũng không xa." Thư Nhiên nói.
"Trời nóng, phơi héo mất." Ngữ khí Từ Thận có chút cường ngạnh:" Nghe anh, đừng chạy lung tung một mình."
Thư Nhiên cũng hơi khó chịu, "Em đâu phải trẻ con." Một mình đi về nhà, còn chạy lung tung làm gì?
Mấy ngày nữa, cậu còn muốn ra ngoài kiếm chút công việc kiếm tiền. Xem ra Từ Thận có vẻ không thích lắm.
"Anh biết em không phải." Từ Thận nhìn cậu, kiên nhẫn phân tích ưu nhược điểm: "Vợ, anh sợ có người tìm anh gây chuyện, rồi xuống tay từ em."
Thư Nhiên chưa quen cuộc sống nơi đây, đi trên đường lỡ như bị người ta chụp bao tải trói lại cậu cũng không biết.
"......" Thư Nhiên thiếu chút nữa đã quên, người trước mắt này không phải là người tốt lành gì, không chừng còn rất nhiều kẻ thù.
Từ Thận thấp giọng cam đoan, " Anh là vì tốt cho em, không phải đang kiểm soát em, anh không phải loại người đó. "Nếu như hắn thật sự là loại người này thì đã nhốt Thư Nhiên ở trong nhà không cho ra ngoài.
Thư Nhiên nhìn bắp tay kém phát triển của mình, quả thật mười cú không đấm nổi một cú, đành phải thở dài thỏa hiệp, "Được, em chờ anh đến đón em ”
"Ừ." Từ Thận thở phào nhẹ nhõm, nếu Thư Nhiên kiên trì muốn đi một mình, hắn nhất định sẽ nhượng bộ: "Anh đi đây."
"Được." Thư Nhiên gật đầu.
Từ Thận vẫn chưa đi, hai người lại ở một lát, cuối cùng hắn hôn lên trán Thư Nhiên một cái, "Tạm biệt."
"Tạm biệt." Thư Nhiên nói.
Từ Thận lúc này mới đạp xe rời đi, ra đầu ngõ còn quay đầu nhìn thoáng qua.
Cuối tháng 6 trước cửa Trần gia, Thư Nhiên mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ thư sinh đứng dưới ánh mặt trời, trong tay còn ôm một xấp giấy tuyên thành do chính mình viết, sạch sẽ tốt đẹp giống như bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu hắn.
Phát hiện Thư Nhiên không vội đi vào, mà là nhìn bóng lưng của mình, Từ Thận cảm thấy tim đập loạn, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác thật khó tả, còn phấn khích hơn cả cơn adrenaline dâng trào khi ôm nhau cuộn trong chăn.
Nhìn theo bóng hình Từ Thận khuất dần ở góc phố, Thư Nhiên xoay người bước vào cổng nhà họ Trần.
Tiết Phượng mỗi buổi sáng đều đi kiểm tra cửa hàng, hiện tại cô đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy Thư Nhiên tới, cười nghênh đón: "Tiểu Nhiên, nhanh như vậy à?" Cô còn tưởng rằng Thư Nhiên bảo ngày mai chỉ là lời khách sáo mà thôi.
"Dì Phượng." Thư Nhiên cười, "Không có nhiều chuyện phải làm."
"Ai, đến đây đi, đến phòng trà xem." Tiết Phượng bước nhanh như gió, còn rất nóng lòng.
Thư Nhiên bày ra thành quả lao động, Tiết Phượng nhìn mà say sưa, thích vô cùng∶ "Tất cả đều là do con thiết kế, một đêm là xong ư?"
"Đúng vậy." Thư Nhiên gật đầu.
Tiết Phượng thấy rất được: "Không tồi, chưa từng thấy qua cái này trên thị trường, dì thích lắm."
Thư Nhiên thấy cô thích, cong khóe miệng, " Dì xem có dùng được không."
"Đương nhiên dùng được." Tiết Phượng cười nói, "Hôm nay dì đến xưởng in một chuyến, nói chuyện với sư phụ."
Đâu chỉ dùng được, quả thực được thiết kế rất cẩn thận, trông không phải tùy tiện vẽ ra.
Nếu Tiết Phượng muốn lấy bản thiết kế này của người ta, khẳng định không thể lấy không, cô nói: "Tiểu Nhiên, dì cho con phí thiết kế, sau này có cần nữa dì lại tìm con, con xem được không?"
Thư Nhiên cảm thấy lần đầu tiên thu phí thiết kế người ta không tốt lắm, nói: "Dì Phượng, lần này cũng không cần, nếu có thể dùng được thì lần sau còn tìm con thiết kế, đến lúc đó sẽ lấy được không?"
Tiết Phượng rất sảng khoái:"Được, cứ nghe con."
Lại nói: "Đi, cùng dì đi kiểm tra cửa hàng, nhân tiện dẫn con đi ăn ngon."
Lúc này mặt trời còn chưa gắt, hai người tản bộ.
Tiết Phượng hơn 50 tuổi, bước đi nhanh nhẹn, ngược lại Thư Nhiên bên cạnh bước đi hơi phù phiếm, không thể theo kịp tiết tấu của người lớn tuổi.
Không phải do Thư Nhiên tuổi nhỏ đã hư, đều trách Từ Thận hành cậu suốt 3 tiếng đêm qua, người nọ có một loại khí thế như thể ăn hết bữa này không có bữa sau.
"Hít hà..." Thư Nhiên âm thầm đấm eo mình hít vào.
May là rất nhanh đến cửa hàng Trần gia, nhân viên bán hàng rót trà chào đón họ, trong lúc Tiết Phượng bận rộn, Thư Nhiên ngồi nghỉ ngơi một mình.
Cậu nhìn quanh quất, cửa hàng này không tệ, chừng ba mươi mét vuông, trong phòng bày đầy các loại lá trà, Thư Nhiên nhìn giá niêm yết, đều tương đối bình dân, phù hợp cho quần chúng lựa chọn.
Nhìn mọi người tấp nập vào mua trà, rất có hơi thở cuộc sống.
Ở lại khoảng hai mươi phút, họ đã đi đến cửa hàng tiếp theo.
Cửa hàng này có vẻ rộng rãi hơn nhiều, đồ nội thất cũng rất mới, hẳn là mới mở 1,2 năm nay, dù sao quốc gia cho phép tự kinh doanh cũng mới có mấy năm.
Cửa hàng này của Trần gia ước chừng 50 mét vuông, cách hai phòng trà, giống trà cũng tương đối cao cấp, vừa nhìn đã biết là hướng tới khách trà có tiền.
Chưởng quầy trông cửa hàng là một người phụ nữ chừng 30 tuổi, dung mạo xuất chúng, khi tiếp khách lại có tài ăn nói hùng hồn, tên là Mạnh Hạ.
"Chị Phượng đến rồi" Mạnh Hà tiếp đón khách xong, lúc này mới nhìn sang Tiết Phượng và Thư Nhiên:"A, bạn nhỏ đẹp trai này là ai mà đẹp quá, là họ hàng của chị Phượng à?"
Thư Nhiên nhìn cảnh Mạnh Hà vừa tiếp khách là biết vì sao Tiết Phượng lại chọn cô làm chưởng quỹ cửa hàng cao cấp, bởi vì khéo léo lanh lợi, biết làm ăn.
"Sao có thể chứ, họ hàng của chị nào sinh được đứa nhỏ thông minh như vậy." Tiết Phượng không có hảo cảm với hai chữ họ hàng cho lắm, toàn là sói mắt trắng xu lợi tránh hại, "Đây là bạn của Từ Thận, tên là Thư Nhiên, là người đọc sách, không có giống bọn Khải Tử đâu. ”
"Khó trách, em nhìn ra phong độ của người trí thức, giống như là một sinh viên đại học." Nghe nói Thư Nhiên là bạn của Từ Thận, Mạnh Hà cười nói: "Từ Thận cũng đã lâu không đến cửa hàng, không biết gần đây nó đang làm gì?"
"Bị cô gái theo đuổi nó doạ chạy rồi." Tiết Phượng vừa bận rộn vừa thao thao bất tuyệt, "Tiểu Nhiên con không biết đâu, Từ Thận rất được các cô bé ở khu tụi dì yêu thích.”
Các cô nói chuyện rôm rả, Thư Nhiên cũng không xen vào được, nghe nói có chuyện để hóng hớt bèn ồ một tiếng: "Vậy ạ?"
"Đúng vậy." Tiết Phượng nói: "Chuyện năm ngoái, năm ngoái Mạnh Hà về nhà thăm người thân, trong cửa hàng không đủ nhân viên, dì bảo Từ Thận giúp dì trông hơn 10 ngày, kết quả con đoán xem, 10 ngày đó toàn là con gái đến mua trà, ha ha ha, tất cả đều là đến ngắm Từ Thận. ”
Cổ kể chuyện sinh động như thật: "Tình cảm của mấy cô gái này cũng lâu bền đó, hiện tại còn có mấy người, thỉnh thoảng lại đây hỏi thăm tin tức của Từ Thận."
"Không phải gần đây Từ Thận đã kết hôn rồi à?" Mạnh Hà cười tiếp lời: "Người tới hỏi thì nói thật, sau này cũng sẽ không tới đây nữa."
"Ai nha, chị cũng không rõ." Tiết Phượng nói: "Có rất nhiều cô gái trong thành phố thích Từ Thận, ai cũng xinh đẹp, gia thế giàu có, nhưng Từ Thận không thích người ta."
Dừng lại uống một ngụm trà, nhuận họng tiếp tục nói: "Nghe nói cưới là một cô gái nông thôn, điều kiện gia đình khó khăn, tính cách còn hay ngại. Cũng không biết Từ Thận có mưu đồ gì, chẳng lẽ là quen nhau từ bé."
"Trông thế nào" Mạnh Hà hỏi.
Cô biết Từ Thận, đẹp trai ngàn dặm có một, ai thấy mà không thích, thật không trách người mến mộ phát điên tới hỏi thăm.
"Chưa gặp được, kết hôn đã mấy ngày rồi, Từ Thận vẫn còn ôm khư khư." Tiết Phượng cười nói.
Thư Nhiên là người bị ôm khư khư, vẫn mỉm cười lắng nghe những câu chuyện phiếm của Từ Thận một cách vô cùng thích thú. Ăn giấm gì, ngay cả loại giấm này cũng ăn, trừ phi cậu điên rồi.
Từ Thận trường thành như vậy, được nhiều người thích là chuyện bình thường, huống chi Tiết Phượng không hiểu tại sao Từ Thận không lấy gái thành phố mà lại muốn lấy gái quê, Thư Nhiên cũng không hiểu, Chu Huệ đến tột cùng 'Thắng' ở đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui, không chừng Là Từ Thận canh cánh trong lòng đối với quá khứ của mình, cho rằng một cô gái thành phố lớn lên trong một gia đình hạnh phúc sẽ không bao giờ hòa hợp với mình.
Còn không bằng tìm một người chịu khổ chịu khó, biết cuộc sống không dễ dàng, ít nhất sẽ không gây rối cho hắn.
Thư Nhiên không biết mình đoán có đúng hay không, dù sao cuối cùng Từ Thận cũng chẳng cưới cô gái nào mà cưới một cậu trai đây này.
Mạnh Hà cuối cùng nói một câu: "Vợ Từ Thận có phúc, chỉ là không biết khi nào mới có thể gặp mặt."
________________________
( ◜‿◝)♡
"Ngoan." Hắn hôn lên vầng trán mịn màng của Thư Nhiên, yết hầu không khống chế được lăn xuống.
Hắn vừa mới từ bên ngoài trở về, phong trần mệt mỏi, chỉ rửa tay và mặt, vốn định tiến vào hôn Thư Nhiên rồi đi tắm rửa. Kết quả đi vào đã bị quấn lấy.
Từ Thận cười nhạt, một tay ôm lấy vòng eo thẳng tắp của thiếu niên, một tay mang đến cho thiếu niên đầu óc đang trốn rỗng niềm vui sướng khôn tả.
Từ Thận nhìn mãi không rời mắt được, liền cúi đầu hôn lên vành tai đã ửng hồng của đối phương, đồng thời ánh mắt vẫn không buông được phản ứng dù là nhỏ nhất của vợ dưới ánh đèn, hắn thích nhìn.
Mặc dù Thư Nhiên hiện tại có lẽ không yêu hắn nhiều lắm, nhiều lắm là không chán ghét, có thể tiếp nhận, nhưng Thư Nhiên vì hắn mà lộ ra bộ dạng này, vậy cũng đủ rồi.
Dưới sự ra sức đột ngột của Từ Thận, Thư Nhiên đột nhiên ngã trên chiếu, ánh mắt đờ đẫn, trán lấm tấm mồ hôi, ngón tay gầy guộc trắng bệch buông thõng bên cạnh đống sách lộn xộn, hoàn toàn không còn sức lực.
Bên tai truyền đến tiếng Từ Thận cười khẽ, "Vợ, em nhanh quá."
Mí mắt Thư Nhiên run lên, từ khóe mắt nhìn thấy Từ Thận đang đứng một chân dưới đất, một đầu gối chống trên giường, thẳng người ngửi ngửi tay hắn.
Thư Nhiên sửng sốt, " Anh là biến thái à?"
“Không có mùi gì cả.” Từ Thận nghiêm túc trả lời, hắn không phải biến thái, hắn chỉ tò mò về thứ của vợ mà thôi.
Chẳng lẽ là bởi vì Thư Nhiên không thích ăn thịt nên hương vị rất nhạt.
Thư Nhiên không muốn nói chuyện với người này nữa, mặc dù mới nãy vừa làm thần tiên một lần, nhưng cậu vẫn còn chưa hết xấu hổ, bị Từ Thận nhìn thấy... Thật sự là quá xấu hổ, không biết còn tưởng rằng cậu chưa thoả mãn dục vọng.
Lúc này có lẽ cậu nên giải thích với Từ Thận rằng mình xem chỉ vì... chán chứ không phải viện cớ, thực sự rất chán, nhưng đối phương có lẽ không tin nên Thư Nhiên cũng lười giải thích.
Từ Thận lưu luyến nhìn cậu, "Anh đi tắm rửa, em chờ anh một chút.”
"À..." Thư Nhiên cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội giải thích tốt nhất.
Từ Thận đi vào toilet, sau khi tỉnh táo lại lại bắt đầu suy nghĩ, Vì sao Thư Nhiên lại làm chuyện kia sau lưng mình, phải chăng là bình thường mình quan tâm chưa đủ?
Không có khả năng, lần nào Thư Nhiên cũng rất mệt.
Từ Thận thực sự không muốn thừa nhận Thư Nhiên hạnh phúc hơn khi không có hắn bên cạnh.
Càng nghĩ, Từ Thận càng cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, làm cho hắn có hơi tủi thân.
Sau khi tắm rửa xong, hắn trở về phòng, hung hăng bắt nạt Thư Nhiên, không cho Thư Nhiên thời gian hoà hoãn đã quấn lấy, hơi thở triền miên.
"Lúc nãy em nghĩ đến anh…hay là do vẫn chưa thoả mãn dục vọng" Từ Thận nhỏ giọng hỏi.
"......" Câu hỏi này khiến Thư Nhiên không biết trả lời sao cho phải.
"Không nói hửm" Từ Thận híp mắt, vậy anh coi như em chưa thoả mãn dục vong mà giải quyết, em đừng kêu mệt..."
Mịa….
Cả người Thư Nhiên run rẩy, quả nhiên nên giải thích, đổi vị trí mà nghĩ nếu vợ mình làm tự làm chuyện kia sau lưng mình, đều sẽ là đả kích lớn đối với đàn ông.
Nhưng bây giờ giải thích còn kịp không?
Hai người hôn nhau, Thư Nhiên đã biết, hôm nay Từ Thận ở bên ngoài nhất định là hút thuốc, lúc trao đổi hơi thở, Thư Nhiên nếm được mùi thuốc lá trong miệng đối phương.
Nhớ lại những gì Từ Thận đã nói, cậu tranh thủ thời gian hỏi: "Anh Thận, gặp phải chuyện gì phiền lòng à?"
"Ừ, sao lại hỏi vậy" Từ Thận không trả lời vấn đề.
"Em nếm được..." Thư Nhiên lại bị hôn đến mức không nói được, chậm lại mới tiếp tục tiếp: "Miệng anh có mùi thuốc lá."
"Thì ra là như thế." Từ Thận rất ngạc nhiên, Thư Nhiên cẩn thận như vậy sao, ngay cả một câu hắn nói trong lúc vô tình cũng nhớ rõ à? Điều này làm cho sự buồn bực trong lòng hắn nháy mắt tan biến.
"Ừm, có chuyện gì, có thể nói cho em biết không?"
"Có thể." Khóe môi hai người lần nữa kề sát vào nhau, Từ Thận nói: "Hơn nửa ngày không gặp em, nghĩ đến em nên rút hai điếu.”
Cái này quả thực là không ngờ tới, Thư Nhiên cạn lời
…..
Cậu không hề nghĩ tới Từ Thận.
Thậm chí khoảng thời gian khi đối phương không có ở nhà, cả người đều hưởng thụ nhẹ nhõm, không gian riêng tư mà.
Hiện tại không phải lúc nói chuyện, Từ Thận nhẹ nhàng cười cười, chuyên tâm xử lý vợ.
Mỗi lần bắt đầu, Thư Nhiên đều phải chịu tội, đương nhiên cuối cùng cũng bị giày vò nhưng không phải là mức độ quá nghiêm trọng, cậu nhíu chặt mày, tìm kiếm phương thức thoải mái xoa dịu cho mình.
Kiểm soát hơi thở, thư giãn cơ thể, v…v
Nhưng vẫn không kìm được mắng một câu: "Mẹ kiếp."
Hơn nữa cậu không biết, lúc mình mắng chửi tục tĩu thì Từ Thận kích động cái quỷ gì.
Đương nhiên cậu không biết, mình ở trong lòng người ta vừa nức nở vừa mắng chửi tục tĩu, sẽ mang đến cảm giác như thế nào cho người ta.
Cảm thụ lớn nhất của Từ Thận chính là đời này hắn chẳng cần cái gì, chỉ cần cái giường này và người này, còn lại chỉ là mây khói, những thứ khác hắn có thể từ bỏ không chút do dự.
Cảm thụ lớn nhất của Thư Nhiên chính là mình là một con búp bê hình người, Từ Thận yêu, muốn di chuyển như thế nào thì chuyển như thế đó, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó, hắn đúng là một tên khốn kiếp!
Hơn nữa, lần sau tuyệt đối không thể làm chuyện kia sau lưng Từ Thận nữa, cái giá phải trả quá lớn.
Chu Huệ ở dưới lầu đan áo len, thỉnh thoảng nghe thấy trên lầu có tiếng đồ đạc di chuyển, tiếng động vô cùng lớn, còn cho rằng em trai mình đang di chuyển bàn.
Sao phải xếp bàn lúc nửa đêm vậy nhỉ.
Hai con yêu tinh đánh nhau bị Chu Huệ thuần khiết hiểu lầm sâu sắc, thế cho nên đêm khuya Từ Thận đi lấy nước cũng trở nên hợp tình hợp lý, dù sao thời tiết nóng như này làm việc dễ dàng đổ mồ hôi.
Sáng sớm, Từ Thận cởi trần dọn phòng, vì không đánh thức người trên giường, động tác của hắn rất nhẹ.
Lý do chính là quần áo hôm qua vứt lung tung xuống đất, phải mang ra ngoài giặt.
Chờ hắn trở về, Thư Nhiên ngáp dài tựa vào đầu giường tỉnh táo, hỏi: "Anh Thận, sao hôm qua anh về muộn thế?"
Từ Thận lại đây, khom lưng hôn trán cậu một cái, "Đoàn xe ra ngoài lấy hàng đã trở về, thanh toán tiền cho bọn họ, nhân tiện kiểm tra ít hàng."
Thư Nhiên "Hàng của các anh là cái gì?"
"Không phải hàng của mình." Từ Thận nói" Hàng của ông chủ hợp tác, lần này là quần áo bán buôn ven biển. ”
Nói tới đây, Thư Nhiên nâng mí mắt lên, quần áo bán buôn ven biển? Ông chủ này không sai, những năm 80 kinh doanh cái này là đúng rồi.
Thư Nhiên có hiểu biết chung về sự phát triển kinh tế trong tương lai, sau cuộc cải cách mở cửa năm 1978, kinh doanh cá nhân lần lượt bước lên sân khấu, khi những thương nhân giàu có đầu tiên trong nước đều dựa vào kinh doanh bán buôn để bắt đầu khởi nghiệp, trong đó bán buôn quần áo chiếm tỷ lệ không nhỏ.
Sau đó là ngành công nghiệp kỹ thuật số điện tử, có thể tiếp tục phát triển mạnh mẽ cho đến bốn mươi năm sau.
Bản thân Thư Nhiên nắm giữ nhiều thông tin tài chính, muốn kiếm tiền làm phú thương cũng không khó, chỉ thiếu hành động và vốn khởi nghiệp mà thôi.
Nhưng cậu không hề bị những điều này làm lóa mắt, đôi khi những thứ tưởng chừng như dễ dàng nắm bắt lại khiến con người ta dễ vấp ngã nhất.
"Anh Thận, nếu các anh đã có đội xe riêng của mình, vì sao không tự mình bán hàng?"
Từ Thận thấy vợ có hứng thú, bèn tán gẫu, " Bọn anh chỉ quan tâm phí vận chuyển và chênh lệch giá cả, cũng không quan tâm chuyện triển khai cho lắm."
Biết Thư Nhiên có nghi vấn, hắn cười: "Có người độc quyền phân phối hàng hóa ở Nam thị, không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Thư Nhiên hiểu được, thị trường hiện tại không công bằng và cởi mở, rất nhiều địa phương có bọn côn đồ hắc thương chiếm cứ, đều là nuôi tay chân, ai dám ăn bánh ngọt của mình sẽ xử luôn người đó.
Đừng nhìn cuộc sống của người dân phát triển mạnh mẽ, hòa thuận vui vẻ, nhưng dưới hình ảnh này, vẫn còn bao phủ một thế giới màu xám khác.
Có rất nhiều điều không được đăng trên báo trong 8 năm qua, phong trào đàn áp xã hội đen trong nước vẫn tiếp tục, luật pháp trật tự thực sự vẫn còn rất hỗn loạn.
Lấy số người mất tích hàng năm mà nói, đếm không xuể, đều là do muốn tiền mà hại chết bản thân.
Cẩn thận bới sâu vào từng chuyện một cũng đủ khiến người ta sởn tóc gáy, sợ hãi từ đáy lòng.
Phỏng chừng bọn Từ Thận chạy ngược chạy xuôi, cũng không ít lần gặp phải chuyện đánh đánh giết giết.
Với tình cảnh hiện tại, Thư Nhiên không muốn kiếm tiền, sống bình an qua ngày là được.
"Là do em quá ngây thơ, những gì anh đang làm thì làm cho tốt, ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện một đêm phất nhanh."
Thư Nhiên tích cực nhận sai, một lần nữa nhắc nhở Từ Thận, "Cuộc sống hiện tại của chúng ta rất tốt, anh phải quý trọng."
"Còn nhỏ mà sao nói chuyện như ông cụ non thế này." Từ Thận buồn cười, đi tới xoa đầu cậu.
Thư Nhiên, "Em già hay không thì kệ em, em nói đúng là được."
"Ừ." Từ Thận còn muốn xoa.
Thư Nhiên ngăn cản hắn, "Đàn ông con trai không được sờ đầu, bị anh sờ lùn đi mất."
"Không lùn." Từ Thận nhớ lại Thư Nhiên đứng lên đã cao gần bằng mình, vậy đã tính là rất cao rồi, Chu Cường cũng rất cao, "Gen nhà em tốt."
Thư Nhiên muốn nói gen của anh tốt hơn.
Nhưng không dám nhắc tới chuyện này, cảm giác được Từ Thận rất kháng cự không muốn nhắc tới cha mẹ đã vứt bỏ hắn.
Từ Thận hôm nay cũng phải ra ngoài, đi để đối chiếu sổ sách thanh toán tiền, Thư Nhiên cũng muốn đi tới Trần gia một chuyến, cậu đứng dậy thu dọn quần áo, mang theo thiết kế và chữ đã làm gày hôm qua, bảo Từ Thận đưa mình đi.
"Nếu không thì để hôm khác?" Tầm mắt Từ Thận xẹt qua eo Thư Nhiên, dừng một chút tiếp tục đi xuống, tối hôm qua giày vò không nhẹ, hắn lo lắng ngồi xe đạp sẽ không thoải mái, "Hoặc là để anh đưa đi là được."
"Không ổn lắm, anh có biết giải thích giải thích với dì Phượng như thế nào không?"
Thư Nhiên là nhân viên kỹ thuật, hơn nữa, "Chính anh cũng còn công việc phải làm."
“Nhưng sẽ làm mông em đau mà.” Từ Thận nhìn cậu
"......" Giờ Thư Nhiên mới biết đối phương lo lắng chuyện này.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên xấu hổ, qua một lát, Từ Thận quan tâm hỏi: "Hiện tại còn khó chịu không?"
"Tàm tạm." Thư Nhiên thở dài, quyết định buông bỏ sự ngượng ngùng không cần thiết của mình: "Biết em khó chịu thì lần sau anh giày vò em nhẹ chút."
Lần nào cũng giống như muốn giết người, cậu hoài nghi mình một ngày nào đó mình chia tay Từ Thận, nhất định là bởi vì phương diện này không hài hoà.
Từ Thận không nói gì, chẳng qua là hơi thẹn xíu thôi.
"Không sao, lót một cái gì đó mềm mại cũng được." Thư Nhiên nói
Kỳ thật cũng vậy, buổi sáng thức dậy sẽ có cảm giác như có dị vật mà thôi, bình thường đến giữa trưa là ổn.
Khó chịu không phải là ở đó, mà là cơ thể rã rời quả thật cần thời gian từ từ.
Thư Nhiên chọc chọc phía sau lưng người đàn ông đang đạp xe, thương lượng: "Anh Thận, không thì sau này chúng ta giữ sức khoẻ chút đi. Một tuần 2 lần cũng được mà."
Tuổi trẻ khoẻ mạnh cường tráng cũng không nên hành dữ vậy.
Không, giữa thanh thiên bạch nhật, chúng ta có cần phải thảo luận về vấn đề này không?
Đầu xe của Từ Thận suýt chút nữa rơi xuống mương, hắn quay đầu nhìn thủ phạm: “ Vợ, tối nay về nhà chúng ta lại nói chuyện này, được không?”
Thư Nhiên phản ứng lại, lúc người ta đi xe đạp nói chuyện này hình như không tốt lắm, vì thế vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười, ngoài miệng ngoan ngoãn trả lời: " Vâng, anh Thận.”
Là cậu hấp tấp liều lĩnh rồi, xin lỗi nha ~
Từ Thận đưa Thư Nhiên đến cửa Trần gia, xuống xe muốn đưa Thư Nhiên vào, Thư Nhiên nói, "Không cần, cũng đâu phải lần đầu em đến, anh đi làm việc của anh đi."
Từ Thận cẩn thận dặn dò cậu: "Buổi trưa em ở lại Trần gia ăn cơm, buổi chiều anh đến đón em."
"Không cần đâu, em nhớ đường mà, đi về cũng không xa." Thư Nhiên nói.
"Trời nóng, phơi héo mất." Ngữ khí Từ Thận có chút cường ngạnh:" Nghe anh, đừng chạy lung tung một mình."
Thư Nhiên cũng hơi khó chịu, "Em đâu phải trẻ con." Một mình đi về nhà, còn chạy lung tung làm gì?
Mấy ngày nữa, cậu còn muốn ra ngoài kiếm chút công việc kiếm tiền. Xem ra Từ Thận có vẻ không thích lắm.
"Anh biết em không phải." Từ Thận nhìn cậu, kiên nhẫn phân tích ưu nhược điểm: "Vợ, anh sợ có người tìm anh gây chuyện, rồi xuống tay từ em."
Thư Nhiên chưa quen cuộc sống nơi đây, đi trên đường lỡ như bị người ta chụp bao tải trói lại cậu cũng không biết.
"......" Thư Nhiên thiếu chút nữa đã quên, người trước mắt này không phải là người tốt lành gì, không chừng còn rất nhiều kẻ thù.
Từ Thận thấp giọng cam đoan, " Anh là vì tốt cho em, không phải đang kiểm soát em, anh không phải loại người đó. "Nếu như hắn thật sự là loại người này thì đã nhốt Thư Nhiên ở trong nhà không cho ra ngoài.
Thư Nhiên nhìn bắp tay kém phát triển của mình, quả thật mười cú không đấm nổi một cú, đành phải thở dài thỏa hiệp, "Được, em chờ anh đến đón em ”
"Ừ." Từ Thận thở phào nhẹ nhõm, nếu Thư Nhiên kiên trì muốn đi một mình, hắn nhất định sẽ nhượng bộ: "Anh đi đây."
"Được." Thư Nhiên gật đầu.
Từ Thận vẫn chưa đi, hai người lại ở một lát, cuối cùng hắn hôn lên trán Thư Nhiên một cái, "Tạm biệt."
"Tạm biệt." Thư Nhiên nói.
Từ Thận lúc này mới đạp xe rời đi, ra đầu ngõ còn quay đầu nhìn thoáng qua.
Cuối tháng 6 trước cửa Trần gia, Thư Nhiên mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ thư sinh đứng dưới ánh mặt trời, trong tay còn ôm một xấp giấy tuyên thành do chính mình viết, sạch sẽ tốt đẹp giống như bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu hắn.
Phát hiện Thư Nhiên không vội đi vào, mà là nhìn bóng lưng của mình, Từ Thận cảm thấy tim đập loạn, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác thật khó tả, còn phấn khích hơn cả cơn adrenaline dâng trào khi ôm nhau cuộn trong chăn.
Nhìn theo bóng hình Từ Thận khuất dần ở góc phố, Thư Nhiên xoay người bước vào cổng nhà họ Trần.
Tiết Phượng mỗi buổi sáng đều đi kiểm tra cửa hàng, hiện tại cô đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy Thư Nhiên tới, cười nghênh đón: "Tiểu Nhiên, nhanh như vậy à?" Cô còn tưởng rằng Thư Nhiên bảo ngày mai chỉ là lời khách sáo mà thôi.
"Dì Phượng." Thư Nhiên cười, "Không có nhiều chuyện phải làm."
"Ai, đến đây đi, đến phòng trà xem." Tiết Phượng bước nhanh như gió, còn rất nóng lòng.
Thư Nhiên bày ra thành quả lao động, Tiết Phượng nhìn mà say sưa, thích vô cùng∶ "Tất cả đều là do con thiết kế, một đêm là xong ư?"
"Đúng vậy." Thư Nhiên gật đầu.
Tiết Phượng thấy rất được: "Không tồi, chưa từng thấy qua cái này trên thị trường, dì thích lắm."
Thư Nhiên thấy cô thích, cong khóe miệng, " Dì xem có dùng được không."
"Đương nhiên dùng được." Tiết Phượng cười nói, "Hôm nay dì đến xưởng in một chuyến, nói chuyện với sư phụ."
Đâu chỉ dùng được, quả thực được thiết kế rất cẩn thận, trông không phải tùy tiện vẽ ra.
Nếu Tiết Phượng muốn lấy bản thiết kế này của người ta, khẳng định không thể lấy không, cô nói: "Tiểu Nhiên, dì cho con phí thiết kế, sau này có cần nữa dì lại tìm con, con xem được không?"
Thư Nhiên cảm thấy lần đầu tiên thu phí thiết kế người ta không tốt lắm, nói: "Dì Phượng, lần này cũng không cần, nếu có thể dùng được thì lần sau còn tìm con thiết kế, đến lúc đó sẽ lấy được không?"
Tiết Phượng rất sảng khoái:"Được, cứ nghe con."
Lại nói: "Đi, cùng dì đi kiểm tra cửa hàng, nhân tiện dẫn con đi ăn ngon."
Lúc này mặt trời còn chưa gắt, hai người tản bộ.
Tiết Phượng hơn 50 tuổi, bước đi nhanh nhẹn, ngược lại Thư Nhiên bên cạnh bước đi hơi phù phiếm, không thể theo kịp tiết tấu của người lớn tuổi.
Không phải do Thư Nhiên tuổi nhỏ đã hư, đều trách Từ Thận hành cậu suốt 3 tiếng đêm qua, người nọ có một loại khí thế như thể ăn hết bữa này không có bữa sau.
"Hít hà..." Thư Nhiên âm thầm đấm eo mình hít vào.
May là rất nhanh đến cửa hàng Trần gia, nhân viên bán hàng rót trà chào đón họ, trong lúc Tiết Phượng bận rộn, Thư Nhiên ngồi nghỉ ngơi một mình.
Cậu nhìn quanh quất, cửa hàng này không tệ, chừng ba mươi mét vuông, trong phòng bày đầy các loại lá trà, Thư Nhiên nhìn giá niêm yết, đều tương đối bình dân, phù hợp cho quần chúng lựa chọn.
Nhìn mọi người tấp nập vào mua trà, rất có hơi thở cuộc sống.
Ở lại khoảng hai mươi phút, họ đã đi đến cửa hàng tiếp theo.
Cửa hàng này có vẻ rộng rãi hơn nhiều, đồ nội thất cũng rất mới, hẳn là mới mở 1,2 năm nay, dù sao quốc gia cho phép tự kinh doanh cũng mới có mấy năm.
Cửa hàng này của Trần gia ước chừng 50 mét vuông, cách hai phòng trà, giống trà cũng tương đối cao cấp, vừa nhìn đã biết là hướng tới khách trà có tiền.
Chưởng quầy trông cửa hàng là một người phụ nữ chừng 30 tuổi, dung mạo xuất chúng, khi tiếp khách lại có tài ăn nói hùng hồn, tên là Mạnh Hạ.
"Chị Phượng đến rồi" Mạnh Hà tiếp đón khách xong, lúc này mới nhìn sang Tiết Phượng và Thư Nhiên:"A, bạn nhỏ đẹp trai này là ai mà đẹp quá, là họ hàng của chị Phượng à?"
Thư Nhiên nhìn cảnh Mạnh Hà vừa tiếp khách là biết vì sao Tiết Phượng lại chọn cô làm chưởng quỹ cửa hàng cao cấp, bởi vì khéo léo lanh lợi, biết làm ăn.
"Sao có thể chứ, họ hàng của chị nào sinh được đứa nhỏ thông minh như vậy." Tiết Phượng không có hảo cảm với hai chữ họ hàng cho lắm, toàn là sói mắt trắng xu lợi tránh hại, "Đây là bạn của Từ Thận, tên là Thư Nhiên, là người đọc sách, không có giống bọn Khải Tử đâu. ”
"Khó trách, em nhìn ra phong độ của người trí thức, giống như là một sinh viên đại học." Nghe nói Thư Nhiên là bạn của Từ Thận, Mạnh Hà cười nói: "Từ Thận cũng đã lâu không đến cửa hàng, không biết gần đây nó đang làm gì?"
"Bị cô gái theo đuổi nó doạ chạy rồi." Tiết Phượng vừa bận rộn vừa thao thao bất tuyệt, "Tiểu Nhiên con không biết đâu, Từ Thận rất được các cô bé ở khu tụi dì yêu thích.”
Các cô nói chuyện rôm rả, Thư Nhiên cũng không xen vào được, nghe nói có chuyện để hóng hớt bèn ồ một tiếng: "Vậy ạ?"
"Đúng vậy." Tiết Phượng nói: "Chuyện năm ngoái, năm ngoái Mạnh Hà về nhà thăm người thân, trong cửa hàng không đủ nhân viên, dì bảo Từ Thận giúp dì trông hơn 10 ngày, kết quả con đoán xem, 10 ngày đó toàn là con gái đến mua trà, ha ha ha, tất cả đều là đến ngắm Từ Thận. ”
Cổ kể chuyện sinh động như thật: "Tình cảm của mấy cô gái này cũng lâu bền đó, hiện tại còn có mấy người, thỉnh thoảng lại đây hỏi thăm tin tức của Từ Thận."
"Không phải gần đây Từ Thận đã kết hôn rồi à?" Mạnh Hà cười tiếp lời: "Người tới hỏi thì nói thật, sau này cũng sẽ không tới đây nữa."
"Ai nha, chị cũng không rõ." Tiết Phượng nói: "Có rất nhiều cô gái trong thành phố thích Từ Thận, ai cũng xinh đẹp, gia thế giàu có, nhưng Từ Thận không thích người ta."
Dừng lại uống một ngụm trà, nhuận họng tiếp tục nói: "Nghe nói cưới là một cô gái nông thôn, điều kiện gia đình khó khăn, tính cách còn hay ngại. Cũng không biết Từ Thận có mưu đồ gì, chẳng lẽ là quen nhau từ bé."
"Trông thế nào" Mạnh Hà hỏi.
Cô biết Từ Thận, đẹp trai ngàn dặm có một, ai thấy mà không thích, thật không trách người mến mộ phát điên tới hỏi thăm.
"Chưa gặp được, kết hôn đã mấy ngày rồi, Từ Thận vẫn còn ôm khư khư." Tiết Phượng cười nói.
Thư Nhiên là người bị ôm khư khư, vẫn mỉm cười lắng nghe những câu chuyện phiếm của Từ Thận một cách vô cùng thích thú. Ăn giấm gì, ngay cả loại giấm này cũng ăn, trừ phi cậu điên rồi.
Từ Thận trường thành như vậy, được nhiều người thích là chuyện bình thường, huống chi Tiết Phượng không hiểu tại sao Từ Thận không lấy gái thành phố mà lại muốn lấy gái quê, Thư Nhiên cũng không hiểu, Chu Huệ đến tột cùng 'Thắng' ở đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui, không chừng Là Từ Thận canh cánh trong lòng đối với quá khứ của mình, cho rằng một cô gái thành phố lớn lên trong một gia đình hạnh phúc sẽ không bao giờ hòa hợp với mình.
Còn không bằng tìm một người chịu khổ chịu khó, biết cuộc sống không dễ dàng, ít nhất sẽ không gây rối cho hắn.
Thư Nhiên không biết mình đoán có đúng hay không, dù sao cuối cùng Từ Thận cũng chẳng cưới cô gái nào mà cưới một cậu trai đây này.
Mạnh Hà cuối cùng nói một câu: "Vợ Từ Thận có phúc, chỉ là không biết khi nào mới có thể gặp mặt."
________________________
( ◜‿◝)♡
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương