Xuyên Về 1983

Chương 48



Thư Nhiên ở trên xe ăn mì xào cao cấp mà Từ Thận mua về, sở dĩ nói cao cấp là bởi vì Từ Thận mua đồ ăn kèm tương đối khoa trương, có trứng có thịt còn có giá đỗ xanh, hương vị cũng không tệ. không tầm thường.

Thêm vào đó, Thư Nhiên ăn nửa phần mì xào là no rồi, Từ Thận ăn hết phần còn lại, sau đó họ mang đồ ăn trở lại bệnh viện tìm Vương Đông.

Sinh con đầu lòng không dễ, sau khi trở về bà mẹ tương lai vẫn còn đang cố gắng trong phòng sinh, Từ Thận đưa bữa tối cho Vương Đông đang lo lắng: "Ăn chút gì trước đó, lát nữa mới có sức chăm em dâu."

"Ôi cám ơn anh Thận." Phải như vậy, Vương Đông nhận lấy cơm tối, ăn như hổ đói.

Từ Thận và Thư Nhiên nhìn nhau, hai người đều không hé răng, rất ăn ý ngồi ở trên ghế chờ cùng Vương Đông, Vương Đông ăn xong mới để ý hai người bọn họ không đi, vội vàng nói: "Anh Thận, Định tử, 2 người về đi, không cần chờ cùng đâu, ngày mai còn đi làm. ”

"Bây giờ còn sớm, 2 bọn em ở lại với anh một lát, " Thư Nhiên nhìn đồng hồ, mới khoảng tám giờ: "Dù sao cũng đang rảnh, đúng không anh Thận?"

Từ Thận gật đầu: "Đúng, dù sao cũng đang rảnh."

Nói như thế nào đây, phụ nữ sinh con là một vấn đề lớn liên quan đến tính mạng, vạn nhất có gì bất trắc, bọn họ ở lại còn có thể cho ý kiến Vương Đông.

"Vậy được." Vương Đông lúng ta lúng túng nói, vẻ mặt cảm kích, sau đó nhìn Thư Nhiên: “Ừm, chuyện hôm nay của mẹ anh thật sự xin lỗi.”

Thư Nhiên lập tức nói: "Không sao đâu."

Vương Đông cúi đầu xúc động nói: "Thấy em che chở Anh Thận như thế anh vui lắm, ôi, anh không có năng lực, nhưng bây giờ tốt rồi… Hai người ai cũng giỏi."

Mọi người nhìn hắn.

"Anh Đông, đừng nói như vậy." Thư Nhiên rút tay ra khỏi túi, vỗ vỗ bả vai Vương Đông: "Anh cũng rất tốt. ”

Vương Đông gãi gãi đầu cười: "Thật đấy, thấy Anh Thận có nhà riêng, còn có người che chở anh ấy như vậy, anh thật sự rất vui."

Nghe Vương Đông nói thế, Từ Thận cũng vỗ vai hắn một cái, không có nhiều lời, bởi vì không cần thiết.

Thư Nhiên tựa vào ghế, rốt cục biết vì sao Từ Thận vĩnh viễn không quên giúp Vương Đông, bởi vì Vương Đông quả thật là một người có trung thực thật thà, nhưng mỗi người đều có sự bất lực của mỗi người, mỗi người đều chật vật trong những hoàn cảnh khó khăn khác nhau.

Thư Nhiên cảm thấy, cho nên mới càng nên quý trọng những điều tốt đẹp xuất hiện trong sinh mệnh, đối với cậu mà nói, Từ Thận chính là điều tốt đẹp, đối với Vương Đông mà nói, vợ con chính là điểm chí mạng còn lại của cuộc đời, có thể phải dốc hết toàn lực mới có thể bảo vệ được họ, nhưng…cũng không do dự khi làm việc nghĩa.

Bọn họ chờ cùng Vương Đông, thấy Vương Đông đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn đứng lên đi dạo, nhìn xung quanh rồi nhòm vào bên trong, Thư Nhiên không khỏi cảm khái, đời này mình và Từ Thận, 100% sẽ không có cơ hội trải nghiệm tâm tình của Vương Đông.

Khoé mắt cậu nghiêng về phía Từ Thận, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, là trùng hợp sao?

Thư Nhiên như không có chuyện gì quay sang chỗ khác, một lát sau, cậu lại nghiêng đầu, Từ Thận lại giống như radar hoàn mỹ đối mắt với cậu.

"Sao thế?" Từ Thận nhịn không được cười hỏi.

Vậy thì giờ phải trò chuyện thêm hả.¹

(Gốc là thêm 50 xu, nghĩa là thêm tiền để tiếp tục trò chuyện)

Thư Nhiên ngồi qua một chút, chọc chọt cánh tay đối phương: "Đồng chí Từ Thận, phỏng vấn anh một chút, anh em của anh làm ba rồi, anh hâm mộ không? ”

"..." Từ Thận nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cũng dựa vào cậu: "Nói thật là không hâm mộ, em hâm mộ à? ”

"Em cũng không hâm mộ." Thư Nhiên xác định khẳng định mình không có ý muốn làm cha, nhưng cậu lại rất hoài nghi câu trả lời của Từ Thận, nói: " Anh không lừa em chứ? ”

"Anh lừa em làm gì?" Từ Thận hỏi ngược lại.

"Chậc," Thư Nhiên lấy tay che miệng, hạ thấp giọng: "Anh không muốn làm ba, thế lúc trước anh gào thét cưới vợ làm gì? ”

Từ Thận nghẹn lại, sau đó cười khổ, Thư Nhiên nếu muốn lật lại chuyện cũ này, hắn cũng không thể giải thích rõ ràng, ngay từ đầu vì sao thật sự muốn cưới vợ.

Cho đến bây giờ, bọn họ mới đạt được thành tựu tra tấn linh hồn lẫn nhau, hai người nhất trí quyết định về nhà rồi nói sau,trước tiên suy nghĩ kỹ nộp bài thi thế nào.

Khoảng mười giờ tối, vợ của Vương Đông sinh con, hai mẹ con đều bình an vô sự, khiến Vương Đông mừng đến phát khóc.

Thư Nhiên và Từ Thận cùng nói: "Chúc mừng lên chức bố, hầu hạ hai mẹ con người ta cho thật tốt nhé! Bên kia nhà máy đợi em dâu ra cữ rồi mới đến. ”

Vương Đông vui vẻ cười nói, bảo bọn họ mau trở về nghỉ ngơi đi.

Bản thân không cần phải đi làm, nhưng hai giám đốc nhà máy sáng mai vẫn phải đi làm.

Trên đường về nhà, tâm tình Thư Nhiên rất thoải mái, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, một sinh linh mới ra đời khiến người ta cảm thấy vui vẻ, ít nhất là đối với cậu, xoay mặt nhìn Từ Thận bên cảnh, cậu thấy được nụ cười nhẹ nhõm giống mình.

Vốn còn tưởng rằng Từ Thận sẽ tức cảnh sinh tình, là cậu hẹp hòi, Từ Thận so với tưởng tượng của cậu còn cường đại hơn.

Mà Từ Thận giờ phút này trong đầu nghĩ, từ khi Thư Nhiên xuất hiện trong sinh mệnh, mọi thứ xung quanh hắn dường như ngày càng tốt hơn, may mắn đến mức khó tin.

"Này, Anh Thận." Giọng nói của Thư Nhiên đột nhiên vang lên.

"Hả?" Từ Thận lập tức quay mặt lại.

"Câu hỏi hỏi em, anh có đáp án chưa?" Thư Nhiên đã nghĩ kỹ đáp án của mình, trước khi nộp bài thi cậu muốn nghe đáp án của Từ Thận.

"Ồ, đáp án..." Nụ cười thoải mái của Từ Thận đột nhiên biến thành cười khổ,vậy thì trả lời đi, chuyện này dù sao cũng phải giải thích, hôm nay không nói về sau cũng phải nói: "Thật ra..."

"Thật ra sao?" Thư Nhiên rửa tai cung kính lắng nghe.

"Thay vì nói anh muốn trở thành một người ba … nói đúng hơn là muốn có một gia đình, điều kiện để có một gia đình là phải có vợ con, nhưng vợ con là ai anh cũng chưa từng nghĩ tới. " Từ Thận dừng lại một chút, thấp thỏm bất an: "Nói như thế em có thể hiểu được không?"

"Hiểu mà, đàn ông đa phần đều nghĩ như anh" Thư Nhiên nhớ lại cha mẹ mình: "Kết hôn chỉ là nghĩa vụ, con cái là tất yếu, yêu hay không yêu đặt sang một bên, nhưng không thể không có."

Từ Thận cảm thấy câu nói này hàm ý bi thương, đưa tay sờ mái tóc Thư Nhiên: "Nhưng đây là chuyện thường tình, không phải ai cũng may mắn được ở bên cạnh người mình thích."

Từ Thận muốn nói, Thư nhà văn em quả thật có chút văn nghệ, đối với rất nhiều thứ yêu cầu đều rất hợp lý, rất cao.

Thư Nhiên nghiêng đầu hôn lên ngón tay Từ Thận, đúng vậy, đó là chuyện thường tình, hiện tại cậu đã không để ý những chuyện nhân gian như vậy, ảnh hưởng từ Từ Thận cũng không nhỏ.

"Đến em." Từ Thận nghiêm túc hẳn lên, giọng nói trầm thấp: "Nói đi, yêu anh Thận phong lưu phóng khoáng từ lúc nào? ”

Gã này! Còn phong lưu phóng khoáng đây, có cần tự luyến như vậy hay không?



Thư Nhiên trợn trắng mắt nói: "Phong lưu của anh, ít nhất có một nửa là công lao của em, em trang hoàng cho anh."

Từ Thận: "Vậy không phải còn một nửa à? Anh có nền tảng tốt. ”

Trầm mặc một lát, Thư Nhiên vẫn không nói gì, Từ Thận nói: "Được rồi, em muốn nói thì nói, không muốn nói..."

"Có quyền giữ im lặng, phải không?" Thư Nhiên nói đùa xen vào.

"Đúng." Từ Thận gật đầu.

"Thật ra thì..." Thư Nhiên ngẫm lại vẫn nói ra.

"Thậ ra gì?" Từ Thận nhanh chóng liếc mắt nhìn bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.

"Em suy nghĩ đã, chuyện này không tìm được một thời điểm chính xác, " Sau khi đặt nền móng nhiều như vậy, Thư Nhiên chỉ muốn nói: "Yêu thích không có số liệu cụ thể để có thể tìm ra, Anh Thận, em chỉ là thích anh, cứ bất tri bất giác như vậy thôi."

Từ Thận xoa xoa thân thể, nhiệt độ tăng cao rõ rệt khiến đầu óc choáng váng, bên tai còn có tiếng vù vù, nhưng trên thực tế trong xe rất yên tĩnh, cửa sổ đều đóng chặt, cho nên tất cả những cảm giác này chỉ là bởi vì Cụm từ "Em chỉ là thích anh" của Thư Nhiên mà lên.

"Anh cũng thích em." Từ Thận chậm lại một lát, kéo chiếc cổ áo khiến hắn khó thở ra, tản ra nhiệt độ.

"Ừm..." Thư Nhiên nuốt nước miếng, thay đổi tư thế ngồi: "Sao còn chưa về đến nhà, hình như đã lái xe lâu lắm rồi."

Từ Thận cười rộ lên, ho nhẹ: "Anh cũng cảm thấy sao còn chưa tới." Không thể chờ đợi được.

Thư Nhiên hít một hơi, mở ra một khe hở trên cửa sổ, để gió đông lành lạnh ùa vào, thổi vào khuôn mặt nóng bừng xấu hổ sau khi tỏ tình của cậu, gió lạnh nhanh chóng làm mát mặt cậu, nhưng không dập tắt lửa trong lòng.

Quả nhiên vẫn còn quá trẻ, hơi trêu chọc thôi là đã rục rịch muốn động, Thư Nhiên không tin chỉ có mình nhộn nhạo như vậy, cậu lập tức đưa tay cảm thụ tâm tình hiện tại của Từ Thận, sau khi nghe tiếng Từ Thận hít khí, cậu cảm thấy mỹ mãn cười khẽ, thì ra không chỉ có một mình cậu nhộn nhạo…

"Em như vậy sẽ xảy ra tai nạn đấy." Từ Thận thấp giọng nói.

"Phì, nói chuyện không biết kiêng kỵ" Thư Nhiên phản ứng rất nhanh, tiếp theo chần chừ: "Vậy em rút lui nhé? ”

"Không cần, anh doạ em đấy, kỹ năng lái xe của anh rất tốt." Từ Thận không cho cậu rút lui, ngược lại cầm một cái chăn nhỏ đắp lên, để tránh tay cậu lộ ra bên ngoài sẽ bị lạnh: "Như vậy mu bàn tay sẽ không lạnh, em yêu thích để bao lâu thì để, anh, 'bọn họ' luôn chào đón em."

Chắc chỉ trung tình đó:))))

Anh,'bọn họ' quỷ gì đó, Thư Nhiên nhịn cười, rít một tiếng: "Đúng vậy... Nếu không thì lòng bàn tay nóng mu bàn tay lại lạnh. "Viết tắt là Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.*

Nghĩa cũm là ngoài lạnh trong nóng ấy, nghĩa khác thì là buscu hoặc là ờm cưỡi ngựa xem hoa gì đó hihi:))

Từ Thận phụt cười nhạo, khống chế hô hấp, cảm thán nói: "Khi ở bên cạnh em, trong lòng anh nghĩ, anh yêu em nên em muốn làm gì cũng được."

Thư Nhiên lập tức nhìn hắn:"Anh không thấy khó chịu sao?"

"Không sao, " Từ Thận nói, “ Anh rất dễ hài lòng, chỉ cần em cười với anh, anh sẽ vui vẻ đến mức em không thể tưởng tượng nổi.”

"Vậy thật đúng là không nhìn ra được." Ở chỗ Thư Nhiên, filter ông lớn của Từ Thận quá dày, là người rất giỏi nói chuyện.

"Anh sẽ giả nai." Từ Thận tự hủy.

"Câu này như là giả thế, biểu hiện hoàn toàn không đúng với lời nói trong miệng." Thư Nhiên nói.

"Ai, vậy không còn cách nào khác, sắp về đến nhà rồi." Từ Thận cầm tay cậu: " Về nhà sẽ nói cho em biết thật giả thế nào."

Nghĩ đến chuyện sau khi về nhà, cổ Thư Nhiên lập tức phản xạ có điều kiện nổi lên một tầng hạt nhỏ nhẵn nhụi, tay cũng như vậy khiến cho cả người run rẩy.

Chiếc xe chạy vào sân, khóa cửa và lảo đảo lên lầu.

Ấm đun nước ấm tối nay lại bị Thư Nhiên sử dụng hết, bởi vì không thể chờ đợi đun nước, bây giờ muốn, muốn ngay bây giờ!

Thư Nhiên bắt đầu nhớ máy nước nóng hiện đại, mùa đông làm chuyện này, có máy nước nóng thật sự quá sảng khoái, đáng tiếc còn phải chờ đợi.

Dù sao cũng không lạnh, hai cái bếp cùng đốt với nhau, nhiệt độ tăng gấp đôi, nhưng đun nước rườm rà, phải chờ.

"Đã tin chưa?" Từ Thận ấn trán vợ, thấp giọng cười hỏi.

"Tin cái gì..." Thư Nhiên hoàn hồn lại, giờ nghĩ lại thật sự quá làm khó cậu, thầm nghĩ quên đi được không?

"Tin anh biết giả nai nè." Từ Thận hôn cậu, tươi cười lười biếng, kéo chăn lên quấn hai người lại: " Cái em thấy được, anh đã luyện tốt vô số lần rồi."

Thư Nhiên suy nghĩ một hồi, vuốt tóc lên trán mình, trái tim đập thình thịch cười: "Hiểu rồi, Từ giả nai"

Cậu không nói cho Từ Thận, kỳ thật cậu cũng rất biết giả nai á nha, khụ khụ.

*

Tiểu thuyết "Cầu thang" ở Nam thị bán rất chạy, không ngừng có độc giả tự tuyên truyền, tích lũy danh tiếng, doanh số bán hàng tăng đều đặn, cùng với đánh giá sách của một vị tác giả được đăng lên báo, doanh số bán hàng đạt đến đỉnh cao.

Lúc này, hiệu sách ở thành phố bên cạnh cũng gọi điện thoại cho nhà xuất bản hỏi xem cuốn sách này có thể cung cấp cho họ một lô hàng hay không.

Chủ tịch Ngô nói: " Sẽ in thêm, sẽ in thêm."

Ngay từ đầu không ngờ sách có thể bán chạy tới vậy, cho nên số lượng in ấn rất bình thường, ngày thứ hai sau khi đưa ra thị trường, Chủ tịch Ngô bắt đầu thu xếp in bổ sung.

Chỉ có thể nói khả năng lan truyền của quyển sách này quá mạnh, vô cùng cường đại, khiến cho những người yêu sách từ nam ra bắc đều muốn nhìn thấy bộ mặt thật của Lư Sơn, bọn họ không thể chờ hiệu sách ở địa phương mở bán, nhao nhao nhờ người gửi vài quyển tới đây.

Mấy nhà văn viết thư cho Thư Nhiên, nhận được câu trả lời từ chối khéo léo cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng mà cũng đúng, một phát thành danh, thành tác giả ưu tú, nội tâm cao ngạo cũng không có gì đáng trách.

Cũng có một số tác giả không ưa với sức nóng do cuốn sách này gây ra, công khai bày tỏ đây là một tác phẩm thô tục, dùng để giết thời gian lúc đi WC thì còn có thể, chứ thực sự không thể để ở nơi thanh nhã.

Nếu không là: tác phẩm được mọi người yêu thích, chỉ để tận hưởng cảm giác được săn đón, không có giá trị nghệ thuật.

Càng quá đáng chính là còn có người nói, bút danh 'Thư Nhiên' này thật ra là một vị tác giả không dám tuyên số ID* tuy rằng bọn họ không biết là id của ai, nhưng khẳng định không phải người mới.

Thư Nhiên nghe được những tin tức này từ nhà xuất bản, cậu gần như phá lên cười, quả nhiên vô luận lúc nào, văn nhân đều là những người rất thú vị.

Hoà nhi bất đồng* không được hay sao?

(Dù ở chung trong đám đông,giữ mối quan hệ tốt với tất cả, nhưng tuyệt nhiên không để mình giống với mọi người. Mình vẫn là mình. Nguồn: Dự đoán học)



Thế giới phát triển nhưng cũng cần phải tiếp đất.

Sách của Thư Nhiên càng thu hút giới trẻ và học sinh, khi bắt kịp xu hướng, giới trẻ và học sinh ở các thành phố lớn càng có động lực hơn.

Chị dâu Giang Phàm Lưu Lỵ nhận được điện thoại bên thủ đô, cháu trai nhà mẹ đẻ nhờ cô gửi một quyển "Cầu thang" tới đây, cầu thang gì?

Lưu Lỵ nói trên bàn: "Cầu thang là sách của tác giả lớn nào,anh đã bao giờ nghe chưa? Cháu trai em bảo chỉ bên Nam thị mới bán, bảo em gửi qua cho nó. ”

Giang Phàm phì một tiếng, đang uống canh, vội vàng lau miệng: " Em biết." Quay vào phòng lấy cuốn 'Cầu thang' đặt lên bàn, " Hẳn là đang nói cái này."

Lưu Lỵ kinh ngạc: "Em cũng đọc à? ”

Giang Hàng liếc mắt nhìn ký tên tác giả, cảm thấy quen mắt, nhớ lại, hắn bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lộ vẻ kinh ngạc: "Đúng là không ngờ, đã xuất bản sách rồi."

“Xem đi.” Giang Phàm mở trang tiêu đề, lộ ra chữ TO do Thư Nhiên tự viết cho mình, cười đến vẻ mặt đắc ý.

Lưu Lỵ: "Và chữ ký của tác giả?"

Giang Hàng nhìn vợ cười: "Đây không phải là chữ ký bình thường, em xem xưng hô đi, là tặng bạn bè. "Thấy vợ vẫn khó hiểu, anh nói thẳng, "Tác giả Thư Nhiên này là bạn tốt của Tiểu Phàm. ”

"Đúng vậy." Giang Phàm gật đầu.

"2 người là bạn bè hả?" Lưu Lỵ rất ngạc nhiên, cô tiêu hóa một lúc rồi nói: "Vậy… em có thể nhờ bạn của mình ký tên được không? Tiểu Hoa muốn một bản."

Giang Phàm suy nghĩ một hồi: "Được, để em hỏi."

Lưu Lỵ cười: "Vậy thì làm phiền em, chị mua sách cho em."

Khi định thần lại, Lưu Lỵ âm thầm cảm thán, khoảng thời gian này chú nhỏ thay đổi rất nhiều, cô ngày càng có ấn tượng khó hiểu, không còn coi thường như trước nữa.

Lúc ở trong nhà máy, Thư Nhiên nhận được thỉnh cầu ký tên của Giang Phàm, cậu rất sửng sốt, kinh ngạc, cuốn sách này đã hot tới tận thủ đô rồi cơ à?

"Cháu trai của chị dâu anh, nếu thích có thể viết thêm vài chữ.” Giang Phàm nói.

Thư Nhiên: "Không thành vấn đề."

Nghe nói đối phương còn là học sinh, vậy thì viết học tập tiến bộ, có được danh hiệu trên bảng vàng.

Buổi tối Giang Phàm cầm sách đã ký xong trở về báo cáo, sắp qua năm mới, anh chị hỏi gần đây hắn đi sớm về muộn bận rộn chuyện gì, không thì về thủ đô trước với ba mẹ.

"Không về, em còn chưa xong."

Giang Phàm từ chối nói, hai ngày nữa sẽ xuất hàng, xong việc bọn họ phải tổ chức một cuộc họp thường niên, nghe có vẻ rất thú vị, hắn không thể vắng mặt.

Hơn nữa, ba mẹ không muốn hắn, ở quê có nguyên đám trẻ phụng dưỡng rồi, hỗn thế ma vương như hắn tốt nhất đừng trở về.

"Sao, có phải em còn sợ người khác cười nhạo em không?" Giang Hàng thở dài, nhìn em trai: "Đã qua bao lâu rồi, bây giờ em cũng đã trưởng thành, người khác không nhàm chán như vậy đâu. ”

Giang Phàm: "Em thật sự rất bận, anh à, em không phải không có việc làm. "Về phần bận cái gì, hắn không thể nói được, chờ qua năm mới, thuận lợi thì nhà máy bọn họ sẽ phá trăm vạn.

"Được rồi, vậy tùy em." Giang Hàng ngẫm lại, hơn nửa năm nay em trai vẫn rất ngoan, vậy là rất tốt rồi.

Qua hai ngày, lô hàng cuối cùng năm trước xuất kho xong, Trần Sâm cầm số tiền này, trả lại gấp đôi số tiền đã mượn mẹ mình trước đó.

"Kiếm được nhanh vậy à!" Tiết Phượng cầm tiền mà giật mình, lúc đầu khi con trai nói dùng số tiền đó để thành lập nhà máy, bà chưa từng nghĩ rằng mình có thể lấy lại được trong năm nay chứ đừng nói là gấp đôi: " Cục cưng à, nhà máy các con thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy sao? ”

"Vâng." Trần Sâm nội liễm gật gật đầu, cũng không nói nhiều.

"Đúng vậy đó mẹ," Trần Khải cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt: "Bọn con có thể kiếm tiền rồi! Sau này mẹ không cần lo lắng nhà hết tiền nữa, nên nghỉ hưu thì nghỉ hưu, có bọn con rồi. ”

Số tiền chia ra năm trước nay đã tăng gấp đôi, hiện tại trong tay hai anh em bọn họ có rất nhiều tiền.

Khi mở cuộc họp cổ đông, Thư Nhiên nói, năm tới mở rộng kế hoạch chi tiết mới của sự nghiệp, phần thưởng sẽ phong phú hơn!

Hắn xoay tay, không thể chờ đợi được nữa.

"Vậy thì tốt quá rồi." Tiết Phượng nghe xong cũng rất vui vẻ, cười tủm tỉm sờ sờ đầu con trai.

"Mẹ!" Trần Khải trốn lòng bàn tay cô kháng nghị.

"Thằng nhóc thúi." Tiết Phượng cười mắng: "Khi nào mấy đứa nghỉ, bảo Từ Thận dẫn vợ nó tới ăn cơm. ”

"Nhanh thôi." Trần Khải nói, "Ngày mốt sẽ có một cuộc họp thường niên, sau đó nghỉ ngơi. ”

Trần Sâm nói: "Từ Thận rất bận, không nhất định sẽ có thời gian tới. ”

Thật ra thì cũng không bận lắm, nhưng cho dù rảnh rỗi, Từ Thận cũng không muốn dắt Thư Nhiên tới loanh quanh trước mặt trưởng bối.

Điều đó cũng quá không được tự nhiên.

Sau khi giao hàng, toàn bộ nhân viên nhà máy dành hơn nửa ngày để làm công việc vệ sinh, bố trí địa điểm họp thường niên, vui vẻ chờ đợi cuộc họp này.

Thư Nhiên và Từ Thận bận rộn xong việc trong xưởng, ở nhà ngủ trưa, dậy đã là hơn bốn giờ chiều.

Thư Nhiên nói: "Em muốn mời chị và anh rể của em cũng đến, dù sao... Gia đình anh Đông đã về, không nói thì không ai biết đó là chị em. ”

"Có thể," Từ Thận nói, "Anh ủng hộ."

Dù sao họp thường niên cũng chỉ là ăn uống, rút thăm trúng thưởng, càng nhiều người càng náo nhiệt.

"Này, " Thư Nhiên nhìn Từ Thận, bỗng nhiên nói một câu: "Không thì anh tuyên bố mình ly hôn luôn trong cuộc họp luôn đi."

Từ Thận cũng nhìn vợ, ánh mắt nóng bỏng, sảng khoái gật đầu nói: "Được. ”

“?” Thư Nhiên nhất thời xúc động, nói ra chủ yếu là hy vọng Từ Thận có thể khuyên mình một chút, nói như thế nào Từ Thận cũng lớn tuổi, ổn trọng và vững vàng hơn cậu,

Được rồi, là cậu đánh giá Từ Thận quá cao.
Chương trước Chương tiếp