Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi Đời
Chương 34
Mộc Dương nói chuyện này, Trần Xuân Hoa cũng lập tức nói theo: “Còn không phải sao? Điều kiện nhà họ tốt như vậy, nếu đạm bạc quá, sau này sao còn qua lại được? Mẹ cũng đừng tằn tiện quá. Đến lúc đó lại để người ta xem thường.”
Hai con mắt Dương Thục Phương trừng lên như cái chuông đồng: “Đứa nào đứa đấy bớt đòi ăn lại cho ta. Có thể ăn no đã tốt rồi.”
Trần Xuân Hoa không dám nói nữa. Mộc Dương nghĩ một hồi rồi chuyển chủ đề: “Vậy chúng ta tìm lão thầy bói Trần bói thì ai trả tiền?”
Dương Thục Phương thấy bây giờ Mộc Dương không nhắc tới chuyện từ chối cưới gả nữa, chỉ cho là giờ Mộc Dương thấy nhà người ta có điều kiện tốt nên đã lay động, bà ta bèn không vui mắng một câu: “Đã được mấy hôm mà đã đổi ý rồi, thật sự cho là ta mù đấy à, chuyện tiền tất nhiên là do nhà bọn họ bỏ ra, chẳng lẽ lại để nhà chúng ta bỏ tiền!”
Dương Thục Phương gõ mạnh đũa xuống miệng bát một cái: “Còn không mau ăn cơm, hết đứa nọ đứa kia không ngậm được cái mồm vào.”
Mộc Khai Kim vẫn luôn không lên tiếng, vùi đầu ăn cơm. Nhưng ai cũng biết, Mộc Khai Kim không phản đối chuyện này tức là đã định rồi.
Chuyện cưới gả của Mộc Dương dường như đã thành chuyện mà nhà họ Mộc tự ngầm hiểu với nhau, không một ai nhắc thêm nữa.
Tuy rằng Mộc Dương và Lôi Hướng Dương đã hẹn trước nhưng vẫn muốn đích thân đi gặp lão Trần mù là tốt nhất.
Kể từ lúc ăn cơm tối hôm qua đến sáng sớm nay thức dậy, Mộc Dương đều đang nghĩ đến chuyện này, thành ra không rảnh bận tâm việc khác.
Bộ dạng này của Mộc Dương ở trong mắt Trương Hiểu Dung lại biến thành Mộc Dương buồn bực không vui.
Trương Hiểu Dung cảm thấy nhất định là vì Mộc Dương không muốn gả đi cho nên mới trở nên như thế này đây.
Mấy lần liền Trương Hiểu Dung định tìm Mộc Dương trò chuyện, nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp.
Hôm nay là ngày họp chợ, Trương Hiểu Dung nghĩ một lúc bèn hỏi Mộc Dương: “Không thì con đi chợ với mẹ không?”
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Mộc Dương nhất định sẽ không chút do dự mà đồng ý, dù sao có thể lên phố ngắm nghía, nói không chừng sẽ gặp được cơ hội nào đó.
Nhưng Mộc Dương đang nghĩ đến chuyện của Lôi Hướng Dương nên trực tiếp từ chối.
Ngay cả việc như vậy cũng bị từ chối, mối lo lắng của Trương Hiểu Dung đối với Mộc Dương ngày càng nghiêm trọng hơn.
Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa cũng đến chợ. Việc thu hoạch lúa mì sắp bắt đầu, sau khi thu hoạch lúa mì sẽ cần gieo trồng vụ mới. Chắc chắn phải hỏi trước thuốc trừ sâu.
Mấy người lớn đều ra ngoài, vì vậy việc trông coi trẻ con đương nhiên được giao cho Mộc Dương và Mộc Hoan, Mộc Hoan trực tiếp đùn đẩy: “Hôm qua cháu đã trông em rồi, hôm nay vẫn là cháu trông, sao không để Mộc Dương trông đi?”
Hai con mắt Dương Thục Phương trừng lên như cái chuông đồng: “Đứa nào đứa đấy bớt đòi ăn lại cho ta. Có thể ăn no đã tốt rồi.”
Trần Xuân Hoa không dám nói nữa. Mộc Dương nghĩ một hồi rồi chuyển chủ đề: “Vậy chúng ta tìm lão thầy bói Trần bói thì ai trả tiền?”
Dương Thục Phương thấy bây giờ Mộc Dương không nhắc tới chuyện từ chối cưới gả nữa, chỉ cho là giờ Mộc Dương thấy nhà người ta có điều kiện tốt nên đã lay động, bà ta bèn không vui mắng một câu: “Đã được mấy hôm mà đã đổi ý rồi, thật sự cho là ta mù đấy à, chuyện tiền tất nhiên là do nhà bọn họ bỏ ra, chẳng lẽ lại để nhà chúng ta bỏ tiền!”
Dương Thục Phương gõ mạnh đũa xuống miệng bát một cái: “Còn không mau ăn cơm, hết đứa nọ đứa kia không ngậm được cái mồm vào.”
Mộc Khai Kim vẫn luôn không lên tiếng, vùi đầu ăn cơm. Nhưng ai cũng biết, Mộc Khai Kim không phản đối chuyện này tức là đã định rồi.
Chuyện cưới gả của Mộc Dương dường như đã thành chuyện mà nhà họ Mộc tự ngầm hiểu với nhau, không một ai nhắc thêm nữa.
Tuy rằng Mộc Dương và Lôi Hướng Dương đã hẹn trước nhưng vẫn muốn đích thân đi gặp lão Trần mù là tốt nhất.
Kể từ lúc ăn cơm tối hôm qua đến sáng sớm nay thức dậy, Mộc Dương đều đang nghĩ đến chuyện này, thành ra không rảnh bận tâm việc khác.
Bộ dạng này của Mộc Dương ở trong mắt Trương Hiểu Dung lại biến thành Mộc Dương buồn bực không vui.
Trương Hiểu Dung cảm thấy nhất định là vì Mộc Dương không muốn gả đi cho nên mới trở nên như thế này đây.
Mấy lần liền Trương Hiểu Dung định tìm Mộc Dương trò chuyện, nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp.
Hôm nay là ngày họp chợ, Trương Hiểu Dung nghĩ một lúc bèn hỏi Mộc Dương: “Không thì con đi chợ với mẹ không?”
Nếu đổi lại là lúc bình thường, Mộc Dương nhất định sẽ không chút do dự mà đồng ý, dù sao có thể lên phố ngắm nghía, nói không chừng sẽ gặp được cơ hội nào đó.
Nhưng Mộc Dương đang nghĩ đến chuyện của Lôi Hướng Dương nên trực tiếp từ chối.
Ngay cả việc như vậy cũng bị từ chối, mối lo lắng của Trương Hiểu Dung đối với Mộc Dương ngày càng nghiêm trọng hơn.
Dương Thục Phương và Trần Xuân Hoa cũng đến chợ. Việc thu hoạch lúa mì sắp bắt đầu, sau khi thu hoạch lúa mì sẽ cần gieo trồng vụ mới. Chắc chắn phải hỏi trước thuốc trừ sâu.
Mấy người lớn đều ra ngoài, vì vậy việc trông coi trẻ con đương nhiên được giao cho Mộc Dương và Mộc Hoan, Mộc Hoan trực tiếp đùn đẩy: “Hôm qua cháu đã trông em rồi, hôm nay vẫn là cháu trông, sao không để Mộc Dương trông đi?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương