Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi Đời
Chương 53
Hai mẹ con đổ một sọt cỏ lợn ra. Sau đó lại đi ra con kênh, rửa sạch đống cỏ lợn.
Sau đó lại ra mương rửa sạch rong biển.
Trong nhà có mỗi cái này là tốt nhất, ở ngay bên cạnh tường nhà có một con kênh nhỏ chảy qua, hằng ngày muốn rửa cái gì cũng không cần phải ra ngoài. Rửa cỏ lợn, rửa rau, giặt giũ đều làm ở bên con kênh này. Chỉ có nước dùng để ăn uống là lấy từ giếng nước.
Mương này dùng để rửa rau lợn, rửa rau, giặt quần áo.
Chỉ có nước dùng cho con người được lấy từ giếng.
Hai mẹ con ngồi xổm bên con kênh đãi cỏ lợn, xung quanh cũng không có ai khác, Trương Hiểu Dung bèn khẽ nói với Mộc Dương: “Không phải ngày hôm qua con hỏi mẹ làm thế nào để kiếm ít tiền đấy sao? Mẹ nghĩ ra cách giúp con kiếm được chút ít này, nhưng mà khả năng là không được nhiều cho lắm.”
Lúc Trương Hiểu Dung nói những lời này, trên mặt bà lộ nét vui mừng hiếm thấy, rõ ràng là vì mình có thể làm gì đó cho con gái nên vô cùng phấn khởi.
Mộc Dương nghe Trương Hiểu Dung nói vậy, nhất thời ngây ra, sau đó tầm mắt cô vô thức lướt tới mái tóc đã ngắn đi của Trương Hiểu Dung.
“Mẹ kiếm được tiền như nào vậy?” Mộc Dương lại hỏi một câu.
Nếu không phải cô vẫn ý thức được cần phải điều chỉnh âm lượng thì e là câu này của cô sẽ bị người khác nghe được.
Biết sao được, Mộc Dương cứ cảm thấy khả năng cách kiếm tiền của Trương Hiểu Dung không phải là mấy cái cách phổ thông bình thường.
Trương Hiểu Dung nói hết sức nhẹ nhàng bâng quơ: “Thì bán tóc chứ sao nữa.”
Thời này, tóc có thể bán được. Bán cho những người thu mua tóc về làm tóc giả.
Chất tóc càng đẹp, tóc càng dài thì bán được càng nhiều tiền.
Mái tóc kia của Trương Hiểu dung thực ra rất đẹp.
Tuy rằng Trương Hiểu Dung đã phơi mặt đến độ khắp mặt đều lấm tấm vết tàn nhang, với lại cũng thêm cả chút nếp nhăn, cả thân hình cũng gầy gõ thiếu chất, nhưng tóc của Trương Hiểu Dung vẫn cứ vừa đen vừa bóng vừa dài.
Đây cũng là chỗ đáng khen duy nhất trên người Trương Hiểu Dung.
Cũng không khó để nhìn ra, Trương Hiểu Dung vô cùng nâng niu yêu quý mái tóc của mình. Nếu không bà cũng sẽ không chăm sóc tốt như vậy.
Nhất thời Mộc Dương nhìn m.á.u tóc ngắn sát tai của Trương Hiểu Dung mà cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.
Cô chưa từng nghĩ tới, Trương Hiểu Dung sẽ vì cô mà bán cả mái tóc của chính mình.
Chuyện như thế này…
Mộc Dương không biết phải làm sao.
Từ trước đến nay chưa từng có ai đối xử với cô như thế,
Mộc Dương vô thức nghĩ trong lòng: Lẽ nào đây chính là tình mẹ sao? Thì ra tình thương của mẹ là như thế này à?
“Tiền này mẹ lén cho con đấy, con đừng nói cho người khác biết. Cho dù bà nội con biết chuyện này nhưng cũng ngại đòi chỗ tiền này.” Trương Hiểu Dung thấy Mộc Dương không nói lời nào bèn lo lắng dặn dò cô. Bà sợ nếu có lời đồn đại thì Dương Thục Phương sẽ lại mắng nhiếc con yêu của bà.
Thời khắc này, trong lòng Mộc Dương có rất nhiều suy nghĩ phức tạp. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể nuốt xuống những suy nghĩ ấy.
Sau đó chúng biến thành trăm tơ vạn mối, giống như tơ tằm nhả ra, quấn lấy nó từng chút từng chút một, bao bọc nó ở trong.
Rồi nó biến thành hàng ngàn thứ.
Những thứ này giống như tấm lụa do con tằm kéo ra, xoắn lại và quấn lấy từng chút một.
Mục Dương phát hiện mình căn bản không thể thoát ra được, không ngừng cố gắng.
Mộ Dương có chút hoảng sợ.
Thành thật mà nói, ân huệ này không phải là điều cô mong muốn.
Sau đó lại ra mương rửa sạch rong biển.
Trong nhà có mỗi cái này là tốt nhất, ở ngay bên cạnh tường nhà có một con kênh nhỏ chảy qua, hằng ngày muốn rửa cái gì cũng không cần phải ra ngoài. Rửa cỏ lợn, rửa rau, giặt giũ đều làm ở bên con kênh này. Chỉ có nước dùng để ăn uống là lấy từ giếng nước.
Mương này dùng để rửa rau lợn, rửa rau, giặt quần áo.
Chỉ có nước dùng cho con người được lấy từ giếng.
Hai mẹ con ngồi xổm bên con kênh đãi cỏ lợn, xung quanh cũng không có ai khác, Trương Hiểu Dung bèn khẽ nói với Mộc Dương: “Không phải ngày hôm qua con hỏi mẹ làm thế nào để kiếm ít tiền đấy sao? Mẹ nghĩ ra cách giúp con kiếm được chút ít này, nhưng mà khả năng là không được nhiều cho lắm.”
Lúc Trương Hiểu Dung nói những lời này, trên mặt bà lộ nét vui mừng hiếm thấy, rõ ràng là vì mình có thể làm gì đó cho con gái nên vô cùng phấn khởi.
Mộc Dương nghe Trương Hiểu Dung nói vậy, nhất thời ngây ra, sau đó tầm mắt cô vô thức lướt tới mái tóc đã ngắn đi của Trương Hiểu Dung.
“Mẹ kiếm được tiền như nào vậy?” Mộc Dương lại hỏi một câu.
Nếu không phải cô vẫn ý thức được cần phải điều chỉnh âm lượng thì e là câu này của cô sẽ bị người khác nghe được.
Biết sao được, Mộc Dương cứ cảm thấy khả năng cách kiếm tiền của Trương Hiểu Dung không phải là mấy cái cách phổ thông bình thường.
Trương Hiểu Dung nói hết sức nhẹ nhàng bâng quơ: “Thì bán tóc chứ sao nữa.”
Thời này, tóc có thể bán được. Bán cho những người thu mua tóc về làm tóc giả.
Chất tóc càng đẹp, tóc càng dài thì bán được càng nhiều tiền.
Mái tóc kia của Trương Hiểu dung thực ra rất đẹp.
Tuy rằng Trương Hiểu Dung đã phơi mặt đến độ khắp mặt đều lấm tấm vết tàn nhang, với lại cũng thêm cả chút nếp nhăn, cả thân hình cũng gầy gõ thiếu chất, nhưng tóc của Trương Hiểu Dung vẫn cứ vừa đen vừa bóng vừa dài.
Đây cũng là chỗ đáng khen duy nhất trên người Trương Hiểu Dung.
Cũng không khó để nhìn ra, Trương Hiểu Dung vô cùng nâng niu yêu quý mái tóc của mình. Nếu không bà cũng sẽ không chăm sóc tốt như vậy.
Nhất thời Mộc Dương nhìn m.á.u tóc ngắn sát tai của Trương Hiểu Dung mà cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.
Cô chưa từng nghĩ tới, Trương Hiểu Dung sẽ vì cô mà bán cả mái tóc của chính mình.
Chuyện như thế này…
Mộc Dương không biết phải làm sao.
Từ trước đến nay chưa từng có ai đối xử với cô như thế,
Mộc Dương vô thức nghĩ trong lòng: Lẽ nào đây chính là tình mẹ sao? Thì ra tình thương của mẹ là như thế này à?
“Tiền này mẹ lén cho con đấy, con đừng nói cho người khác biết. Cho dù bà nội con biết chuyện này nhưng cũng ngại đòi chỗ tiền này.” Trương Hiểu Dung thấy Mộc Dương không nói lời nào bèn lo lắng dặn dò cô. Bà sợ nếu có lời đồn đại thì Dương Thục Phương sẽ lại mắng nhiếc con yêu của bà.
Thời khắc này, trong lòng Mộc Dương có rất nhiều suy nghĩ phức tạp. Cuối cùng cô cũng chỉ có thể nuốt xuống những suy nghĩ ấy.
Sau đó chúng biến thành trăm tơ vạn mối, giống như tơ tằm nhả ra, quấn lấy nó từng chút từng chút một, bao bọc nó ở trong.
Rồi nó biến thành hàng ngàn thứ.
Những thứ này giống như tấm lụa do con tằm kéo ra, xoắn lại và quấn lấy từng chút một.
Mục Dương phát hiện mình căn bản không thể thoát ra được, không ngừng cố gắng.
Mộ Dương có chút hoảng sợ.
Thành thật mà nói, ân huệ này không phải là điều cô mong muốn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương