Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện
Chương 19: Hộp mồi lửa (19)
“Hê, anh nói tôi có nên mua một cái sừng từ cửa hàng, rồi bảo hắn đó là sừng của thú một sừng không?” Lính đánh thuê bên cạnh nhỏ giọng cười nói, “Có lẽ hắn sẽ vui vẻ trả cho tôi một ít đồng vàng.”
“Thật là một chủ ý tuyệt diệu, nhưng nghe nói Sidr đã làm chuyện này, nên hôm nay Hante mời rất nhiều người mở tiệc chúc mừng.” Đồng bạn của hắn cười trên nỗi đau người khác.
“Vậy xem ra chỉ có thể khóc lóc kể khổ với hắn ta thôi, đó là một kẻ hào phóng.” Lính đánh thuê cũng không để ý.
“Hơn nữa hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt.” Đồng bạn huých vai lính đánh thuê, “Đi tìm hắn uống rượu.”
“Dù sao cũng không có nhiệm vụ gì vừa ý, đi thôi.” Lính đánh thuê nhún vai, hai người bá vai rời đi.
Bọn họ đi rồi, nhưng bàn luận về Hante lại không biến mất, Hứa Nguyện lẳng lặng nghe được rất nhiều tin tức về Hante dạo gần đây.
“Hante đúng là một kẻ được nữ thần may mắn ưu ái.”
“Tôi đoán hắn nhất định đã tìm được bảo tàng trong rừng của mụ phù thủy, mới có thể sống xa hoa như vậy.”
“Đáng tiếc nơi ở của hắn canh phòng nghiêm mật, đội tuần tra luôn lui tới.”
“Không phải gần đây đội trưởng Ed không có trong thành à, đi tới khu rừng mụ phù thủy sao?”
“Quốc vương cũng hứng thú với bảo tàng sao?”
“Có lẽ vậy, nhưng có nhiều người đã chết, nghe nói phải điều tra, lỡ như bên trong có ma vật ẩn nấp, thì phải điều binh thảo phạt.”
“Đội tuần tra không ở đây, chúng ta có nên......”
“Làm vậy quá mạo hiểm, lỡ bị bắt được, chúng ta sẽ gặp tai ương ngục tù.”
“Không sao đâu, lúc còn Ed ở đây chẳng phải cũng không bắt được Martin sao, nếu chúng ta......”
Tiếng thì thầm như chìm vào đại sảnh ồn ào, thậm chí phải có hệ thống thuật lại mới nghe rõ đại ý.
[Ký chủ, hình như bọn họ muốn cướp đồng vàng của Hante.] Meo meo cẩn thận nói.
[Nghe rõ thời gian không?] Hứa Nguyện nhìn nhiệm vụ trên tường hỏi.
[Ngay đêm nay, cướp được thì chạy trốn.] Meo meo hỏi, [Ký chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?]
Meo meo rối rắm, những người đó không phải người tốt, nhưng Hante cũng không thể xem là người tốt.
[Truyền tin cho đội tuần tra.] Hứa Nguyện nói.
[Ngài muốn giúp Hante sao?] Meo meo hơi ngạc nhiên.
[Bọn họ làm vậy sẽ liên lụy đến người vô tội.] Hứa Nguyện nhìn thoáng qua quầy tiếp đón.
[Meo......] Mèo trắng ngoan ngoãn lên tiếng, ký chủ vẫn luôn dịu dàng như vậy.
“Khách nhân tôn quý, tôi tìm được năm người phù hợp với yêu cầu của ngài.” Newman thấy Hứa Nguyện đi tới thì ngẩng đầu từ trong quyển sách dày cộm, đưa một tờ giấy vừa được ghi chú qua, “Ngài có cần tôi gọi họ tới trong ngày mai luôn không?”
Hứa Nguyện tỉ mỉ xem qua, ngước mắt cười nói: “Được, làm phiền.”
“Đây là chức trách của tôi, ngài quá khách khí.” Newman cười nói, “Ngài có yêu cầu gì đều có thể nói cho tôi, rất vui lòng vì ngài phục vụ.”
“Tạm thời không có.” Hứa Nguyện gấp tờ giấy cói bỏ vào trong ngực, “Ngày mai tôi sẽ quay lại qua.”
“Vâng, ngài đi thong thả.” Newman đỡ quầy đứng dậy.
“Hẹn gặp lại, không cần tiễn.” Hứa Nguyện giơ tay ngăn lại, xoay người rời đi.
Newman nhìn bóng dáng của hắn, ngồi xuống xoa xoa thái dương vì tìm kiếm quá lâu nên đau đầu, hắn ta sờ đồng bạc trong túi, nghĩ lần sau nếu Steven đòi hắn 10 đồng thù lao, hắn ta sẽ mời cậu ấy...... uống rượu.
Đúng vậy, uống rượu, không có người nào chịu mời tên kia ăn cơm, mỗi lần ăn đều có thể nuốt trọn một con trâu.
......
“Hắt xì!” Steven ngồi trên chiếc ghế trong phòng ngủ lại hắt xì thêm một cái, cậu đè lại chóp mũi nói, “Hương liệu trên người của ông quá nhiều.”
“Đây là tượng trưng cho thân phận, quỷ keo kiệt như ngươi sẽ không hiểu.” Lão Bert trừng mắt nhìn cậu, hơi khoe khoang nói, “Tôi cất giữ rất nhiều hương liệu.”
“Còn có một cửa hàng hương liệu bị đóng cửa.” Steven dựa vào cửa sổ đẩy ra một khe hở, lười biếng nói.
Dù bao lâu cậu cũng không hiểu nổi sao lại có người không tắm rửa mà lại bôi lên một đống hương liệu như vậy.
Cho dù là ngỗng nướng lò, cũng yêu cầu rửa sạch sẽ xong mới xoa mật ong và hương liệu lên.
Muốn nói mùi thơm, vẫn là mùi của Brande thư thái nhất, trên người hắn có một loại sạch sẽ khác với thành phố này, khi tới gần, ngay cả sợi tóc cũng thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của cỏ cây, mang theo nhiệt độ thân thể, không hề làm người chán ghét.
“Cái miệng tên nhóc nhà ngươi đúng là ngậm bùn.” Lão Bert cũng không tức giận, ông ta chỉ duỗi tay đóng khe cửa sổ, nhỏ giọng hỏi, “Cậu kiếm được bao nhiêu từ tên kia rồi?”
Steven bị động tác và lời nói của ông ta kéo về suy nghĩ, cậu nhếch khóe môi: “Ông cảm thấy được bao nhiêu?”
“Một đồng bạc?” Lão Bert hứng thú.
Steven nhàn nhạt dời mắt, dưới ánh mắt trợn trừng cua lão Bert lại hé cửa sổ ra một khe nhỏ: “Thiếu.”
“Cái tên này, đừng làm không khí bẩn thỉu bên ngoài làm ô nhiễm hương liệu của tôi!” Lão Bert hét lên.
“Rồi rồi.” Steven đành khép cửa sổ lại, “Đúng là ông già bảo thủ.”
“Vậy là...... năm đồng bạc?” Lão Bert cũng không để ý cái miệng hư hỏng của cậu.
“Nếu nhiều như vậy thì tốt.” Steven lấy một đồng bạc trong thắt lưng ra, nhẹ nhàng tung lên không, để nó dừng trong lòng bàn tay, “Ba cái.”
“Cũng không nhiều lắm.” Lão Bert chần chừ một chút cắn răng nói, “Nếu cậu có thể giúp tôi kí được hợp đồng, tôi cho cậu năm đồng bạc, thế nào?”
Năm đồng bạc, chính là khoảng thu nhập mấy tháng của một thợ mộc hoặc công nhân vắt sữa, cho dù là quán rượu của lão Bert, cũng chỉ những lúc bán ra rượu nho sang quý, lãi của một ngày mới có thể đạt mức này.
Steven nhìn vẻ mặt đau lòng của lão Bert, cảm thấy lúc này mới giống dáng vẻ của người bình thường khi trả đồng bạc, cậu không thể bị tên Brande kia tạo thói hư tật xấu.
“Chỉ có năm đồng bạc?” Steven ngáp một cái.
“Ôi, đưa trẻ ngoan, cậu không thể quá tham lam, như vậy sẽ xuống địa ngục.” Lão Bert nói.
Người như cậu còn sợ xuống địa ngục sao? Steven mỉm cười, đôi mắt trong veo cong lên, làm vẻ mặt cực kỳ ngây thơ: “Thôi được, năm đồng thì năm đồng, làm bạn già với nhau, dĩ nhiên tôi sẽ giúp ông.”
Năm đồng bạc cùng với hai đồng vàng và một con ngỗng, chọn giúp bên nào nhìn là biết ngay.
“Bạn thân yêu của tôi, tôi dĩ nhiên tin tưởng cậu.” Lão Bert lộ ra vẻ tin tưởng.
Trên thực tế, nếu không trả đủ tiền, toàn bộ thành Tanzan không có ai tin lời Steven.
Nhưng năm đồng bạc tuyệt đối cũng đủ nghiền áp vị thương nhân kia rồi.
“Nhưng ông cũng nên biết rằng, tuy hắn giàu có, nhưng hắn cũng là thương nhân rất khôn khéo.” Steven chớp mắt xóa đi ướt át trong mắt, “Nếu có thể đạt được giá cả như ông mong muốn thì tốt, nhưng là nếu không được, tôi cũng không còn cách nào, về sau ông phải tự mình đi tìm người đồng ý thuê cửa hàng của ông.”
“Cậu không giúp tôi tìm sao?!” Lão Bert ngạc nhiên.
Steven hít sâu một hơi, sau đó lại mở cửa sổ ra, nói: “Lão Bert thân ái, ông đã mời chào rất nhiều thực khách phú quý trong cửa hàng của ông mà vẫn chưa cho thuê được, tôi đã giúp ông tìm mười người muốn thuê, bá tước Alleyne cũng phải im lặng trước cái giá mà ông đưa ra, ngay cả Hante hào phóng nhất cũng không muốn trả tiền thuê mỗi tháng mười lăm đồng vàng, nếu lần này vẫn không được, tôi nghĩ mình có cái số không thể kiếm được năm quả đồng bạc mà ông đã hứa rồi.”
Lão Bert nghẹn họng không trả lời được, thậm chí quên bảo cậu đóng cửa sổ lại: “Nhưng lúc trước tôi đầu tư rất nhiều vào cửa hàng, thậm chí bên trong còn một cái thảm treo tường rất đắt.”
“Nhưng nó đã đóng cửa.” Steven than nhẹ, cậu đóng cửa sổ lại đứng dậy, “Lão Bert, làm người phải biết chấp nhận hiện thực, ông cứ bỏ nó ở đó sẽ không sinh ra một đồng tiền lời nào.”
“Cậu đi đâu vậy?” Lão Bert nhìn cậu nói.
“Dưới lầu, Hante bao tiệc, tôi muốn ăn chút gì đó.” Steven nói.
“A, từ từ, lần này cậu không mang về đồ quý hiếm gì sao?” Lão Bert chà xát hai tay, “Như hương liệu hiếm chẳng hạn.”
“Có.” Steven đỡ cửa ngoái đầu nhìn lại, “Nhưng tôi nghĩ Hante càng cần chúng hơn ông.”
Cậu đi ra ngoài nói: “Nhớ giờ hẹn hôm sau đấy.”
“Biết rồi.” Lão Bert bĩu môi, cái gì mà Hante càng cần hương liệu hơn chứ, bán cho Hante thì Steven có thể nâng giá cao gấp mấy lần thì đúng hơn, bởi vì cậu và bá tước Alleyne giao hảo, mà Hante rất vui lòng thể nghiệm những món đồ mà quý tộc sử dụng, “Vậy thùng rượu nho kia báo giá cho Hante ba đồng vàng đi, lúc này mới phù hợp thân phận của hắn.”
Quyết định xong, tâm trạng buồn bực cuat lão Bert nháy mắt biến mất.
......
“Khách nhân tôn quý, đây chính là quyển bách khoa toàn thư về động thực vật sẽ gặp được khi đi dã ngoại!” Một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ áo khác dài bằng vải lanh màu nâu đã giặt trắng bệch, bộ râu cố gắng cắt sửa gọn gàng, hưng phấn vung vẩy bút lông chim trong tay, giới thiệu, “Cho dù là công hội, cũng không ghi chép nhiều như vậy!”
Hứa Nguyện ra cửa công hội, đang nhìn những quán nhỏ ven đường, bỗng bị một người tự xưng là Fabian tiên sinh tự tin ngăn lại.
Trong tay Hứa Nguyện là một cuốn sách dày đóng tập từ giấy cói mà đối phương kiên quyết nhét cho hắn, ghi chép thông tin và ảnh minh họa động thực vật nguy hiểm trong truyền thuyết.
Dù đặt sách lên đầu gối cũng có cảm giác rất nặng, mà tất cả đều là viết tay, Hứa Nguyện không sốt ruột mở ra, nhìn chủ quán nói: “Nó bao nhiêu tiền?”
Hắn phải biết rõ ràng giá cả, nếu không lật hỏng giấy lại phải bồi thường số tiền vượt qua dự toán thì không xong.
Chủ quán chồm người ra trước một chút, thấp giọng nói: “Chỉ cần một đồng vàng.”
“Một đồng vàng? Ông ăn cướp à!” Chủ quán đang sửa giày bên cạnh nhịn không được kêu lên.
“Đây chính là toàn bộ bản viết tay của tôi!” Fabian có không phục phản bác.
“Nếu ông sao chép thánh thơ ở tu viện, có lẽ sẽ có cái giá này.” Thợ đóng giày cao giọng trào phúng, “Nhưng nó chỉ là một đống phế liệu mà thôi, khách nhân tôn quý, nếu ngài muốn tìm hiểu về thám hiểm, chỉ cần bỏ ra hai đồng bạc là có thể mua được toàn bộ sách đóng tập.”
“Nhưng của tôi tinh tế tỉ mỉ nhất.” Fabian cố gắng.
“Nhưng ngay cả thành Tanzan ông còn chưa ra không phải sao?” Thợ đóng giày cười nhạo, “Đồ vật nặng nhất mà ông có thể cầm một tay chỉ có bút lông chim và cây kéo cắt râu của ông.”
Fabian đỏ mặt, ông có chút tức giận siết chặt bút trong tay, hít thở dồn dập, lại không còn lời nào phản bác.
“Cảm ơn anh nhắc nhở.” Hứa Nguyện đỡ quyển sách kia cười nói, “Tôi nghĩ mình phải lật xem bên trong một chút.”
Fabian kinh ngạc nhìn về phía hắn, thở nhẹ ra một hơi: “Đây là vinh hạnh của tôi.”!
*****
“Thật là một chủ ý tuyệt diệu, nhưng nghe nói Sidr đã làm chuyện này, nên hôm nay Hante mời rất nhiều người mở tiệc chúc mừng.” Đồng bạn của hắn cười trên nỗi đau người khác.
“Vậy xem ra chỉ có thể khóc lóc kể khổ với hắn ta thôi, đó là một kẻ hào phóng.” Lính đánh thuê cũng không để ý.
“Hơn nữa hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt.” Đồng bạn huých vai lính đánh thuê, “Đi tìm hắn uống rượu.”
“Dù sao cũng không có nhiệm vụ gì vừa ý, đi thôi.” Lính đánh thuê nhún vai, hai người bá vai rời đi.
Bọn họ đi rồi, nhưng bàn luận về Hante lại không biến mất, Hứa Nguyện lẳng lặng nghe được rất nhiều tin tức về Hante dạo gần đây.
“Hante đúng là một kẻ được nữ thần may mắn ưu ái.”
“Tôi đoán hắn nhất định đã tìm được bảo tàng trong rừng của mụ phù thủy, mới có thể sống xa hoa như vậy.”
“Đáng tiếc nơi ở của hắn canh phòng nghiêm mật, đội tuần tra luôn lui tới.”
“Không phải gần đây đội trưởng Ed không có trong thành à, đi tới khu rừng mụ phù thủy sao?”
“Quốc vương cũng hứng thú với bảo tàng sao?”
“Có lẽ vậy, nhưng có nhiều người đã chết, nghe nói phải điều tra, lỡ như bên trong có ma vật ẩn nấp, thì phải điều binh thảo phạt.”
“Đội tuần tra không ở đây, chúng ta có nên......”
“Làm vậy quá mạo hiểm, lỡ bị bắt được, chúng ta sẽ gặp tai ương ngục tù.”
“Không sao đâu, lúc còn Ed ở đây chẳng phải cũng không bắt được Martin sao, nếu chúng ta......”
Tiếng thì thầm như chìm vào đại sảnh ồn ào, thậm chí phải có hệ thống thuật lại mới nghe rõ đại ý.
[Ký chủ, hình như bọn họ muốn cướp đồng vàng của Hante.] Meo meo cẩn thận nói.
[Nghe rõ thời gian không?] Hứa Nguyện nhìn nhiệm vụ trên tường hỏi.
[Ngay đêm nay, cướp được thì chạy trốn.] Meo meo hỏi, [Ký chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?]
Meo meo rối rắm, những người đó không phải người tốt, nhưng Hante cũng không thể xem là người tốt.
[Truyền tin cho đội tuần tra.] Hứa Nguyện nói.
[Ngài muốn giúp Hante sao?] Meo meo hơi ngạc nhiên.
[Bọn họ làm vậy sẽ liên lụy đến người vô tội.] Hứa Nguyện nhìn thoáng qua quầy tiếp đón.
[Meo......] Mèo trắng ngoan ngoãn lên tiếng, ký chủ vẫn luôn dịu dàng như vậy.
“Khách nhân tôn quý, tôi tìm được năm người phù hợp với yêu cầu của ngài.” Newman thấy Hứa Nguyện đi tới thì ngẩng đầu từ trong quyển sách dày cộm, đưa một tờ giấy vừa được ghi chú qua, “Ngài có cần tôi gọi họ tới trong ngày mai luôn không?”
Hứa Nguyện tỉ mỉ xem qua, ngước mắt cười nói: “Được, làm phiền.”
“Đây là chức trách của tôi, ngài quá khách khí.” Newman cười nói, “Ngài có yêu cầu gì đều có thể nói cho tôi, rất vui lòng vì ngài phục vụ.”
“Tạm thời không có.” Hứa Nguyện gấp tờ giấy cói bỏ vào trong ngực, “Ngày mai tôi sẽ quay lại qua.”
“Vâng, ngài đi thong thả.” Newman đỡ quầy đứng dậy.
“Hẹn gặp lại, không cần tiễn.” Hứa Nguyện giơ tay ngăn lại, xoay người rời đi.
Newman nhìn bóng dáng của hắn, ngồi xuống xoa xoa thái dương vì tìm kiếm quá lâu nên đau đầu, hắn ta sờ đồng bạc trong túi, nghĩ lần sau nếu Steven đòi hắn 10 đồng thù lao, hắn ta sẽ mời cậu ấy...... uống rượu.
Đúng vậy, uống rượu, không có người nào chịu mời tên kia ăn cơm, mỗi lần ăn đều có thể nuốt trọn một con trâu.
......
“Hắt xì!” Steven ngồi trên chiếc ghế trong phòng ngủ lại hắt xì thêm một cái, cậu đè lại chóp mũi nói, “Hương liệu trên người của ông quá nhiều.”
“Đây là tượng trưng cho thân phận, quỷ keo kiệt như ngươi sẽ không hiểu.” Lão Bert trừng mắt nhìn cậu, hơi khoe khoang nói, “Tôi cất giữ rất nhiều hương liệu.”
“Còn có một cửa hàng hương liệu bị đóng cửa.” Steven dựa vào cửa sổ đẩy ra một khe hở, lười biếng nói.
Dù bao lâu cậu cũng không hiểu nổi sao lại có người không tắm rửa mà lại bôi lên một đống hương liệu như vậy.
Cho dù là ngỗng nướng lò, cũng yêu cầu rửa sạch sẽ xong mới xoa mật ong và hương liệu lên.
Muốn nói mùi thơm, vẫn là mùi của Brande thư thái nhất, trên người hắn có một loại sạch sẽ khác với thành phố này, khi tới gần, ngay cả sợi tóc cũng thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt của cỏ cây, mang theo nhiệt độ thân thể, không hề làm người chán ghét.
“Cái miệng tên nhóc nhà ngươi đúng là ngậm bùn.” Lão Bert cũng không tức giận, ông ta chỉ duỗi tay đóng khe cửa sổ, nhỏ giọng hỏi, “Cậu kiếm được bao nhiêu từ tên kia rồi?”
Steven bị động tác và lời nói của ông ta kéo về suy nghĩ, cậu nhếch khóe môi: “Ông cảm thấy được bao nhiêu?”
“Một đồng bạc?” Lão Bert hứng thú.
Steven nhàn nhạt dời mắt, dưới ánh mắt trợn trừng cua lão Bert lại hé cửa sổ ra một khe nhỏ: “Thiếu.”
“Cái tên này, đừng làm không khí bẩn thỉu bên ngoài làm ô nhiễm hương liệu của tôi!” Lão Bert hét lên.
“Rồi rồi.” Steven đành khép cửa sổ lại, “Đúng là ông già bảo thủ.”
“Vậy là...... năm đồng bạc?” Lão Bert cũng không để ý cái miệng hư hỏng của cậu.
“Nếu nhiều như vậy thì tốt.” Steven lấy một đồng bạc trong thắt lưng ra, nhẹ nhàng tung lên không, để nó dừng trong lòng bàn tay, “Ba cái.”
“Cũng không nhiều lắm.” Lão Bert chần chừ một chút cắn răng nói, “Nếu cậu có thể giúp tôi kí được hợp đồng, tôi cho cậu năm đồng bạc, thế nào?”
Năm đồng bạc, chính là khoảng thu nhập mấy tháng của một thợ mộc hoặc công nhân vắt sữa, cho dù là quán rượu của lão Bert, cũng chỉ những lúc bán ra rượu nho sang quý, lãi của một ngày mới có thể đạt mức này.
Steven nhìn vẻ mặt đau lòng của lão Bert, cảm thấy lúc này mới giống dáng vẻ của người bình thường khi trả đồng bạc, cậu không thể bị tên Brande kia tạo thói hư tật xấu.
“Chỉ có năm đồng bạc?” Steven ngáp một cái.
“Ôi, đưa trẻ ngoan, cậu không thể quá tham lam, như vậy sẽ xuống địa ngục.” Lão Bert nói.
Người như cậu còn sợ xuống địa ngục sao? Steven mỉm cười, đôi mắt trong veo cong lên, làm vẻ mặt cực kỳ ngây thơ: “Thôi được, năm đồng thì năm đồng, làm bạn già với nhau, dĩ nhiên tôi sẽ giúp ông.”
Năm đồng bạc cùng với hai đồng vàng và một con ngỗng, chọn giúp bên nào nhìn là biết ngay.
“Bạn thân yêu của tôi, tôi dĩ nhiên tin tưởng cậu.” Lão Bert lộ ra vẻ tin tưởng.
Trên thực tế, nếu không trả đủ tiền, toàn bộ thành Tanzan không có ai tin lời Steven.
Nhưng năm đồng bạc tuyệt đối cũng đủ nghiền áp vị thương nhân kia rồi.
“Nhưng ông cũng nên biết rằng, tuy hắn giàu có, nhưng hắn cũng là thương nhân rất khôn khéo.” Steven chớp mắt xóa đi ướt át trong mắt, “Nếu có thể đạt được giá cả như ông mong muốn thì tốt, nhưng là nếu không được, tôi cũng không còn cách nào, về sau ông phải tự mình đi tìm người đồng ý thuê cửa hàng của ông.”
“Cậu không giúp tôi tìm sao?!” Lão Bert ngạc nhiên.
Steven hít sâu một hơi, sau đó lại mở cửa sổ ra, nói: “Lão Bert thân ái, ông đã mời chào rất nhiều thực khách phú quý trong cửa hàng của ông mà vẫn chưa cho thuê được, tôi đã giúp ông tìm mười người muốn thuê, bá tước Alleyne cũng phải im lặng trước cái giá mà ông đưa ra, ngay cả Hante hào phóng nhất cũng không muốn trả tiền thuê mỗi tháng mười lăm đồng vàng, nếu lần này vẫn không được, tôi nghĩ mình có cái số không thể kiếm được năm quả đồng bạc mà ông đã hứa rồi.”
Lão Bert nghẹn họng không trả lời được, thậm chí quên bảo cậu đóng cửa sổ lại: “Nhưng lúc trước tôi đầu tư rất nhiều vào cửa hàng, thậm chí bên trong còn một cái thảm treo tường rất đắt.”
“Nhưng nó đã đóng cửa.” Steven than nhẹ, cậu đóng cửa sổ lại đứng dậy, “Lão Bert, làm người phải biết chấp nhận hiện thực, ông cứ bỏ nó ở đó sẽ không sinh ra một đồng tiền lời nào.”
“Cậu đi đâu vậy?” Lão Bert nhìn cậu nói.
“Dưới lầu, Hante bao tiệc, tôi muốn ăn chút gì đó.” Steven nói.
“A, từ từ, lần này cậu không mang về đồ quý hiếm gì sao?” Lão Bert chà xát hai tay, “Như hương liệu hiếm chẳng hạn.”
“Có.” Steven đỡ cửa ngoái đầu nhìn lại, “Nhưng tôi nghĩ Hante càng cần chúng hơn ông.”
Cậu đi ra ngoài nói: “Nhớ giờ hẹn hôm sau đấy.”
“Biết rồi.” Lão Bert bĩu môi, cái gì mà Hante càng cần hương liệu hơn chứ, bán cho Hante thì Steven có thể nâng giá cao gấp mấy lần thì đúng hơn, bởi vì cậu và bá tước Alleyne giao hảo, mà Hante rất vui lòng thể nghiệm những món đồ mà quý tộc sử dụng, “Vậy thùng rượu nho kia báo giá cho Hante ba đồng vàng đi, lúc này mới phù hợp thân phận của hắn.”
Quyết định xong, tâm trạng buồn bực cuat lão Bert nháy mắt biến mất.
......
“Khách nhân tôn quý, đây chính là quyển bách khoa toàn thư về động thực vật sẽ gặp được khi đi dã ngoại!” Một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ áo khác dài bằng vải lanh màu nâu đã giặt trắng bệch, bộ râu cố gắng cắt sửa gọn gàng, hưng phấn vung vẩy bút lông chim trong tay, giới thiệu, “Cho dù là công hội, cũng không ghi chép nhiều như vậy!”
Hứa Nguyện ra cửa công hội, đang nhìn những quán nhỏ ven đường, bỗng bị một người tự xưng là Fabian tiên sinh tự tin ngăn lại.
Trong tay Hứa Nguyện là một cuốn sách dày đóng tập từ giấy cói mà đối phương kiên quyết nhét cho hắn, ghi chép thông tin và ảnh minh họa động thực vật nguy hiểm trong truyền thuyết.
Dù đặt sách lên đầu gối cũng có cảm giác rất nặng, mà tất cả đều là viết tay, Hứa Nguyện không sốt ruột mở ra, nhìn chủ quán nói: “Nó bao nhiêu tiền?”
Hắn phải biết rõ ràng giá cả, nếu không lật hỏng giấy lại phải bồi thường số tiền vượt qua dự toán thì không xong.
Chủ quán chồm người ra trước một chút, thấp giọng nói: “Chỉ cần một đồng vàng.”
“Một đồng vàng? Ông ăn cướp à!” Chủ quán đang sửa giày bên cạnh nhịn không được kêu lên.
“Đây chính là toàn bộ bản viết tay của tôi!” Fabian có không phục phản bác.
“Nếu ông sao chép thánh thơ ở tu viện, có lẽ sẽ có cái giá này.” Thợ đóng giày cao giọng trào phúng, “Nhưng nó chỉ là một đống phế liệu mà thôi, khách nhân tôn quý, nếu ngài muốn tìm hiểu về thám hiểm, chỉ cần bỏ ra hai đồng bạc là có thể mua được toàn bộ sách đóng tập.”
“Nhưng của tôi tinh tế tỉ mỉ nhất.” Fabian cố gắng.
“Nhưng ngay cả thành Tanzan ông còn chưa ra không phải sao?” Thợ đóng giày cười nhạo, “Đồ vật nặng nhất mà ông có thể cầm một tay chỉ có bút lông chim và cây kéo cắt râu của ông.”
Fabian đỏ mặt, ông có chút tức giận siết chặt bút trong tay, hít thở dồn dập, lại không còn lời nào phản bác.
“Cảm ơn anh nhắc nhở.” Hứa Nguyện đỡ quyển sách kia cười nói, “Tôi nghĩ mình phải lật xem bên trong một chút.”
Fabian kinh ngạc nhìn về phía hắn, thở nhẹ ra một hơi: “Đây là vinh hạnh của tôi.”!
*****
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương