Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện
Chương 2: Hộp mồi lửa thần kỳ (2)
Từ dưới đáy bò lên tốn thời gian hơn so với trượt xuống một chút, ngay cả dây thừng cũng căng chặt hơn lúc đi xuống.
Hệ thống đánh giá sức chịu trọng tải của dây thừng, xác định nếu ký chủ lấy một túi chứa đầy tiền đồng, trong lúc leo lên đứt giữa đường cũng không phải không có khả năng.
Phía cuối dây thừng, Hứa Nguyện tóm lấy nhánh cây leo lên miệng giếng, sau khi ngồi ổn mới cởi dây thừng bên hông và nút thắt trên cây, lại lần theo những rễ cây bó chùm quanh thân trèo xuống đất.
[Ký chủ, quỷ cẩu bị trói kia thì sao?] Hệ thống tò mò hỏi.
Tuy rằng chó với mèo thường xuyên oan gia ngõ hẹp, nhưng bị trói nhất định rất khó chịu, còn rất dễ bị người đến sau làm hại.
[Giãy giụa thêm một thời gian thì dây thừng sẽ đứt.] Hứa Nguyện cầm dây thừng vòng lại mấy vòng, [Hoặc lại chờ chủ nhân của hộp mồi lửa triệu hoán, sẽ cởi bỏ cho nó.]
[Vậy không phải hắn sẽ phát hiện có người đã tới nơi này sao?] Hệ thống lo lắng.
Cho dù là người một nhà cũng có khả năng vì bảo tàng mà đánh nhau, huống chi là người xa lạ.
[Không sao, thời đại này không có camera.] Hứa Nguyện vòng dây thừng lên vai cười nói, hắn nhặt những chiếc lá rụng trên xương sọ mụ phù thủy, đào một cái hố chôn cất đầu và xương cốt rơi vãi của mụ, vùi lấp trong bùn đất.
Dựa vào dấu vết trên cây, lần cuối cùng có người đi vào đây không vượt quá ba ngày, mụ phù thủy tuy đã hóa thành xương trắng, nhưng không phải tự nhiên hóa thành, có khả năng là động vật ăn thịt thối gây ra.
Hứa Nguyện đứng dậy, đi ra khu rừng âm u yên tĩnh, dọc theo ánh mặt trời hơi chói mắt.
Thành thị cách nơi này không xa lắm, nhưng trong miệng mọi người, đây là khu rừng mà mụ phù thủy cư trú, ở thời đại này, bọn họ là đại diện cho tà ác cùng ma quỷ, rất ít người muốn tới gần, binh lính đi ngang qua nơi này, là bởi vì gã giải ngũ về quê, nhưng giờ thì không cần nữa.
Thôn trang nho nhỏ rất ít khi dùng đến đồng vàng, chỉ mua vải vóc may mặc cũng đã rất khó khăn, muốn cải thiện chất lượng cuộc sống, quay lại thành thị là lựa chọn tất nhiên.
Đi theo con đường nhỏ gồ ghề um tùm cỏ dại, lúc có thể nhìn thấy tường thành thì đường cũng rộng mở một chút, nhưng vẫn cứ gồ ghề lồi lõm in đầy vó ngựa và dấu chân người, đến khi tới gần, tường thành cao lớn nguy nga chót vót, sông đào bảo vệ thành chảy xung quanh, lúc nhìn thấy binh lính bảo vệ cửa thành, con đường đã được lát đá vụn, xung quanh cũng có dân cư, chỉ là không khí cũng trở nên đục ngầu hôi hám.
Mèo trắng bò trên đầu vai đã dùng đệm thịt che mũi, Hứa Nguyện nhìn thoáng qua nước sông bảo vệ thành, dùng ngón tay che dưới mũi, sau đó đứng cuối hàng người đang xếp hàng.
Hàng người không dài lắm, chỉ là ra vào thành phố cần phải nộp phí dụng nên thời gian có hơi lâu.
Xếp hàng chờ đợi rất nhàm chán, đặc biệt là vừa xếp hàng lại phải giao tiền, đủ để mọi người châu đầu ghé tai bàn tán chuyện mà họ hứng thú, trước kia có lẽ là chuyện khác, nhưng lần này mục tiêu là người đàn ông trẻ tuổi cao ráo cực kỳ đẹp trai trong hàng ngũ.
“Vị đó là quý tộc tôn quý sao?” Có ánh mắt đánh giá dừng trên người Hứa Nguyện, nhưng chỉ một cái chớp mắt đã thu về, nhỏ giọng dò hỏi đồng bạn.
“Không phải, quần áo của quý tộc trong toà thành này cực kỳ trân quý.” Đồng bạn của hắn ta cũng nhỏ giọng nói, “Hoa văn trên đó rất xinh đẹp, không biết phải tốn bao nhiêu tiền vàng, có lẽ hắn là......”
Người nọ nhìn dây thừng sau lưng Hứa Nguyện, đoán: “Có lẽ là thợ săn, hơn nữa hôm nay không thu hoạch được gì.”
Trên eo có dao ngắn, trên vai treo dây thừng, nhưng trên tay lại không xách con mồi, có khả năng cơm trưa hôm nay cũng không thấy bóng dáng.
“Hắn lớn lên thật anh tuấn, không ngờ lại không phải quý tộc.” Một người khác thở dài, “Vậy hắn sẽ kết hôn cùng quý tộc sao?”
“Không đâu, nhưng vẻ ngoài của hắn sẽ được các quý tộc hoan nghênh, có lẽ sẽ trở thành một trong các tình nhân của những nữ quý tộc cũng nên......”
“Vậy hắn sẽ nhanh chóng có quần áo sang trọng để mặc.”
Lời nói nhỏ vụn không thể nghe được rõ hết, nhưng dù không nghe rõ, vẫn có hệ thống truyền đạt lại.
[Ký chủ, bọn họ đang khen ngài đẹp trai.] Mèo trắng nói.
Hứa Nguyện cười khẽ, nụ cười lóa mắt như mặt trời, làm binh lính đang thu phí cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn vài lần.
“Vào thành phải giao năm đồng.” Binh lính thấy hắn đi đến bèn nói, trong lòng cảm thán đây là một kẻ sắp được may mắn ghé thăm, bởi vì hắn có một gương mặt khiến người ta yêu thích, vừa tuấn mỹ lại không mang tính công kích, nếu không phải quần áo của hắn không mới không cũ, thậm chí sẽ làm người nhầm tưởng đây là một vị quý tộc giả làm bình dân, cho dù hắn không phải, các quý phụ cũng sẽ cam tâm tình nguyện dừng bước vì hắn.
“Bọn họ đều giao ba đồng.” Hứa Nguyện nhìn những người đã giao tiền vào thành.
“Ngại quá, đến lượt ngươi thì tăng giá.” Khoé miệng binh lính mang theo nụ cười trêu ngươi.
Hàng người phía sau xôn xao ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng bị bọn lính dùng vũ khí uy hiếp yên tĩnh lại.
“Thôi được.” Hứa Nguyện quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lấy thêm hai đồng từ trong tay áo, đặt lên bàn thu phí.
Binh lính chặn đường bị mèo trắng quơ móng vuốt muốn cào vào mặt, cười né qua một bên: “Mời vào.”
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện gật đầu một cái, kéo dây thừng bước vào cửa thành.
[Grừ...] Mèo nhỏ còn khè một cái với binh lính thu phí, [Đúng là Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi!]
[Đúng vậy, xem ra đẹp trai cũng không thể giúp tôi tiết kiệm tiền.] Hứa Nguyện nhìn thành thị náo nhiệt trước mặt, cười nói.
Hệ thống thu hồi ánh mắt, tiếp tục che mũi của mình: [Nhưng tui vẫn giận lắm!]
Không ai có thể chiếm tiện nghi từ meo meo, huống hồ là ký chủ của meo meo.
[Đừng tức giận, ít nhất chúng ta vào được hai người.] Hứa Nguyện đỡ vành mũ, đánh giá cửa sổ những nhà bên đường, cẩn thận né tránh những “đầm lầy” hoặc là “quà” từ trên trời giáng xuống, chúng nó cũng là nơi chủ yếu bốc mùi trong thanh thị, so với giếng sâu kia còn ghê hơn một chút.
[Không được, còn tiếp tục như vậy tui xỉu mất, ký chủ cố lên.] Mèo trắng bò trên vai đầu váng mắt hoa, không chút nghĩa khí biến mất.
Không thì sao ký chủ là ký chủ, nó chỉ có thể làm hệ thống được, quả nhiên là cảnh giới không giống nhau.
Hứa Nguyện tạm dừng trong chớp mắt, tiếp tục đi qua khu vực dân cư trú, ngừng trước một tiệm bánh mì, ngửi được mùi lúa mì thơm nức.
[Ký chủ, sau này ngài sẽ ở lại thành thị sao?] Âm thanh hệ thống từ trong đầu vang lên.
Nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu ký chủ lựa chọn sống trong thành, nó sẽ thường trú trong không gian hệ thống, bởi vì meo meo đều có thói ở sạch, mỗi một khối không khí nơi này đều ô nhiễm da lông của meo meo.
[Không.] Hứa Nguyện đi vào tiệm bánh mì, đưa ra trả lời chắc chắn
“Xin chào, vị khách tôn quý, ngài muốn mua gì?” Ông chủ ngồi trước quầy nhìn thấy người đến thì nhiệt tình tiếp đón, “Hôm nay có pho mát mới mẻ cùng bánh mì mới ra lò, nếu dùng chung với rượu mạch nha độc nhất vô nhị thì nhất định cực kỳ tuyệt vời.”
“Một phần bánh mì đen.” Hứa Nguyện cười nhạt nói.
“Hai đồng, chờ một chút.” Ý cười trên mặt ông chủ biến mất, xoay người đi lấy bánh mì đen.
“Tôi trả thêm một đồng, mong ngài đừng thêm cát hoặc mạng nhện vào bánh mì.” Hứa Nguyện cười nói.
Âm thanh ấm áp kia làm ông chủ đang cắt bánh mì ngừng một chút, sau đó đem bánh mì tới, cười nói: “Sao có thể, ai lại làm chuyện này, chúng tôi đều là người làm ăn thành thật, bánh mì của ngài, xin hãy cầm lấy.”
Tuy rằng là người xứ khác, nhưng thoạt nhìn không nghèo kiết hủ lậu, đầu óc cũng không phải trống rỗng như con mồi trong tay hắn.
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện thanh toán ba đồng, cầm lấy bánh mì.
“Chỉ ăn bánh mì không thì rất khô, muốn rượu mạch nha không? Quán của chúng tôi có rượu ngon nhất con phố này.” Ông chủ theo bản năng mời một câu.
“Cảm ơn ý tốt của ngài, không cần.” Hứa Nguyện cầm bánh mì rời đi, bỏ vào trong miệng cắn một cái, lấp đầy dạ dày trống rỗng.
[Ký chủ, hương vị thế nào?] Hệ thống tò mò hỏi.
Tuy rằng nhìn qua đen thùi lùi, nhưng ít nhất có vẻ rất mềm.
[Có chút không ổn.] Hứa Nguyện cảm nhận vị khô sáp hơi đắng trong miệng.
Ông chủ tiệm bánh mì tuy rằng không phúc hậu, nhưng ít nhất không nói dối, đó là thật sự rất khô.
Hắn nghĩ như vậy, nhưng vẫn ăn hết khối bánh mì.
Hệ thống âm thầm suy nghĩ, có lẽ cũng không tệ như tưởng tượng, không đến mức làm ký chủ không nuốt trôi: [Ký chủ, tui có thể nếm thử không?]
[Đương nhiên.] Hứa Nguyện xé một mảnh nhỏ từ phần đuôi bánh mì, đưa cho mèo trắng xuất hiện trên đầu vai.
Tuy rằng người đi đường rất nhiều, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Nguyện cũng không ít, nhưng đói khát đủ khiến nhiều người vội vàng, không rảnh rỗi để ý vẻ ngoài của một người xuất sắc đến đâu, bọn họ cũng phải chú ý để ông chủ đừng tăng thêm một ít thứ không nên xuất hiện trong bánh mì.
Tìm được góc chết cũng không khó, mảnh bánh mì nho nhỏ bị móng vuốt câu vào miệng mèo chỉ là chuyện trong chớp mắt, đương nhiên, nhổ ra cũng chỉ trong chớp mắt.
[Phì, phì phì!] Mèo trắng dựng hết lông, muốn nói chuyện, nhưng trong miệng tràn ngập hương vị chua xót, làm nó không thể dừng phun.
[Tui chưa từng ăn qua thứ gì khó ăn như vậy!]
[Ôi trời, đây quả thật là sự trừng phạt của vị giác, tui tình nguyện ăn đất cũng không muốn nếm lại!]
Mèo trắng nhảy qua nhảy lại trên vai, trình bày chi tiết đầu lưỡi mình bị đối xử tàn khốc cỡ nào, nhưng quay đầu nhìn thấy ký chủ đã sắp ăn hết bánh mì: [Ký chủ, sao ngài còn nuốt trôi được?! Ngài không có vị giác sao?!]
[Không thể lãng phí đồ ăn.] Hứa Nguyện ném mảnh bánh mì cuối cùng vào trong miệng, [Ít nhất nó sạch sẽ.]
[Nha...] hệ thống à một tiếng, dừng xù lông, ngồi xổm xuống.
Sức chịu đựng của nó và ký chủ thật khác biệt, có lẽ là vị giác của hệ thống không giống nhau, tuy rằng vị bánh mì không phải có chút không ổn, mà là rất rất không ổn, nhưng ký chủ nhất định không phải cố ý.
Dù sao thì khứu giác của mèo nhạy hơn con người rất nhiều, có lẽ vị giác cũng vậy.
*****
Editor: đôi mắt màu hổ phách, của anh công có vẻ sáng hơn, nghiêng về màu vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Hệ thống đánh giá sức chịu trọng tải của dây thừng, xác định nếu ký chủ lấy một túi chứa đầy tiền đồng, trong lúc leo lên đứt giữa đường cũng không phải không có khả năng.
Phía cuối dây thừng, Hứa Nguyện tóm lấy nhánh cây leo lên miệng giếng, sau khi ngồi ổn mới cởi dây thừng bên hông và nút thắt trên cây, lại lần theo những rễ cây bó chùm quanh thân trèo xuống đất.
[Ký chủ, quỷ cẩu bị trói kia thì sao?] Hệ thống tò mò hỏi.
Tuy rằng chó với mèo thường xuyên oan gia ngõ hẹp, nhưng bị trói nhất định rất khó chịu, còn rất dễ bị người đến sau làm hại.
[Giãy giụa thêm một thời gian thì dây thừng sẽ đứt.] Hứa Nguyện cầm dây thừng vòng lại mấy vòng, [Hoặc lại chờ chủ nhân của hộp mồi lửa triệu hoán, sẽ cởi bỏ cho nó.]
[Vậy không phải hắn sẽ phát hiện có người đã tới nơi này sao?] Hệ thống lo lắng.
Cho dù là người một nhà cũng có khả năng vì bảo tàng mà đánh nhau, huống chi là người xa lạ.
[Không sao, thời đại này không có camera.] Hứa Nguyện vòng dây thừng lên vai cười nói, hắn nhặt những chiếc lá rụng trên xương sọ mụ phù thủy, đào một cái hố chôn cất đầu và xương cốt rơi vãi của mụ, vùi lấp trong bùn đất.
Dựa vào dấu vết trên cây, lần cuối cùng có người đi vào đây không vượt quá ba ngày, mụ phù thủy tuy đã hóa thành xương trắng, nhưng không phải tự nhiên hóa thành, có khả năng là động vật ăn thịt thối gây ra.
Hứa Nguyện đứng dậy, đi ra khu rừng âm u yên tĩnh, dọc theo ánh mặt trời hơi chói mắt.
Thành thị cách nơi này không xa lắm, nhưng trong miệng mọi người, đây là khu rừng mà mụ phù thủy cư trú, ở thời đại này, bọn họ là đại diện cho tà ác cùng ma quỷ, rất ít người muốn tới gần, binh lính đi ngang qua nơi này, là bởi vì gã giải ngũ về quê, nhưng giờ thì không cần nữa.
Thôn trang nho nhỏ rất ít khi dùng đến đồng vàng, chỉ mua vải vóc may mặc cũng đã rất khó khăn, muốn cải thiện chất lượng cuộc sống, quay lại thành thị là lựa chọn tất nhiên.
Đi theo con đường nhỏ gồ ghề um tùm cỏ dại, lúc có thể nhìn thấy tường thành thì đường cũng rộng mở một chút, nhưng vẫn cứ gồ ghề lồi lõm in đầy vó ngựa và dấu chân người, đến khi tới gần, tường thành cao lớn nguy nga chót vót, sông đào bảo vệ thành chảy xung quanh, lúc nhìn thấy binh lính bảo vệ cửa thành, con đường đã được lát đá vụn, xung quanh cũng có dân cư, chỉ là không khí cũng trở nên đục ngầu hôi hám.
Mèo trắng bò trên đầu vai đã dùng đệm thịt che mũi, Hứa Nguyện nhìn thoáng qua nước sông bảo vệ thành, dùng ngón tay che dưới mũi, sau đó đứng cuối hàng người đang xếp hàng.
Hàng người không dài lắm, chỉ là ra vào thành phố cần phải nộp phí dụng nên thời gian có hơi lâu.
Xếp hàng chờ đợi rất nhàm chán, đặc biệt là vừa xếp hàng lại phải giao tiền, đủ để mọi người châu đầu ghé tai bàn tán chuyện mà họ hứng thú, trước kia có lẽ là chuyện khác, nhưng lần này mục tiêu là người đàn ông trẻ tuổi cao ráo cực kỳ đẹp trai trong hàng ngũ.
“Vị đó là quý tộc tôn quý sao?” Có ánh mắt đánh giá dừng trên người Hứa Nguyện, nhưng chỉ một cái chớp mắt đã thu về, nhỏ giọng dò hỏi đồng bạn.
“Không phải, quần áo của quý tộc trong toà thành này cực kỳ trân quý.” Đồng bạn của hắn ta cũng nhỏ giọng nói, “Hoa văn trên đó rất xinh đẹp, không biết phải tốn bao nhiêu tiền vàng, có lẽ hắn là......”
Người nọ nhìn dây thừng sau lưng Hứa Nguyện, đoán: “Có lẽ là thợ săn, hơn nữa hôm nay không thu hoạch được gì.”
Trên eo có dao ngắn, trên vai treo dây thừng, nhưng trên tay lại không xách con mồi, có khả năng cơm trưa hôm nay cũng không thấy bóng dáng.
“Hắn lớn lên thật anh tuấn, không ngờ lại không phải quý tộc.” Một người khác thở dài, “Vậy hắn sẽ kết hôn cùng quý tộc sao?”
“Không đâu, nhưng vẻ ngoài của hắn sẽ được các quý tộc hoan nghênh, có lẽ sẽ trở thành một trong các tình nhân của những nữ quý tộc cũng nên......”
“Vậy hắn sẽ nhanh chóng có quần áo sang trọng để mặc.”
Lời nói nhỏ vụn không thể nghe được rõ hết, nhưng dù không nghe rõ, vẫn có hệ thống truyền đạt lại.
[Ký chủ, bọn họ đang khen ngài đẹp trai.] Mèo trắng nói.
Hứa Nguyện cười khẽ, nụ cười lóa mắt như mặt trời, làm binh lính đang thu phí cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn vài lần.
“Vào thành phải giao năm đồng.” Binh lính thấy hắn đi đến bèn nói, trong lòng cảm thán đây là một kẻ sắp được may mắn ghé thăm, bởi vì hắn có một gương mặt khiến người ta yêu thích, vừa tuấn mỹ lại không mang tính công kích, nếu không phải quần áo của hắn không mới không cũ, thậm chí sẽ làm người nhầm tưởng đây là một vị quý tộc giả làm bình dân, cho dù hắn không phải, các quý phụ cũng sẽ cam tâm tình nguyện dừng bước vì hắn.
“Bọn họ đều giao ba đồng.” Hứa Nguyện nhìn những người đã giao tiền vào thành.
“Ngại quá, đến lượt ngươi thì tăng giá.” Khoé miệng binh lính mang theo nụ cười trêu ngươi.
Hàng người phía sau xôn xao ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng bị bọn lính dùng vũ khí uy hiếp yên tĩnh lại.
“Thôi được.” Hứa Nguyện quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lấy thêm hai đồng từ trong tay áo, đặt lên bàn thu phí.
Binh lính chặn đường bị mèo trắng quơ móng vuốt muốn cào vào mặt, cười né qua một bên: “Mời vào.”
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện gật đầu một cái, kéo dây thừng bước vào cửa thành.
[Grừ...] Mèo nhỏ còn khè một cái với binh lính thu phí, [Đúng là Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi!]
[Đúng vậy, xem ra đẹp trai cũng không thể giúp tôi tiết kiệm tiền.] Hứa Nguyện nhìn thành thị náo nhiệt trước mặt, cười nói.
Hệ thống thu hồi ánh mắt, tiếp tục che mũi của mình: [Nhưng tui vẫn giận lắm!]
Không ai có thể chiếm tiện nghi từ meo meo, huống hồ là ký chủ của meo meo.
[Đừng tức giận, ít nhất chúng ta vào được hai người.] Hứa Nguyện đỡ vành mũ, đánh giá cửa sổ những nhà bên đường, cẩn thận né tránh những “đầm lầy” hoặc là “quà” từ trên trời giáng xuống, chúng nó cũng là nơi chủ yếu bốc mùi trong thanh thị, so với giếng sâu kia còn ghê hơn một chút.
[Không được, còn tiếp tục như vậy tui xỉu mất, ký chủ cố lên.] Mèo trắng bò trên vai đầu váng mắt hoa, không chút nghĩa khí biến mất.
Không thì sao ký chủ là ký chủ, nó chỉ có thể làm hệ thống được, quả nhiên là cảnh giới không giống nhau.
Hứa Nguyện tạm dừng trong chớp mắt, tiếp tục đi qua khu vực dân cư trú, ngừng trước một tiệm bánh mì, ngửi được mùi lúa mì thơm nức.
[Ký chủ, sau này ngài sẽ ở lại thành thị sao?] Âm thanh hệ thống từ trong đầu vang lên.
Nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu ký chủ lựa chọn sống trong thành, nó sẽ thường trú trong không gian hệ thống, bởi vì meo meo đều có thói ở sạch, mỗi một khối không khí nơi này đều ô nhiễm da lông của meo meo.
[Không.] Hứa Nguyện đi vào tiệm bánh mì, đưa ra trả lời chắc chắn
“Xin chào, vị khách tôn quý, ngài muốn mua gì?” Ông chủ ngồi trước quầy nhìn thấy người đến thì nhiệt tình tiếp đón, “Hôm nay có pho mát mới mẻ cùng bánh mì mới ra lò, nếu dùng chung với rượu mạch nha độc nhất vô nhị thì nhất định cực kỳ tuyệt vời.”
“Một phần bánh mì đen.” Hứa Nguyện cười nhạt nói.
“Hai đồng, chờ một chút.” Ý cười trên mặt ông chủ biến mất, xoay người đi lấy bánh mì đen.
“Tôi trả thêm một đồng, mong ngài đừng thêm cát hoặc mạng nhện vào bánh mì.” Hứa Nguyện cười nói.
Âm thanh ấm áp kia làm ông chủ đang cắt bánh mì ngừng một chút, sau đó đem bánh mì tới, cười nói: “Sao có thể, ai lại làm chuyện này, chúng tôi đều là người làm ăn thành thật, bánh mì của ngài, xin hãy cầm lấy.”
Tuy rằng là người xứ khác, nhưng thoạt nhìn không nghèo kiết hủ lậu, đầu óc cũng không phải trống rỗng như con mồi trong tay hắn.
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện thanh toán ba đồng, cầm lấy bánh mì.
“Chỉ ăn bánh mì không thì rất khô, muốn rượu mạch nha không? Quán của chúng tôi có rượu ngon nhất con phố này.” Ông chủ theo bản năng mời một câu.
“Cảm ơn ý tốt của ngài, không cần.” Hứa Nguyện cầm bánh mì rời đi, bỏ vào trong miệng cắn một cái, lấp đầy dạ dày trống rỗng.
[Ký chủ, hương vị thế nào?] Hệ thống tò mò hỏi.
Tuy rằng nhìn qua đen thùi lùi, nhưng ít nhất có vẻ rất mềm.
[Có chút không ổn.] Hứa Nguyện cảm nhận vị khô sáp hơi đắng trong miệng.
Ông chủ tiệm bánh mì tuy rằng không phúc hậu, nhưng ít nhất không nói dối, đó là thật sự rất khô.
Hắn nghĩ như vậy, nhưng vẫn ăn hết khối bánh mì.
Hệ thống âm thầm suy nghĩ, có lẽ cũng không tệ như tưởng tượng, không đến mức làm ký chủ không nuốt trôi: [Ký chủ, tui có thể nếm thử không?]
[Đương nhiên.] Hứa Nguyện xé một mảnh nhỏ từ phần đuôi bánh mì, đưa cho mèo trắng xuất hiện trên đầu vai.
Tuy rằng người đi đường rất nhiều, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Nguyện cũng không ít, nhưng đói khát đủ khiến nhiều người vội vàng, không rảnh rỗi để ý vẻ ngoài của một người xuất sắc đến đâu, bọn họ cũng phải chú ý để ông chủ đừng tăng thêm một ít thứ không nên xuất hiện trong bánh mì.
Tìm được góc chết cũng không khó, mảnh bánh mì nho nhỏ bị móng vuốt câu vào miệng mèo chỉ là chuyện trong chớp mắt, đương nhiên, nhổ ra cũng chỉ trong chớp mắt.
[Phì, phì phì!] Mèo trắng dựng hết lông, muốn nói chuyện, nhưng trong miệng tràn ngập hương vị chua xót, làm nó không thể dừng phun.
[Tui chưa từng ăn qua thứ gì khó ăn như vậy!]
[Ôi trời, đây quả thật là sự trừng phạt của vị giác, tui tình nguyện ăn đất cũng không muốn nếm lại!]
Mèo trắng nhảy qua nhảy lại trên vai, trình bày chi tiết đầu lưỡi mình bị đối xử tàn khốc cỡ nào, nhưng quay đầu nhìn thấy ký chủ đã sắp ăn hết bánh mì: [Ký chủ, sao ngài còn nuốt trôi được?! Ngài không có vị giác sao?!]
[Không thể lãng phí đồ ăn.] Hứa Nguyện ném mảnh bánh mì cuối cùng vào trong miệng, [Ít nhất nó sạch sẽ.]
[Nha...] hệ thống à một tiếng, dừng xù lông, ngồi xổm xuống.
Sức chịu đựng của nó và ký chủ thật khác biệt, có lẽ là vị giác của hệ thống không giống nhau, tuy rằng vị bánh mì không phải có chút không ổn, mà là rất rất không ổn, nhưng ký chủ nhất định không phải cố ý.
Dù sao thì khứu giác của mèo nhạy hơn con người rất nhiều, có lẽ vị giác cũng vậy.
*****
Editor: đôi mắt màu hổ phách, của anh công có vẻ sáng hơn, nghiêng về màu vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương