Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện
Chương 22: Hộp mồi lửa (22)
“Đúng vậy, mấy người kia muốn giết người cướp của, Steven đã cứu tôi, cậu ấy là bạn tốt nhất của tôi!” Có lẽ Hante đã lăn lộn bên cạnh ranh giới sinh tử một lần, cực kỳ kiên định nói.
Mà lời nói của gã rất có giá trị, bởi vì gần đây đội tuần tra cũng khá quen thuộc với gã.
“Bắt mấy người này lại.” Người dẫn đầu ra lệnh, mấy đội viên lập tức trói xiềng xích lên những kẻ hành hung, lại phát hiện trên người bọn họ có rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Mà đối lập với bọn họ, trên người thanh niên tóc đỏ ngoài vết rượu không cẩn thận bị lây dính, một vết thương cũng không có.
Có lẽ Hante nên cảm thấy may mắn Steven không nằm trong nhóm người cướp của, đội tuần tra không nhịn được suy nghĩ, cũng khó trách đội trưởng Ed chán ghét cậu ta, một dân thường lại có kiếm thuật xuất sắc như vậy.
“Cảm ơn mọi người kịp thời tới cứu tôi.” Mặt Hante tuy còn đỏ vì men rượu, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, liên tục nói lời cảm, thậm chí lấy đồng vàng nhét qua.
Cho dù là đội tuần tra cũng không thể cự tuyệt đồ vậy lấp lánh ánh kim này, hài lòng mang theo nhóm người hành hung rời đi.
“Còn có, cảm ơn cậu, Steven, cậu đã cứu mạng tôi, cậu là bạn tốt nhất của Hante này!” Hante tiễn đội tuần tra đi, xoay người nhìn thanh niên đứng một bên, nhiệt tình ôm lấy.
Tuy rằng sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng đến trước cửa chết một lần, cảm giác nghĩ mà sợ và an toàn từ người đã cứu mạng mang đến không gì sánh kịp.
Người đàn ông mang theo mùi rượu nồng nặc vây quanh mình, Steven nhịn xuống ý định đẩy gã ra, vỗ vai Hante nói: “Dĩ nhiên rồi, Hante, anh cũng là bạn tốt nhất của tôi.”
“Steven thân ái, tôi sẽ mời cậu uống loại rượu ngon nhất, ăn món ăn ngon nhất thế gian.” Hante hứa hẹn với thanh niên, “Chỉ có như vậy, mới biểu đạt được lòng cảm kích của tôi.”
“Được, tôi nhận lấy lời hứa của anh.” Steven cười nói, nếu lời hứa của đối phương chính là đồng vàng, cậu sẽ vui lòng tin tưởng.
“Bây giờ……” Hante nhìn về phía quán rượu hỗn độn, gã lảo đảo vượt qua vài con ma men và mảnh vỡ đầy đất, nhặt lên sừng thú bị chém thành hai nửa.
Vốn dĩ nó còn dài hơn thanh kiếm trên eo, giờ thì chỉ ngắn bằng một con dao bình thường, hoàn toàn mất đi cảm giác thần thánh của thú một sừng.
Tuy rằng bản thân nó vốn không phải sừng của thú một sừng, Steven dựa vào cây cột nhìn thoáng qua, cậu ngửi ngửi vị rượu dính trên áo choàng, cau mày kiềm nén ý định lập tức cởi nó ra.
“Sidr, tôi nghĩ anh nên cho tôi một lời giải thích.” Hante cầm sừng thú đứt gãy nhìn về một người lính đánh thuê đang say đỏ mặt, phẫn nộ nói.
Gã tức giận, sừng của thú một sừng không có khả năng yếu ớt hơn đao kiếm, mà gã đã tin một kẻ lừa đảo, suýt nữa phải trả giá bằng tính mạng.
Sidr cũng hơi kinh ngạc, người xung quanh đang đứng cạnh hắn một là tránh ra xa, hai là dời mắt đi chỗ khác, có người còn sung sướng khi người gặp họa, nhìn về người đàn ông lúc nãy còn đắc ý dào dạt kia.
“Nếu ngươi không giải thích được, ta sẽ đưa ngươi lên toà án, kẻ lừa đảo sẽ bị tống vào nhà giam!” Hante phẫn nộ nói to.
“Không, đừng……” Sidr thở một hơi, lại không lui về phía sau, mà mỉm cười bước tới, “Hante thân ái, sao tôi có thể lừa ngài được? Hơn nữa nếu tôi nói dối, vĩ đại như ngài sao có thể không phân biệt được?”
Hante dừng bước tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, trên thực tế gã đã cố gắng phân biệt, căn sừng này không có dấu vết ghép nối, hơn nữa nơi chặt đứt lộ ra bên trong cũng là xương cốt, vân tay bên ngoài không giống như được điêu khắc lên: “Vậy tại sao nó lại đứt gãy?”
“Bởi vì nó cũng giống như kiếm, tuy rằng sắc bén, nhưng rất dễ gãy.” Sidr đi tới canh gã, ánh mắt chân thành nói, “Hơn nữa nó được gỡ xuống từ đầu của thú một sừng, có lẽ bởi vì thú một sừng đã chết nên sừng của nó mất một phần sức mạnh, Hante thân ái, tôi không hề lừa gạt ngài, xin ngài tin tưởng tôi.”
Hắn nói rất chân thành, nói y như thật.
Hante chần chừ cầm cái sừng đứt gãy, gã cũng hy vọng đây là thật, nếu không trận cuồng hoan truyền ra ngoài, gã sẽ trở thành trò cười.
“Steven kiến thức rộng rãi, cậu ấy nhất định biết tính chất đặc biệt này của thú một sừng, không tin ngài hỏi cậu ấy.” Sidr bỗng nhiên nhìn về phía thanh niên tóc đỏ đang đứng xem diễn.
Hante chuyển hướng, Steven không kịp đề phòng nhìn vào cái sừng gãy đôi trên tay gã, nhìn sang ánh mắt khẩn trương cầu cứu của Sidr, khẽ chuyển động con ngươi, cười nói: “Nếu không phải sừng của thú một sừng, vậy cái sừng này từ đâu tới?”
Lúc này Hante tin tưởng cậu tuyệt đối, không chỉ vì cậu cứu mạng gã, càng là vì lúc trước nghe nói Steven giao hảo với rất nhiều quý tộc, thương phẩm cậu mang về luôn rất quý hiếm, ngay cả quý tộc cũng muốn.
Mà căn sừng to như thế này, đúng là chưa từng thấy qua trên bất cứ loài động vậy nào.
Hante cầm cái sừng đứt gãy lên quan sát kỹ lưỡng, nghi ngờ trong lòng dần dần bị lật đổ, cùng lúc đó là cảm giác áy náy dâng lên, gã bước lên ôm Sidr, nói: “Thật sự xin lỗi, bạn của ta, ngươi tặng ta lễ vật trân quý như vậy, ta lại nghi ngờ ngươi, ta xin tạ lỗi và sám hối.”
“Không sao cả, bạn tốt nhất của tôi, ngài cũng gặp phải hiểm cảnh, không ngờ sừng của thú một sừng lại yếu ớt như vậy.” Sidr ôm lây gã, nói lời cảm khái, “Đây cũng lỗi của tôi.”
“Cảm tạ lòng khoan dung của ngài.” Hante và Sidr nhiệt tình ôm nhau, trên mặt tràn đầy áy náy và cảm động, đến tách ra còn vỗ vai Sidr.
“Tôi cũng cảm tạ ngài khoan thứ!” Sidr dũng cảm ôm vai gã, bọn họ chân thành như có thể moi tim ra cho nhau.
Hante không hề khổ sở vì chuyện sừng của thú một sừng nữa, gã nhìn xuống căn sừng trân quý trong tay, đây là căn sừng thần thánh, tuy rằng nó đã gãy, nhưng nó đến từ thú một sừng trong truyền thuyết, nghe nói ngay cả quốc vương cũng không có món đồ trân quý như vậy.
“Steven thân ái, cậu đã cứu mạng ta, ta muốn chuyển tặng cho cậu, xin cậu đừng ghét bỏ nó có tỳ vết.” Hante chân thành tha thiết nói.
Ngón tay đang vuốt ve chuôi kiếm của Steven khựng lại, cậu cố gắng cong khoé môi co quắp của mình, cười nói: “Hante thân ái, sao tôi có thể lấy món đồ trân quý của ngài được? Nó nên thuộc về ngài mới đúng.”
“Ôi không, nó nên thuộc về dũng sĩ, thuộc về người dũng cảm thiện lương.” Hante nói, “Xin cậu hãy nhận nó, bằng không tôi sẽ áy náy vì không thể trả ơn cho cậu.”
Trong mắt gã đều là chân thành, Steven hít sâu một hơi, liếc về phía Sidr đang chột dạ dời mắt, cầm lấy căn sừng đứt gãy: “Thôi được, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”
Cậu không nên chứng minh nó là thật!
“Steven, cảm tạ cậu đã nhận nó.” Hante vui vẻ nói.
“Đừng khách khí.” Steven nghiến răng phun ra một câu, nhịn xuống xúc động muốn bóp nát hai cục sừng vớ vẩn trên tay, bỗng nghe thấy một tiếng cười cực khẽ.
Lỗ tai cậu khẽ nhúc nhích, nhìn về phía cửa sổ, nơi đó không có bất kỳ người hoặc bóng dáng nào.
Ảo giác?
“Ôi trời, Hante, ngươi làm nơi này thành một mớ hỗn độn, ta phải sửa sang lại rất nhiều!” Một âm thanh già truyền tới, mang theo chút tức giận và bực bội.
“Đừng lo lắng, lão Bert, tôi sẽ bồi thường toàn bộ.” Đây là giọng nói tự tin của Hante.
Hứa Nguyện dựa vào bức tường cạnh cửa sổ bên ngoài quán rượu, cẩn thận không để ánh sáng bên dừng trên người hắn, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên trong.
Tiếng ồn ào như đang dọn dẹp đống hỗn độn, nhóm ma men bị kéo dồn vào một chỗ, sức mạnh của đồng vàng đủ khiến những người bạn của Hante tiếp tục tụ tập bên cạnh gã, cho dù trải qua chuyện lúc nãy.
Tiếng người ồn ào, giọng nói của Steven trộn lẫn bên trong lại rất rõ ràng, âm điệu nhẹ nhàng không chút để ý, động tác rút kiếm đánh nhau với những kẻ hành hung lại dứt khoát và xinh đẹp.
Chẳng qua không có được hậu tạ như cậu mong muốn, tâm trạng có lẽ sẽ buồn bực.
Steven đúng thật rất buồn bực, nếu không phải cậu không nhìn thấy vẻ tính toán trong mắt Hante, cậu sẽ chắc chắn mình đang bị trêu đùa.
Nhưng cảm xúc buồn bực này cũng rất ngắn ngủi, chuyện thu dọn đống đổ vỡ trong quán rượu không cần Hante tự mình ra tay, gã chỉ cần ngồi một bên nghỉ ngơi là được.
“Steven, nghe nói thương phẩm lần này cậu đem về rất tốt.” Hante thả lỏng người, nhìn thanh niên ngồi ở một bên.
“Cũng không tệ lắm, nhưng đa số đã có người đặt trước.” Steven bắt chéo hai chân, ánh mắt lại dừng bên cửa sổ.
Cậu vừa đánh giá một vòng, trong phòng ngoài ma men thì chỉ còn ma men, âm thanh kia cũng không giống vang lên từ trong đại sảnh.
“Không phải cậu vừa đi từ bờ biển về sao? Nhanh như vậy đã bán hết rồi?” Hante kinh ngạc.
“Mười ngày đi tới đi lui, anh biết đấy, trên đường có rất nhiều trộm cướp, không thể mang quá nhiều hàng hóa.” Steven khẽ thở dài.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao hương liệu lại quý giá thưa thớt như thế.
“Vậy thương phẩm tiếp theo khi nào mới có?” Hante cũng biết chuyện này, nhưng cũng vì trân quý như vậy mới được các quý tộc theo đuổi.
“Tháng sau.” Steven xoa vai nói, “Kiếm và áo giáp da của tôi đều ở đang sửa chữa, gần đây khó đi ra ngoài.”
Cậu nhắc tới việc này là đau đầu, bởi vì thanh kiếm dùng tạm đêm nay cũng bị sử dụng quá độ, cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nổi giận của Moreton.
“Vậy số thương phẩm còn lại cậu muốn để lại cho ai?” Hante có chút sốt ruột dò hỏi.
Steven nhìn về phía gã, ánh mắt cũng thay đổi: “Một vị thương nhân tên Brande, hôm nay hắn đã đặt hàng trước ở chỗ tôi.”
Thương nhân.
Mắt Hante sáng rực lên, nếu Steven muốn để lại cho quý tộc, gã nhất định không thể trêu vào, nhưng đó chỉ là một vị thương nhân chưa từng nghe tên, vậy thì ai ra giá cao thì người đó mua được.
“Steven thân ai, hắn mua bao nhiêu đồng vàng?” Hante hỏi.
“Mười đồng vàng.” Steven nói.
“Tôi trả mười lăm cái, để hàng lại cho tôi, thế nào?” Hante nóng lòng nói.
Steven ngạc nhiên nhìn gã, sau đó chuyển sang do dự: “Nhưng hắn đã đặt cọc hai đồng vàng, nếu tôi bội ước, phải trả thêm cho hắn hai đồng vàng.”
“Không sao cả, hai đồng vàng bồi thường tôi trả giúp cậu.” Hante không muốn chờ tới tháng sau, gã có tiền, phải hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.
Steven nhếch đuôi lông mày, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nói: “Thôi được, bạn tốt của tôi, tôi sẽ vì anh phá lệ một lần.”
“Tốt quá, Steven, cậu đúng là bạn tốt nhất của tôi.” Hante rất cao hứng.
Steven rũ mắt lấy từ trong túi ra một hộp gỗ và một bình gốm nhỏ, ngón tay chạm tới một hộp gỗ nhỏ tinh xảo trong túi thì dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng rút ngón tay ra, siết miệng túi lại, đẩy hộp gỗ và bình gốm qua, nói: “Chính là cái này.”
Hante gấp không chờ nổi lấy qua, mở nắp hộp gỗ thấy một ô hương liệu còn sót lại, gã ngửi một chút rồi nói: “Đúng là không tệ.”
Bằng không cũng sẽ không bán sạch chỉ còn lại một ô.
“Đây là hàng thượng phẩm, đừng dùng quá nhanh.” Steven chống cằm cười nói.
“Đương nhiên, nó còn đắt hơn cả hoàng kim.” Hante nhìn thêm mấy lần mới đóng nắp lại, mở bình gốm nhỏ xinh thì phát hiện bên trong có một ít kết tinh màu nâu nhạt, nhìn rất giống mật ong, ngửi có mùi ngọt, “Đây là cái gì?”
“Đường mía.” Steven đắc ý trả lời.
Cũng trong dự đoán thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của Hante, người đàn ông cao lớn nâng bình gốm nhỏ giữa hai tay như ôm báu vật, vui sướng nhìn tinh thể màu nâu bên trong: “Thượng đế ơi, đây là đường mía mà ngay cả quốc vương cũng hiếm khi ăn được sao?!”
“Thân ái, nhỏ giọng một chút, anh muốn đánh thức những con ma men đó sao?” Steven nhắc nhở.
“A, tôi chỉ quá kích động.” Hante nhìn bình đường mía nhỏ xinh, miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Đây là thứ còn quý hơn cả mật ong, nó quý ở chỗ dù có đồng vàng cũng không mua được, cho dù là quốc vương, cũng chỉ có thể mong đợi hàng từ hải ngoại có thể mang về.
Quả nhiên Steven được các quý tộc yêu thích không phải không có nguyên nhân, mười mấy đồng vàng của hắn tuyệt đối có giá trị.
“Bạn thân ái, cảm ơn cậu đã mang đến cho tôi thương phẩm trân quý như vậy.” Hante lấy đồng vàng trong túi ra, đếm đủ rồi đẩy qua, “Lần sau nếu còn hàng thế này, nhờ cậu để lại một phần cho tôi.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Steven nắm những đồng vàng trong lòng bàn tay, sau đó cất vào túi tiền, “Anh chính là bạn tốt nhất của tôi.”
Trước mắt mà nói thì đúng thế.
“Cảm ơn cậu, bạn của tôi.” Hante cẩn thận cất giữ hai thương phẩm, cũng bỏ một khối đường mía vào trong miệng, vị ngọt lành khác với mật ong làm giảm bớt khủng hoảng đêm nay, cho gã biết có được tiền tài là chuyện tốt đẹp như thế nào.
“Đã thanh toán xong, tôi về trước nghỉ ngơi.” Steven đứng dậy, vẫn mang theo cái sừng bị đứt gãy kia.
“Cậu không ở lại đây sao?” Hante lấy lại tinh thần từ trong hương vị ngọt ngào.
“Không cần, cảm ơn ý tốt của anh.” Steven cười, phất tay nói, “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Hante cảm thấy mình càng say hơn lúc nãy, men rượu làm tay chân gã mềm nhũn không muốn nhúc nhích.
Steven đi về phía cửa, lúc đi ngang qua thấy Sidr gục trên ghế ngủ say sưa, khi ra ngoài thì trên tay có thêm một túi tiền.
Muốn cậu giúp đỡ, dĩ nhiên giá cả do cậu quyết định.
Quán rượu đèn đuốc sáng trưng, tuy rằng không ầm ĩ, nhưng luôn có cảm giác u buồn, sau khi bước ra ngoài cửa, gió đêm luồng qua sợi tóc, mang đến hơi lạnh mát mẻ.
Túi tiền treo bên hông, khoé mắt liếc tới bóng người dưới trăng loé lên cuối con hẻm.
Có người!
Steven nhìn thoáng qua cửa sổ, nắm chuôi kiếm thả nhẹ bước chân đi vào một ngõ nhỏ liên thông.
Thành Tanzan ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, cũng lag thời điểm mà đội tuần tra khá bận rộn, Steven vốn không nên đuổi theo bóng người kia, nhưng đêm nay cậu luôn cảm thấy mình lộ diện dưới ánh mắt của người nào đó, tuy rằng chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cảm giác bị theo dõi cũng không tốt đẹp gì.
Cho dù không bắt được, ít nhất cũng phải biết rõ là người nào.
Ánh trăng không quá sáng, nhưng Steven lại bước đi không chút chần chừ, mỗi con hẻm mỗi đường tắt của thành phố này mỗi đều nằm trong đầu cậu.
Đi tới vị trí dễ ẩn nấp nhất, cậu rút kiếm ra, nhưng khi cậu chỉa kiếm vào thì chỉ có mặt tường trống rỗng.
“Không có ai?” Steven hơi cụp mắt, thu hồi kiếm nhìn về phía lối thoát, đi ra khỏi ngõ tắt, khẽ nói, “Có lẽ là ảo giác.”
Bóng của thanh niên kéo dài trên nền đất, sau đó biến mất ở cuối đường.
Hứa Nguyện đứng ngay lối vào đầu hẻm cười khẽ một tiếng, lại không bước ra ngoài, chỉ lẳng lặng nhìn lữ quán được ánh trăng dịu dàng bao phủ, yên lặng chờ đợi.
Kỳ thật đêm nay hắn không ngờ sẽ gặp được Steven, trực giác của cậu cao hơn tất cả mọi người trong lữ quán.
Bóng đêm yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có tiếng gió thổi đá vụn vang lên, dường như không có ai đi ngang qua.
Nhưng sau mười lăm phút, một tiếng bước chân cực khẽ truyền đến từ một ngõ nhỏ khác, thanh niên xuất hiện trên đường, lưỡi kiếm tra vào vỏ, cũng xoay người theo gió đêm đi xa.
Hứa Nguyện ngoái đầu nhìn thân ảnh kia biến mất, rời khỏi mặt tường đang dựa lưng, đi về lữ quán mình tạm trú.
Lúc hắn rời khỏi không người phát hiện, khi về cũng nhẹ nhàng xuyên qua đám đông ầm ĩ ở lầu một lên lầu.
Đời sống về đêm bắt đầu, cho dù trên lầu hai cũng khá ồn ào, nhưng khi đóng cửa lại, tất cả âm thanh đều bị ngăn ngoài cửa.
Áo choàng và mũ treo lên móc, meo meo nằm ườn trên ghế mềm, lúc hắn đi nằm kiểu gì thì lúc hắn về vẫn nằm kiểu đó, ngay cả lật người cũng không có.
Hứa Nguyện rửa tay, kéo vang lục lạc, sau một lúc mới nghe tiếng gõ cửa, Hứa Nguyện mở cửa đưa mâm ra, thấy vẻ mặt và giọng nói của Daisy đều lộ rõ mệt mỏi: “Brande tiên sinh, đã khiến ngài đợi lâu.”
“Vất vả.” Hứa Nguyện nói.
Daisy nhận khay cười nói: “Không có gì, hy vọng ngài có một giấc ngủ ngon.”
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện gật đầu.
Daisy nghe vậy thì thở ra một hơi, bưng khay xoay người đi.
Cánh cửa sau lưng nàng đóng lại, người đàn ông đó không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn giữ nàng lại.
Daisy nhẹ mím môi, bưng khay xuống lầu.
Đi ra ngoài một chuyến, trời đêm càng về khuya, Hứa Nguyện kéo bức màn lớn ra, mở dây lưng lên giường.
Chăn đệm mềm mại làm cho thân thể thả lỏng, chỉ là suy nghĩ của hắn vẫn khó tránh khỏi tới tin tức thu được lúc nãy, tỷ như…… đường mía.
Môi trường khí hậu ở đây rất khó gieo trồng cây mía, bởi vậy đường mía cực kỳ hiếm hoi, mà gia vị khan hiếm làm rất nhiều người cực kỳ thích đồ ngọt.
Trừ đường mía, kỳ thật còn có những loại đường khác có thể thay thế.
Nhưng muốn đả thông những khớp xương trong đó, có lẽ hắn cần Steven hỗ trợ.
……
Cầu thang lên gác mái vang lên tiếng động nhỏ, trong không gian thấp bé này lại không có vẻ chói tai, bởi vì cho dù người ngủ say trở mình cũng làm giường gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt, huống chi trong đó còn trộn lẫn tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non hoặc vui đùa cười giỡn.
Bóng người thon dài mở cửa phòng gác mái, lộ ra căn phòng bên trong không tính quá thấp bé.
Tuy rằng không gian hơi nhỏ hẹp, chỉ một chiếc giường, hai cái rương gỗ chồng chất lên nhau, bên cạnh đặt một cái ghế dựa được chạm trổ hơi thô ráp, trong một góc có một đôi ủng ngắn, trên tường treo một ít công cụ giáp da, đủ để lấp đầy căn phòng.
Nhưng làm người thoải mái nhất là đồ vật ở đây sắp xếp rất chỉnh tề, cho dù là gra giường bị giặt phai màu cũng không một nếp gấp.
Steven cởi áo khoác treo lên móc trên tường, cậu ngửi ngửi mùi trên người, xác định bên trong không còn mùi rượu mới mở ấm sành trong góc, rửa sơ qua bụi đất rồi nằm lên lên giường gỗ còn tính khá lớn.
Phối kiếm dựng dưới cửa sổ, cậu gỡ túi tiền nặng trĩu bên hông xuống, đếm đồng vàng trong đó, khóe môi lộ vẻ vừa lòng.
Tuy rằng sắp phải lấy một phần để mua sắm hàng hóa, nhưng ít nhất kiếm thêm rất nhiều so với lần trước.
Cậu khóa lại miệng túi rồi nhét dưới gối, lúc trở người thì bị vật cứng bên cấn một chút.
Steven hít nhẹ một tiếng, nâng eo lấy vật cứng ra khỏi túi.
Đó là một hộp gỗ nhỏ chạm khắc tinh xảo, nhỏ gọn lộng lẫy, hoa văn phía trên rất tinh tế, ngay cả bản thân nó cũng giống một đồ mỹ nghệ.
Mật hoa hồng được chắn ở bên trong rất kín, nhưng vẫn để lậu một mùi hương ngọt ngào.
Steven xoay xoay hộp gỗ nhỏ trên tay, không hiểu sao lúc ấy mình không lấy nó ra để bán đi, nếu có cái này, cậu có thể chào giá Hante nhiều hơn một đồng vàng.
Là bởi vì đây là khiểm lễ mà người khác đưa cho cậu sao?
Cậu không phải kiểu người sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc mình kiếm tiền, hay vì người kia rất chân thành?
Còn nữa, người kia rốt cuộc có phải con người hay không cậu vẫn chưa thăm dò, dấu răng trên cánh ngỗng không phải giả, đó là dấu răng động vật, nhưng khá nhỏ, có chút giống vết cắn của mèo.
Đôi mắt người kia rất dịu dàng, nhưng con ngươi kim sắc kỳ thật rất giống mắt thú, chỉ là đồng tử của hắn không phải dựng đứng.
Steven xoay người, thổi tắt ánh nến duy nhất trong phòng, nhìn ánh trăng chiếu vào mà suy nghĩ sâu xa.
Nhưng nếu Brande không phải người, vậy hắn là cái gì? Không thể là mèo yêu được? Nhưng nếu hắn đúng là mèo, hàm răng hắn lại giống con người, răng nanh cũng không nhọn, chẳng lẽ giống Dracula có thể tự động co rút lại sao?
Nếu hắn là quái vật, làm thế nào lại hiểu biết con người rõ ràng như vậy?
Hay sự thật chỉ là lúc cậu không để ý đã có một con mèo nhảy lên bàn bọn họ, gặm một cái cánh ngỗng…… Nhưng sao nó không có ngậm đi mà ăn luôn ở đó?
Steven không nghĩ ra, cậu siết hộp mật ong nho nhỏ nghĩ đến Brande, người kia thật sự rất kỳ quái, một người xuất thân từ đạo tặc như cậu mà lại giúp hắn lấy về túi tiền, lại không bán luôn hộp mật ong quý này để kiếm tiền, không lẽ cậu cũng bị hắn cảm nhiễm biến thành một người tốt?
“Eo, ghê quá!” Steven ngồi dậy vuốt vuốt lông tơ dựng đứng trên cánh tay, đặt hộp mật ong cạnh bên giá cắm nến, xoay người xích ra xa nằm xuống.
Hai chữ người tốt chẳng liên quan gì đến cậu.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, Brande có phải quái vật hay không cũng không ảnh hưởng đến việc cậu kiếm tiền, đồng vàng mới là thứ cậu nên để ý nhất.
……
Mặt trời từ từ dâng lên trong tiếng gà gáy vang khu phố, cho dù ở trong thành thị, cũng không ngăn được từng tiếng gà gáy ầm ĩ liên tiếp vang lên.
Hứa Nguyện rời giường rửa mặt, suy nghĩ công việc phải làm hôm nay, lúc kéo chuông gọi bữa sáng thì thấy cục bông trắng đang ôm gối khẽ nhúc nhích.
Meo meo nhổm dậy, lười biếng vươn chân duỗi eo, theo thói quen liếm móng rửa mặt, sau đó giương cặp mắt nhập nhèm vì say rượu còn buồn ngủ: [Ký chủ, buổi sáng tốt lành.]
[Buổi sáng tốt lành, muốn ăn bánh mì không?] Hứa Nguyện xé một mẩu bánh mì đưa ra.
[Ăn! Cảm ơn ký chủ!] Meo meo nghe có đồ ăn thì tỉnh táo, cơ thể mềm dẻo nhảy lên bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.
Làm hệ thống cũng có chỗ tốt, meo meo ăn miêu lương cũng ngon mà ăn đồ ăn của con người cũng ngon.
Hứa Nguyện nhìn mèo trắng đang cúi đầu, đổ một ly sữa bò đặt bên cạnh nó, sau đó bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
Hắn ăn cái gì cũng luôn không nhanh không chậm, nên khi hắn mới ăn được một nửa, meo meo đã đem uống sạch sữa bò trong ly.
[Uống nữa không?] Hứa Nguyện cười hỏi.
[No rồi.] Meo meo liếm mép sửa sang lại lông tơ.
Tuy rằng bánh mì cũng không tệ, nhưng vẫn khác so với thịt, hoàn toàn có thể đè xuống ham muốn ăn uống của meo meo.
Rượu tối qua uống thật ngon, meo meo ngừng liếm móng vuốt, ngẩng đầu nhìn trước ký chủ hỏi: [Ký chủ tối hôm qua đi ra ngoài sao?]
[Ừ, đi xác nhận hộp mồi lửa đang trong tay ai.] Hứa Nguyện mỉm cười.
Cho dù có đội tuần tra và hắn gia nhập thì hướng đi của thế giới cũng chưa chắc giống với nguyên bản, mà hắn phải xác nhận hộp mồi lửa ở trong tay ai, hoặc là trực tiếp lấy đi.
[Không mang theo tui sao, không gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ?!] Meo meo khiếp sợ.
Lỡ bị lạc đường, bị ăn trộm theo dõi, nghe không rõ người khác nhỏ giọng nói chuyện gì, cuốn vào tranh chấp……
[Không có.] Hứa Nguyện cười nói.
Meo meo tự bế, tuy rằng nó đã sớm ý thức được mình là một hệ thống vô dụng nhưng lỡ như…… Được rồi, trong từ điển của ký chủ không có lỡ như.
Tục ngữ nói vấp ngã ở đâu thì cứ nằm yên ở đó.
Hứa Nguyện ăn xong bữa sáng đứng dậy, mặc lại quần áo, treo kiếm lên eo rồi nhìn về phía meo meo đang chìm vào suy tư, hỏi: [Hôm nay có muốn ra ngoài với tôi không?]
[Muốn!] Meo meo đứng dậy, nháy mắt treo lên bả vai hắn.
Tuy rằng nó muốn nằm yên một chỗ, nhưng mỗi ngày đi theo ký chủ đều là một ngày thú vị, bằng không nó trực tiếp tiến vào không gian hệ thống là được.
Hứa Nguyện mang theo nó ra ngoài phòng, trời tờ mờ sáng, quán rượu vẫn chưa có khách, chỉ có không ít người bận rộn chuẩn bị đồ vật phải dùng trong một ngày.
Sương mù lượn lờ trên đường vẫn chưa tan, mang theo hơi lạnh còn sót lại của buổi đêm, ướt át như thấm vào tận xương tủy, Hứa Nguyện né tránh đám người đang dọn hàng hóa vào, ra cửa đè thấp vành mũ, lại nghe tiếng kêu trong góc tường truyền đến: “Khách nhân tôn quý.”
Xưng hô kiểu này nghe riết quen, Hứa Nguyện theo bản năng lia mắt qua, thấy được người đang co mình trong góc tường thì ánh mắt khẽ nhúc nhích, đi qua: “Fabian tiên sinh, ngài đến đây khi nào??”
Người đàn ông trung niên vẫn mặc bộ trường bào hôm qua, bên người mang theo bộ sách dày nặng, không biết đã đợi bao lâu, trên quần áo có vết nước rất to, ngay cả sợi tóc và chòm râu được tu bổ chỉnh tề cũng ướt dầm dề, có chút hỗn độn.
“Khách nhân tôn quý……” Fabian thấy hắn ngồi xổm xuống thì cả người cứng đờ, nhưng lời nói ra lại bị nghẹn lại bởi giọng điệu ôn hòa dịu dàng của thanh niên.
Hắn nói: “Gọi tôi Brande là được.”
Lời nói và đôi mắt ấm áp như gió xuân, làm Fabian cảm thấy tay chân cứng đờ của mình cũng ấm lại.
“Brande tiên sinh, tôi đã đợi ở đây từ sớm, chỉ sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi, cũng sợ ngài sẽ ra cửa sớm.” Ông đợi ở đây rất lâu, nhưng Fabian không hối hận quyết định của mình, bởi vì chàng trai trẻ trước mặt dậy rất sớm, cơ hội này rất khó có được, nếu không nắm chắc, quãng đời còn lại của ông sẽ vượt qua trong hối hận.
Hứa Nguyện nhìn vẻ chân thành và mệt mỏi trong mắt ông, đứng dậy đỡ ông lên, nói: “Vậy chúng ta bàn chuyện thù lao đi.”
Lòng bàn tay hắn nóng hổi, cho dù cách lớp áo ngoài cũng có thể cảm nhận được, Fabian khẽ giật mình, theo bản năng rút cánh tay ra: “Brande tiên sinh, ngài không cần làm như vậy, tôi có thể tự đứng lên.”
“Được.” Hứa Nguyện nhìn ông kinh sợ thì không miễn cưỡng, chỉ chờ Fabian từ từ đứng dậy nói, “Đi theo tôi.”
“Vâng.” Fabian hoạt động khớp xương hơi cứng đờ đi theo, cố gắng nhịn cảm giác tứ chi tê rần chết lặng, nhưng ngẩng đầu thì phát hiện đối phương đi rất chậm, giống như đang đợi ông.
Hắn nhất định sẽ là một vị chủ nhân lương thiện, cho dù hắn trả thù lao không cao, ông cũng nguyện ý làm việc cho hắn.
Thẳng đến khi Fabian có thể đi lại bình thường, Hứa Nguyện mới dắt ông vào lữ quán, mượn một cái bàn ở đại sảnh: “Một phần bánh mì, đậu nành và một ly sữa bò nóng.”
“Vâng thưa ngài.” Nữ lang phục vụ xoay người rời đi.
“Ngài mong muốn thù lao bao nhiêu?” Hứa Nguyện nhìn người đối diện hơi co quắp đánh giá xung quanh.
Fabian cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, làm quần áo của mình hạn chế đụng vào bàn ghế nơi này, vẻ mặt cũng rối rắm do dự: “Một tháng 300 đồng.”
Đây là thu nhập một tháng của một người ghi chép tự do, chỉ là thu nhập của bọn họ cũng không ổn định, một khi có công việc ổn định, cuộc sống của ông có lẽ sẽ tốt hơn.
“Fabian tiên sinh, công việc cần làm ở chỗ tôi rất nhiều.” Hứa Nguyện nhìn người đang do dự trước mặt, cười nói, “Ngài có thể tự tin hơn một chút.”
Fabian sửng sốt, ông khó mà nói chuyện tự tin hơn được, bởi vì cho dù đối phương nói phải làm rất nhiều chuyện, nhưng trên thực tế ông chỉ biết dùng bút để viết ra những chuyện không được yêu thích lắm mà thôi: “Nhưng ngài cũng không hứng thú với sách của tôi mà.”
“Không, kỳ thật tôi rất hứng thú với nó, chỉ là tạm thời không dùng đến.” Hứa Nguyện nhìn thẳng vào ông.
“Vậy tôi có thể giúp ngài những chuyện gì?” Fabian hơi cúi người hỏi.
“Rất nhiều, tỷ như năng lực hội họa của ngài, hoặc là sự hiểu biết về thành phố này, rất nhiều chuyện.” Hứa Nguyện cười nói, “Đây đều là năng lực tôi rất cần.”
Fabian nhớ tới những lời bàn tán chuyện hắn là người xứ khác, mà Brande tiên sinh có vẻ không kiêng dè vấn đề này: “Vậy mỗi tháng một đồng bạc.”
“Thưa ngài, Brande tiên sinh, bữa sáng của ngài.” Yêu cầu của ông chưa được đáp lại, vì nữ lang đã đem bữa sáng nóng hầm hập lên.
Mùi thơm của bánh mì và sữa bò quyện vào nhau, không cần nhấm nháp cũng biết nó sẽ làm cơ thể lạnh băng ấm áp lại, Fabian mím môi, đè xuống cảm giác đói khát, ông cũng không có đủ tiền để gọi một phần đồ ăn trong lữ quán sang trọng này.
“Tôi đã ăn rồi, đây là bữa sáng của Fabian tiên sinh.” Vẻ mặt người đàn ông vẫn ôn hòa như thường lệ.
Thấy hắn đơn giản chỉ là nhắc nhở, làm nữ lang đang định đặt mâm thức ăn trước mặt hắn sửng sốt trong giây lát, sau đó mỉm cười bê đến trước mặt Fabian, nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Fabian ngồi bó tay bó chân, nữ lang bày những đĩa thức ăn lên bàn rồi nói chúc ngon miệng, Fabian mới ngại ngùng nói một câu cảm ơn.
Nữ lang rời đi, Hứa Nguyện nhìn người đối diện không nhúc nhích thì cười nói: “Chỉ là bữa sáng đơn giản, đừng ghét bỏ.”
“Đương nhiên không.” Fabian thở nhẹ một hơi, cầm lấy bánh mì mềm mại đưa vào miệng.
Vị lúa mì làm cảm giác đói khát bùng nổ hơn mấy lần, bánh mì, đậu nành, cho dù có chút nghẹn, nhưng đã có sữa bò nhuận họng.
Fabian ăn sạch sẽ đồ ăn, chờ đến khi dừng lại thì phát hiện trên người đã đổ mồ hôi, cũng phát hiện cố chủ tương lai đã im lặng không nói chuyện một lúc lâu.
Ông ngước lên thì thấy đối phương cũng không phải đang nhìn ông, mà không biết khi nào lấy giấy bút ra, biết từng dòng chữ uyển chuyển như một tác phẩm nghệ thuật.
Fabian nhìn qua, đối phương cũng nâng mắt lên: “Chờ một lát.”
“Vâng.” Fabian gật đầu đáp.
Nữ lang đã đến thu dọn ly đĩa, Fabian nhìn đối phương không ngừng di chuyển bút lông chim, yên lặng suy nghĩ những chuyện mình có thể giúp đỡ, cùng với lời chửi bới mà những người đó nói với ông.
Bọn họ không thể không thừa nhận người thanh niên trước mặt có vẻ ngoài xuất sắc, cũng dùng vẻ ngoài để chửi bới hắn, bọn họ biết hắn đã từng vào quán rượu Benson, cũng ngủ một đêm trên gác mái, đã cho rằng hắn nhất định là một kẻ lừa đảo bần cùng.
Ông cũng từng nghi ngờ đối phương đang lừa ông, nhưng những chữ viết xinh đẹp và lời nói ôn hòa lại chứng minh với ông, người trẻ tuổi này tuyệt đối không giống những người đó suy đoán.
“Đây là những chuyện phải làm, cùng với tiền thù lao tương ứng, nếu ngài cảm thấy không có vấn đề, có thể ký tên mình vào góc phải bên dưới.” Hứa Nguyện dừng bút trước ánh mắt mịt mờ đánh giá của người đối diện, sau đó đẩy hợp đồng vừa ra lò qua.
“A, vâng.” Fabian hơi khẩn trương vì bị phát hiện nhìn lén, cầm tấm da dê trước mặt lên, chữ viết phía trên xinh đẹp chỉnh tề như ông nghĩ, làm người đọc cảm thấy rất thư thái, tuy rằng có vài chữ ông không biết, nhưng là vẫn hiểu được đại ý.
Đúng như chủ nhân tương lai của ông nói, ông cần phải cung cấp và sửa sang tư liệu, tranh vẽ và những tin tức xảy ra trong thành phố này, mỗi tháng sẽ cung cấp cho ông hai đồng bạc, sau khi thử việc ba tháng, mỗi tháng sẽ tăng lên ba đồng bạc, thậm chí không đến một năm, ông có thể tích cóp đủ một đồng vàng, đây là chuyện trước giờ ông nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cực kỳ khiến người khác động lòng, hoàn toàn không có lý do từ chối.
Fabian lấy bút, kìm nén hô hấp dồn dập kí tên mình lên da dê, sau đó đưa cho đối phương: “Tôi kí xong rồi, Brande tiên sinh.”
“Vậy chúng ta xuất phát thôi.” Hứa Nguyện nhìn thoáng chỗ kí tên, cuốn da dê lại bỏ vào túi, đứng lên nói.
“Vâng, chủ nhân.” Fabian đứng dậy, lập tức thay đổi xưng hô.
Hứa Nguyện nghĩ đến xưng hô của người trong thời đại này, cũng không sửa lại.
Fabian không hỏi, chỉ đuổi kịp, cũng đối với chuyện này rút ra một ít suy đoán và tác phong cần có, thẳng đến khi bọn họ ngừng trước một tiệm quần áo.
“Chủ nhân, ngài muốn mua quần áo sao?” Fabian bước lên mở cửa, thuận miệng hỏi.
“Ừ, tôi nghĩ ông cần đổi một bộ quần áo tiện hành động hơn.” Hứa Nguyện cười nói.
Fabian sững sờ tại chỗ, nhìn vào trong tiệm nói: “Nhưng nơi này vải rất quý.”
Chất vải ở đây hoàn toàn không phải vải đay, là nếu là trước kia ông tuyệt đối không dám nhìn nhiều.
“Tin tôi đi, ông cần chúng nó.” Hứa Nguyện nói.
Fabian không hiểu, nhưng chủ nhân yêu cầu thì ông sẽ tiếp thu: “Vâng.”
Hứa Nguyện vẫn muốn một bộ trường bảo, chỉ là cổ tay áo thu gọn lại, đai lưng cũng là chất da, cảm xúc mềm mại khác xa vải đay làm Fabian không quen, nhưng quả thật thoải mái và tiện lợi hơn trước rất nhiều.
“Thành Tanzan nơi nào bán giấy bút?” Hứa Nguyện nhìn người đàn ông vừa bước ra cửa hàng quần áo, cả người đều thu nhỏ một vòng.
“Xin theo tôi.” Fabian ôm sách đi trước dẫn đường, “Ngài muốn mua loại giấy bút thế nào?”
“Da dê và giấy cói đều cần.” Hứa Nguyện nói.
“Kamen là cửa hàng bán giấy tốt nhất thành Tanzan.” Fabian cẩn trọng trả lời.
Có ông dẫn đường, Hứa Nguyện mua được những đồ vật mình cần, hơn nữa không cần hắn hạ giá, khả năng chặt chém của Fabian trong lĩnh vực giấy bút không người địch lại.
Mua xong giấy bút, Hứa Nguyện đi vào cửa Hành hội khi mặt trời vẫn chưa quá gay gắt, cho dù mới buổi sáng thì ở đây đã có rất nhiều người tới lui.
Chỉ có một mình Hứa Nguyện đã đủ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, hơn nữa còn mang theo Fabian thay đổi rực rỡ, đủ khiến cho rất nhiều người nhìn theo bọn họ đi vào tòa kiến trúc.
“Ôi trời, hình như đó là Fabian!”
“Ông ta vẫn chọn đi theo Brande làm việc sao.”
“Y phục trên người ông ta hình như là tơ lụa, nhìn rất giống chất liệu trên người Newman tiên sinh.”
“Brande tiên sinh thật sự là kẻ lừa đảo sao?”
“Ai biết được, chúng ta chỉ biết hắn là người xứ khác.” Có người nhún vai, trong mắt lại không che được hâm mộ, bởi vì cho dù là quý tộc, cũng sẽ không để người hầu mặc quần áo vừa nhìn đã biết là cực đắt.
Fabian thật sự đã gặp vận may.
“Có lẽ một ngày nào đó ông ta sẽ bị lừa trắng tay.” Thợ đóng giày hừ lạnh một tiếng, nhưng lúc này không có người nào để ý hắn.
“Brande tiên sinh, ngài đã đến.” Newman nhìn thấy hắn thì nhiệt tình tiếp đón, mặc kệ ai đồn ai là kẻ lừa đảo, hắn ta chỉ để ý một quả đồng bạc hàng thật giá thật được boa hôm qua, “Những người hẹn sẵn hôm qua đang đợi ngài, xin mời theo tôi.”
“Được.” Hứa Nguyện lên tiếng, đi theo hắn ta lên lầu.
……
“Xin lỗi, Steven, hôm nay Brande tiên sinh ra cửa rất sớm.” Daisy hơi xin lỗi nhìn cậu.
“Xem ra tiến độ của hắn không tệ.” Steven nói thầm một câu.
“Cậu nói cái gì?” Daisy không nghe rõ.
“Không có gì, chỉ cần lúc hắn về nói cho hắn hôm nay tôi tới là được.” Steven đỡ chuôi kiếm cười nói, “Làm phiền.”
“Không phiền.” Daisy cười rất dịu dàng, “Hắn là một vị khách rất dễ nói chuyện.”
Steven đỡ chuôi kiếm chợt khựng lại, khóe môi mím nhẹ, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, xoay người đi ra cửa: “Hẹn gặp lại.”
Cậu có trực giác động lòng với tên kia cũng không phải chuyện tốt, nhưng Daisy đã làm việc ở đây rất lâu, nàng hẳn phải biết rõ chuyện này hơn cậu, không cần cậu nhắc nhở!
*****
Editor: (⌐■-■)
- Steven lúc đầu: Đừng động lòng với Brande, không tốt lành gì đâu.
- Steven lúc sau: Vì yêu nên cứ đâm đầu.
Mà lời nói của gã rất có giá trị, bởi vì gần đây đội tuần tra cũng khá quen thuộc với gã.
“Bắt mấy người này lại.” Người dẫn đầu ra lệnh, mấy đội viên lập tức trói xiềng xích lên những kẻ hành hung, lại phát hiện trên người bọn họ có rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Mà đối lập với bọn họ, trên người thanh niên tóc đỏ ngoài vết rượu không cẩn thận bị lây dính, một vết thương cũng không có.
Có lẽ Hante nên cảm thấy may mắn Steven không nằm trong nhóm người cướp của, đội tuần tra không nhịn được suy nghĩ, cũng khó trách đội trưởng Ed chán ghét cậu ta, một dân thường lại có kiếm thuật xuất sắc như vậy.
“Cảm ơn mọi người kịp thời tới cứu tôi.” Mặt Hante tuy còn đỏ vì men rượu, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, liên tục nói lời cảm, thậm chí lấy đồng vàng nhét qua.
Cho dù là đội tuần tra cũng không thể cự tuyệt đồ vậy lấp lánh ánh kim này, hài lòng mang theo nhóm người hành hung rời đi.
“Còn có, cảm ơn cậu, Steven, cậu đã cứu mạng tôi, cậu là bạn tốt nhất của Hante này!” Hante tiễn đội tuần tra đi, xoay người nhìn thanh niên đứng một bên, nhiệt tình ôm lấy.
Tuy rằng sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng đến trước cửa chết một lần, cảm giác nghĩ mà sợ và an toàn từ người đã cứu mạng mang đến không gì sánh kịp.
Người đàn ông mang theo mùi rượu nồng nặc vây quanh mình, Steven nhịn xuống ý định đẩy gã ra, vỗ vai Hante nói: “Dĩ nhiên rồi, Hante, anh cũng là bạn tốt nhất của tôi.”
“Steven thân ái, tôi sẽ mời cậu uống loại rượu ngon nhất, ăn món ăn ngon nhất thế gian.” Hante hứa hẹn với thanh niên, “Chỉ có như vậy, mới biểu đạt được lòng cảm kích của tôi.”
“Được, tôi nhận lấy lời hứa của anh.” Steven cười nói, nếu lời hứa của đối phương chính là đồng vàng, cậu sẽ vui lòng tin tưởng.
“Bây giờ……” Hante nhìn về phía quán rượu hỗn độn, gã lảo đảo vượt qua vài con ma men và mảnh vỡ đầy đất, nhặt lên sừng thú bị chém thành hai nửa.
Vốn dĩ nó còn dài hơn thanh kiếm trên eo, giờ thì chỉ ngắn bằng một con dao bình thường, hoàn toàn mất đi cảm giác thần thánh của thú một sừng.
Tuy rằng bản thân nó vốn không phải sừng của thú một sừng, Steven dựa vào cây cột nhìn thoáng qua, cậu ngửi ngửi vị rượu dính trên áo choàng, cau mày kiềm nén ý định lập tức cởi nó ra.
“Sidr, tôi nghĩ anh nên cho tôi một lời giải thích.” Hante cầm sừng thú đứt gãy nhìn về một người lính đánh thuê đang say đỏ mặt, phẫn nộ nói.
Gã tức giận, sừng của thú một sừng không có khả năng yếu ớt hơn đao kiếm, mà gã đã tin một kẻ lừa đảo, suýt nữa phải trả giá bằng tính mạng.
Sidr cũng hơi kinh ngạc, người xung quanh đang đứng cạnh hắn một là tránh ra xa, hai là dời mắt đi chỗ khác, có người còn sung sướng khi người gặp họa, nhìn về người đàn ông lúc nãy còn đắc ý dào dạt kia.
“Nếu ngươi không giải thích được, ta sẽ đưa ngươi lên toà án, kẻ lừa đảo sẽ bị tống vào nhà giam!” Hante phẫn nộ nói to.
“Không, đừng……” Sidr thở một hơi, lại không lui về phía sau, mà mỉm cười bước tới, “Hante thân ái, sao tôi có thể lừa ngài được? Hơn nữa nếu tôi nói dối, vĩ đại như ngài sao có thể không phân biệt được?”
Hante dừng bước tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, trên thực tế gã đã cố gắng phân biệt, căn sừng này không có dấu vết ghép nối, hơn nữa nơi chặt đứt lộ ra bên trong cũng là xương cốt, vân tay bên ngoài không giống như được điêu khắc lên: “Vậy tại sao nó lại đứt gãy?”
“Bởi vì nó cũng giống như kiếm, tuy rằng sắc bén, nhưng rất dễ gãy.” Sidr đi tới canh gã, ánh mắt chân thành nói, “Hơn nữa nó được gỡ xuống từ đầu của thú một sừng, có lẽ bởi vì thú một sừng đã chết nên sừng của nó mất một phần sức mạnh, Hante thân ái, tôi không hề lừa gạt ngài, xin ngài tin tưởng tôi.”
Hắn nói rất chân thành, nói y như thật.
Hante chần chừ cầm cái sừng đứt gãy, gã cũng hy vọng đây là thật, nếu không trận cuồng hoan truyền ra ngoài, gã sẽ trở thành trò cười.
“Steven kiến thức rộng rãi, cậu ấy nhất định biết tính chất đặc biệt này của thú một sừng, không tin ngài hỏi cậu ấy.” Sidr bỗng nhiên nhìn về phía thanh niên tóc đỏ đang đứng xem diễn.
Hante chuyển hướng, Steven không kịp đề phòng nhìn vào cái sừng gãy đôi trên tay gã, nhìn sang ánh mắt khẩn trương cầu cứu của Sidr, khẽ chuyển động con ngươi, cười nói: “Nếu không phải sừng của thú một sừng, vậy cái sừng này từ đâu tới?”
Lúc này Hante tin tưởng cậu tuyệt đối, không chỉ vì cậu cứu mạng gã, càng là vì lúc trước nghe nói Steven giao hảo với rất nhiều quý tộc, thương phẩm cậu mang về luôn rất quý hiếm, ngay cả quý tộc cũng muốn.
Mà căn sừng to như thế này, đúng là chưa từng thấy qua trên bất cứ loài động vậy nào.
Hante cầm cái sừng đứt gãy lên quan sát kỹ lưỡng, nghi ngờ trong lòng dần dần bị lật đổ, cùng lúc đó là cảm giác áy náy dâng lên, gã bước lên ôm Sidr, nói: “Thật sự xin lỗi, bạn của ta, ngươi tặng ta lễ vật trân quý như vậy, ta lại nghi ngờ ngươi, ta xin tạ lỗi và sám hối.”
“Không sao cả, bạn tốt nhất của tôi, ngài cũng gặp phải hiểm cảnh, không ngờ sừng của thú một sừng lại yếu ớt như vậy.” Sidr ôm lây gã, nói lời cảm khái, “Đây cũng lỗi của tôi.”
“Cảm tạ lòng khoan dung của ngài.” Hante và Sidr nhiệt tình ôm nhau, trên mặt tràn đầy áy náy và cảm động, đến tách ra còn vỗ vai Sidr.
“Tôi cũng cảm tạ ngài khoan thứ!” Sidr dũng cảm ôm vai gã, bọn họ chân thành như có thể moi tim ra cho nhau.
Hante không hề khổ sở vì chuyện sừng của thú một sừng nữa, gã nhìn xuống căn sừng trân quý trong tay, đây là căn sừng thần thánh, tuy rằng nó đã gãy, nhưng nó đến từ thú một sừng trong truyền thuyết, nghe nói ngay cả quốc vương cũng không có món đồ trân quý như vậy.
“Steven thân ái, cậu đã cứu mạng ta, ta muốn chuyển tặng cho cậu, xin cậu đừng ghét bỏ nó có tỳ vết.” Hante chân thành tha thiết nói.
Ngón tay đang vuốt ve chuôi kiếm của Steven khựng lại, cậu cố gắng cong khoé môi co quắp của mình, cười nói: “Hante thân ái, sao tôi có thể lấy món đồ trân quý của ngài được? Nó nên thuộc về ngài mới đúng.”
“Ôi không, nó nên thuộc về dũng sĩ, thuộc về người dũng cảm thiện lương.” Hante nói, “Xin cậu hãy nhận nó, bằng không tôi sẽ áy náy vì không thể trả ơn cho cậu.”
Trong mắt gã đều là chân thành, Steven hít sâu một hơi, liếc về phía Sidr đang chột dạ dời mắt, cầm lấy căn sừng đứt gãy: “Thôi được, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”
Cậu không nên chứng minh nó là thật!
“Steven, cảm tạ cậu đã nhận nó.” Hante vui vẻ nói.
“Đừng khách khí.” Steven nghiến răng phun ra một câu, nhịn xuống xúc động muốn bóp nát hai cục sừng vớ vẩn trên tay, bỗng nghe thấy một tiếng cười cực khẽ.
Lỗ tai cậu khẽ nhúc nhích, nhìn về phía cửa sổ, nơi đó không có bất kỳ người hoặc bóng dáng nào.
Ảo giác?
“Ôi trời, Hante, ngươi làm nơi này thành một mớ hỗn độn, ta phải sửa sang lại rất nhiều!” Một âm thanh già truyền tới, mang theo chút tức giận và bực bội.
“Đừng lo lắng, lão Bert, tôi sẽ bồi thường toàn bộ.” Đây là giọng nói tự tin của Hante.
Hứa Nguyện dựa vào bức tường cạnh cửa sổ bên ngoài quán rượu, cẩn thận không để ánh sáng bên dừng trên người hắn, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên trong.
Tiếng ồn ào như đang dọn dẹp đống hỗn độn, nhóm ma men bị kéo dồn vào một chỗ, sức mạnh của đồng vàng đủ khiến những người bạn của Hante tiếp tục tụ tập bên cạnh gã, cho dù trải qua chuyện lúc nãy.
Tiếng người ồn ào, giọng nói của Steven trộn lẫn bên trong lại rất rõ ràng, âm điệu nhẹ nhàng không chút để ý, động tác rút kiếm đánh nhau với những kẻ hành hung lại dứt khoát và xinh đẹp.
Chẳng qua không có được hậu tạ như cậu mong muốn, tâm trạng có lẽ sẽ buồn bực.
Steven đúng thật rất buồn bực, nếu không phải cậu không nhìn thấy vẻ tính toán trong mắt Hante, cậu sẽ chắc chắn mình đang bị trêu đùa.
Nhưng cảm xúc buồn bực này cũng rất ngắn ngủi, chuyện thu dọn đống đổ vỡ trong quán rượu không cần Hante tự mình ra tay, gã chỉ cần ngồi một bên nghỉ ngơi là được.
“Steven, nghe nói thương phẩm lần này cậu đem về rất tốt.” Hante thả lỏng người, nhìn thanh niên ngồi ở một bên.
“Cũng không tệ lắm, nhưng đa số đã có người đặt trước.” Steven bắt chéo hai chân, ánh mắt lại dừng bên cửa sổ.
Cậu vừa đánh giá một vòng, trong phòng ngoài ma men thì chỉ còn ma men, âm thanh kia cũng không giống vang lên từ trong đại sảnh.
“Không phải cậu vừa đi từ bờ biển về sao? Nhanh như vậy đã bán hết rồi?” Hante kinh ngạc.
“Mười ngày đi tới đi lui, anh biết đấy, trên đường có rất nhiều trộm cướp, không thể mang quá nhiều hàng hóa.” Steven khẽ thở dài.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao hương liệu lại quý giá thưa thớt như thế.
“Vậy thương phẩm tiếp theo khi nào mới có?” Hante cũng biết chuyện này, nhưng cũng vì trân quý như vậy mới được các quý tộc theo đuổi.
“Tháng sau.” Steven xoa vai nói, “Kiếm và áo giáp da của tôi đều ở đang sửa chữa, gần đây khó đi ra ngoài.”
Cậu nhắc tới việc này là đau đầu, bởi vì thanh kiếm dùng tạm đêm nay cũng bị sử dụng quá độ, cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nổi giận của Moreton.
“Vậy số thương phẩm còn lại cậu muốn để lại cho ai?” Hante có chút sốt ruột dò hỏi.
Steven nhìn về phía gã, ánh mắt cũng thay đổi: “Một vị thương nhân tên Brande, hôm nay hắn đã đặt hàng trước ở chỗ tôi.”
Thương nhân.
Mắt Hante sáng rực lên, nếu Steven muốn để lại cho quý tộc, gã nhất định không thể trêu vào, nhưng đó chỉ là một vị thương nhân chưa từng nghe tên, vậy thì ai ra giá cao thì người đó mua được.
“Steven thân ai, hắn mua bao nhiêu đồng vàng?” Hante hỏi.
“Mười đồng vàng.” Steven nói.
“Tôi trả mười lăm cái, để hàng lại cho tôi, thế nào?” Hante nóng lòng nói.
Steven ngạc nhiên nhìn gã, sau đó chuyển sang do dự: “Nhưng hắn đã đặt cọc hai đồng vàng, nếu tôi bội ước, phải trả thêm cho hắn hai đồng vàng.”
“Không sao cả, hai đồng vàng bồi thường tôi trả giúp cậu.” Hante không muốn chờ tới tháng sau, gã có tiền, phải hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.
Steven nhếch đuôi lông mày, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nói: “Thôi được, bạn tốt của tôi, tôi sẽ vì anh phá lệ một lần.”
“Tốt quá, Steven, cậu đúng là bạn tốt nhất của tôi.” Hante rất cao hứng.
Steven rũ mắt lấy từ trong túi ra một hộp gỗ và một bình gốm nhỏ, ngón tay chạm tới một hộp gỗ nhỏ tinh xảo trong túi thì dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng rút ngón tay ra, siết miệng túi lại, đẩy hộp gỗ và bình gốm qua, nói: “Chính là cái này.”
Hante gấp không chờ nổi lấy qua, mở nắp hộp gỗ thấy một ô hương liệu còn sót lại, gã ngửi một chút rồi nói: “Đúng là không tệ.”
Bằng không cũng sẽ không bán sạch chỉ còn lại một ô.
“Đây là hàng thượng phẩm, đừng dùng quá nhanh.” Steven chống cằm cười nói.
“Đương nhiên, nó còn đắt hơn cả hoàng kim.” Hante nhìn thêm mấy lần mới đóng nắp lại, mở bình gốm nhỏ xinh thì phát hiện bên trong có một ít kết tinh màu nâu nhạt, nhìn rất giống mật ong, ngửi có mùi ngọt, “Đây là cái gì?”
“Đường mía.” Steven đắc ý trả lời.
Cũng trong dự đoán thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của Hante, người đàn ông cao lớn nâng bình gốm nhỏ giữa hai tay như ôm báu vật, vui sướng nhìn tinh thể màu nâu bên trong: “Thượng đế ơi, đây là đường mía mà ngay cả quốc vương cũng hiếm khi ăn được sao?!”
“Thân ái, nhỏ giọng một chút, anh muốn đánh thức những con ma men đó sao?” Steven nhắc nhở.
“A, tôi chỉ quá kích động.” Hante nhìn bình đường mía nhỏ xinh, miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Đây là thứ còn quý hơn cả mật ong, nó quý ở chỗ dù có đồng vàng cũng không mua được, cho dù là quốc vương, cũng chỉ có thể mong đợi hàng từ hải ngoại có thể mang về.
Quả nhiên Steven được các quý tộc yêu thích không phải không có nguyên nhân, mười mấy đồng vàng của hắn tuyệt đối có giá trị.
“Bạn thân ái, cảm ơn cậu đã mang đến cho tôi thương phẩm trân quý như vậy.” Hante lấy đồng vàng trong túi ra, đếm đủ rồi đẩy qua, “Lần sau nếu còn hàng thế này, nhờ cậu để lại một phần cho tôi.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Steven nắm những đồng vàng trong lòng bàn tay, sau đó cất vào túi tiền, “Anh chính là bạn tốt nhất của tôi.”
Trước mắt mà nói thì đúng thế.
“Cảm ơn cậu, bạn của tôi.” Hante cẩn thận cất giữ hai thương phẩm, cũng bỏ một khối đường mía vào trong miệng, vị ngọt lành khác với mật ong làm giảm bớt khủng hoảng đêm nay, cho gã biết có được tiền tài là chuyện tốt đẹp như thế nào.
“Đã thanh toán xong, tôi về trước nghỉ ngơi.” Steven đứng dậy, vẫn mang theo cái sừng bị đứt gãy kia.
“Cậu không ở lại đây sao?” Hante lấy lại tinh thần từ trong hương vị ngọt ngào.
“Không cần, cảm ơn ý tốt của anh.” Steven cười, phất tay nói, “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Hante cảm thấy mình càng say hơn lúc nãy, men rượu làm tay chân gã mềm nhũn không muốn nhúc nhích.
Steven đi về phía cửa, lúc đi ngang qua thấy Sidr gục trên ghế ngủ say sưa, khi ra ngoài thì trên tay có thêm một túi tiền.
Muốn cậu giúp đỡ, dĩ nhiên giá cả do cậu quyết định.
Quán rượu đèn đuốc sáng trưng, tuy rằng không ầm ĩ, nhưng luôn có cảm giác u buồn, sau khi bước ra ngoài cửa, gió đêm luồng qua sợi tóc, mang đến hơi lạnh mát mẻ.
Túi tiền treo bên hông, khoé mắt liếc tới bóng người dưới trăng loé lên cuối con hẻm.
Có người!
Steven nhìn thoáng qua cửa sổ, nắm chuôi kiếm thả nhẹ bước chân đi vào một ngõ nhỏ liên thông.
Thành Tanzan ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, cũng lag thời điểm mà đội tuần tra khá bận rộn, Steven vốn không nên đuổi theo bóng người kia, nhưng đêm nay cậu luôn cảm thấy mình lộ diện dưới ánh mắt của người nào đó, tuy rằng chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cảm giác bị theo dõi cũng không tốt đẹp gì.
Cho dù không bắt được, ít nhất cũng phải biết rõ là người nào.
Ánh trăng không quá sáng, nhưng Steven lại bước đi không chút chần chừ, mỗi con hẻm mỗi đường tắt của thành phố này mỗi đều nằm trong đầu cậu.
Đi tới vị trí dễ ẩn nấp nhất, cậu rút kiếm ra, nhưng khi cậu chỉa kiếm vào thì chỉ có mặt tường trống rỗng.
“Không có ai?” Steven hơi cụp mắt, thu hồi kiếm nhìn về phía lối thoát, đi ra khỏi ngõ tắt, khẽ nói, “Có lẽ là ảo giác.”
Bóng của thanh niên kéo dài trên nền đất, sau đó biến mất ở cuối đường.
Hứa Nguyện đứng ngay lối vào đầu hẻm cười khẽ một tiếng, lại không bước ra ngoài, chỉ lẳng lặng nhìn lữ quán được ánh trăng dịu dàng bao phủ, yên lặng chờ đợi.
Kỳ thật đêm nay hắn không ngờ sẽ gặp được Steven, trực giác của cậu cao hơn tất cả mọi người trong lữ quán.
Bóng đêm yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có tiếng gió thổi đá vụn vang lên, dường như không có ai đi ngang qua.
Nhưng sau mười lăm phút, một tiếng bước chân cực khẽ truyền đến từ một ngõ nhỏ khác, thanh niên xuất hiện trên đường, lưỡi kiếm tra vào vỏ, cũng xoay người theo gió đêm đi xa.
Hứa Nguyện ngoái đầu nhìn thân ảnh kia biến mất, rời khỏi mặt tường đang dựa lưng, đi về lữ quán mình tạm trú.
Lúc hắn rời khỏi không người phát hiện, khi về cũng nhẹ nhàng xuyên qua đám đông ầm ĩ ở lầu một lên lầu.
Đời sống về đêm bắt đầu, cho dù trên lầu hai cũng khá ồn ào, nhưng khi đóng cửa lại, tất cả âm thanh đều bị ngăn ngoài cửa.
Áo choàng và mũ treo lên móc, meo meo nằm ườn trên ghế mềm, lúc hắn đi nằm kiểu gì thì lúc hắn về vẫn nằm kiểu đó, ngay cả lật người cũng không có.
Hứa Nguyện rửa tay, kéo vang lục lạc, sau một lúc mới nghe tiếng gõ cửa, Hứa Nguyện mở cửa đưa mâm ra, thấy vẻ mặt và giọng nói của Daisy đều lộ rõ mệt mỏi: “Brande tiên sinh, đã khiến ngài đợi lâu.”
“Vất vả.” Hứa Nguyện nói.
Daisy nhận khay cười nói: “Không có gì, hy vọng ngài có một giấc ngủ ngon.”
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện gật đầu.
Daisy nghe vậy thì thở ra một hơi, bưng khay xoay người đi.
Cánh cửa sau lưng nàng đóng lại, người đàn ông đó không có bất kỳ dấu hiệu nào muốn giữ nàng lại.
Daisy nhẹ mím môi, bưng khay xuống lầu.
Đi ra ngoài một chuyến, trời đêm càng về khuya, Hứa Nguyện kéo bức màn lớn ra, mở dây lưng lên giường.
Chăn đệm mềm mại làm cho thân thể thả lỏng, chỉ là suy nghĩ của hắn vẫn khó tránh khỏi tới tin tức thu được lúc nãy, tỷ như…… đường mía.
Môi trường khí hậu ở đây rất khó gieo trồng cây mía, bởi vậy đường mía cực kỳ hiếm hoi, mà gia vị khan hiếm làm rất nhiều người cực kỳ thích đồ ngọt.
Trừ đường mía, kỳ thật còn có những loại đường khác có thể thay thế.
Nhưng muốn đả thông những khớp xương trong đó, có lẽ hắn cần Steven hỗ trợ.
……
Cầu thang lên gác mái vang lên tiếng động nhỏ, trong không gian thấp bé này lại không có vẻ chói tai, bởi vì cho dù người ngủ say trở mình cũng làm giường gỗ phát ra âm thanh kẽo kẹt, huống chi trong đó còn trộn lẫn tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non hoặc vui đùa cười giỡn.
Bóng người thon dài mở cửa phòng gác mái, lộ ra căn phòng bên trong không tính quá thấp bé.
Tuy rằng không gian hơi nhỏ hẹp, chỉ một chiếc giường, hai cái rương gỗ chồng chất lên nhau, bên cạnh đặt một cái ghế dựa được chạm trổ hơi thô ráp, trong một góc có một đôi ủng ngắn, trên tường treo một ít công cụ giáp da, đủ để lấp đầy căn phòng.
Nhưng làm người thoải mái nhất là đồ vật ở đây sắp xếp rất chỉnh tề, cho dù là gra giường bị giặt phai màu cũng không một nếp gấp.
Steven cởi áo khoác treo lên móc trên tường, cậu ngửi ngửi mùi trên người, xác định bên trong không còn mùi rượu mới mở ấm sành trong góc, rửa sơ qua bụi đất rồi nằm lên lên giường gỗ còn tính khá lớn.
Phối kiếm dựng dưới cửa sổ, cậu gỡ túi tiền nặng trĩu bên hông xuống, đếm đồng vàng trong đó, khóe môi lộ vẻ vừa lòng.
Tuy rằng sắp phải lấy một phần để mua sắm hàng hóa, nhưng ít nhất kiếm thêm rất nhiều so với lần trước.
Cậu khóa lại miệng túi rồi nhét dưới gối, lúc trở người thì bị vật cứng bên cấn một chút.
Steven hít nhẹ một tiếng, nâng eo lấy vật cứng ra khỏi túi.
Đó là một hộp gỗ nhỏ chạm khắc tinh xảo, nhỏ gọn lộng lẫy, hoa văn phía trên rất tinh tế, ngay cả bản thân nó cũng giống một đồ mỹ nghệ.
Mật hoa hồng được chắn ở bên trong rất kín, nhưng vẫn để lậu một mùi hương ngọt ngào.
Steven xoay xoay hộp gỗ nhỏ trên tay, không hiểu sao lúc ấy mình không lấy nó ra để bán đi, nếu có cái này, cậu có thể chào giá Hante nhiều hơn một đồng vàng.
Là bởi vì đây là khiểm lễ mà người khác đưa cho cậu sao?
Cậu không phải kiểu người sẽ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc mình kiếm tiền, hay vì người kia rất chân thành?
Còn nữa, người kia rốt cuộc có phải con người hay không cậu vẫn chưa thăm dò, dấu răng trên cánh ngỗng không phải giả, đó là dấu răng động vật, nhưng khá nhỏ, có chút giống vết cắn của mèo.
Đôi mắt người kia rất dịu dàng, nhưng con ngươi kim sắc kỳ thật rất giống mắt thú, chỉ là đồng tử của hắn không phải dựng đứng.
Steven xoay người, thổi tắt ánh nến duy nhất trong phòng, nhìn ánh trăng chiếu vào mà suy nghĩ sâu xa.
Nhưng nếu Brande không phải người, vậy hắn là cái gì? Không thể là mèo yêu được? Nhưng nếu hắn đúng là mèo, hàm răng hắn lại giống con người, răng nanh cũng không nhọn, chẳng lẽ giống Dracula có thể tự động co rút lại sao?
Nếu hắn là quái vật, làm thế nào lại hiểu biết con người rõ ràng như vậy?
Hay sự thật chỉ là lúc cậu không để ý đã có một con mèo nhảy lên bàn bọn họ, gặm một cái cánh ngỗng…… Nhưng sao nó không có ngậm đi mà ăn luôn ở đó?
Steven không nghĩ ra, cậu siết hộp mật ong nho nhỏ nghĩ đến Brande, người kia thật sự rất kỳ quái, một người xuất thân từ đạo tặc như cậu mà lại giúp hắn lấy về túi tiền, lại không bán luôn hộp mật ong quý này để kiếm tiền, không lẽ cậu cũng bị hắn cảm nhiễm biến thành một người tốt?
“Eo, ghê quá!” Steven ngồi dậy vuốt vuốt lông tơ dựng đứng trên cánh tay, đặt hộp mật ong cạnh bên giá cắm nến, xoay người xích ra xa nằm xuống.
Hai chữ người tốt chẳng liên quan gì đến cậu.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, Brande có phải quái vật hay không cũng không ảnh hưởng đến việc cậu kiếm tiền, đồng vàng mới là thứ cậu nên để ý nhất.
……
Mặt trời từ từ dâng lên trong tiếng gà gáy vang khu phố, cho dù ở trong thành thị, cũng không ngăn được từng tiếng gà gáy ầm ĩ liên tiếp vang lên.
Hứa Nguyện rời giường rửa mặt, suy nghĩ công việc phải làm hôm nay, lúc kéo chuông gọi bữa sáng thì thấy cục bông trắng đang ôm gối khẽ nhúc nhích.
Meo meo nhổm dậy, lười biếng vươn chân duỗi eo, theo thói quen liếm móng rửa mặt, sau đó giương cặp mắt nhập nhèm vì say rượu còn buồn ngủ: [Ký chủ, buổi sáng tốt lành.]
[Buổi sáng tốt lành, muốn ăn bánh mì không?] Hứa Nguyện xé một mẩu bánh mì đưa ra.
[Ăn! Cảm ơn ký chủ!] Meo meo nghe có đồ ăn thì tỉnh táo, cơ thể mềm dẻo nhảy lên bàn ăn, bắt đầu ăn cơm.
Làm hệ thống cũng có chỗ tốt, meo meo ăn miêu lương cũng ngon mà ăn đồ ăn của con người cũng ngon.
Hứa Nguyện nhìn mèo trắng đang cúi đầu, đổ một ly sữa bò đặt bên cạnh nó, sau đó bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
Hắn ăn cái gì cũng luôn không nhanh không chậm, nên khi hắn mới ăn được một nửa, meo meo đã đem uống sạch sữa bò trong ly.
[Uống nữa không?] Hứa Nguyện cười hỏi.
[No rồi.] Meo meo liếm mép sửa sang lại lông tơ.
Tuy rằng bánh mì cũng không tệ, nhưng vẫn khác so với thịt, hoàn toàn có thể đè xuống ham muốn ăn uống của meo meo.
Rượu tối qua uống thật ngon, meo meo ngừng liếm móng vuốt, ngẩng đầu nhìn trước ký chủ hỏi: [Ký chủ tối hôm qua đi ra ngoài sao?]
[Ừ, đi xác nhận hộp mồi lửa đang trong tay ai.] Hứa Nguyện mỉm cười.
Cho dù có đội tuần tra và hắn gia nhập thì hướng đi của thế giới cũng chưa chắc giống với nguyên bản, mà hắn phải xác nhận hộp mồi lửa ở trong tay ai, hoặc là trực tiếp lấy đi.
[Không mang theo tui sao, không gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ?!] Meo meo khiếp sợ.
Lỡ bị lạc đường, bị ăn trộm theo dõi, nghe không rõ người khác nhỏ giọng nói chuyện gì, cuốn vào tranh chấp……
[Không có.] Hứa Nguyện cười nói.
Meo meo tự bế, tuy rằng nó đã sớm ý thức được mình là một hệ thống vô dụng nhưng lỡ như…… Được rồi, trong từ điển của ký chủ không có lỡ như.
Tục ngữ nói vấp ngã ở đâu thì cứ nằm yên ở đó.
Hứa Nguyện ăn xong bữa sáng đứng dậy, mặc lại quần áo, treo kiếm lên eo rồi nhìn về phía meo meo đang chìm vào suy tư, hỏi: [Hôm nay có muốn ra ngoài với tôi không?]
[Muốn!] Meo meo đứng dậy, nháy mắt treo lên bả vai hắn.
Tuy rằng nó muốn nằm yên một chỗ, nhưng mỗi ngày đi theo ký chủ đều là một ngày thú vị, bằng không nó trực tiếp tiến vào không gian hệ thống là được.
Hứa Nguyện mang theo nó ra ngoài phòng, trời tờ mờ sáng, quán rượu vẫn chưa có khách, chỉ có không ít người bận rộn chuẩn bị đồ vật phải dùng trong một ngày.
Sương mù lượn lờ trên đường vẫn chưa tan, mang theo hơi lạnh còn sót lại của buổi đêm, ướt át như thấm vào tận xương tủy, Hứa Nguyện né tránh đám người đang dọn hàng hóa vào, ra cửa đè thấp vành mũ, lại nghe tiếng kêu trong góc tường truyền đến: “Khách nhân tôn quý.”
Xưng hô kiểu này nghe riết quen, Hứa Nguyện theo bản năng lia mắt qua, thấy được người đang co mình trong góc tường thì ánh mắt khẽ nhúc nhích, đi qua: “Fabian tiên sinh, ngài đến đây khi nào??”
Người đàn ông trung niên vẫn mặc bộ trường bào hôm qua, bên người mang theo bộ sách dày nặng, không biết đã đợi bao lâu, trên quần áo có vết nước rất to, ngay cả sợi tóc và chòm râu được tu bổ chỉnh tề cũng ướt dầm dề, có chút hỗn độn.
“Khách nhân tôn quý……” Fabian thấy hắn ngồi xổm xuống thì cả người cứng đờ, nhưng lời nói ra lại bị nghẹn lại bởi giọng điệu ôn hòa dịu dàng của thanh niên.
Hắn nói: “Gọi tôi Brande là được.”
Lời nói và đôi mắt ấm áp như gió xuân, làm Fabian cảm thấy tay chân cứng đờ của mình cũng ấm lại.
“Brande tiên sinh, tôi đã đợi ở đây từ sớm, chỉ sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi, cũng sợ ngài sẽ ra cửa sớm.” Ông đợi ở đây rất lâu, nhưng Fabian không hối hận quyết định của mình, bởi vì chàng trai trẻ trước mặt dậy rất sớm, cơ hội này rất khó có được, nếu không nắm chắc, quãng đời còn lại của ông sẽ vượt qua trong hối hận.
Hứa Nguyện nhìn vẻ chân thành và mệt mỏi trong mắt ông, đứng dậy đỡ ông lên, nói: “Vậy chúng ta bàn chuyện thù lao đi.”
Lòng bàn tay hắn nóng hổi, cho dù cách lớp áo ngoài cũng có thể cảm nhận được, Fabian khẽ giật mình, theo bản năng rút cánh tay ra: “Brande tiên sinh, ngài không cần làm như vậy, tôi có thể tự đứng lên.”
“Được.” Hứa Nguyện nhìn ông kinh sợ thì không miễn cưỡng, chỉ chờ Fabian từ từ đứng dậy nói, “Đi theo tôi.”
“Vâng.” Fabian hoạt động khớp xương hơi cứng đờ đi theo, cố gắng nhịn cảm giác tứ chi tê rần chết lặng, nhưng ngẩng đầu thì phát hiện đối phương đi rất chậm, giống như đang đợi ông.
Hắn nhất định sẽ là một vị chủ nhân lương thiện, cho dù hắn trả thù lao không cao, ông cũng nguyện ý làm việc cho hắn.
Thẳng đến khi Fabian có thể đi lại bình thường, Hứa Nguyện mới dắt ông vào lữ quán, mượn một cái bàn ở đại sảnh: “Một phần bánh mì, đậu nành và một ly sữa bò nóng.”
“Vâng thưa ngài.” Nữ lang phục vụ xoay người rời đi.
“Ngài mong muốn thù lao bao nhiêu?” Hứa Nguyện nhìn người đối diện hơi co quắp đánh giá xung quanh.
Fabian cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, làm quần áo của mình hạn chế đụng vào bàn ghế nơi này, vẻ mặt cũng rối rắm do dự: “Một tháng 300 đồng.”
Đây là thu nhập một tháng của một người ghi chép tự do, chỉ là thu nhập của bọn họ cũng không ổn định, một khi có công việc ổn định, cuộc sống của ông có lẽ sẽ tốt hơn.
“Fabian tiên sinh, công việc cần làm ở chỗ tôi rất nhiều.” Hứa Nguyện nhìn người đang do dự trước mặt, cười nói, “Ngài có thể tự tin hơn một chút.”
Fabian sửng sốt, ông khó mà nói chuyện tự tin hơn được, bởi vì cho dù đối phương nói phải làm rất nhiều chuyện, nhưng trên thực tế ông chỉ biết dùng bút để viết ra những chuyện không được yêu thích lắm mà thôi: “Nhưng ngài cũng không hứng thú với sách của tôi mà.”
“Không, kỳ thật tôi rất hứng thú với nó, chỉ là tạm thời không dùng đến.” Hứa Nguyện nhìn thẳng vào ông.
“Vậy tôi có thể giúp ngài những chuyện gì?” Fabian hơi cúi người hỏi.
“Rất nhiều, tỷ như năng lực hội họa của ngài, hoặc là sự hiểu biết về thành phố này, rất nhiều chuyện.” Hứa Nguyện cười nói, “Đây đều là năng lực tôi rất cần.”
Fabian nhớ tới những lời bàn tán chuyện hắn là người xứ khác, mà Brande tiên sinh có vẻ không kiêng dè vấn đề này: “Vậy mỗi tháng một đồng bạc.”
“Thưa ngài, Brande tiên sinh, bữa sáng của ngài.” Yêu cầu của ông chưa được đáp lại, vì nữ lang đã đem bữa sáng nóng hầm hập lên.
Mùi thơm của bánh mì và sữa bò quyện vào nhau, không cần nhấm nháp cũng biết nó sẽ làm cơ thể lạnh băng ấm áp lại, Fabian mím môi, đè xuống cảm giác đói khát, ông cũng không có đủ tiền để gọi một phần đồ ăn trong lữ quán sang trọng này.
“Tôi đã ăn rồi, đây là bữa sáng của Fabian tiên sinh.” Vẻ mặt người đàn ông vẫn ôn hòa như thường lệ.
Thấy hắn đơn giản chỉ là nhắc nhở, làm nữ lang đang định đặt mâm thức ăn trước mặt hắn sửng sốt trong giây lát, sau đó mỉm cười bê đến trước mặt Fabian, nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Fabian ngồi bó tay bó chân, nữ lang bày những đĩa thức ăn lên bàn rồi nói chúc ngon miệng, Fabian mới ngại ngùng nói một câu cảm ơn.
Nữ lang rời đi, Hứa Nguyện nhìn người đối diện không nhúc nhích thì cười nói: “Chỉ là bữa sáng đơn giản, đừng ghét bỏ.”
“Đương nhiên không.” Fabian thở nhẹ một hơi, cầm lấy bánh mì mềm mại đưa vào miệng.
Vị lúa mì làm cảm giác đói khát bùng nổ hơn mấy lần, bánh mì, đậu nành, cho dù có chút nghẹn, nhưng đã có sữa bò nhuận họng.
Fabian ăn sạch sẽ đồ ăn, chờ đến khi dừng lại thì phát hiện trên người đã đổ mồ hôi, cũng phát hiện cố chủ tương lai đã im lặng không nói chuyện một lúc lâu.
Ông ngước lên thì thấy đối phương cũng không phải đang nhìn ông, mà không biết khi nào lấy giấy bút ra, biết từng dòng chữ uyển chuyển như một tác phẩm nghệ thuật.
Fabian nhìn qua, đối phương cũng nâng mắt lên: “Chờ một lát.”
“Vâng.” Fabian gật đầu đáp.
Nữ lang đã đến thu dọn ly đĩa, Fabian nhìn đối phương không ngừng di chuyển bút lông chim, yên lặng suy nghĩ những chuyện mình có thể giúp đỡ, cùng với lời chửi bới mà những người đó nói với ông.
Bọn họ không thể không thừa nhận người thanh niên trước mặt có vẻ ngoài xuất sắc, cũng dùng vẻ ngoài để chửi bới hắn, bọn họ biết hắn đã từng vào quán rượu Benson, cũng ngủ một đêm trên gác mái, đã cho rằng hắn nhất định là một kẻ lừa đảo bần cùng.
Ông cũng từng nghi ngờ đối phương đang lừa ông, nhưng những chữ viết xinh đẹp và lời nói ôn hòa lại chứng minh với ông, người trẻ tuổi này tuyệt đối không giống những người đó suy đoán.
“Đây là những chuyện phải làm, cùng với tiền thù lao tương ứng, nếu ngài cảm thấy không có vấn đề, có thể ký tên mình vào góc phải bên dưới.” Hứa Nguyện dừng bút trước ánh mắt mịt mờ đánh giá của người đối diện, sau đó đẩy hợp đồng vừa ra lò qua.
“A, vâng.” Fabian hơi khẩn trương vì bị phát hiện nhìn lén, cầm tấm da dê trước mặt lên, chữ viết phía trên xinh đẹp chỉnh tề như ông nghĩ, làm người đọc cảm thấy rất thư thái, tuy rằng có vài chữ ông không biết, nhưng là vẫn hiểu được đại ý.
Đúng như chủ nhân tương lai của ông nói, ông cần phải cung cấp và sửa sang tư liệu, tranh vẽ và những tin tức xảy ra trong thành phố này, mỗi tháng sẽ cung cấp cho ông hai đồng bạc, sau khi thử việc ba tháng, mỗi tháng sẽ tăng lên ba đồng bạc, thậm chí không đến một năm, ông có thể tích cóp đủ một đồng vàng, đây là chuyện trước giờ ông nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cực kỳ khiến người khác động lòng, hoàn toàn không có lý do từ chối.
Fabian lấy bút, kìm nén hô hấp dồn dập kí tên mình lên da dê, sau đó đưa cho đối phương: “Tôi kí xong rồi, Brande tiên sinh.”
“Vậy chúng ta xuất phát thôi.” Hứa Nguyện nhìn thoáng chỗ kí tên, cuốn da dê lại bỏ vào túi, đứng lên nói.
“Vâng, chủ nhân.” Fabian đứng dậy, lập tức thay đổi xưng hô.
Hứa Nguyện nghĩ đến xưng hô của người trong thời đại này, cũng không sửa lại.
Fabian không hỏi, chỉ đuổi kịp, cũng đối với chuyện này rút ra một ít suy đoán và tác phong cần có, thẳng đến khi bọn họ ngừng trước một tiệm quần áo.
“Chủ nhân, ngài muốn mua quần áo sao?” Fabian bước lên mở cửa, thuận miệng hỏi.
“Ừ, tôi nghĩ ông cần đổi một bộ quần áo tiện hành động hơn.” Hứa Nguyện cười nói.
Fabian sững sờ tại chỗ, nhìn vào trong tiệm nói: “Nhưng nơi này vải rất quý.”
Chất vải ở đây hoàn toàn không phải vải đay, là nếu là trước kia ông tuyệt đối không dám nhìn nhiều.
“Tin tôi đi, ông cần chúng nó.” Hứa Nguyện nói.
Fabian không hiểu, nhưng chủ nhân yêu cầu thì ông sẽ tiếp thu: “Vâng.”
Hứa Nguyện vẫn muốn một bộ trường bảo, chỉ là cổ tay áo thu gọn lại, đai lưng cũng là chất da, cảm xúc mềm mại khác xa vải đay làm Fabian không quen, nhưng quả thật thoải mái và tiện lợi hơn trước rất nhiều.
“Thành Tanzan nơi nào bán giấy bút?” Hứa Nguyện nhìn người đàn ông vừa bước ra cửa hàng quần áo, cả người đều thu nhỏ một vòng.
“Xin theo tôi.” Fabian ôm sách đi trước dẫn đường, “Ngài muốn mua loại giấy bút thế nào?”
“Da dê và giấy cói đều cần.” Hứa Nguyện nói.
“Kamen là cửa hàng bán giấy tốt nhất thành Tanzan.” Fabian cẩn trọng trả lời.
Có ông dẫn đường, Hứa Nguyện mua được những đồ vật mình cần, hơn nữa không cần hắn hạ giá, khả năng chặt chém của Fabian trong lĩnh vực giấy bút không người địch lại.
Mua xong giấy bút, Hứa Nguyện đi vào cửa Hành hội khi mặt trời vẫn chưa quá gay gắt, cho dù mới buổi sáng thì ở đây đã có rất nhiều người tới lui.
Chỉ có một mình Hứa Nguyện đã đủ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, hơn nữa còn mang theo Fabian thay đổi rực rỡ, đủ khiến cho rất nhiều người nhìn theo bọn họ đi vào tòa kiến trúc.
“Ôi trời, hình như đó là Fabian!”
“Ông ta vẫn chọn đi theo Brande làm việc sao.”
“Y phục trên người ông ta hình như là tơ lụa, nhìn rất giống chất liệu trên người Newman tiên sinh.”
“Brande tiên sinh thật sự là kẻ lừa đảo sao?”
“Ai biết được, chúng ta chỉ biết hắn là người xứ khác.” Có người nhún vai, trong mắt lại không che được hâm mộ, bởi vì cho dù là quý tộc, cũng sẽ không để người hầu mặc quần áo vừa nhìn đã biết là cực đắt.
Fabian thật sự đã gặp vận may.
“Có lẽ một ngày nào đó ông ta sẽ bị lừa trắng tay.” Thợ đóng giày hừ lạnh một tiếng, nhưng lúc này không có người nào để ý hắn.
“Brande tiên sinh, ngài đã đến.” Newman nhìn thấy hắn thì nhiệt tình tiếp đón, mặc kệ ai đồn ai là kẻ lừa đảo, hắn ta chỉ để ý một quả đồng bạc hàng thật giá thật được boa hôm qua, “Những người hẹn sẵn hôm qua đang đợi ngài, xin mời theo tôi.”
“Được.” Hứa Nguyện lên tiếng, đi theo hắn ta lên lầu.
……
“Xin lỗi, Steven, hôm nay Brande tiên sinh ra cửa rất sớm.” Daisy hơi xin lỗi nhìn cậu.
“Xem ra tiến độ của hắn không tệ.” Steven nói thầm một câu.
“Cậu nói cái gì?” Daisy không nghe rõ.
“Không có gì, chỉ cần lúc hắn về nói cho hắn hôm nay tôi tới là được.” Steven đỡ chuôi kiếm cười nói, “Làm phiền.”
“Không phiền.” Daisy cười rất dịu dàng, “Hắn là một vị khách rất dễ nói chuyện.”
Steven đỡ chuôi kiếm chợt khựng lại, khóe môi mím nhẹ, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, xoay người đi ra cửa: “Hẹn gặp lại.”
Cậu có trực giác động lòng với tên kia cũng không phải chuyện tốt, nhưng Daisy đã làm việc ở đây rất lâu, nàng hẳn phải biết rõ chuyện này hơn cậu, không cần cậu nhắc nhở!
*****
Editor: (⌐■-■)
- Steven lúc đầu: Đừng động lòng với Brande, không tốt lành gì đâu.
- Steven lúc sau: Vì yêu nên cứ đâm đầu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương