Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện
Chương 42: Cô bé bán diêm (2)
“Chủ nhân, đã chọn xong viện nuôi dưỡng, là tòa nhà vừa vừa mới mua nằm sâu trong rừng, người bình thường sẽ không dễ dàng phát hiện.” Fabian đưa khế ước mua nhà cho hắn.
Nơi này cũng chưa ban cho vị quý tộc nào làm đất phong, nhưng có thể mua bán, chẳng qua có thể vào ở hay không thì phải xem người mua.
“Làm tốt lắm.” Hứa Nguyện cầm khế ước nhìn thoáng qua, nói, “Tình huống gần đây thế nào?”
“Những đứa trẻ mồ côi lưu lạc đều đã ôm về.” Fabian hơi chần chờ nói, “Trường hợp khác không thể tùy tiện ra tay, chỉ cho chút đồ ăn và tiền đồng.”
Cho dù những đứa trẻ nó nhìn rất đáng thương, nhưng vẫn còn cha mẹ, một khi tùy tiện ôm đi là sẽ xảy ra vấn đề.
“Gần đây có tu viện nào không?” Thời gian này Hứa Nguyện cũng không đi ra ngoài, thị trấn này không lớn, rất dễ đi dạo xong, nhưng hắn không nhìn thấy tòa nhà nào tương tự với tu viện.
“Ở thị trấn kế bên.” Fabian nói, “Tu viện ban đầu ở đây đã phá sản.”
Tu viện cũng có đồng ruộng cần kinh doanh, thường xuyên cứu tế theo định kỳ, nếu kinh doanh không tốt thì sẽ dẫn đến phá sản.
“Vậy thì xây cái khác đi.” Hứa Nguyện trầm ngâm nói, “Dùng để cứu trợ một số đứa trẻ theo định kỳ.”
“Vâng.” Fabian đáp, “Tôi sẽ lập tức chọn địa điểm.”
“Không cần vội, mùa xuân năm sau hãy khởi công.” Hứa Nguyện nếm thử bánh mì vừa mang về, cười nói, “Trước tiên cứ tận hưởng năm nay đi.”
“Vâng.” Fabian gật đầu, trước khi đi thì hỏi, “Chủ nhân, ngài thích bánh mì cửa hàng này sao?”
Có lẽ ông có thể chuẩn bị món này vào buổi tối Đêm giao thừa.
“À, bánh mì này không đủ lượng đường.” Hứa Nguyện cắn thêm một miếng nữa, nói: “Nếu ngọt hơn một chút sẽ ăn ngon hơn.”
Hắn đã mua bánh mì đắt nhất cửa hàng, nhưng lượng đường vẫn không đủ, cũng đồng nghĩa nơi này có cơ hội kinh doanh.
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Fabian gật đầu nói.
Trong số hàng hóa được vận chuyển tới đầu xuân, số lượng kẹo sẽ nhiều hơn một chút.
*
Năm mới ở thế giới này là vào cuối tháng 12, đến ngày cuối năm, thị trấn luôn chìm trong lớp tuyết dày cũng giăng đèn kết hoa, tiệm bánh mì mở từ sáng sớm đến tối mịt, mùi thơm của nướng gà tây nướng lan tràn khắp đường phố, thường xuyên khiến đường người nhịn không được dừng chân.
Hứa Nguyện nướng mấy chục con vịt và ngỗng lớn, thịt và rượu mạch nha thơm lừng đủ để những người xa nhà vượt qua một đêm giao thừa hạnh phúc.
Mà những viên kẹo được phân phát ra càng khiến bọn họ hết lời khen ngợi chủ nhân của mình trong lúc say.
Đêm giao thừa có nghĩa là một năm cũ đã qua, khắp nơi tưng bừng náo nhiệt, Hứa Nguyện đội mũ khoác áo choàng ra cửa, đi qua mỗi góc đường trong thị trấn, hắn thấy một vài đứa trẻ, nhưng một số thì có cha mẹ dắt tay, một số đang đùa giỡn đuổi bắt nhau, cũng có một số mau chóng chạy vào nhà đóng cửa lại. Mà khi hắn trở về, có người đến báo cáo lại nhặt được một đứa trẻ, nhưng đặc điểm mô tả thì không giống với ghi chép của tuyến thế giới.
Cho đến lúc bình minh ló dạng, không còn ai đến báo cáo nữa, nguyện vọng được tiếp nhận kia lại không tuyên bố thất bại.
[Xem ra không phải năm nay.] Meo meo nhìn ra bên ngoài, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.
[Sẽ gặp được thôi.] Hứa Nguyện rời khỏi cửa sổ nói.
Qua năm mới, thời tiết lạnh hơn, nhưng khoảng cách mùa xuân đến đã không còn
xa.
......
Mùa xuân ở trấn Logue phồn thịnh hơn mùa đông rất nhiều, băng tuyết tan rã, thương đội liên tục chạy đến đây, cho dù phải vượt qua những bãi tuyết tan lầy lội.
Rất nhiều cửa hàng mở cửa lại, lữ quán chật kín người, thậm chí có rất nhiều người phải ngủ ngoài trời.
Những con thuyền mới lắp ráp được hạ thủy, phá vỡ lớp băng mỏng trên biển, thuyền trưởng và những thủy thủ khuân vác hàng hóa, hy vọng một chuyến đi có thể mang đến lợi nhuận phong phú.
Đối với trấn Logue mà nói, đây chỉ là một ngày xuân bình thường, nhưng vẫn có chút khác biệt so với trước kia, một vị thương nhân mới đến đã chiêu mộ rất nhiều thợ thủ công trong thị trấn và các vùng lân cận, dự định xây dựng một tòa nhà ven rừng cách đây không xa, nhưng chuyện này chỉ nói lên vị thương nhân này rất giàu có, cũng không gì quá hiếm lạ.
Điều khiến hắn khác biệt với các thương nhân là hắn sẵn sàng tài trợ xây dựng một tu viện mới trong thị trấn nhỏ này.
“Ồ, hắn đúng là một người vĩ đại và thánh khiết!”
“Không ai có thể nghi ngờ lòng tốt của hắn.”
“Vị thương nhân tên là gì? Tôi hy vọng có thể biết tên của vị thương nhân vĩ đại này.”
“Thật đáng tiếc, quản gia, người hầu và các dong binh đều gọi hắn là chủ nhân.”
“Tôi nghĩ hắn nhất định là một người khiêm tốn.”
Trong tiếng ca ngợi tung hô của bọn họ, tu viện cũng đã bắt đầu khởi công, những tảng đá kiến trúc, trụ cột chạm khắc lá khoai lang, vị này thương nhân này không ngần ngại dùng tài phú của mình để làm nó trở nên kiên cố và xa hoa, cũng khiến càng nhiều người tò mò về hắn.
Mua bán ngày xuân diễn ra sôi nổi, không chỉ những con thuyền bỏ neo trên cảng xuất phát, mà ngay cả những con thuyền không thể cập bến vì nước đóng băng cũng đã đến nơi, lại thông qua đoàn đội thương nhân vận chuyển hàng hoá bằng đường bộ để rời đi.
Hứa Nguyện phác thảo một hành trình trên bản đồ vừa mua, bởi vì có khả năng hắn phải ở lại đây mấy năm thậm chí mấy chục năm, kinh doanh là không thể thiếu.
Bờ biển Logue nằm ở sườn phía tây trang viên, đường gần nhất từ trang viên đi đến bờ biển là hướng tây, vùng biển này có vô số cảng và thành thị mới nổi, so với trấn Logue có kỳ đóng băng vào mùa đông thì rõ ràng chiếm ưu thế cao hơn.
Trấn Logue tuy không có thuyền lớn, nhưng giao thông hàng hải chưa bao giờ điêu tàn, ngược lại cực kỳ phồn thịnh.
Một nguyên nhân là tuyến đường hàng hải đi theo dòng hải lưu, cho dù đó là dòng hải lưu lạnh, một nguyên nhân khác là vì nó là cảng biển có khoảng cách đường bộ ngắn nhất để vận chuyển hàng hóa đến thành Dasak gần đó, cho dù đường đi cực kỳ gập ghềnh, cũng vì tầm quan trọng của địa lý mà chiếm cứ một vị trí nhỏ.
Vậy thì chỉ còn một yêu cầu cuối cùng cần phải xác nhận, Hứa Nguyện đứng dậy cầm lấy áo choàng xuống lầu, đi về phía cảng biển.
[Ký chủ, chúng ta đi đâu vậy?] Meo meo ngồi xổm trên đầu vai hắn cảm thụ gió biển thổi tới.
[Tới bờ biển nhìn xem.] Hứa Nguyện ngước nhìn đường chân biển rộng lớn lấp ló cuối đường.
[A!] Meo meo hưng phấn, [Nơi đó có cá không?]
[Có.] Hứa Nguyện cười nói.
[Có bãi cát rộng lớn chứ?] Meo meo đối với chuyện không thể in cánh hoa mai lên mặt tuyết cứ canh cánh trong lòng.
(*) Đệm thịt của mèo khi in lên tuyết rất giống hình hoa mai.
[Có lẽ.] Hứa Nguyện trầm ngâm nói.
Rừng cây cạnh trấn Logue sinh trưởng tươi tốt, nhưng thảm thực vật nơi này lại không giống bãi biển mọc những cây cọ như hệ thống tưởng tượng, ngay cả màu sắc của biển cũng là màu xanh đậm, sâu không thấy đáy, tuy rằng cầu cảng được xây dựng tương đối bằng phẳng, nhưng meo meo trên vai có nói gì cũng không chịu xuống.
[Có cá.] Hứa Nguyện nhìn những mẻ cá tươi vận chuyển từ trên thuyền xuống, muốn dụ dỗ meo meo phấn chấn hơn.
Hệ thống nhìn con cá lớn đến mức có thể nuốt chửng một người, yên lặng cụp tai xuống: [Tui không thích ăn cá.]
Nó đi vào bên trong bị cá ăn thì có.
“Ồ, khách nhân tôn quý, ngài muốn gửi hàng hóa sao?” Hứa Nguyện không đứng gần, nhưng vẫn là thủy thủ tinh mắt nhìn về phía hắn, nhiệt tình đến mời gọi.
“Thuyền của ngài đi đến những nơi nào?” Hứa Nguyện nhìn mặc áo khoác vải lanh quái, đi chân trần trên con đường gồ ghề như không hề có chướng ngại.
“Bình thường sẽ đến thành Isdar, nơi đó có những con thuyền lớn hơn nữa.” Thủy thủ cười rộ lên lộ hàm răng trắng tinh, cũng làm làn da rám nắng của anh dường như đen láng bóng, “Các thương nhân hầu như đều tụ tập ở nơi đó, ngài mau chân đến xem thử?”
“Ngài ra biển bao lâu rồi?” Hứa Nguyện cười hỏi.
“Khoảng sáu bảy năm, đó là khoảng thời gian bận rộn và thú vị, tuy rằng có rất nhiều người cũng trở thành thủy thủ, nhưng chắc chắn bọn họ không có kinh nghiệm phong phú như tôi.” Anh không chút do dự khen ngợi mình, “Ngài có hàng hóa gì cần vận chuyển đều có thể tìm tôi, đây chính là con thuyền an toàn nhất trấn Logue.”
“Nếu có cơ hội, tôi rất vui lòng thuê một vị trí trên thuyền của ngài.” Hứa Nguyện cười nói, “Xin hỏi tên ngài là?”
“Gọi tôi là Will.” Will cũng không vì hắn từ chối mà cụt hứng, người này nhìn qua là biết rất phú quý, rồi cũng sẽ có cơ hội hợp tác.
“Brande.” Hứa Nguyện báo tên của mình.
“Brande tiên sinh tôn quý, đó là con thuyền của chúng tôi.” Will xoay người chỉ vào con tàu có mớn nước (*) sâu nhất trong những con thuyền neo trên cảng.
(*) Mớn nước: là độ chìm của tàu - khoảng cách theo chiều thẳng đứng, vuông góc với mặt nước, tính từ đáy tàu lên đến mặt nước. Mớn nước thay đổi tùy theo thiết kế của tàu và không chỉ phụ thuộc vào trọng lượng của cả con tàu mà còn phụ thuộc vào tỷ trọng của nước mà tàu nằm trong đó.
Hứa Nguyện nhìn theo ngón tay hắn, đó là một con thuyền rất rộng lớn và rắn chắc, vô số cột buồm chữ A cao chót vót được dựng lên, khác biệt hoàn toàn với những con thuyền chỉ có một cột buồm lại trang bị rất nhiều mái chèo, rõ ràng nó là một loại thuyền buồm mới.
(*) Thuyền buồm nhiều mái chèo:
(*) Thuyền nhiều cánh buồm:
Không chỉ có hình thể lớn hơn nhiều, mớn nước cũng càng sâu, so với con thuyền mái chèo chỉ có thể chở tối đa vài chục người mà nói, rõ ràng nó có thể chở hơn trăm người, hành trình cũng sẽ xa và ít tốn sức hơn.
“Đúng là một con thuyền xinh đẹp.” Hứa Nguyện đánh giá một lát, “Không biết con thuyền xinh đẹp này do ai chế tạo?”
Thuyền ở trấn Logue đều được chế tạo theo kiểu mái chèo, muốn chuyên chở hàng hóa, chỉ dựa vào cái này là không đủ.
“Con thuyền này hình như được đóng ở thành Isdar, ở đó có rất nhiều thợ ưu tú.” Will nhìn ra mục đích của hắn, đương nhiên, rất nhiều thương nhân đến hải cảng đều khát vọng sỡ hữu một con thuyền lớn cho riêng mình, “Nhưng đáng tiếc bọn họ sẽ không đến trấn Logue, kỳ đóng băng ở đây luôn khiến người khác khó chịu, mà bọn họ nhận đơn hàng ở thành Isdar đến mềm tay.”
“Cảm ơn ngài đã giải thích.” Hứa Nguyện cười nói, hắn biết mình cần phải đến thành Isdar một chuyến, nếu như hắn muốn thành lập một điểm buôn bán tại trấn Logue.
“Không có gì, chuyện này hỏi ai cũng sẽ nói cho ngài.” Will nhún vai cười nói, “Thuyền của chúng tôi sẽ xuất phát sau ba ngày nữa.”
“Cảm ơn ngài đã thông báo.” Hứa Nguyện gật đầu, Will đã hiểu ý hắn, lại đi tìm thương nhân khác muốn tìm tàu chở khách.
Những lời mời gọi của anh ta vẫn có chút thu hoạch, một vị thương nhân có vẻ xa lạ với nơi này đã cảm thấy hứng thú đi theo hắn về phía con thuyền lớn.
Hứa Nguyện chuyển mắt nhìn quanh, đi về phía một dãy thuyền nhỏ, quan sát hải sản trong thùng gỗ, hắn không chỉ phát hiện cua, còn có con hầu.
“Khách nhân tôn quý, đây đều là cá tươi mới bắt được hôm nay, ngài muốn mua gì?” Người chèo thuyền thấy hắn mặc quần áo sang trọng thì nhiệt tình hỏi.
Lời này cũng không sai, những thùng cá đều rất béo bở, cua lớn bò quanh trong thùng, bạch tuộc hoạt động xúc tua, những con hầu có dấu vết vừa mới gỡ xuống.
[Muốn ăn không?] Hứa Nguyện nhìn những hải sản to lớn hỏi.
[Ăn ăn ăn!] Meo meo trên vai liên tục gật đầu, nhìn con cua lớn gấp đôi nó chảy nước miếng.
“Con này bán thế nào?” Hứa Nguyện xách lên một con cua còn lớn hơn cả bồn nước đang giương nanh múa vuốt.
Câu hỏi của hắn lại không lập tức được trả lời, lúc hắn ngẩng đầu lên thì người chèo thuyền có da ngăm đen hỏi: “Ngài có chắc mình muốn mua nó không? Vị của nó không ngon lắm, đôi khi ăn xong còn rất khó chịu.”
“Nơi nào khó chịu?” Hứa Nguyện đánh giá con cua trước mặt.
Chủng loại không có vấn đề, không có độc tính, có lẽ là không làm sạch nội tạng bên trong nên dạ dày không khoẻ?
“À, cảm giác đầu váng mắt hoa, đôi khi đau bụng rất khó chịu, nếu không phải nó bị mắc vào lưới, tôi sẽ không kéo nó lên.” Người chèo thuyền hơi ghét bỏ nhìn những con cua lớn, nói: “Khách nhân tôn quý, ngài hãy xem những con cá này, chúng rất béo tốt, cho dù ăn nhiều vào ngày trai giới (*), cũng sẽ không có ai nói gì.”
(*) Ngày trai giới: Trong Phật giáo, những ngày ăn chay nhằm hướng đến việc ngừng sát sinh và làm việc thiện được gọi là ngày trai giới.
“Cảm ơn ngài nhắc nhở, nhưng không sao, bán cho tôi đi.” Hứa Nguyện nhìn meo meo đang háo hức trên vai, “Tôi có thể mua về cho mèo ăn.”
“Ồ, chúng rất thích những thứ này.” Người chèo thuyền có vẻ rất thích mèo, hắn ta đứng dậy bỏ những con cua và một ít sản vật mà Hứa Nguyện chỉ định vào một cái túi lưới bện từ vải lanh, “Ngài đưa 30 đồng là được, ngài có cần tôi đem đến tận nhà không?”
“Không cần, cảm ơn.” Hứa Nguyện thanh toán tiền xong, duỗi tay cầm lấy túi lưới khá nặng, “Lần sau nếu ngài ăn nó, đừng uống bia hoặc ăn trái cây, làm vậy sẽ hạn chế đau bụng khó chịu, tất nhiên là vẫn phải rửa sạch nội tạng trong bụng nó.”
Người chèo thuyền hơi ngạc nhiên, nhìn bóng dáng hắn rời đi thì có chút khó hiểu, nhưng đối phương ăn mặc rất phú quý, rõ ràng không cần thiết phải lừa anh.
“Có lẽ là lời khuyên của mục sư.” Người chèo thuyền suy đoán, cũng ghi nhớ những lời này vào lòng, “Cảm ơn ngài nhắc nhở.”
“Không có gì.”
Hứa Nguyện cầm hải sản vào phòng bếp, làm nhóm đầu bếp có chút kinh hãi, trấn Logue có vô số cá biển, cho dù là mùa đông, cũng có cá đông lạnh để ăn, nhưng bọn họ rất ít khi chạm vào những con vật có hình thù kỳ quái này.
“Để tôi xử lý là được.” Hứa Nguyện nhìn bọn họ, cười nói.
“Vâng.” Nhóm đầu bếp đã quen với việc chủ nhân thường xuyên tự nấu ra những món cực kỳ mỹ vị, bèn dứt khoát nhường chỗ.
“Ồ, nghe nói mấy con có vỏ ngoài này có thể lớn bằng một tòa nhà, sau đó dễ dàng nuốt sống người khác.”
“Ngay cả ngư dân cũng không muốn đụng vào chúng nó, thật sự ăn ngon sao?”
“Chủ nhân rất lợi hại, đương nhiên có thể ăn mấy con quái nhỏ này rồi.”
Mà trong phòng bếp, Hứa Nguyện đã chia những con cua vào nồi hấp, lại bỏ thêm những hương liệu vào nồi xào nấu lên, đáng tiếc là không tìm được ớt cay, nhưng hương vị tươi ngon của hải sản đã đủ bù đắp tiếc nuối này.
Mà khi những món ngon này được bê ra ngoài, tuy rằng vẫn còn nhìn ra bộ dạng ban đầu của chúng nó, nhưng nước sốt và tỏi băm nhuyễn xối lên trên, đã bùng lên mùi thơm tràn ngập đại sảnh.
Để lại một phần hải sản, còn lại đều được dọn vào nhà ăn.
Cửa đóng lại, đám người hầu đều xoa tay nóng lòng muốn thử, sau khi cẩn thận ăn vào miệng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chúa ơi, đây là con cá ngon nhất tôi từng ăn.”
“Tôi cứ nghĩ mình đã ăn ngán cá biển đông lạnh rồi chứ.”
“Chủ nhân quá thật lợi hại, có thể chế biến những con quái vật thành món ngon như vậy.”
“Hy vọng có thể ăn mỗi ngày.”
“Ồ, đầu tiên, nó cần không ít hương liệu.” Đầu bếp đã đứng bên ngoài quan sát nhún vai nói.
Chủ nhân sẽ không ngăn cản bọn họ học cách nấu ăn, nhưng số hương liệu cần thiết trong mỗi món ăn đã đủ khiến bọn họ tuyệt vọng, có thể ăn thử đã là chuyện may mắn.
“Ý ngươi là......”
“Ngươi đang ăn một bữa cơm có giá một đồng bạc.”
“Ôi Chúa ơi!”
Trong nhà ăn, meo meo trên vai Hứa Nguyện nhảy xuống cạnh mâm cua đã được tách đôi.
Nó dùng một chân đè lại, chòm râu nhếch lên, dễ dàng cắn thịt cua tươi ngon vào miệng, cổ họng không ngừng phát ra tiếng khò khè.
Hứa Nguyện ăn mấy chân cua, bào ngư và hầu, cảm thấy chắc bụng thì dừng lại, nhìn mèo trắng nhỏ xinh đang vật lộn với chân cua lớn.
Nếu meo meo có ở đây, hai con mèo cùng nhau ăn, cảnh tượng nhất định càng thú vị.
Nếu có thêm Steven, có lẽ cả hai con mèo cũng không địch lại một mình cậu ấy, cơ mà cậu ấy sẽ càng chắc chắn hắn là mèo cho xem.
......
Đã ăn thử hải sản, nhưng nó cũng không có trở thành món chính trên bàn cơm, bởi vì những người từ nội địa đến đây vẫn quen với vị của ngũ cốc, ngay cả thủy thủ đi trên biển lâu năm cũng không ăn cá mỗi ngày, so với hải sản, bọn họ càng thích nuôi dê bò trên thuyền hơn.
“Chủ nhân, những nguyên liệu cần mua sắm đã bắt đầu xuất phát, người và thương phẩm do trang viên sắp xếp sẽ mau chóng đến đây.” Fabian tận tụy báo cáo tình hình trang viên, tuy rằng từ bờ biển đến trang viên cách hơn mười ngày đi xe ngựa, nhưng nếu cưỡi ngựa truyền lời thì chỉ cần mấy ngày, “Khi mọi người đến nơi, có thể mở cửa hàng ở chỗ này, nhưng tôi cảm thấy nếu dời cửa hàng đến thành Isdar thì buôn bán sẽ càng tốt hơn.”
Ông cũng không quá hiểu biết nơi này, nhưng cũng có thể nghe được thành Isdar nằm gần phía nam, toạ lạc trong eo biển nối hai vùng biển càng phồn hoa phát triển hơn, tuy nơi đó xa trang viên hơn, nhưng có rất nhiều tàu lớn, mà nghe nói những con tàu lớn có thể đi tới những vùng đất xa xôi, đủ xa để mang về hương liệu sang quý.
“Thành Isdar đúng là một nơi rất tốt, có lẽ tương lai ta sẽ mở cửa hàng ở đó.” Hứa Nguyện nhìn ông, “Nhưng giờ tôi có chuyện cần ở lại bờ biển Logue, nhưng nếu ông có hứng thú, tôi cũng có thể phái ông đến thành Isdar, hiện giờ ông đã đủ khả năng để chống đỡ một mặt rồi.”
Lời nói của hắn không hề gay gắt, chỉ là gợi ý, lại khiến Fabian trừng to mắt từ chối liên tục: “Ôi, không không không, tôi không hề có hứng thú với nơi đó, cũng không hứng thú với bất kỳ cái gì, chủ nhân ở nơi nào, tôi sẽ ở nơi đó.”
Có lẽ ông đã có được khả năng tự lập và tài sản đủ để sống quãng đời còn lại, nhưng chỉ có ở cạnh chủ nhân, ông mới có cảm giác an toàn không gì sánh kịp, trời đất chứng giám ông chỉ là người nghe tin đồn và những câu chuyện kỳ lạ, bảo ông chủ động đi buôn bán thì không hề có hứng thú.
“Thôi được, có điều chúng ta quả thật cẩn mấy cái thuyền lớn.” Hứa Nguyện nhìn khuôn mặt hoảng sợ của ông, cười nói, “Qua một thời gian nữa chúng ta vẫn phải đi một chuyến đến thành Isdar.”
“Vâng.” Fabian đã khôi phục bình tĩnh hỏi, “Khi nào chúng ta đến đó?”
“Mấy tháng nữa, trước đó chúng ta phải ghé thành Dasak một chuyến.” Hứa Nguyện nói.
“Vâng, tôi lập tức chuẩn bị.” Fabian nói.
“Fabian thân ái, ông không hỏi tôi đi làm gì sao?” Hứa Nguyện nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông.
“Tất cả quyết định của chủ nhân đều chính xác.” Fabian trịnh trọng nói.
“Không phải lúc nào cũng đúng.” Hứa Nguyện cười nói, “Yên tâm đi, tôi không ý muốn đuổi ông, chỉ là nếu ông có chuyện muốn làm, tôi sẽ không ngăn cản.”
Fabian đã làm việc cho hắn mấy năm, tuy rằng cũng có tiền, nhưng so ra thì kém xa lợi nhuận kinh doanh, dựa vào kinh nghiệm của ông, chỉ cần không phải quá gấp gáp nhân tài sản lên mấy chục lần, thì có thể dễ dàng kiếm được số tiền lớn, chỉ cần bảo vệ tốt chúng nó, cả quãng đời sau của ông sẽ không cần làm việc nữa.
Đây là cuộc sống mà rất nhiều người mong ước, tuy rằng phải rời khỏi người đã làm việc quen với mình, người mới đến sẽ phải cần thời gian mài dũa, nhưng đều không thành vấn đề, chỉ là hắn không ngờ đối phương lại kháng cự chuyện rời đi như vậy.
“Chủ nhân, chuyện tôi muốn làm chính là làm việc cho ngài.” Fabian chân thành nói.
“Thôi được, trước khi chúng ta xuất phát, giúp tôi hỏi thăm quốc vương thành Dasak yêu thích thứ gì, chúng ta phải dâng lễ vật lên.” Hứa Nguyện nói.
“Vâng.” Fabian yên tâm hỏi, “Chủ nhân muốn làm gì vậy?”
“Xây một con đường.” Hứa Nguyện đứng dậy nhìn con đường chính luôn dễ dàng lầy lội bên ngoài cửa sổ.
“Ồ......” Fabian bừng tỉnh, quyết định của chủ nhân luôn chính xác, nhưng nó luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, “Xây đến đâu thưa chủ nhân?”
“Thành Dasak.” Hứa Nguyện quay đầu nhìn ông, “Vậy thì đường bộ trên đất liền sẽ được thông suốt.”
Fabian khiếp sợ, nhưng nghĩ đến tài sản của chủ nhân thì thu hồi vẻ mặt, khen ngợi: “Ngài đúng là người thiện lương!”
Xây đường là chuyện Quốc vương nên làm, tuy chủ nhân chỉ vì thuận tiện cho mình, nhưng cũng tiện cho vô số thương nhân, hy vọng đám người kia tốt nhất chỉ nên cảm kích, chứ không phải trào phúng chủ nhân tiền nhiều làm chuyện thiên hạ, nếu không xe ngựa của bọn họ sẽ kẹt trong bùn lầy, bị quái vật đá dính chặt vào đất không kéo ra được.
......
Trấn Logue cách thành Dasak cũng không xa, đi xe ngựa ba ngày là tới, tòa thành gần biển này so với thành Tanzan thì lớn hơn nhiều, phong cách kiến trúc có chút giống nhau, nhưng phong cách quần áo và màu chắc thì mới mẻ và độc đáo hơn.
Trên đường ngoài tiệm bánh mì và quán rượu ra, nhiều nhất là cửa hàng quần áo.
Có đồng vàng và và lễ vật hậu hĩnh, được diện kiến Quốc vương cũng không phải chuyện khó khăn.
“Brande tiên sinh, người đến từ phương xa, xin chờ một lát, Quốc vương đang thay quần áo trong phòng.” Quản gia của cung điện đã quen với chuyện này.
“Được, chúng tôi rất chờ mong nhìn thấy bộ đồ mới của Quốc vương.” Hứa Nguyện cười nói.
“Ồ, ngài đúng là một vị thương nhân đặc biệt, Quốc vương bệ hạ sẽ thích câu nói này của ngài.” Quản gia mặc trường bào hoa văn bó eo nói.
“Đúng vậy, ta rất thích những lời này.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp uy nghiêm, “Cũng cho phép các ngươi nhìn thấy bộ đồ mới của ta, hãy chân thành đánh giá nó.”
Hứa Nguyện nghe tiếng nhìn ra sau, lọt vào tầm mắt là vị Quốc vương đầu đội vương miện cực kỳ hoa lệ, nó được làm từ vàng ròng, mỗi một góc đều khảm đá quý, chính giữa là một viên hồng ngọc cực lớn, càng tô điểm thêm vẻ hào nhoáng và lộng lẫy của nó.
Kết hợp với trường bào xếp tầng có tay áo rộng và ve áo ở eo, cổ áo và cổ tay đều dệt bằng lông thú và nhuộm màu lam, thêu hoa văn chim trắng xinh đẹp, phối hợp với áo choàng tơ lụa bên ngoài, phía trên là hoa văn tương tự phong cách của giáo đường, giữa cổ áo đính một viên hồng ngọc quý giá.
Bộ trang phục khiến vị Quốc vương có vẻ uy nghi và cao lớn, chòm râu được cắt tỉa gọn gàng, nhìn rất sang trọng và quý giá.
Quốc vương có chút tự hào triển lãm bộ quần áo của mình, chờ đợi đối phương khen ngợi, nhưng khi ông nhìn thấy người trẻ tuổi nghe nói là thương nhân đến dâng lễ vật thì khá bất ngờ, ánh mắt dừng trên bộ quần áo lịch sự ưu nhã của hắn.
“Thưa Đức vua, quần áo của ngài lấp lánh tựa sao trời, sự đẹp đẽ của nó gần như làm loà cặp mắt của tôi.” Hứa Nguyện cười rất chân thành.
“Ồ, ngươi đúng là một vị khách tinh mắt.” Quốc vương bỗng hoàn hồn, nghe những lời ca ngợi thì rất vừa lòng, chỉ là lúc ông bước lên vương tọa, luôn không nhịn được nhìn người trẻ tuổi phía dưới, thậm chí còn nhìn qua quản gia mà hắn dẫn đến.
“Ta chưa bao giờ thấy qua hoa văn trên quần áo của ngươi.” Cuối cùng Quốc vương không nhịn được mở miệng hỏi.
Quần áo của vị thương nhân này thật sự là rất mới lạ, dù là hoa văn trên cổ tay hay là áo choàng ông đều chưa từng gặp qua, chúng nó thần bí và xinh đẹp, xứng đáng hiện diện trong tủ đồ của ông.
“Cảm tạ lời khen của ngài, đây là mẫu mới trong cửa hàng của thần.” Hứa Nguyện nhìn ánh mắt đánh giá của ông, nhẹ nhàng cười nói.
“Hoá ra là ngươi đang mời chào hàng hóa của mình.” Quốc vương luôn rất khoan dung với quần áo, “Ta cho phép, vì chúng nó rất xinh đẹp, ta sẽ phái người đi mua.”
“Được diện kiến ngài và chiêm ngưỡng quần áo đẹp đẽ của ngài là vinh dự của thần, sao có thể để ngài đi mua nó được.” Hứa Nguyện ra hiệu cho Fabian ở phía sau, mở rương đồ đem theo, “Đây là lễ vật lần đầu tiên được gặp ngài.”
Cái rương có vẻ rất nặng, nhưng khi mở ra, những viên ngọc quý được khảm bên trong thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người, ngay cả Quốc vương đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa để duy trì trang nghiêm cũng không nhịn được đứng lên, nhìn về phía quần áo loang loáng đá quý và hoa văn tinh tế thần bí.
“Ồ, chúng nó thật loá mắt, giống hệt như vàng.” Quốc vương không kiềm được bước xuống dưới, quản gia nhanh chóng theo sau, ông đưa tay sờ lên bộ quần áo quý giá lộng lẫy trước mặt, “Hoa văn của nó cũng rất giống vàng.”
“Đúng vậy, tuy nó không thể so được với những bộ quần áo của bệ hạ, nhưng đây là thành ý lớn nhất mà thần có thể lấy ra.” Hứa Nguyện nhìn vẻ mặt thưởng thức của Quốc vương, mỉm cười giới thiệu, “Bộ quần áo này được dệt cùng những sợi tơ vàng, hoa văn được thêu bằng vàng ròng nguyên chất dát mỏng thành sợi chỉ, mỗi một tấc đều khảm đá quý.”
Quốc vương nghe hắn tâng bốc thì rất vừa lòng, mà sau khi nghe hắn giới thiệu thì càng không nhịn được cầm bộ quần áo kia lên, cẩn thận quan sát kim văn phía trên, nhịn không được tán thưởng: “Đúng là một tác phẩm thủ công hoàn mỹ, thương nhân thân mến, ngươi muốn ban thưởng gì?”
Ông muốn thưởng cho hắn thật hậu hĩnh, không có bộ quần áo nào có thể hợp tâm ý và thân phận của ông hơn nó.
“Thưa Đức vua tôn kính, tôi hy vọng có thể xây một đường đá vụn giữa thành Dasak và trấn Logue.” Hứa Nguyện thành khẩn nói.
“Đây cũng không phải chuyện dễ làm.” Tuy Quốc vương rất thích bộ quần áo này, nhưng xây một con đường nào có dễ dàng vậy, cần một số tiền rất lớn, mà ông chỉ muốn giữ toàn bộ số tiền đó chi tiêu vào những bộ quần áo.
“Ồ không, ý của tôi là xin ngài cho phép tôi xây con đường này.” Hứa Nguyện cười nói.
Hắn vừa dứt lời, không chỉ làm quản gia của vương cung và những binh lính khiếp sợ, ngay cả Quốc vương không thích nghị sự cũng phải kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không hiểu hắn nói gì: “Ý của ngươi là ngươi tự bỏ tiền ra xây đường sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện không chút do dự trả lời, “Một khi xây đường xong, một lượng lớn vật liệu may mặc sẽ từ trên biển vận chuyển đến đây.”
“Đây là đề nghị không tồi.” Quốc vương khen ngợi, “Nhưng ngươi muốn điều gì, con trai của ta?”
Hậu lễ lớn này làm ông cảm thấy hơi áy náy với người trẻ tuổi trước mặt.
“Thần hy vọng có thể tận dụng tối đa cảng biển và đất đai trấn Logue.” Hứa Nguyện nói.
Quốc vương thậm chí không hề ấn tượng về trấn Logue, có lẽ đó chỉ là một bộ phận nhỏ trong lãnh thổ rộng lớn của ông, để thương nhân trước mặt cầm đi sử dụng cũng không sao, dù sao mọi thứ xây dựng ra cũng là của ông.
“Con trai của ta, con có thể làm những gì con muốn ở đó, con là công thần của quốc gia này, ta giao cho con quyền lực này.” Quốc vương vỗ vai người trẻ tuổi trước mặt, nhìn về phía quản gia, “Johan, dẫn hắn đến chỗ đại thần để trao quyền, để hắn quản lý trấn Logue.”
“Vâng bệ hạ.” Quản gia ngạc nhiên gật đầu, nhưng không đợi hắn nói gì, Quốc vương đã sốt ruột sai người nâng rương vào phòng ông, lại thay quần áo một lần nữa.
“Xin mời đi theo tôi, Brande tiên sinh.” Quản gia quay sang người trẻ tuổi ưu tú bên cạnh.
Hắn có bề ngoài giống một vị quý tộc, trong xương cốt lại là một thương nhân, đã rất nhiều năm có không ít thương nhân hy vọng có thể thông qua xây dựng hoặc bỏ vốn để có được một ít quyền quản lý thành thị, toàn bộ đều thất bại, Quốc vương sẽ không dễ dàng từ bỏ quyền lực của mình, đồng thời oonh cũng có rất nhiều của cải, tuy rằng ông luôn thích tiêu phí vào quần áo.
Lại không ngờ vị thương nhân trẻ tuổi này lại có thể đạt được mục đích, cho dù hắn chỉ quản lý một thị trấn nhỏ, chà, một trấn nhỏ chẳng là gì so với một thành phố, huống chi hắn còn sắp tiêu phí một số tiền lớn để xây đường, ngay cả các đại thần cũng khó mà phản đối quyết định của Quốc vương.
Có sự khẳng định của Quốc vương, cuốn da dê trao quyền cai quản nhanh chóng được bàn giao, lúc Hứa Nguyện rời đi cũng không nhìn thấy Quốc vương, nhưng mục đích của hắn là vật này, có được quyền quản lý, hắn đã có lý do chính đáng để triệu tập lính đánh thuê của mình, bảo vệ những con thuyền và tất cả tòa nhà trong tương lai của mình mà không chịu sự quản lý của binh lính địa phương.
Xe ngựa rời khỏi thành Dasak phồn vinh, lúc về trấn Logue, những người trong trang viên đã đến, lô hàng đầu tiên được đặt trong cửa hàng Brande vừa khai trương, cũng khiến một số người tò mò chú ý, sau đó nhanh chóng bị các thương nhân và thủy thủ tranh đoạt.
Bọn họ chưa chắc sử dụng cho mình, nhưng những đồ vật mới lạ này một khi chất lên thuyền đến nơi khác bán, đủ để thu về gấp mấy lần cả vốn lẫn lời, tuy rằng số lượng bán ra mỗi ngày của nó ít đến nỗi khiến rất nhiều người thất vọng thở dài.
Khi cửa hàng Brande chính thức buôn bán, con đường nối từ trấn Logue đến thành Dasak cũng bắt đầu khởi công.
Mà nghe nói toàn bộ nguồn tiền đều do chủ nhân của cửa hàng Brande tài trợ.
Chuyện lớn như vậy khiến người dân khiếp sợ, đồng thời cũng rất thắc mắc.
“Tôi tưởng đây là chuyện của Quốc vương.”
“Ôi, thôi bỏ đi, Quốc vương của chúng ta chỉ thích hướng sưu tầm những bộ quần áo mới, trừ khi có một ngày ngài ấy thay đổi sở thích, chuyển sang thích đi đường.”
“Có lẽ vị thương nhân này có rất nhiều tiền, nhiều đến mức không tiêu hết, nên mới rót vào mặt đường.”
“Tôi không quan tâm, tôi thích những con đường làm từ đá vụn, cảm ơn vị thương nhân hào phóng này.”
Nhưng nghi vấn của bọn họ nhanh chóng được giải đáp, bởi vì vị thương nhân này đã đạt được thỏa thuận với vua Harvey, người thích quần áo đến mức không có tiền xây đường, nói đúng hơn là không muốn chi tiền để làm đường đá vụn đến thị trấn nhỏ này, toàn bộ trấn Logue do vị thương nhân giàu có này xây dựng và quản lý.
Đúng vậy, quản lý.
Đây là một quyết định khá chấn động, bởi vì chuyện này giống như đem trấn Logue giao cho đối phương làm đất phong, bọn họ chờ đợi những thay đổi sắp diễn ra, lại phát hiện đối phương cũng không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, chỉ triệu tập thợ thủ công đào đất đổ đá sỏi làm nền, sau đó lại đắp những phiến đá bằng phẳng làm nó trở nên chắc chắn, tuy rằng ngay từ đầu không quá thuận lợi, nhưng nó vẫn đang tiếp tục lan dần về phía thành Dasak, không có dấu hiệu tạm dừng.
Sau một tháng làm đường, Hứa Nguyện mang theo Fabian, hơn mười lính đánh thuê và hàng hóa, cùng với meo meo mang theo từ trang viên lên thuyền của Will đến thành Isdar.
Thái độ của Will càng nhiệt tình hơn lúc trước, tuy rằng một phần nguyên nhân là vì Hứa Nguyện mang theo lính đánh thuê, nhưng chủ yếu là anh chưa từng nghĩ đến thương nhân mà mình chào đón lúc trước lại là chủ nhân của cửa hàng Brande.
“Ồ, nó đúng là một mèo xinh đẹp.” Will khen ngợi con mèo sạch sẽ đang nằm trong ngực Hứa Nguyện, “Không biết tôi có may mắn được biết tên nó không?”
Trong mắt anh tràn đầy sự ngưỡng mộ, tuy có chút khen tặng, nhưng cũng là vì anh chưa bao giờ gặp qua con mèo nào sạch sẽ xinh đẹp như vậy.
Bộ lông bóng loáng có hoa văn xinh đẹp, bốn chân trắng như tuyết, thân thể mềm mại uyển chuyển cùng đôi mắt long lanh tròn xoe đều chứng minh chủ nhân rất yêu thương nó, ồ, hy vọng không có chuột nhắt từ đâu chui ra doạ nó sợ.
Hệ thống nghe vậy thì nhìn về phía thủy thủ đang phấn khích trước mặt, sau đó nghe ký chủ trả lời: “Nó tên meo meo.”
Sau đó hệ thống thấy được vẻ mặt hốt hoảng của thủy thủ, cái miệng giỏi ăn nói của anh thậm chí không thể đáp lời, qua một lúc mới cười nói: “...... Đúng là một cái tên mềm mại chân thật.”
Hứa Nguyện khẽ cười: “Cảm ơn lời khen.”
“Xin mời theo tôi.” Will đi trước dẫn đường, cũng lẩm bẩm cái tên kia, anh cảm thấy tên này không phải Brande tiên sinh đặt, có lẽ là người yêu hoặc người nhà, mới có thể làm người ưu nhã như hắn chấp nhận thú cưng của mình có tên này.
Thân của con thuyền rất lớn, tương đối ổn định, tất nhiên, chỉ là tương đối thôi, nó di chuyển bằng buồm và gió biển, một đường vượt qua biển cả mênh mông và sóng to gió lớn, những thủy thủ, thuyền trưởng và các thương nhân thường xuyên buôn bán trên biển đã quen với chuyện này, Hứa Nguyện cũng không có phản ứng gì lớn, nhưng Fabian và các dong binh đã say tàu ngay từ ngày đầu tiên, đầu óc choáng váng nôn hết đồ trong dạ dày, làm những thương nhân có ý muốn đến gần đều chùn bước, tuy nhiên, meo meo thành công bắt liên tiếp mấy con chuột làm đám người Will rất kinh ngạc!
Có meo meo bảo vệ, khoang tàu của Hứa Nguyện không có bất kỳ con vật nhỏ đáng ghét nào bò vào, sau mấy ngày lênh đênh trên biển, thuyền cũng thuận lợi cập bến cảng thành Isdar.
Chỉ từ bờ biển nhìn ra xa, đám người Fabian đang mong ngóng đặt chân lên đất liền cũng bị quy mô rộng lớn và những con tàu phồn hoa tới lui làm kinh ngạc sửng sốt.
“Điều này thật khó tin!” Fabian cảm thán.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện nhìn bức tường thành cao chót vót được xây dựng theo địa hình và những tòa nhà rải rác, dựa theo trình độ công nghiệp của thời đại này, nó rất thịnh vượng và đáng kinh ngạc.
Chỉ là những con tàu lớn trước mặt cũng không đáp ứng được mong đợi của hắn, chúng nó to hơn thuyền chở khách của bọn họ rất nhiều, cũng là thuyền buồm, boong tàu rộng lớn và khoang thuyền đủ chứa 400-500 người, nghe thì rất nhiều, nhưng tại một khu vực khác mà ngành công nghiệp cũng chưa phát triển, hắn đã từng thấy một con tàu làm từ gỗ có sức chứa lên đến 3000 người.
Nhưng tùy tiện thay đổi ngành công nghiệp chế tàu rộng lớn này cũng không phải chuyện tốt.
“Will, thuyền các anh ngừng ở đây mấy ngày?” Hứa Nguyện hỏi người thuỷ thủ nhiệt tình kia.
“Phải xem hướng gió, nếu không lúc quay về sẽ rất tốn sức.” Will cũng không giấu giếm nói cho hắn việc này.
Bởi vì cho dù biết cũng không thay đổi được chuyện gì, đi biển luôn đòi hỏi rất nhiều kinh nghiệm, còn phải có một thủy thủ linh hoạt bò lên cột buồm để điều chỉnh cánh buồm, đó không phải chuyện ai cũng có thể làm được.
“Nhưng có lẽ sẽ ở lại mười mấy ngày, chúng tôi phải kiểm tra và sửa chữa lại con thuyền.” Will nói.
“Được, cảm ơn, chúng tôi sẽ mau chóng quay lại.” Hứa Nguyện mang theo người và hàng hóa rời đi.
Hàng hóa hắn mang đến cũng không khó bán, cho dù nơi này cách thành Tanzan rất xa, nhưng sự phồn hoa của nó đã làm hương cao và tinh dầu lan rộng đến nơi này, thậm chí có cửa hàng đã phỏng chế ra đồ vật gần giống nhau như đúc, nhưng chuyện này không có nghĩa là không thiếu hàng, mà kẹo hổ phách làm từ mạch nha vẫn chưa được phỏng chế, chỉ có thể dựa vào nguồn cung cấp.
Bán hết hàng hóa, thu về một lượng lớn đồng vàng, một đội lính đánh thuê cường tráng khiến người khác cũng không dám tham lam làm bậy, chuyện khó nhất là tìm được một thợ đóng tàu ưu tú đáng tin, bởi vì nghe nói nội trong vùng biển cạnh thành Isdar mà mỗi năm đều có vụ đắm tàu, những con tàu theo dòng hải lưu ra vùng biển bên ngoài càng bị đắm nhiều hơn.
Chuyện này khiến đám người Hứa Nguyện phải dừng ở đây hơn một tháng, dĩ nhiên cũng bỏ lỡ thời gian quay về của thuyền Will, nhưng kết quả vẫn không tồi.
“Bây giờ bắt đầu đóng con tàu mà ngài muốn, ít nhất phải chờ tới mùa thu mới có thể hạ thủy.” Mahler là người đàn ông trung niên có cánh tay cực kỳ cường tráng, lúc nói chuyện cũng không có quá nhiều cảm xúc, “Thù lao tăng 30%.”
“Được.” Hứa Nguyện cũng không để ý giọng điệu của người này, bởi vì nhìn hắn ta có vẻ chỉ muốn đi ngủ một giấc.
“Ồ, thật ra cậu có thể mua một con tàu mới làm sẵn, sẽ nhanh hơn.” Mahler nghe giọng nói ấm áp của thương nhân trẻ tuổi thì nói thêm một câu.
“Nhưng tôi hy vọng nó được chế tạo theo ý tôi.” Hứa Nguyện đưa bản vẽ qua.
Hắn không muốn thay đổi tiến trình phát triển công nghiệp của thế giới này, nhưng hắn không ngại làm con tàu của mình trở nên kiên cố và an toàn hơn, dẫu sao thì thì nó cũng liên quan đến rất nhiều mạng người.
Mahler không để ý lắm cầm qua nhìn, khi thấy được nguyên liệu và tạo hình của nó thì nhíu mày thật chặt: “Dựa theo chất liệu này thì sang năm mới có thể hạ thủy, hơn nữa phải tăng gấp đôi giá tiền.”
“Có thể.” Hứa Nguyện nghe vậy thì bật cười, bởi vì rất nhiều người không muốn nhận công việc này.
*****
Editor: Quốc vương này giống ông vua trong truyện cổ tích “Bộ quần áo mới của đức vua” nhỉ. Hay chính là ổng (⌐■-■)
(*) Có thể bạn đã biết: Hải sản có nhiều chất đạm, còn bia thì có lượng vitamin B1 cao từ đó khi kết hợp sẽ tạo ra kết tủa. Nếu kết tủa tích tụ lâu ngày có thể dẫn đến hình thành sỏi thận, ảnh hưởng đến gan.
Trong hải sản có lượng purine khá cao, sau khi trao đổi chất trong cơ thể sẽ chuyển hóa thành axit uric. Ăn nhiều hải sản cùng một lúc, sau đó uống bia, nó sẽ làm tăng tốc độ chuyển hóa purine thành axit uric. Lượng axit uric dư thừa sẽ tích tụ tại các khớp xương hoặc các mô mềm dễ gây bệnh Gout, viêm khớp xương và mô mềm, vô cùng có hại cho sức khỏe.
Cũng không nên ăn hải sản và trái cây cùng lúc, trong trái cây có một chất gọi là tannin, nó sẽ kết hợp với protein và canxi của hải sản để tạo thành một kết tủa không hòa tan, kích thích đường tiêu hóa, và thậm chí gây ra các triệu chứng như đau bụng, buồn nôn, nôn mửa.
Nơi này cũng chưa ban cho vị quý tộc nào làm đất phong, nhưng có thể mua bán, chẳng qua có thể vào ở hay không thì phải xem người mua.
“Làm tốt lắm.” Hứa Nguyện cầm khế ước nhìn thoáng qua, nói, “Tình huống gần đây thế nào?”
“Những đứa trẻ mồ côi lưu lạc đều đã ôm về.” Fabian hơi chần chờ nói, “Trường hợp khác không thể tùy tiện ra tay, chỉ cho chút đồ ăn và tiền đồng.”
Cho dù những đứa trẻ nó nhìn rất đáng thương, nhưng vẫn còn cha mẹ, một khi tùy tiện ôm đi là sẽ xảy ra vấn đề.
“Gần đây có tu viện nào không?” Thời gian này Hứa Nguyện cũng không đi ra ngoài, thị trấn này không lớn, rất dễ đi dạo xong, nhưng hắn không nhìn thấy tòa nhà nào tương tự với tu viện.
“Ở thị trấn kế bên.” Fabian nói, “Tu viện ban đầu ở đây đã phá sản.”
Tu viện cũng có đồng ruộng cần kinh doanh, thường xuyên cứu tế theo định kỳ, nếu kinh doanh không tốt thì sẽ dẫn đến phá sản.
“Vậy thì xây cái khác đi.” Hứa Nguyện trầm ngâm nói, “Dùng để cứu trợ một số đứa trẻ theo định kỳ.”
“Vâng.” Fabian đáp, “Tôi sẽ lập tức chọn địa điểm.”
“Không cần vội, mùa xuân năm sau hãy khởi công.” Hứa Nguyện nếm thử bánh mì vừa mang về, cười nói, “Trước tiên cứ tận hưởng năm nay đi.”
“Vâng.” Fabian gật đầu, trước khi đi thì hỏi, “Chủ nhân, ngài thích bánh mì cửa hàng này sao?”
Có lẽ ông có thể chuẩn bị món này vào buổi tối Đêm giao thừa.
“À, bánh mì này không đủ lượng đường.” Hứa Nguyện cắn thêm một miếng nữa, nói: “Nếu ngọt hơn một chút sẽ ăn ngon hơn.”
Hắn đã mua bánh mì đắt nhất cửa hàng, nhưng lượng đường vẫn không đủ, cũng đồng nghĩa nơi này có cơ hội kinh doanh.
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Fabian gật đầu nói.
Trong số hàng hóa được vận chuyển tới đầu xuân, số lượng kẹo sẽ nhiều hơn một chút.
*
Năm mới ở thế giới này là vào cuối tháng 12, đến ngày cuối năm, thị trấn luôn chìm trong lớp tuyết dày cũng giăng đèn kết hoa, tiệm bánh mì mở từ sáng sớm đến tối mịt, mùi thơm của nướng gà tây nướng lan tràn khắp đường phố, thường xuyên khiến đường người nhịn không được dừng chân.
Hứa Nguyện nướng mấy chục con vịt và ngỗng lớn, thịt và rượu mạch nha thơm lừng đủ để những người xa nhà vượt qua một đêm giao thừa hạnh phúc.
Mà những viên kẹo được phân phát ra càng khiến bọn họ hết lời khen ngợi chủ nhân của mình trong lúc say.
Đêm giao thừa có nghĩa là một năm cũ đã qua, khắp nơi tưng bừng náo nhiệt, Hứa Nguyện đội mũ khoác áo choàng ra cửa, đi qua mỗi góc đường trong thị trấn, hắn thấy một vài đứa trẻ, nhưng một số thì có cha mẹ dắt tay, một số đang đùa giỡn đuổi bắt nhau, cũng có một số mau chóng chạy vào nhà đóng cửa lại. Mà khi hắn trở về, có người đến báo cáo lại nhặt được một đứa trẻ, nhưng đặc điểm mô tả thì không giống với ghi chép của tuyến thế giới.
Cho đến lúc bình minh ló dạng, không còn ai đến báo cáo nữa, nguyện vọng được tiếp nhận kia lại không tuyên bố thất bại.
[Xem ra không phải năm nay.] Meo meo nhìn ra bên ngoài, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.
[Sẽ gặp được thôi.] Hứa Nguyện rời khỏi cửa sổ nói.
Qua năm mới, thời tiết lạnh hơn, nhưng khoảng cách mùa xuân đến đã không còn
xa.
......
Mùa xuân ở trấn Logue phồn thịnh hơn mùa đông rất nhiều, băng tuyết tan rã, thương đội liên tục chạy đến đây, cho dù phải vượt qua những bãi tuyết tan lầy lội.
Rất nhiều cửa hàng mở cửa lại, lữ quán chật kín người, thậm chí có rất nhiều người phải ngủ ngoài trời.
Những con thuyền mới lắp ráp được hạ thủy, phá vỡ lớp băng mỏng trên biển, thuyền trưởng và những thủy thủ khuân vác hàng hóa, hy vọng một chuyến đi có thể mang đến lợi nhuận phong phú.
Đối với trấn Logue mà nói, đây chỉ là một ngày xuân bình thường, nhưng vẫn có chút khác biệt so với trước kia, một vị thương nhân mới đến đã chiêu mộ rất nhiều thợ thủ công trong thị trấn và các vùng lân cận, dự định xây dựng một tòa nhà ven rừng cách đây không xa, nhưng chuyện này chỉ nói lên vị thương nhân này rất giàu có, cũng không gì quá hiếm lạ.
Điều khiến hắn khác biệt với các thương nhân là hắn sẵn sàng tài trợ xây dựng một tu viện mới trong thị trấn nhỏ này.
“Ồ, hắn đúng là một người vĩ đại và thánh khiết!”
“Không ai có thể nghi ngờ lòng tốt của hắn.”
“Vị thương nhân tên là gì? Tôi hy vọng có thể biết tên của vị thương nhân vĩ đại này.”
“Thật đáng tiếc, quản gia, người hầu và các dong binh đều gọi hắn là chủ nhân.”
“Tôi nghĩ hắn nhất định là một người khiêm tốn.”
Trong tiếng ca ngợi tung hô của bọn họ, tu viện cũng đã bắt đầu khởi công, những tảng đá kiến trúc, trụ cột chạm khắc lá khoai lang, vị này thương nhân này không ngần ngại dùng tài phú của mình để làm nó trở nên kiên cố và xa hoa, cũng khiến càng nhiều người tò mò về hắn.
Mua bán ngày xuân diễn ra sôi nổi, không chỉ những con thuyền bỏ neo trên cảng xuất phát, mà ngay cả những con thuyền không thể cập bến vì nước đóng băng cũng đã đến nơi, lại thông qua đoàn đội thương nhân vận chuyển hàng hoá bằng đường bộ để rời đi.
Hứa Nguyện phác thảo một hành trình trên bản đồ vừa mua, bởi vì có khả năng hắn phải ở lại đây mấy năm thậm chí mấy chục năm, kinh doanh là không thể thiếu.
Bờ biển Logue nằm ở sườn phía tây trang viên, đường gần nhất từ trang viên đi đến bờ biển là hướng tây, vùng biển này có vô số cảng và thành thị mới nổi, so với trấn Logue có kỳ đóng băng vào mùa đông thì rõ ràng chiếm ưu thế cao hơn.
Trấn Logue tuy không có thuyền lớn, nhưng giao thông hàng hải chưa bao giờ điêu tàn, ngược lại cực kỳ phồn thịnh.
Một nguyên nhân là tuyến đường hàng hải đi theo dòng hải lưu, cho dù đó là dòng hải lưu lạnh, một nguyên nhân khác là vì nó là cảng biển có khoảng cách đường bộ ngắn nhất để vận chuyển hàng hóa đến thành Dasak gần đó, cho dù đường đi cực kỳ gập ghềnh, cũng vì tầm quan trọng của địa lý mà chiếm cứ một vị trí nhỏ.
Vậy thì chỉ còn một yêu cầu cuối cùng cần phải xác nhận, Hứa Nguyện đứng dậy cầm lấy áo choàng xuống lầu, đi về phía cảng biển.
[Ký chủ, chúng ta đi đâu vậy?] Meo meo ngồi xổm trên đầu vai hắn cảm thụ gió biển thổi tới.
[Tới bờ biển nhìn xem.] Hứa Nguyện ngước nhìn đường chân biển rộng lớn lấp ló cuối đường.
[A!] Meo meo hưng phấn, [Nơi đó có cá không?]
[Có.] Hứa Nguyện cười nói.
[Có bãi cát rộng lớn chứ?] Meo meo đối với chuyện không thể in cánh hoa mai lên mặt tuyết cứ canh cánh trong lòng.
(*) Đệm thịt của mèo khi in lên tuyết rất giống hình hoa mai.
[Có lẽ.] Hứa Nguyện trầm ngâm nói.
Rừng cây cạnh trấn Logue sinh trưởng tươi tốt, nhưng thảm thực vật nơi này lại không giống bãi biển mọc những cây cọ như hệ thống tưởng tượng, ngay cả màu sắc của biển cũng là màu xanh đậm, sâu không thấy đáy, tuy rằng cầu cảng được xây dựng tương đối bằng phẳng, nhưng meo meo trên vai có nói gì cũng không chịu xuống.
[Có cá.] Hứa Nguyện nhìn những mẻ cá tươi vận chuyển từ trên thuyền xuống, muốn dụ dỗ meo meo phấn chấn hơn.
Hệ thống nhìn con cá lớn đến mức có thể nuốt chửng một người, yên lặng cụp tai xuống: [Tui không thích ăn cá.]
Nó đi vào bên trong bị cá ăn thì có.
“Ồ, khách nhân tôn quý, ngài muốn gửi hàng hóa sao?” Hứa Nguyện không đứng gần, nhưng vẫn là thủy thủ tinh mắt nhìn về phía hắn, nhiệt tình đến mời gọi.
“Thuyền của ngài đi đến những nơi nào?” Hứa Nguyện nhìn mặc áo khoác vải lanh quái, đi chân trần trên con đường gồ ghề như không hề có chướng ngại.
“Bình thường sẽ đến thành Isdar, nơi đó có những con thuyền lớn hơn nữa.” Thủy thủ cười rộ lên lộ hàm răng trắng tinh, cũng làm làn da rám nắng của anh dường như đen láng bóng, “Các thương nhân hầu như đều tụ tập ở nơi đó, ngài mau chân đến xem thử?”
“Ngài ra biển bao lâu rồi?” Hứa Nguyện cười hỏi.
“Khoảng sáu bảy năm, đó là khoảng thời gian bận rộn và thú vị, tuy rằng có rất nhiều người cũng trở thành thủy thủ, nhưng chắc chắn bọn họ không có kinh nghiệm phong phú như tôi.” Anh không chút do dự khen ngợi mình, “Ngài có hàng hóa gì cần vận chuyển đều có thể tìm tôi, đây chính là con thuyền an toàn nhất trấn Logue.”
“Nếu có cơ hội, tôi rất vui lòng thuê một vị trí trên thuyền của ngài.” Hứa Nguyện cười nói, “Xin hỏi tên ngài là?”
“Gọi tôi là Will.” Will cũng không vì hắn từ chối mà cụt hứng, người này nhìn qua là biết rất phú quý, rồi cũng sẽ có cơ hội hợp tác.
“Brande.” Hứa Nguyện báo tên của mình.
“Brande tiên sinh tôn quý, đó là con thuyền của chúng tôi.” Will xoay người chỉ vào con tàu có mớn nước (*) sâu nhất trong những con thuyền neo trên cảng.
(*) Mớn nước: là độ chìm của tàu - khoảng cách theo chiều thẳng đứng, vuông góc với mặt nước, tính từ đáy tàu lên đến mặt nước. Mớn nước thay đổi tùy theo thiết kế của tàu và không chỉ phụ thuộc vào trọng lượng của cả con tàu mà còn phụ thuộc vào tỷ trọng của nước mà tàu nằm trong đó.
Hứa Nguyện nhìn theo ngón tay hắn, đó là một con thuyền rất rộng lớn và rắn chắc, vô số cột buồm chữ A cao chót vót được dựng lên, khác biệt hoàn toàn với những con thuyền chỉ có một cột buồm lại trang bị rất nhiều mái chèo, rõ ràng nó là một loại thuyền buồm mới.
(*) Thuyền buồm nhiều mái chèo:
(*) Thuyền nhiều cánh buồm:
Không chỉ có hình thể lớn hơn nhiều, mớn nước cũng càng sâu, so với con thuyền mái chèo chỉ có thể chở tối đa vài chục người mà nói, rõ ràng nó có thể chở hơn trăm người, hành trình cũng sẽ xa và ít tốn sức hơn.
“Đúng là một con thuyền xinh đẹp.” Hứa Nguyện đánh giá một lát, “Không biết con thuyền xinh đẹp này do ai chế tạo?”
Thuyền ở trấn Logue đều được chế tạo theo kiểu mái chèo, muốn chuyên chở hàng hóa, chỉ dựa vào cái này là không đủ.
“Con thuyền này hình như được đóng ở thành Isdar, ở đó có rất nhiều thợ ưu tú.” Will nhìn ra mục đích của hắn, đương nhiên, rất nhiều thương nhân đến hải cảng đều khát vọng sỡ hữu một con thuyền lớn cho riêng mình, “Nhưng đáng tiếc bọn họ sẽ không đến trấn Logue, kỳ đóng băng ở đây luôn khiến người khác khó chịu, mà bọn họ nhận đơn hàng ở thành Isdar đến mềm tay.”
“Cảm ơn ngài đã giải thích.” Hứa Nguyện cười nói, hắn biết mình cần phải đến thành Isdar một chuyến, nếu như hắn muốn thành lập một điểm buôn bán tại trấn Logue.
“Không có gì, chuyện này hỏi ai cũng sẽ nói cho ngài.” Will nhún vai cười nói, “Thuyền của chúng tôi sẽ xuất phát sau ba ngày nữa.”
“Cảm ơn ngài đã thông báo.” Hứa Nguyện gật đầu, Will đã hiểu ý hắn, lại đi tìm thương nhân khác muốn tìm tàu chở khách.
Những lời mời gọi của anh ta vẫn có chút thu hoạch, một vị thương nhân có vẻ xa lạ với nơi này đã cảm thấy hứng thú đi theo hắn về phía con thuyền lớn.
Hứa Nguyện chuyển mắt nhìn quanh, đi về phía một dãy thuyền nhỏ, quan sát hải sản trong thùng gỗ, hắn không chỉ phát hiện cua, còn có con hầu.
“Khách nhân tôn quý, đây đều là cá tươi mới bắt được hôm nay, ngài muốn mua gì?” Người chèo thuyền thấy hắn mặc quần áo sang trọng thì nhiệt tình hỏi.
Lời này cũng không sai, những thùng cá đều rất béo bở, cua lớn bò quanh trong thùng, bạch tuộc hoạt động xúc tua, những con hầu có dấu vết vừa mới gỡ xuống.
[Muốn ăn không?] Hứa Nguyện nhìn những hải sản to lớn hỏi.
[Ăn ăn ăn!] Meo meo trên vai liên tục gật đầu, nhìn con cua lớn gấp đôi nó chảy nước miếng.
“Con này bán thế nào?” Hứa Nguyện xách lên một con cua còn lớn hơn cả bồn nước đang giương nanh múa vuốt.
Câu hỏi của hắn lại không lập tức được trả lời, lúc hắn ngẩng đầu lên thì người chèo thuyền có da ngăm đen hỏi: “Ngài có chắc mình muốn mua nó không? Vị của nó không ngon lắm, đôi khi ăn xong còn rất khó chịu.”
“Nơi nào khó chịu?” Hứa Nguyện đánh giá con cua trước mặt.
Chủng loại không có vấn đề, không có độc tính, có lẽ là không làm sạch nội tạng bên trong nên dạ dày không khoẻ?
“À, cảm giác đầu váng mắt hoa, đôi khi đau bụng rất khó chịu, nếu không phải nó bị mắc vào lưới, tôi sẽ không kéo nó lên.” Người chèo thuyền hơi ghét bỏ nhìn những con cua lớn, nói: “Khách nhân tôn quý, ngài hãy xem những con cá này, chúng rất béo tốt, cho dù ăn nhiều vào ngày trai giới (*), cũng sẽ không có ai nói gì.”
(*) Ngày trai giới: Trong Phật giáo, những ngày ăn chay nhằm hướng đến việc ngừng sát sinh và làm việc thiện được gọi là ngày trai giới.
“Cảm ơn ngài nhắc nhở, nhưng không sao, bán cho tôi đi.” Hứa Nguyện nhìn meo meo đang háo hức trên vai, “Tôi có thể mua về cho mèo ăn.”
“Ồ, chúng rất thích những thứ này.” Người chèo thuyền có vẻ rất thích mèo, hắn ta đứng dậy bỏ những con cua và một ít sản vật mà Hứa Nguyện chỉ định vào một cái túi lưới bện từ vải lanh, “Ngài đưa 30 đồng là được, ngài có cần tôi đem đến tận nhà không?”
“Không cần, cảm ơn.” Hứa Nguyện thanh toán tiền xong, duỗi tay cầm lấy túi lưới khá nặng, “Lần sau nếu ngài ăn nó, đừng uống bia hoặc ăn trái cây, làm vậy sẽ hạn chế đau bụng khó chịu, tất nhiên là vẫn phải rửa sạch nội tạng trong bụng nó.”
Người chèo thuyền hơi ngạc nhiên, nhìn bóng dáng hắn rời đi thì có chút khó hiểu, nhưng đối phương ăn mặc rất phú quý, rõ ràng không cần thiết phải lừa anh.
“Có lẽ là lời khuyên của mục sư.” Người chèo thuyền suy đoán, cũng ghi nhớ những lời này vào lòng, “Cảm ơn ngài nhắc nhở.”
“Không có gì.”
Hứa Nguyện cầm hải sản vào phòng bếp, làm nhóm đầu bếp có chút kinh hãi, trấn Logue có vô số cá biển, cho dù là mùa đông, cũng có cá đông lạnh để ăn, nhưng bọn họ rất ít khi chạm vào những con vật có hình thù kỳ quái này.
“Để tôi xử lý là được.” Hứa Nguyện nhìn bọn họ, cười nói.
“Vâng.” Nhóm đầu bếp đã quen với việc chủ nhân thường xuyên tự nấu ra những món cực kỳ mỹ vị, bèn dứt khoát nhường chỗ.
“Ồ, nghe nói mấy con có vỏ ngoài này có thể lớn bằng một tòa nhà, sau đó dễ dàng nuốt sống người khác.”
“Ngay cả ngư dân cũng không muốn đụng vào chúng nó, thật sự ăn ngon sao?”
“Chủ nhân rất lợi hại, đương nhiên có thể ăn mấy con quái nhỏ này rồi.”
Mà trong phòng bếp, Hứa Nguyện đã chia những con cua vào nồi hấp, lại bỏ thêm những hương liệu vào nồi xào nấu lên, đáng tiếc là không tìm được ớt cay, nhưng hương vị tươi ngon của hải sản đã đủ bù đắp tiếc nuối này.
Mà khi những món ngon này được bê ra ngoài, tuy rằng vẫn còn nhìn ra bộ dạng ban đầu của chúng nó, nhưng nước sốt và tỏi băm nhuyễn xối lên trên, đã bùng lên mùi thơm tràn ngập đại sảnh.
Để lại một phần hải sản, còn lại đều được dọn vào nhà ăn.
Cửa đóng lại, đám người hầu đều xoa tay nóng lòng muốn thử, sau khi cẩn thận ăn vào miệng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chúa ơi, đây là con cá ngon nhất tôi từng ăn.”
“Tôi cứ nghĩ mình đã ăn ngán cá biển đông lạnh rồi chứ.”
“Chủ nhân quá thật lợi hại, có thể chế biến những con quái vật thành món ngon như vậy.”
“Hy vọng có thể ăn mỗi ngày.”
“Ồ, đầu tiên, nó cần không ít hương liệu.” Đầu bếp đã đứng bên ngoài quan sát nhún vai nói.
Chủ nhân sẽ không ngăn cản bọn họ học cách nấu ăn, nhưng số hương liệu cần thiết trong mỗi món ăn đã đủ khiến bọn họ tuyệt vọng, có thể ăn thử đã là chuyện may mắn.
“Ý ngươi là......”
“Ngươi đang ăn một bữa cơm có giá một đồng bạc.”
“Ôi Chúa ơi!”
Trong nhà ăn, meo meo trên vai Hứa Nguyện nhảy xuống cạnh mâm cua đã được tách đôi.
Nó dùng một chân đè lại, chòm râu nhếch lên, dễ dàng cắn thịt cua tươi ngon vào miệng, cổ họng không ngừng phát ra tiếng khò khè.
Hứa Nguyện ăn mấy chân cua, bào ngư và hầu, cảm thấy chắc bụng thì dừng lại, nhìn mèo trắng nhỏ xinh đang vật lộn với chân cua lớn.
Nếu meo meo có ở đây, hai con mèo cùng nhau ăn, cảnh tượng nhất định càng thú vị.
Nếu có thêm Steven, có lẽ cả hai con mèo cũng không địch lại một mình cậu ấy, cơ mà cậu ấy sẽ càng chắc chắn hắn là mèo cho xem.
......
Đã ăn thử hải sản, nhưng nó cũng không có trở thành món chính trên bàn cơm, bởi vì những người từ nội địa đến đây vẫn quen với vị của ngũ cốc, ngay cả thủy thủ đi trên biển lâu năm cũng không ăn cá mỗi ngày, so với hải sản, bọn họ càng thích nuôi dê bò trên thuyền hơn.
“Chủ nhân, những nguyên liệu cần mua sắm đã bắt đầu xuất phát, người và thương phẩm do trang viên sắp xếp sẽ mau chóng đến đây.” Fabian tận tụy báo cáo tình hình trang viên, tuy rằng từ bờ biển đến trang viên cách hơn mười ngày đi xe ngựa, nhưng nếu cưỡi ngựa truyền lời thì chỉ cần mấy ngày, “Khi mọi người đến nơi, có thể mở cửa hàng ở chỗ này, nhưng tôi cảm thấy nếu dời cửa hàng đến thành Isdar thì buôn bán sẽ càng tốt hơn.”
Ông cũng không quá hiểu biết nơi này, nhưng cũng có thể nghe được thành Isdar nằm gần phía nam, toạ lạc trong eo biển nối hai vùng biển càng phồn hoa phát triển hơn, tuy nơi đó xa trang viên hơn, nhưng có rất nhiều tàu lớn, mà nghe nói những con tàu lớn có thể đi tới những vùng đất xa xôi, đủ xa để mang về hương liệu sang quý.
“Thành Isdar đúng là một nơi rất tốt, có lẽ tương lai ta sẽ mở cửa hàng ở đó.” Hứa Nguyện nhìn ông, “Nhưng giờ tôi có chuyện cần ở lại bờ biển Logue, nhưng nếu ông có hứng thú, tôi cũng có thể phái ông đến thành Isdar, hiện giờ ông đã đủ khả năng để chống đỡ một mặt rồi.”
Lời nói của hắn không hề gay gắt, chỉ là gợi ý, lại khiến Fabian trừng to mắt từ chối liên tục: “Ôi, không không không, tôi không hề có hứng thú với nơi đó, cũng không hứng thú với bất kỳ cái gì, chủ nhân ở nơi nào, tôi sẽ ở nơi đó.”
Có lẽ ông đã có được khả năng tự lập và tài sản đủ để sống quãng đời còn lại, nhưng chỉ có ở cạnh chủ nhân, ông mới có cảm giác an toàn không gì sánh kịp, trời đất chứng giám ông chỉ là người nghe tin đồn và những câu chuyện kỳ lạ, bảo ông chủ động đi buôn bán thì không hề có hứng thú.
“Thôi được, có điều chúng ta quả thật cẩn mấy cái thuyền lớn.” Hứa Nguyện nhìn khuôn mặt hoảng sợ của ông, cười nói, “Qua một thời gian nữa chúng ta vẫn phải đi một chuyến đến thành Isdar.”
“Vâng.” Fabian đã khôi phục bình tĩnh hỏi, “Khi nào chúng ta đến đó?”
“Mấy tháng nữa, trước đó chúng ta phải ghé thành Dasak một chuyến.” Hứa Nguyện nói.
“Vâng, tôi lập tức chuẩn bị.” Fabian nói.
“Fabian thân ái, ông không hỏi tôi đi làm gì sao?” Hứa Nguyện nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông.
“Tất cả quyết định của chủ nhân đều chính xác.” Fabian trịnh trọng nói.
“Không phải lúc nào cũng đúng.” Hứa Nguyện cười nói, “Yên tâm đi, tôi không ý muốn đuổi ông, chỉ là nếu ông có chuyện muốn làm, tôi sẽ không ngăn cản.”
Fabian đã làm việc cho hắn mấy năm, tuy rằng cũng có tiền, nhưng so ra thì kém xa lợi nhuận kinh doanh, dựa vào kinh nghiệm của ông, chỉ cần không phải quá gấp gáp nhân tài sản lên mấy chục lần, thì có thể dễ dàng kiếm được số tiền lớn, chỉ cần bảo vệ tốt chúng nó, cả quãng đời sau của ông sẽ không cần làm việc nữa.
Đây là cuộc sống mà rất nhiều người mong ước, tuy rằng phải rời khỏi người đã làm việc quen với mình, người mới đến sẽ phải cần thời gian mài dũa, nhưng đều không thành vấn đề, chỉ là hắn không ngờ đối phương lại kháng cự chuyện rời đi như vậy.
“Chủ nhân, chuyện tôi muốn làm chính là làm việc cho ngài.” Fabian chân thành nói.
“Thôi được, trước khi chúng ta xuất phát, giúp tôi hỏi thăm quốc vương thành Dasak yêu thích thứ gì, chúng ta phải dâng lễ vật lên.” Hứa Nguyện nói.
“Vâng.” Fabian yên tâm hỏi, “Chủ nhân muốn làm gì vậy?”
“Xây một con đường.” Hứa Nguyện đứng dậy nhìn con đường chính luôn dễ dàng lầy lội bên ngoài cửa sổ.
“Ồ......” Fabian bừng tỉnh, quyết định của chủ nhân luôn chính xác, nhưng nó luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, “Xây đến đâu thưa chủ nhân?”
“Thành Dasak.” Hứa Nguyện quay đầu nhìn ông, “Vậy thì đường bộ trên đất liền sẽ được thông suốt.”
Fabian khiếp sợ, nhưng nghĩ đến tài sản của chủ nhân thì thu hồi vẻ mặt, khen ngợi: “Ngài đúng là người thiện lương!”
Xây đường là chuyện Quốc vương nên làm, tuy chủ nhân chỉ vì thuận tiện cho mình, nhưng cũng tiện cho vô số thương nhân, hy vọng đám người kia tốt nhất chỉ nên cảm kích, chứ không phải trào phúng chủ nhân tiền nhiều làm chuyện thiên hạ, nếu không xe ngựa của bọn họ sẽ kẹt trong bùn lầy, bị quái vật đá dính chặt vào đất không kéo ra được.
......
Trấn Logue cách thành Dasak cũng không xa, đi xe ngựa ba ngày là tới, tòa thành gần biển này so với thành Tanzan thì lớn hơn nhiều, phong cách kiến trúc có chút giống nhau, nhưng phong cách quần áo và màu chắc thì mới mẻ và độc đáo hơn.
Trên đường ngoài tiệm bánh mì và quán rượu ra, nhiều nhất là cửa hàng quần áo.
Có đồng vàng và và lễ vật hậu hĩnh, được diện kiến Quốc vương cũng không phải chuyện khó khăn.
“Brande tiên sinh, người đến từ phương xa, xin chờ một lát, Quốc vương đang thay quần áo trong phòng.” Quản gia của cung điện đã quen với chuyện này.
“Được, chúng tôi rất chờ mong nhìn thấy bộ đồ mới của Quốc vương.” Hứa Nguyện cười nói.
“Ồ, ngài đúng là một vị thương nhân đặc biệt, Quốc vương bệ hạ sẽ thích câu nói này của ngài.” Quản gia mặc trường bào hoa văn bó eo nói.
“Đúng vậy, ta rất thích những lời này.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp uy nghiêm, “Cũng cho phép các ngươi nhìn thấy bộ đồ mới của ta, hãy chân thành đánh giá nó.”
Hứa Nguyện nghe tiếng nhìn ra sau, lọt vào tầm mắt là vị Quốc vương đầu đội vương miện cực kỳ hoa lệ, nó được làm từ vàng ròng, mỗi một góc đều khảm đá quý, chính giữa là một viên hồng ngọc cực lớn, càng tô điểm thêm vẻ hào nhoáng và lộng lẫy của nó.
Kết hợp với trường bào xếp tầng có tay áo rộng và ve áo ở eo, cổ áo và cổ tay đều dệt bằng lông thú và nhuộm màu lam, thêu hoa văn chim trắng xinh đẹp, phối hợp với áo choàng tơ lụa bên ngoài, phía trên là hoa văn tương tự phong cách của giáo đường, giữa cổ áo đính một viên hồng ngọc quý giá.
Bộ trang phục khiến vị Quốc vương có vẻ uy nghi và cao lớn, chòm râu được cắt tỉa gọn gàng, nhìn rất sang trọng và quý giá.
Quốc vương có chút tự hào triển lãm bộ quần áo của mình, chờ đợi đối phương khen ngợi, nhưng khi ông nhìn thấy người trẻ tuổi nghe nói là thương nhân đến dâng lễ vật thì khá bất ngờ, ánh mắt dừng trên bộ quần áo lịch sự ưu nhã của hắn.
“Thưa Đức vua, quần áo của ngài lấp lánh tựa sao trời, sự đẹp đẽ của nó gần như làm loà cặp mắt của tôi.” Hứa Nguyện cười rất chân thành.
“Ồ, ngươi đúng là một vị khách tinh mắt.” Quốc vương bỗng hoàn hồn, nghe những lời ca ngợi thì rất vừa lòng, chỉ là lúc ông bước lên vương tọa, luôn không nhịn được nhìn người trẻ tuổi phía dưới, thậm chí còn nhìn qua quản gia mà hắn dẫn đến.
“Ta chưa bao giờ thấy qua hoa văn trên quần áo của ngươi.” Cuối cùng Quốc vương không nhịn được mở miệng hỏi.
Quần áo của vị thương nhân này thật sự là rất mới lạ, dù là hoa văn trên cổ tay hay là áo choàng ông đều chưa từng gặp qua, chúng nó thần bí và xinh đẹp, xứng đáng hiện diện trong tủ đồ của ông.
“Cảm tạ lời khen của ngài, đây là mẫu mới trong cửa hàng của thần.” Hứa Nguyện nhìn ánh mắt đánh giá của ông, nhẹ nhàng cười nói.
“Hoá ra là ngươi đang mời chào hàng hóa của mình.” Quốc vương luôn rất khoan dung với quần áo, “Ta cho phép, vì chúng nó rất xinh đẹp, ta sẽ phái người đi mua.”
“Được diện kiến ngài và chiêm ngưỡng quần áo đẹp đẽ của ngài là vinh dự của thần, sao có thể để ngài đi mua nó được.” Hứa Nguyện ra hiệu cho Fabian ở phía sau, mở rương đồ đem theo, “Đây là lễ vật lần đầu tiên được gặp ngài.”
Cái rương có vẻ rất nặng, nhưng khi mở ra, những viên ngọc quý được khảm bên trong thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người, ngay cả Quốc vương đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa để duy trì trang nghiêm cũng không nhịn được đứng lên, nhìn về phía quần áo loang loáng đá quý và hoa văn tinh tế thần bí.
“Ồ, chúng nó thật loá mắt, giống hệt như vàng.” Quốc vương không kiềm được bước xuống dưới, quản gia nhanh chóng theo sau, ông đưa tay sờ lên bộ quần áo quý giá lộng lẫy trước mặt, “Hoa văn của nó cũng rất giống vàng.”
“Đúng vậy, tuy nó không thể so được với những bộ quần áo của bệ hạ, nhưng đây là thành ý lớn nhất mà thần có thể lấy ra.” Hứa Nguyện nhìn vẻ mặt thưởng thức của Quốc vương, mỉm cười giới thiệu, “Bộ quần áo này được dệt cùng những sợi tơ vàng, hoa văn được thêu bằng vàng ròng nguyên chất dát mỏng thành sợi chỉ, mỗi một tấc đều khảm đá quý.”
Quốc vương nghe hắn tâng bốc thì rất vừa lòng, mà sau khi nghe hắn giới thiệu thì càng không nhịn được cầm bộ quần áo kia lên, cẩn thận quan sát kim văn phía trên, nhịn không được tán thưởng: “Đúng là một tác phẩm thủ công hoàn mỹ, thương nhân thân mến, ngươi muốn ban thưởng gì?”
Ông muốn thưởng cho hắn thật hậu hĩnh, không có bộ quần áo nào có thể hợp tâm ý và thân phận của ông hơn nó.
“Thưa Đức vua tôn kính, tôi hy vọng có thể xây một đường đá vụn giữa thành Dasak và trấn Logue.” Hứa Nguyện thành khẩn nói.
“Đây cũng không phải chuyện dễ làm.” Tuy Quốc vương rất thích bộ quần áo này, nhưng xây một con đường nào có dễ dàng vậy, cần một số tiền rất lớn, mà ông chỉ muốn giữ toàn bộ số tiền đó chi tiêu vào những bộ quần áo.
“Ồ không, ý của tôi là xin ngài cho phép tôi xây con đường này.” Hứa Nguyện cười nói.
Hắn vừa dứt lời, không chỉ làm quản gia của vương cung và những binh lính khiếp sợ, ngay cả Quốc vương không thích nghị sự cũng phải kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không hiểu hắn nói gì: “Ý của ngươi là ngươi tự bỏ tiền ra xây đường sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện không chút do dự trả lời, “Một khi xây đường xong, một lượng lớn vật liệu may mặc sẽ từ trên biển vận chuyển đến đây.”
“Đây là đề nghị không tồi.” Quốc vương khen ngợi, “Nhưng ngươi muốn điều gì, con trai của ta?”
Hậu lễ lớn này làm ông cảm thấy hơi áy náy với người trẻ tuổi trước mặt.
“Thần hy vọng có thể tận dụng tối đa cảng biển và đất đai trấn Logue.” Hứa Nguyện nói.
Quốc vương thậm chí không hề ấn tượng về trấn Logue, có lẽ đó chỉ là một bộ phận nhỏ trong lãnh thổ rộng lớn của ông, để thương nhân trước mặt cầm đi sử dụng cũng không sao, dù sao mọi thứ xây dựng ra cũng là của ông.
“Con trai của ta, con có thể làm những gì con muốn ở đó, con là công thần của quốc gia này, ta giao cho con quyền lực này.” Quốc vương vỗ vai người trẻ tuổi trước mặt, nhìn về phía quản gia, “Johan, dẫn hắn đến chỗ đại thần để trao quyền, để hắn quản lý trấn Logue.”
“Vâng bệ hạ.” Quản gia ngạc nhiên gật đầu, nhưng không đợi hắn nói gì, Quốc vương đã sốt ruột sai người nâng rương vào phòng ông, lại thay quần áo một lần nữa.
“Xin mời đi theo tôi, Brande tiên sinh.” Quản gia quay sang người trẻ tuổi ưu tú bên cạnh.
Hắn có bề ngoài giống một vị quý tộc, trong xương cốt lại là một thương nhân, đã rất nhiều năm có không ít thương nhân hy vọng có thể thông qua xây dựng hoặc bỏ vốn để có được một ít quyền quản lý thành thị, toàn bộ đều thất bại, Quốc vương sẽ không dễ dàng từ bỏ quyền lực của mình, đồng thời oonh cũng có rất nhiều của cải, tuy rằng ông luôn thích tiêu phí vào quần áo.
Lại không ngờ vị thương nhân trẻ tuổi này lại có thể đạt được mục đích, cho dù hắn chỉ quản lý một thị trấn nhỏ, chà, một trấn nhỏ chẳng là gì so với một thành phố, huống chi hắn còn sắp tiêu phí một số tiền lớn để xây đường, ngay cả các đại thần cũng khó mà phản đối quyết định của Quốc vương.
Có sự khẳng định của Quốc vương, cuốn da dê trao quyền cai quản nhanh chóng được bàn giao, lúc Hứa Nguyện rời đi cũng không nhìn thấy Quốc vương, nhưng mục đích của hắn là vật này, có được quyền quản lý, hắn đã có lý do chính đáng để triệu tập lính đánh thuê của mình, bảo vệ những con thuyền và tất cả tòa nhà trong tương lai của mình mà không chịu sự quản lý của binh lính địa phương.
Xe ngựa rời khỏi thành Dasak phồn vinh, lúc về trấn Logue, những người trong trang viên đã đến, lô hàng đầu tiên được đặt trong cửa hàng Brande vừa khai trương, cũng khiến một số người tò mò chú ý, sau đó nhanh chóng bị các thương nhân và thủy thủ tranh đoạt.
Bọn họ chưa chắc sử dụng cho mình, nhưng những đồ vật mới lạ này một khi chất lên thuyền đến nơi khác bán, đủ để thu về gấp mấy lần cả vốn lẫn lời, tuy rằng số lượng bán ra mỗi ngày của nó ít đến nỗi khiến rất nhiều người thất vọng thở dài.
Khi cửa hàng Brande chính thức buôn bán, con đường nối từ trấn Logue đến thành Dasak cũng bắt đầu khởi công.
Mà nghe nói toàn bộ nguồn tiền đều do chủ nhân của cửa hàng Brande tài trợ.
Chuyện lớn như vậy khiến người dân khiếp sợ, đồng thời cũng rất thắc mắc.
“Tôi tưởng đây là chuyện của Quốc vương.”
“Ôi, thôi bỏ đi, Quốc vương của chúng ta chỉ thích hướng sưu tầm những bộ quần áo mới, trừ khi có một ngày ngài ấy thay đổi sở thích, chuyển sang thích đi đường.”
“Có lẽ vị thương nhân này có rất nhiều tiền, nhiều đến mức không tiêu hết, nên mới rót vào mặt đường.”
“Tôi không quan tâm, tôi thích những con đường làm từ đá vụn, cảm ơn vị thương nhân hào phóng này.”
Nhưng nghi vấn của bọn họ nhanh chóng được giải đáp, bởi vì vị thương nhân này đã đạt được thỏa thuận với vua Harvey, người thích quần áo đến mức không có tiền xây đường, nói đúng hơn là không muốn chi tiền để làm đường đá vụn đến thị trấn nhỏ này, toàn bộ trấn Logue do vị thương nhân giàu có này xây dựng và quản lý.
Đúng vậy, quản lý.
Đây là một quyết định khá chấn động, bởi vì chuyện này giống như đem trấn Logue giao cho đối phương làm đất phong, bọn họ chờ đợi những thay đổi sắp diễn ra, lại phát hiện đối phương cũng không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào, chỉ triệu tập thợ thủ công đào đất đổ đá sỏi làm nền, sau đó lại đắp những phiến đá bằng phẳng làm nó trở nên chắc chắn, tuy rằng ngay từ đầu không quá thuận lợi, nhưng nó vẫn đang tiếp tục lan dần về phía thành Dasak, không có dấu hiệu tạm dừng.
Sau một tháng làm đường, Hứa Nguyện mang theo Fabian, hơn mười lính đánh thuê và hàng hóa, cùng với meo meo mang theo từ trang viên lên thuyền của Will đến thành Isdar.
Thái độ của Will càng nhiệt tình hơn lúc trước, tuy rằng một phần nguyên nhân là vì Hứa Nguyện mang theo lính đánh thuê, nhưng chủ yếu là anh chưa từng nghĩ đến thương nhân mà mình chào đón lúc trước lại là chủ nhân của cửa hàng Brande.
“Ồ, nó đúng là một mèo xinh đẹp.” Will khen ngợi con mèo sạch sẽ đang nằm trong ngực Hứa Nguyện, “Không biết tôi có may mắn được biết tên nó không?”
Trong mắt anh tràn đầy sự ngưỡng mộ, tuy có chút khen tặng, nhưng cũng là vì anh chưa bao giờ gặp qua con mèo nào sạch sẽ xinh đẹp như vậy.
Bộ lông bóng loáng có hoa văn xinh đẹp, bốn chân trắng như tuyết, thân thể mềm mại uyển chuyển cùng đôi mắt long lanh tròn xoe đều chứng minh chủ nhân rất yêu thương nó, ồ, hy vọng không có chuột nhắt từ đâu chui ra doạ nó sợ.
Hệ thống nghe vậy thì nhìn về phía thủy thủ đang phấn khích trước mặt, sau đó nghe ký chủ trả lời: “Nó tên meo meo.”
Sau đó hệ thống thấy được vẻ mặt hốt hoảng của thủy thủ, cái miệng giỏi ăn nói của anh thậm chí không thể đáp lời, qua một lúc mới cười nói: “...... Đúng là một cái tên mềm mại chân thật.”
Hứa Nguyện khẽ cười: “Cảm ơn lời khen.”
“Xin mời theo tôi.” Will đi trước dẫn đường, cũng lẩm bẩm cái tên kia, anh cảm thấy tên này không phải Brande tiên sinh đặt, có lẽ là người yêu hoặc người nhà, mới có thể làm người ưu nhã như hắn chấp nhận thú cưng của mình có tên này.
Thân của con thuyền rất lớn, tương đối ổn định, tất nhiên, chỉ là tương đối thôi, nó di chuyển bằng buồm và gió biển, một đường vượt qua biển cả mênh mông và sóng to gió lớn, những thủy thủ, thuyền trưởng và các thương nhân thường xuyên buôn bán trên biển đã quen với chuyện này, Hứa Nguyện cũng không có phản ứng gì lớn, nhưng Fabian và các dong binh đã say tàu ngay từ ngày đầu tiên, đầu óc choáng váng nôn hết đồ trong dạ dày, làm những thương nhân có ý muốn đến gần đều chùn bước, tuy nhiên, meo meo thành công bắt liên tiếp mấy con chuột làm đám người Will rất kinh ngạc!
Có meo meo bảo vệ, khoang tàu của Hứa Nguyện không có bất kỳ con vật nhỏ đáng ghét nào bò vào, sau mấy ngày lênh đênh trên biển, thuyền cũng thuận lợi cập bến cảng thành Isdar.
Chỉ từ bờ biển nhìn ra xa, đám người Fabian đang mong ngóng đặt chân lên đất liền cũng bị quy mô rộng lớn và những con tàu phồn hoa tới lui làm kinh ngạc sửng sốt.
“Điều này thật khó tin!” Fabian cảm thán.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện nhìn bức tường thành cao chót vót được xây dựng theo địa hình và những tòa nhà rải rác, dựa theo trình độ công nghiệp của thời đại này, nó rất thịnh vượng và đáng kinh ngạc.
Chỉ là những con tàu lớn trước mặt cũng không đáp ứng được mong đợi của hắn, chúng nó to hơn thuyền chở khách của bọn họ rất nhiều, cũng là thuyền buồm, boong tàu rộng lớn và khoang thuyền đủ chứa 400-500 người, nghe thì rất nhiều, nhưng tại một khu vực khác mà ngành công nghiệp cũng chưa phát triển, hắn đã từng thấy một con tàu làm từ gỗ có sức chứa lên đến 3000 người.
Nhưng tùy tiện thay đổi ngành công nghiệp chế tàu rộng lớn này cũng không phải chuyện tốt.
“Will, thuyền các anh ngừng ở đây mấy ngày?” Hứa Nguyện hỏi người thuỷ thủ nhiệt tình kia.
“Phải xem hướng gió, nếu không lúc quay về sẽ rất tốn sức.” Will cũng không giấu giếm nói cho hắn việc này.
Bởi vì cho dù biết cũng không thay đổi được chuyện gì, đi biển luôn đòi hỏi rất nhiều kinh nghiệm, còn phải có một thủy thủ linh hoạt bò lên cột buồm để điều chỉnh cánh buồm, đó không phải chuyện ai cũng có thể làm được.
“Nhưng có lẽ sẽ ở lại mười mấy ngày, chúng tôi phải kiểm tra và sửa chữa lại con thuyền.” Will nói.
“Được, cảm ơn, chúng tôi sẽ mau chóng quay lại.” Hứa Nguyện mang theo người và hàng hóa rời đi.
Hàng hóa hắn mang đến cũng không khó bán, cho dù nơi này cách thành Tanzan rất xa, nhưng sự phồn hoa của nó đã làm hương cao và tinh dầu lan rộng đến nơi này, thậm chí có cửa hàng đã phỏng chế ra đồ vật gần giống nhau như đúc, nhưng chuyện này không có nghĩa là không thiếu hàng, mà kẹo hổ phách làm từ mạch nha vẫn chưa được phỏng chế, chỉ có thể dựa vào nguồn cung cấp.
Bán hết hàng hóa, thu về một lượng lớn đồng vàng, một đội lính đánh thuê cường tráng khiến người khác cũng không dám tham lam làm bậy, chuyện khó nhất là tìm được một thợ đóng tàu ưu tú đáng tin, bởi vì nghe nói nội trong vùng biển cạnh thành Isdar mà mỗi năm đều có vụ đắm tàu, những con tàu theo dòng hải lưu ra vùng biển bên ngoài càng bị đắm nhiều hơn.
Chuyện này khiến đám người Hứa Nguyện phải dừng ở đây hơn một tháng, dĩ nhiên cũng bỏ lỡ thời gian quay về của thuyền Will, nhưng kết quả vẫn không tồi.
“Bây giờ bắt đầu đóng con tàu mà ngài muốn, ít nhất phải chờ tới mùa thu mới có thể hạ thủy.” Mahler là người đàn ông trung niên có cánh tay cực kỳ cường tráng, lúc nói chuyện cũng không có quá nhiều cảm xúc, “Thù lao tăng 30%.”
“Được.” Hứa Nguyện cũng không để ý giọng điệu của người này, bởi vì nhìn hắn ta có vẻ chỉ muốn đi ngủ một giấc.
“Ồ, thật ra cậu có thể mua một con tàu mới làm sẵn, sẽ nhanh hơn.” Mahler nghe giọng nói ấm áp của thương nhân trẻ tuổi thì nói thêm một câu.
“Nhưng tôi hy vọng nó được chế tạo theo ý tôi.” Hứa Nguyện đưa bản vẽ qua.
Hắn không muốn thay đổi tiến trình phát triển công nghiệp của thế giới này, nhưng hắn không ngại làm con tàu của mình trở nên kiên cố và an toàn hơn, dẫu sao thì thì nó cũng liên quan đến rất nhiều mạng người.
Mahler không để ý lắm cầm qua nhìn, khi thấy được nguyên liệu và tạo hình của nó thì nhíu mày thật chặt: “Dựa theo chất liệu này thì sang năm mới có thể hạ thủy, hơn nữa phải tăng gấp đôi giá tiền.”
“Có thể.” Hứa Nguyện nghe vậy thì bật cười, bởi vì rất nhiều người không muốn nhận công việc này.
*****
Editor: Quốc vương này giống ông vua trong truyện cổ tích “Bộ quần áo mới của đức vua” nhỉ. Hay chính là ổng (⌐■-■)
(*) Có thể bạn đã biết: Hải sản có nhiều chất đạm, còn bia thì có lượng vitamin B1 cao từ đó khi kết hợp sẽ tạo ra kết tủa. Nếu kết tủa tích tụ lâu ngày có thể dẫn đến hình thành sỏi thận, ảnh hưởng đến gan.
Trong hải sản có lượng purine khá cao, sau khi trao đổi chất trong cơ thể sẽ chuyển hóa thành axit uric. Ăn nhiều hải sản cùng một lúc, sau đó uống bia, nó sẽ làm tăng tốc độ chuyển hóa purine thành axit uric. Lượng axit uric dư thừa sẽ tích tụ tại các khớp xương hoặc các mô mềm dễ gây bệnh Gout, viêm khớp xương và mô mềm, vô cùng có hại cho sức khỏe.
Cũng không nên ăn hải sản và trái cây cùng lúc, trong trái cây có một chất gọi là tannin, nó sẽ kết hợp với protein và canxi của hải sản để tạo thành một kết tủa không hòa tan, kích thích đường tiêu hóa, và thậm chí gây ra các triệu chứng như đau bụng, buồn nôn, nôn mửa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương