Yêu Em Điên Cuồng
Chương 17: Lên kế hoạch lần 3
Cả người cô lạnh toát lạnh sống lưng khi nghe thấy giọng nói của anh từ đằng sau vang lên. Cô run rẩy sợ sệt không dám quay người lại nhìn anh.
- Không được mình không thể để anh ta bắt lại được. Nếu không chắc chắn sau này mình sẽ không còn cơ hội để trốn nữa.
Nghĩ xong cô nhìn bạn thân mình, cô ấy như hiểu ý khẽ gật đầu. Cả hai người nắm tay nhau bắt đầu bỏ chạy. Mấy người chặn đầu cô nhìn thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Anh đứng đấy nhìn con mồi đang bỏ chạy trong lòng cảm giác hưng phấn không thôi.
- Triệu Y Vân có giỏi thì em chạy xa vào, nếu để tôi bắt được chắc chắn sẽ không tha cho em.
Cô cùng bạn thân mình chạy thật nhanh hết sức có thể. Khi nhìn thấy bên ngoài cô nghĩ chỉ cần chạy ra đường lớn nhờ sự giúp đỡ của người đi đường chắc chắn sẽ chạy thoát.
Nhưng cô và bạn thân không ngời tới một chuyện. Đằng trước hai người lại xuất hiện thêm ba bốn tên áo đen cao to chặn đường của hai người.
Cả hai người cùng lúc dừng lại thở mệt nhọc. Tứ phía của hai người đều bị mấy tên áo đen bao vây không có khẽ hở. Bạn thân cô lo lắng nhìn cô nói:
- Chúng ta làm sao bây giờ, bị bọn họ chặn đầu hết rồi.
Cô cũng bó tay không biết phải làm sao. Chính bản thân cô cũng không ngờ anh lại cho người chặn mọi đường ra của cô như vậy. Cô trong lòng thầm chửi rủa anh một tràng.
Lúc này anh từ phía xa thong thả bước đến. Mấy người kia mở đường cho anh đi đến gần cô. Cô kéo bạn thân mình ra sau đứng như để bảo vệ. Anh không quan tâm mà nhìn cô nói:
- Lúc trước tôi cũng đã cảnh cáo em rồi mà, tại sao em lại không ngoan ngoãn vậy chứ. Để xem về nhà tôi sẽ trừng phạt em thế nào.
Bạn thân cô cũng sợ hãi trước khí thế bức người của anh. Cô ấy nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng. Anh bước đến lại gần cô nhưng cô lại lùi lại.
Anh khẽ nhíu mày hừ một tiếng rồi đi nhanh đến vác cô lên vai. Cô vùng vẫn muốn thoát ra miệng mắng chửi anh:
- Tên điên này anh mau thả tôi xuống.
Anh như điếc mà mặc kệ lời mắng chửi của cô. Bạn thân cô đứng đó muốn tiến lên nhưng nhìn kẻ địch đông cô lại chùn bước. Cô ấy chỉ biết thở dài cầu mong cô được bình an.
Anh mở cửa xe rồi ném cô vào bên trong.
- A cái tên điên này anh không nhẹ nhàng được sao.
Anh mặc kệ lời cô nói đi nhanh đến ghế lái ngồi vào rồi lái xe lao đi. Cô nhìn anh không nói một lời thì lại càng lo lắng hơn.
Sau khi về tới biệt thự anh mở cửa bước xuống xe không nói không rằng mở cửa sau rồi lôi cô xuống xe bước vào nhà.
Nhìn thấy anh mạnh bao như vậy lúc này cô mới bắt đầu sợ hãi. Không biết anh sẽ làm gì mình. Chẳng lẽ anh ta sẽ đánh gãy chân cô sao. Nghĩ đến đây đôi chân cô càng run rẩy hơn.
Cô không muốn đi theo anh ta vào trong nhưng vẫn bị anh ta kéo đi.
- Này anh đang làm tôi đau đấy, bỏ tay ra đi. Chúng ta có gì từ từ nói, anh đâu cần phải kéo tôi đi như vậy chứ.
Anh kéo cô đến cầu thang lúc này mới đứng lại buông tay cô ra. Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn cô khiến cô nổi cả da gà.
- Em dám bỏ chạy, để xem ngày mai em còn có thể chạy nổi nữa không.
Cô rùng mình sợ hãi nghĩ đến cảnh bị anh làm cho chân cô tàn phế thì vội vàng cầu xin nói:
- Không thôi hứa à không tôi thề sau này tôi sẽ không chạy nữa, anh tha cho tôi đi.
Anh không quan tâm đến lời cầu xin của cô. Giọng nói của anh vang lên:
- Em đã phá vỡ lời hứa lên tôi sẽ trừng phạt để sau này em còn dám bỏ trốn không.
Dứt lời không kịp để cô phải bác, anh vác cô lên vai rồi bước lên lầu. Cô vũng vẫy dãy dụa muốn xuống nhưng không được. Anh mở cửa phòng bước đến giường rồi ném cô lên trên.
Cô lồm cồm bò dậy lùi lại phía sau ngồi co rúm lại một chỗ. Cả người cô run rẩy không dám nhìn thẳng vào anh. Cô cứ nghĩ đời mình đến nay là chấm hết nhưng anh không làm gì cô cả mà quay người đi ra ngoài.
Trước khi anh đóng cửa lại giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:
- Giờ tôi đi có chút việc, chiều tôi sẽ trở về. Nếu em dám bỏ trốn thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.
Tiếng cửa phòng đóng sầm lại rồi khoá trái cửa. Cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm khi thoát một kiếp nạn.
- Doạ chết tôi rồi.
Lúc này tin nhắn của bạn thân cô gửi đến. Cô báo tin bình an cho cô ấy biết, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
- Y Vân khi nãy anh ta doạ mình sợ phát khiếp. Nhìn đẹp trai như vậy nhưng khí thế trên người của anh ta toả ra khiến mình nổi cả da gà.
Cô cũng đồng tình với ý kiến của bạn thân. Khi nãy cô cũng bị anh doạ cho chết khiếp. Bạn thân cô lúc này lại gửi tin nhắn đến:
- Vậy cậu còn muốn chạy trốn nữa không.
Cô suy nghĩ một hồi, nếu cô ở lại đây thì chỉ sợ một ngày nào đó anh ta nổi cơn thú tính với cô mà thôi. Nhưng nếu cô bỏ trốn bị anh ta bắt được chắc chắn kết cục cũng chả tốt đẹp.
Cô thở dài ngao ngán trong lòng thầm oán thán tại sao bản thân lại dính vào anh ta cơ chứ.
Sau một thời gian suy nghĩ cô cũng đã đưa ra quyết định của mình.
- Mình chắc chắn sẽ không ở lại đây, lần này mình phải chạy thoát ra bằng được. Cậu đặt cho mình một vé máy bay đến Bắc Kinh. Người yêu mình đang công tác ở đó.
Bạn thân cô đồng ý đặt vé máy bay cho cô. Dặn dò cô tính toán kế hoạch phải chu đáo nếu không sẽ bị anh ta phát hiện.
- Không được mình không thể để anh ta bắt lại được. Nếu không chắc chắn sau này mình sẽ không còn cơ hội để trốn nữa.
Nghĩ xong cô nhìn bạn thân mình, cô ấy như hiểu ý khẽ gật đầu. Cả hai người nắm tay nhau bắt đầu bỏ chạy. Mấy người chặn đầu cô nhìn thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Anh đứng đấy nhìn con mồi đang bỏ chạy trong lòng cảm giác hưng phấn không thôi.
- Triệu Y Vân có giỏi thì em chạy xa vào, nếu để tôi bắt được chắc chắn sẽ không tha cho em.
Cô cùng bạn thân mình chạy thật nhanh hết sức có thể. Khi nhìn thấy bên ngoài cô nghĩ chỉ cần chạy ra đường lớn nhờ sự giúp đỡ của người đi đường chắc chắn sẽ chạy thoát.
Nhưng cô và bạn thân không ngời tới một chuyện. Đằng trước hai người lại xuất hiện thêm ba bốn tên áo đen cao to chặn đường của hai người.
Cả hai người cùng lúc dừng lại thở mệt nhọc. Tứ phía của hai người đều bị mấy tên áo đen bao vây không có khẽ hở. Bạn thân cô lo lắng nhìn cô nói:
- Chúng ta làm sao bây giờ, bị bọn họ chặn đầu hết rồi.
Cô cũng bó tay không biết phải làm sao. Chính bản thân cô cũng không ngờ anh lại cho người chặn mọi đường ra của cô như vậy. Cô trong lòng thầm chửi rủa anh một tràng.
Lúc này anh từ phía xa thong thả bước đến. Mấy người kia mở đường cho anh đi đến gần cô. Cô kéo bạn thân mình ra sau đứng như để bảo vệ. Anh không quan tâm mà nhìn cô nói:
- Lúc trước tôi cũng đã cảnh cáo em rồi mà, tại sao em lại không ngoan ngoãn vậy chứ. Để xem về nhà tôi sẽ trừng phạt em thế nào.
Bạn thân cô cũng sợ hãi trước khí thế bức người của anh. Cô ấy nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng. Anh bước đến lại gần cô nhưng cô lại lùi lại.
Anh khẽ nhíu mày hừ một tiếng rồi đi nhanh đến vác cô lên vai. Cô vùng vẫn muốn thoát ra miệng mắng chửi anh:
- Tên điên này anh mau thả tôi xuống.
Anh như điếc mà mặc kệ lời mắng chửi của cô. Bạn thân cô đứng đó muốn tiến lên nhưng nhìn kẻ địch đông cô lại chùn bước. Cô ấy chỉ biết thở dài cầu mong cô được bình an.
Anh mở cửa xe rồi ném cô vào bên trong.
- A cái tên điên này anh không nhẹ nhàng được sao.
Anh mặc kệ lời cô nói đi nhanh đến ghế lái ngồi vào rồi lái xe lao đi. Cô nhìn anh không nói một lời thì lại càng lo lắng hơn.
Sau khi về tới biệt thự anh mở cửa bước xuống xe không nói không rằng mở cửa sau rồi lôi cô xuống xe bước vào nhà.
Nhìn thấy anh mạnh bao như vậy lúc này cô mới bắt đầu sợ hãi. Không biết anh sẽ làm gì mình. Chẳng lẽ anh ta sẽ đánh gãy chân cô sao. Nghĩ đến đây đôi chân cô càng run rẩy hơn.
Cô không muốn đi theo anh ta vào trong nhưng vẫn bị anh ta kéo đi.
- Này anh đang làm tôi đau đấy, bỏ tay ra đi. Chúng ta có gì từ từ nói, anh đâu cần phải kéo tôi đi như vậy chứ.
Anh kéo cô đến cầu thang lúc này mới đứng lại buông tay cô ra. Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn cô khiến cô nổi cả da gà.
- Em dám bỏ chạy, để xem ngày mai em còn có thể chạy nổi nữa không.
Cô rùng mình sợ hãi nghĩ đến cảnh bị anh làm cho chân cô tàn phế thì vội vàng cầu xin nói:
- Không thôi hứa à không tôi thề sau này tôi sẽ không chạy nữa, anh tha cho tôi đi.
Anh không quan tâm đến lời cầu xin của cô. Giọng nói của anh vang lên:
- Em đã phá vỡ lời hứa lên tôi sẽ trừng phạt để sau này em còn dám bỏ trốn không.
Dứt lời không kịp để cô phải bác, anh vác cô lên vai rồi bước lên lầu. Cô vũng vẫy dãy dụa muốn xuống nhưng không được. Anh mở cửa phòng bước đến giường rồi ném cô lên trên.
Cô lồm cồm bò dậy lùi lại phía sau ngồi co rúm lại một chỗ. Cả người cô run rẩy không dám nhìn thẳng vào anh. Cô cứ nghĩ đời mình đến nay là chấm hết nhưng anh không làm gì cô cả mà quay người đi ra ngoài.
Trước khi anh đóng cửa lại giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:
- Giờ tôi đi có chút việc, chiều tôi sẽ trở về. Nếu em dám bỏ trốn thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.
Tiếng cửa phòng đóng sầm lại rồi khoá trái cửa. Cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm khi thoát một kiếp nạn.
- Doạ chết tôi rồi.
Lúc này tin nhắn của bạn thân cô gửi đến. Cô báo tin bình an cho cô ấy biết, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
- Y Vân khi nãy anh ta doạ mình sợ phát khiếp. Nhìn đẹp trai như vậy nhưng khí thế trên người của anh ta toả ra khiến mình nổi cả da gà.
Cô cũng đồng tình với ý kiến của bạn thân. Khi nãy cô cũng bị anh doạ cho chết khiếp. Bạn thân cô lúc này lại gửi tin nhắn đến:
- Vậy cậu còn muốn chạy trốn nữa không.
Cô suy nghĩ một hồi, nếu cô ở lại đây thì chỉ sợ một ngày nào đó anh ta nổi cơn thú tính với cô mà thôi. Nhưng nếu cô bỏ trốn bị anh ta bắt được chắc chắn kết cục cũng chả tốt đẹp.
Cô thở dài ngao ngán trong lòng thầm oán thán tại sao bản thân lại dính vào anh ta cơ chứ.
Sau một thời gian suy nghĩ cô cũng đã đưa ra quyết định của mình.
- Mình chắc chắn sẽ không ở lại đây, lần này mình phải chạy thoát ra bằng được. Cậu đặt cho mình một vé máy bay đến Bắc Kinh. Người yêu mình đang công tác ở đó.
Bạn thân cô đồng ý đặt vé máy bay cho cô. Dặn dò cô tính toán kế hoạch phải chu đáo nếu không sẽ bị anh ta phát hiện.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương