Yêu Em Điên Cuồng

Chương 30: Ngày đầu làm việc 2



Đến trưa mọi người trong phòng đều rủ nhau đi ăn trưa ở dưới căng tin. Sau khi chọn món xong cô bước đến bàn trống để ngồi thì lúc này không biết cô vấp phải thứ gì mà ngã khụy xuống đất. Đồ ăn trong khay đổ hết ra sàn nhà.

Mọi người nghe thấy tiếng động đều quay lại nhìn xem có chuyện gì. Thấy cô khẽ nhăn mặt đứng dậy, mấy chị làm cùng cô vội chạy đến đỡ cô dậy hỏi han tình hình.

Cô lắc đầu nói không sao rồi cúi xuống vơ những đồ ăn đang vương vãi xuống sàn nhà vào khay.

- Có chuyện gì vậy ?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người đều lên tiếng cúi chào anh. Lục Lệ Thành nhìn đống đồ ăn trộn lần vào nhau ở trên tay cô mà không khỏi nhíu mày.

- Không có gì đâu tôi chỉ là bất cẩn ngã thôi.

Triệu Y Vân lên tiếng giải thích. Lục Lệ Thành khẽ liếc mắt rồi trở lại bình thường. Anh bước đến lấy khay đồ ăn mà cô đang cầm trên tay đặt xuống bàn rồi nắm cổ tay cô bước đi.

- Đi theo tôi.

Mọi người có mặt trong nhà ăn lúc này ai cũng bất ngờ trước hành động của giám đốc, bọn họ ai nấy đều xì xào bàn tán.

Cô gái đó hình như là người mới thì phải.Đúng vậy, tôi nghe nói cô ta được giám đốc đích thân tuyển vào đó.Trông cô ấy thật xinh đẹp điều này khiến tôi ghen ty quá.Mấy cô có thấy cô ấy và giám đốc rất đẹp đôi không.Đúng đó lần đầu tiên tôi thấy giám đốc thân thiết với một nhân viên nữ đó.Mà cô ấy tên gì vậy nhỉ ?À hình như tôi nghe lỏm được tên Triệu Y Vân thì phải.Tiếng xì xào bàn tán xôi nổi của nhân viên vang lên, ai nấy đều tò mò về mối quan hệ của giám đốc và nhân viên mới này.

Duy chỉ có một người xuất từ nãy giờ chỉ im lặng ngồi nghe. Bàn tay cô ta nắm thành quyền móng tay sắc nhọn cắm sâu vào da thịt.

Trong phòng giám đốc lúc này, sau khi đưa cô từ nhà ăn về đấy. Lục Lệ Thành nhìn vết bầm tím ở khủy tay cô. Vì da cô trắng nên vết bầm tím lại càng hiện lên rõ hành hơn.

Anh ta chăm chú tỉ mỉ lấy thuốc nhẹ nhàng xoa lên chỗ bầm tím của cô. Xong xuôi Lục Lệ Thành nhìn cô mỉm cười nói:

- Xong rồi từ giờ đến chiều sẽ không đau nữa. Nhưng vết bầm tím này chắc sẽ phải chờ một đến hai hôm sẽ hết.



Cô rụt tay lại ngượng ngùng nói:

- Cảm ơn anh giám đốc.

Lục Lệ Thành lắc đầu chợt không vui nói:

- Cô cứ gọi tôi là Lệ Thành được rồi.

Triệu Y Vân xua xua tay nói:

Sao có thể vậy chứ anh là giám đốc của tôi mà.Không sao đâu nếu cô cứ dùng kính ngữ để xưng hô như vậy thì tôi sẽ rất buồn đó. Chẳng phải chúng ta đã coi nhau là bạn rồi sao.Cô ngập ngừng suy nghĩ, một lát sau cô mới mở miệng nói:

- Được rồi.

Lục Lệ Thành rất hài lòng, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Anh ta đứng lên mở cửa rồi đóng lại nhanh chóng bước trở về chỗ ngồi.

Trên tay Lục Lệ Thành là mấy túi hộp đồ ăn. Anh ấy bày hết các món ra bàn rồi nhìn cô dịu dàng nói:

- Được rồi chúng ta ăn thôi.

Cô nhìn một bàn đồ ăn trước mặt mà nuốt nước miếng. Nhưng cô vẫn ngại mà không dám cầm đũa lên. Lúc này bụng cô réo lên tiếng trống, cô khẽ đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Lục Lệ Thành thấy vậy chỉ khẽ cười rồi gắp miếng thịt xào lên nói:

- Mau mở miệng ra đi, nếu không bụng cô sẽ réo tiếp đó.



Cố xấu hổ cúi mặt nhưng vì lời hứa không tiếp xúc thân mật với ai khác. Nên cô cầm chén lên đưa đến, Lục Lệ Thành cũng không làm khó cô anh ấy để miếng thịt vào chén của cô.

Nhìn cô ăn một cách ngon lành như vậy anh cũng vui vẻ mà tiếp tục dùng bữa.

- Đây đều là món ăn tôi đặt từ nhà hàng hôm qua chúng ta ăn đó.

Cô đang ăn ngon gật gật đầu nói:

- Thảo nào hương vị rất quen.

Lúc này cô bỗng nhớ đến anh, không biết bây giờ anh đang làm gì nhỉ.

Ở chỗ của Cố Dạ Bạch lúc này, xung quanh anh đều là vũ khí hạng nặng. Có rất nhiều người đứng xếp hàng thẳng lối. Điểm chung của mấy người này đều là một vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc. Bọn họ giống như một cỗ máy được tạo ra vậy.

Cố Dạ Bạch ngồi bên trên cũng lạnh lùng không kém. Cả người anh toả ra khí tức lạnh lẽo khiến ai nấy đều run sợ. Một người đàn ông uy nghiêm bước đến cạnh anh nói:

- Ở phía bắc Myanmar người của hắn đang lừa mua bán mại dâm. Những cô gái trẻ đều bị chúng lừa đưa đến đó.

Có những người bị chúng giết để lấy nội tạng để bán cho các bệnh viện. Lão đại chúng ta có nên ra tay không.

Ngón tay anh gõ gõ xuống cạnh ghế phát ra âm thanh cộc cộc. Đôi mắt anh lạnh lùng quyết đoán.

- Phân phó người trà trộn vào băng nhóm của chúng để lấy thông tin. Phân bố người đến các bệnh viện mua nội tạng trái phép để triệt phá đường dây của chúng.

Để vào hang ổ triệt phá bọn chúng thì rất nguy hiểm nên tôi sẽ đi cùng các cậu.

Sau khi nghe phân phó của anh mọi người ai lấy đều nghiêm túc chấp hành. Bọn họ bắt đầu chia nhau lấy vũ khí rồi xếp thành hàng bước đi thực hiện nhiệm vụ được giao.
Chương trước Chương tiếp