Yêu Em Điên Cuồng
Chương 36: Bùng nổ tin tức
Ba ngày sau trong những ngày này cả đất nước như bùng nổ tin tức. Những kẻ buôn người đều bị cảnh sát bắt giữ. Những tên bác sĩ mua lại những nội tạng của nạn nhân cũng đều bị đưa đi. Bộ trưởng của những bệnh viện lớn đều có dính líu tới chuyện này.
Chỉ trong một đêm toàn bộ đường dây buôn người đều đã bị chặt phá. Những nạn nhân của mỗi gia đình có người thì trở về nguyên vẹn, có người chỉ còn là một cái xác hay bộ xương.
Bọn chúng ra tay tàn ác róc thịt của nạn nhân để làm phân bón, những khúc xương thì bị chúng ném xuống hố tập thể. Tội ác của chúng đều khiến cho dân chúng căm phần.
Những tiếng chửi rủa trên mạng dành cho chúng đến độ bùng nổ. Cảnh sát cũng không biết ai đã gửi bằng chứng đến cục cảnh sát.
Những người nhà nạn nhân đều căm phẫn đứng ở bệnh viện chờ những tên bác sĩ mang danh y đức nhưng lại đội lốt của những con quỷ.
Bọn họ căm hận mà lao đến cấu xé bọn chúng. Lấy đá ném vào người bọn chúng. Mặc dù làm vậy nhưng cũng không thể hả được sự căm hận trong lòng.
Các người đều là những con ác quỷ, các người cướp đi mạng sống của người thân chúng tôi để cứu lấy những kẻ bệnh lắm tiền. Bọn họ được sống vậy người thân chúng tôi không đáng sống sao.Bọn mày cho dù có chết một nghìn lần cũng không hết tội. Trả lại con cho tao,...
Những tiếng gào khóc của những bà mẹ. Những tiếng mắng mỏ chửi rủa không ngớt tạo lên một trận hỗn loạn.
Cảnh sát khó khăn lắm mới áp giải những tên bác sĩ đó vào trong xe.
Nhưng trên người tên nào cũng đều có thương tích do vụ va chạm với những người nhà của nạn nhân.
Các phóng viên báo trí đều đưa tin rầm rộ, chỉ trong giây lát toàn bộ mạng xã hội như bùng nổ.
Triệu Y Vân xem tin tức trên điện thoại cũng không khỏi căm phẫn. Tại sao bọn chúng lại ác như vậy thật sự mất nhân tính của con người.
- Cô đang xem gì vậy ?
Lâm Trình nhìn thấy sắc mặt cô rất tức giận thì tò mò hỏi. Cô nhìn anh ta trong giọng nói cũng mang phần tức
giận:
- Là tin tức sáng nay.
Anh ta gật đầu nói:
- Tôi cũng đã xem qua, bọn chúng cũng đã bị bắt, cô cũng đừng nên quá tức giận.
Cô bỏ dở bữa sáng của mình bây giờ cô cũng không còn tâm trạng nào để ăn nữa. Lâm Trình nhìn thấy vậy cũng chỉ biết thở dài. Anh ta vẫn như thường lệ mà đưa cô đi làm.
Mấy ngày nay cô cũng đều tập trung vào công việc của mình. Những ý tưởng trong đầu cô như dần cạn kiệt. Cô xuống căng tin mua một cốc cafe rồi lên sân thượng. Trên tầng thượng ở công ty được bày trí giống như một quán cafe nhỏ, bàn ghế đầy đủ cả.
Cô chọn một nơi mát mẻ rồi ngồi xuống thưởng thức ly cafe của mình. Trong khi đang ngồi nhìn ngắm thành phố một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Tôi ngồi đây được chứ?
Cô quay đầu lại nhìn thấy người đến là Lục Lệ Thành. Cô mỉm cười gật đầu, thấy vậy Lục Lệ Thành ngồi xuống đối diện cô.
- Anh cũng lên đây để hóng gió sao ?
Cô cất tiếng lên nhìn anh ta nói. Lục Lệ Thành khẽ cười trả lời:
- Thi thoảng tôi sẽ nên đây để thư giãn.
Cô nghe xong chỉ " à" lên một tiếng rồi cũng không biết phải nói gì. Thấy vậy Lục Lệ Thành nên tiếng bắt chuyện tiếp.
- Công việc thế vào, mọi người không chèn ép cô chứ ?
Cô mỉm cười lắc đầu, chỉ trừ Hạ Huyền cô ta thi thoảng kiếm chuyện với cô thôi.
- Mọi người đối xử với tôi rất tốt còn hay giúp đỡ tôi trong công việc. Chỉ là mấy nay tôi dần cạn ý tưởng cho mấy bảng thảo mới nên đây ngồi để yên tĩnh nghĩ ý tưởng.
Lục Lệ Thành như hiếu ra, anh ta khẽ cười rồi động viên cô.
- Cô cũng đừng quá hà khắc bản thân, mỗi bộ trạng phục đều là tâm huyết của người sáng chế. Cô chỉ cần tạo lên một bộ trang phục theo ý muốn của bản thân. Cũng không cần những hoạ tiết hoa văn cầu kì, miễn sao nó phù hợp là được. Thời trang không giới hạn ý tưởng nên cô hãy cố gắng làm tốt là được.
Triệu Y Vân lắng nghe tiếp nhận ý kiến. Cô dần trở nên vui vẻ nhẹ nhõm.
Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã cho tôi lời khuyên hữu ích. Thôi tôi cũng phải trở về để làm việc rồi.Được cô đi đi.Lục Lệ Thành mỉm cười gật đầu thay cho lời chào. Cô bước trở lại văn phòng để hoàn thành tiếp bảng thiết kế của mình.
Trên tòà nhà cao tầng tiếng chuông điện thoại vang lên. Người đàn ông kia bắt máy, giọng nói lạnh băng vang lên:
- Sao rồi.
Người bên kia khúm núm sợ hãi trả lời:
Lão đại chúng em đã phá hủy toàn bộ để cắt đứt sự truy lùng của cảnh sát. Bọn họ chỉ bắt được nhánh rễ nhỏ, những tên bị bắt em cũng đã cho người xử lý để bọn chúng không khai báo được gì. Nhưng trụ sở của chúng ta đã bị bọn người Hắc Đạo cho nổ. Việc ám sát hắn đã thất bại.Được rồi thu dọn tàn cuộc ở đó đưa toàn bộ người tập hợp về trụ sở chính đi. Tạm thời ám binh bất động bọn chó săn đang trùy lùng, không được để chúng đánh hơi được gì.Người kia nghe chỉ thì thì vâng dạ làm theo. Sau khi cúp máy đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông kia nhìn về khoảng không. Giọng nói tàn độc lạnh lẽo vang lên:
- Trò chơi mới chỉ bắt đầu.
Chỉ trong một đêm toàn bộ đường dây buôn người đều đã bị chặt phá. Những nạn nhân của mỗi gia đình có người thì trở về nguyên vẹn, có người chỉ còn là một cái xác hay bộ xương.
Bọn chúng ra tay tàn ác róc thịt của nạn nhân để làm phân bón, những khúc xương thì bị chúng ném xuống hố tập thể. Tội ác của chúng đều khiến cho dân chúng căm phần.
Những tiếng chửi rủa trên mạng dành cho chúng đến độ bùng nổ. Cảnh sát cũng không biết ai đã gửi bằng chứng đến cục cảnh sát.
Những người nhà nạn nhân đều căm phẫn đứng ở bệnh viện chờ những tên bác sĩ mang danh y đức nhưng lại đội lốt của những con quỷ.
Bọn họ căm hận mà lao đến cấu xé bọn chúng. Lấy đá ném vào người bọn chúng. Mặc dù làm vậy nhưng cũng không thể hả được sự căm hận trong lòng.
Các người đều là những con ác quỷ, các người cướp đi mạng sống của người thân chúng tôi để cứu lấy những kẻ bệnh lắm tiền. Bọn họ được sống vậy người thân chúng tôi không đáng sống sao.Bọn mày cho dù có chết một nghìn lần cũng không hết tội. Trả lại con cho tao,...
Những tiếng gào khóc của những bà mẹ. Những tiếng mắng mỏ chửi rủa không ngớt tạo lên một trận hỗn loạn.
Cảnh sát khó khăn lắm mới áp giải những tên bác sĩ đó vào trong xe.
Nhưng trên người tên nào cũng đều có thương tích do vụ va chạm với những người nhà của nạn nhân.
Các phóng viên báo trí đều đưa tin rầm rộ, chỉ trong giây lát toàn bộ mạng xã hội như bùng nổ.
Triệu Y Vân xem tin tức trên điện thoại cũng không khỏi căm phẫn. Tại sao bọn chúng lại ác như vậy thật sự mất nhân tính của con người.
- Cô đang xem gì vậy ?
Lâm Trình nhìn thấy sắc mặt cô rất tức giận thì tò mò hỏi. Cô nhìn anh ta trong giọng nói cũng mang phần tức
giận:
- Là tin tức sáng nay.
Anh ta gật đầu nói:
- Tôi cũng đã xem qua, bọn chúng cũng đã bị bắt, cô cũng đừng nên quá tức giận.
Cô bỏ dở bữa sáng của mình bây giờ cô cũng không còn tâm trạng nào để ăn nữa. Lâm Trình nhìn thấy vậy cũng chỉ biết thở dài. Anh ta vẫn như thường lệ mà đưa cô đi làm.
Mấy ngày nay cô cũng đều tập trung vào công việc của mình. Những ý tưởng trong đầu cô như dần cạn kiệt. Cô xuống căng tin mua một cốc cafe rồi lên sân thượng. Trên tầng thượng ở công ty được bày trí giống như một quán cafe nhỏ, bàn ghế đầy đủ cả.
Cô chọn một nơi mát mẻ rồi ngồi xuống thưởng thức ly cafe của mình. Trong khi đang ngồi nhìn ngắm thành phố một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Tôi ngồi đây được chứ?
Cô quay đầu lại nhìn thấy người đến là Lục Lệ Thành. Cô mỉm cười gật đầu, thấy vậy Lục Lệ Thành ngồi xuống đối diện cô.
- Anh cũng lên đây để hóng gió sao ?
Cô cất tiếng lên nhìn anh ta nói. Lục Lệ Thành khẽ cười trả lời:
- Thi thoảng tôi sẽ nên đây để thư giãn.
Cô nghe xong chỉ " à" lên một tiếng rồi cũng không biết phải nói gì. Thấy vậy Lục Lệ Thành nên tiếng bắt chuyện tiếp.
- Công việc thế vào, mọi người không chèn ép cô chứ ?
Cô mỉm cười lắc đầu, chỉ trừ Hạ Huyền cô ta thi thoảng kiếm chuyện với cô thôi.
- Mọi người đối xử với tôi rất tốt còn hay giúp đỡ tôi trong công việc. Chỉ là mấy nay tôi dần cạn ý tưởng cho mấy bảng thảo mới nên đây ngồi để yên tĩnh nghĩ ý tưởng.
Lục Lệ Thành như hiếu ra, anh ta khẽ cười rồi động viên cô.
- Cô cũng đừng quá hà khắc bản thân, mỗi bộ trạng phục đều là tâm huyết của người sáng chế. Cô chỉ cần tạo lên một bộ trang phục theo ý muốn của bản thân. Cũng không cần những hoạ tiết hoa văn cầu kì, miễn sao nó phù hợp là được. Thời trang không giới hạn ý tưởng nên cô hãy cố gắng làm tốt là được.
Triệu Y Vân lắng nghe tiếp nhận ý kiến. Cô dần trở nên vui vẻ nhẹ nhõm.
Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh đã cho tôi lời khuyên hữu ích. Thôi tôi cũng phải trở về để làm việc rồi.Được cô đi đi.Lục Lệ Thành mỉm cười gật đầu thay cho lời chào. Cô bước trở lại văn phòng để hoàn thành tiếp bảng thiết kế của mình.
Trên tòà nhà cao tầng tiếng chuông điện thoại vang lên. Người đàn ông kia bắt máy, giọng nói lạnh băng vang lên:
- Sao rồi.
Người bên kia khúm núm sợ hãi trả lời:
Lão đại chúng em đã phá hủy toàn bộ để cắt đứt sự truy lùng của cảnh sát. Bọn họ chỉ bắt được nhánh rễ nhỏ, những tên bị bắt em cũng đã cho người xử lý để bọn chúng không khai báo được gì. Nhưng trụ sở của chúng ta đã bị bọn người Hắc Đạo cho nổ. Việc ám sát hắn đã thất bại.Được rồi thu dọn tàn cuộc ở đó đưa toàn bộ người tập hợp về trụ sở chính đi. Tạm thời ám binh bất động bọn chó săn đang trùy lùng, không được để chúng đánh hơi được gì.Người kia nghe chỉ thì thì vâng dạ làm theo. Sau khi cúp máy đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông kia nhìn về khoảng không. Giọng nói tàn độc lạnh lẽo vang lên:
- Trò chơi mới chỉ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương