Yêu Em Điên Cuồng
Chương 50: Bạch đạo
Sáng hôm sau vẫn chưa có tin tức gì của cô. Cô giống như bị bốc hơi khỏi thế giới vậy. Cố Dạ Bạch gần như phát điên, anh đập vỡ xô đổ mọi thứ xung quanh. Lâm Trình, Tống Trình và Ưu Trình chỉ biết đứng một bên mà không dám tiến lại để can ngăn.
Bản thân Lâm Trình tự trách nhiều hơn, nếu anh không để cô ở một mình thì sẽ không xảy ra chuyện. Xung quanh căn biệt thự đều có gắn cammera nhưng lại bị người nào đó cao tay làm rối loạn máy quay.
Vậy nên bọn họ không thể biết được cô mất tích ở thời điểm nào. Cố Dạ Bạch sau khi đập phá đồ đạc, cả người anh ngồi phịch xuống ghế. Bàn tay anh chảy máu do những miếng thủy tinh cứa vào.
Nhưng anh lại hoàn toàn không quan tâm đến. Đôi mắt anh dần trở lên tàn độc, cả người tỏả ra sát khí. Chi Hạo từ bên ngoài bước vào, cô nhìn căn phòng biến thành một đống đổ nát thì khẽ nhíu mày.
Chi Hạo dằm lên những mảnh thủy tinh ở dưới đất khẽ liếc nhìn ba người kia rồi nhìn anh nói:
- Tôi đã tìm thấy một chút manh mối.
Cả bốn người đàn ông đề nhìn về phía của Chi Hạo. Cố Dạ Bạch nghe thấy vậy thì gấp gáp nói:
- Cô ấy đang ở đâu.
Chi Hạo cũng không chậm trễ thêm đoạn nói:
- Tôi được một cô bé bán hoa dạo cho biết. Vào sáng sớm hôm qua Y Vân bị hai tên đàn ông làm cho ngất xỉu rồi đưa lên xe. Vì cô bé còn nhỏ nên không thể nhớ được biển số xe.
Cố Dạ Bạch cũng ba người kia nghe xong không khỏi nhìu mày suy nghĩ. Vậy là cô đã bị bắt cóc, nhưng tại sao lại không có tin tức nào tống tiền được gửi đến. Trong chuyện này có gì đó không được bình thường.
- Còn nữa cô bé nó nói đằng sau gáy của những tên bắt cóc đó đều đồng nhất có một hình săm.
Nghe đến đây Cố Dạ Bạch khẽ nhíu mày, bàn tay anh siết chặt lại. Ba người kia không cần nói tiếp cũng đoán được đó là bọn người nào.
Hình săm đồng nhất chỉ có nơi duy nhất đó là Bạch Đạo. Trên người tên nào cũng đều có hình săm đầu nâu trong hốc mắt của đầu nâu có một bông hồng đỏ rực cắm xuống.
- Nếu là do bọn chúng làm thì Y Vân có lẽ hiện tại đang gặp nguy hiểm.
Giọng nói của Ưu Trình vang lên, Cố Dạ Bạch không thể chờ đợi thêm nữa, nếu không cứu cô kịp thì chỉ e sẽ lành ít dữ nhiều.
Anh dứt khoát đứng dây, cả người toả ra sát khí đôi mắt lạnh lùng nói:
Thông báo xuống bên dưới chuẩn bị vũ khí đầy đủ. Chúng ta sẽ đến Bạch Đạo một chuyến.Rõ !Cả bốn người còn lại đều đồng thanh đáp. Bọn bọ bắt đầu chia nhau phân phó người chuẩn bị xe rời đi.
Hàng chục chiếc xe bảy chỗ lao về cũng một phía. Bên trong mỗi chiếc xe đều là những người đã được đào tạo bài bản. Khuôn mặt bọn họ đều giữ một vẻ không cảm xúc. Trên tay ai nấy cũng đều cầm vũ khí, tinh thần bất khuất sẵn sàng chiến đấu.
Bên dưới căn hầm, Triệu Y Vân đang ngồi đối diện với hắn trên một chiếc bàn nhỏ. Buổi sáng cô vươn vai ngồi dậy thì quay sang giật mình khi nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế từ bao giờ. Cô khẽ nhíu mày nhìn hắn nói:
- Anh ngồi đây từ khi nào vậy ?
Hắn khẽ mỉm cười, lại là điệu cười này. Nó khiến cô cảm thấy giống một người, nếu không nhìn nửa khuôn mặt còn lại của hắn thì cô đã nghĩ là người đó.
- Sao vậy cảm thấy không vui khi nhìn thấy tôi ư?
Cô nhìn hắn khẽ hừ một tiếng rồi nói:
- Anh đã thấy người nào vui vẻ khi nhìn thấy kẻ bắt cóc mình chưa.
Hắn ngồi đó nở nụ cười nhìn cô bằng ánh mắt thích thú đoạn nói:
- Giờ tôi cũng đã biết tại sao Dạ Bạch lại thích em đến vậy. Em không giống với những cô gái khác, rất có cá tính và mạnh mẽ. Cho dù ở trong trường hợp nào cũng không tỏ ra sợ hãi.
Triệu Y Vân nghe thấy hắn nhắc đến tên anh thì khẽ nhíu mày hỏi:
- Anh biết anh ấy sao ?
Hắn đưa tách trà đang cầm trên tay đưa lên miệng nhấp một ngụm. Vẻ mặt thư thái nói:
Tôi biết hắn và hắn cũng biết tôi.Nếu anh đã biết rõ anh ấy như vậy thì tại sao lại bắt cóc tôi. Chẳng lẽ anh không sợ anh ấy sẽ không tha cho anh sao.Nghe thấy câu nói ngây thơ của cô mà hắn bật cười, khiến cô khẽ nhíu mày. Hắn dùng giọng điệu chế giễu nói:
- Tôi cũng muốn nhìn xem khi thấy tôi bắt em về đây hắn sẽ làm gì tôi.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ thần kinh. Trong lòng cô thầm nghĩ: " Đẹp trai xin hãy bình thường ".
Cô không thèm nói chuyện với hắn đứng dậy bỏ vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Trong căn hầm này được xây dựng giống như một căn phòng hoàn chỉnh, tiện nghi đều có đầy đủ nên cô cũng không cần lo lắng việc giải quyết nhu cầu cá nhân.
Sau khi bước ra cô thấy trên bàn xuất hiện những món ăn. Hắn đưa tay ngoắc cô lại. Triệu Y Vân cũng bước đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn.
- Ăn sáng thôi, chắc em cũng đói rồi.
Giọng nói dịu dàng kia lại vang lên, cô cũng không nói gì bắt đầu ăn uống. Cho dù có bị bắt thì cũng phải ăn uống tử tế. Có thực với vực được đạo. Nhìn thấy cô ăn ngon miệng như vậy hắn cũng khẽ mỉm cười rồi ăn phần bữa sáng của mình.
Bản thân Lâm Trình tự trách nhiều hơn, nếu anh không để cô ở một mình thì sẽ không xảy ra chuyện. Xung quanh căn biệt thự đều có gắn cammera nhưng lại bị người nào đó cao tay làm rối loạn máy quay.
Vậy nên bọn họ không thể biết được cô mất tích ở thời điểm nào. Cố Dạ Bạch sau khi đập phá đồ đạc, cả người anh ngồi phịch xuống ghế. Bàn tay anh chảy máu do những miếng thủy tinh cứa vào.
Nhưng anh lại hoàn toàn không quan tâm đến. Đôi mắt anh dần trở lên tàn độc, cả người tỏả ra sát khí. Chi Hạo từ bên ngoài bước vào, cô nhìn căn phòng biến thành một đống đổ nát thì khẽ nhíu mày.
Chi Hạo dằm lên những mảnh thủy tinh ở dưới đất khẽ liếc nhìn ba người kia rồi nhìn anh nói:
- Tôi đã tìm thấy một chút manh mối.
Cả bốn người đàn ông đề nhìn về phía của Chi Hạo. Cố Dạ Bạch nghe thấy vậy thì gấp gáp nói:
- Cô ấy đang ở đâu.
Chi Hạo cũng không chậm trễ thêm đoạn nói:
- Tôi được một cô bé bán hoa dạo cho biết. Vào sáng sớm hôm qua Y Vân bị hai tên đàn ông làm cho ngất xỉu rồi đưa lên xe. Vì cô bé còn nhỏ nên không thể nhớ được biển số xe.
Cố Dạ Bạch cũng ba người kia nghe xong không khỏi nhìu mày suy nghĩ. Vậy là cô đã bị bắt cóc, nhưng tại sao lại không có tin tức nào tống tiền được gửi đến. Trong chuyện này có gì đó không được bình thường.
- Còn nữa cô bé nó nói đằng sau gáy của những tên bắt cóc đó đều đồng nhất có một hình săm.
Nghe đến đây Cố Dạ Bạch khẽ nhíu mày, bàn tay anh siết chặt lại. Ba người kia không cần nói tiếp cũng đoán được đó là bọn người nào.
Hình săm đồng nhất chỉ có nơi duy nhất đó là Bạch Đạo. Trên người tên nào cũng đều có hình săm đầu nâu trong hốc mắt của đầu nâu có một bông hồng đỏ rực cắm xuống.
- Nếu là do bọn chúng làm thì Y Vân có lẽ hiện tại đang gặp nguy hiểm.
Giọng nói của Ưu Trình vang lên, Cố Dạ Bạch không thể chờ đợi thêm nữa, nếu không cứu cô kịp thì chỉ e sẽ lành ít dữ nhiều.
Anh dứt khoát đứng dây, cả người toả ra sát khí đôi mắt lạnh lùng nói:
Thông báo xuống bên dưới chuẩn bị vũ khí đầy đủ. Chúng ta sẽ đến Bạch Đạo một chuyến.Rõ !Cả bốn người còn lại đều đồng thanh đáp. Bọn bọ bắt đầu chia nhau phân phó người chuẩn bị xe rời đi.
Hàng chục chiếc xe bảy chỗ lao về cũng một phía. Bên trong mỗi chiếc xe đều là những người đã được đào tạo bài bản. Khuôn mặt bọn họ đều giữ một vẻ không cảm xúc. Trên tay ai nấy cũng đều cầm vũ khí, tinh thần bất khuất sẵn sàng chiến đấu.
Bên dưới căn hầm, Triệu Y Vân đang ngồi đối diện với hắn trên một chiếc bàn nhỏ. Buổi sáng cô vươn vai ngồi dậy thì quay sang giật mình khi nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế từ bao giờ. Cô khẽ nhíu mày nhìn hắn nói:
- Anh ngồi đây từ khi nào vậy ?
Hắn khẽ mỉm cười, lại là điệu cười này. Nó khiến cô cảm thấy giống một người, nếu không nhìn nửa khuôn mặt còn lại của hắn thì cô đã nghĩ là người đó.
- Sao vậy cảm thấy không vui khi nhìn thấy tôi ư?
Cô nhìn hắn khẽ hừ một tiếng rồi nói:
- Anh đã thấy người nào vui vẻ khi nhìn thấy kẻ bắt cóc mình chưa.
Hắn ngồi đó nở nụ cười nhìn cô bằng ánh mắt thích thú đoạn nói:
- Giờ tôi cũng đã biết tại sao Dạ Bạch lại thích em đến vậy. Em không giống với những cô gái khác, rất có cá tính và mạnh mẽ. Cho dù ở trong trường hợp nào cũng không tỏ ra sợ hãi.
Triệu Y Vân nghe thấy hắn nhắc đến tên anh thì khẽ nhíu mày hỏi:
- Anh biết anh ấy sao ?
Hắn đưa tách trà đang cầm trên tay đưa lên miệng nhấp một ngụm. Vẻ mặt thư thái nói:
Tôi biết hắn và hắn cũng biết tôi.Nếu anh đã biết rõ anh ấy như vậy thì tại sao lại bắt cóc tôi. Chẳng lẽ anh không sợ anh ấy sẽ không tha cho anh sao.Nghe thấy câu nói ngây thơ của cô mà hắn bật cười, khiến cô khẽ nhíu mày. Hắn dùng giọng điệu chế giễu nói:
- Tôi cũng muốn nhìn xem khi thấy tôi bắt em về đây hắn sẽ làm gì tôi.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ thần kinh. Trong lòng cô thầm nghĩ: " Đẹp trai xin hãy bình thường ".
Cô không thèm nói chuyện với hắn đứng dậy bỏ vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Trong căn hầm này được xây dựng giống như một căn phòng hoàn chỉnh, tiện nghi đều có đầy đủ nên cô cũng không cần lo lắng việc giải quyết nhu cầu cá nhân.
Sau khi bước ra cô thấy trên bàn xuất hiện những món ăn. Hắn đưa tay ngoắc cô lại. Triệu Y Vân cũng bước đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hắn.
- Ăn sáng thôi, chắc em cũng đói rồi.
Giọng nói dịu dàng kia lại vang lên, cô cũng không nói gì bắt đầu ăn uống. Cho dù có bị bắt thì cũng phải ăn uống tử tế. Có thực với vực được đạo. Nhìn thấy cô ăn ngon miệng như vậy hắn cũng khẽ mỉm cười rồi ăn phần bữa sáng của mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương